Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 34: Uống say làm loạn



Cố Hách Viêm nghi hoặc: “Nóng?”

Mộ Chi Minh đỡ trán, nhỏ giọng hít vào một hơi: “….. Đúng vậy, ta làm sao lại cảm thấy oi bức như vậy?”

Cố Hách Viêm nhăn mi lại, quay đầu nhìn xung quanh, thấy cửa chính cũng không đóng chặt, còn chừa lại một khe hở nhỏ, cửa sổ trong phòng lại mở toang. Mà thôn trang này ở biên cương phía Bắc, hiện tại lại vào mùa đông, rất giá rét, làm sao lại có thể cảm thấy oi bức?

Hắn lo lắng mà nhìn về phía Mộ Chi Minh: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta cũng không biết, không được, còn có chút… Chóng mặt…” Mộ Chi Minh đỡ đầu, ánh mắt tan rã không có điểm tụ, hai tròng mắt phảng phất như phủ một tầng hơi nước, y đè hai hên sườn ngạch lại, còn tưởng mình đang bị gì, bỗng nhiên ánh mặt dừng trên bùn đàn trong tay.

Vừa lúc lão bản từ trong sân đi vào, Mộ Chi Minh cố gắng chống lại tinh thần, chặt chẽ bắt lấy một tia lý trí còn thanh tĩnh cuối cùng trong đầu, hỏi lão bản: “Lão bản, nhưỡng nãi này làm từ gì, bên trong sẽ không… trộn lẫn rượu?”

Lão bản a a mà cười nói: “Công tử, xem lời nói của ngươi kìa, làm sao có thể trộn lẫn rượu?”

Mộ Chi Minh thở phào một hơi.

Lão bản nói: “Đây chính là rượu!”

Mộ Chi Minh: “…”

Gương mặt Mộ Chi Minh lộ vẻ hỏng mất, hai tay ôm đầu, bỗng nhiên từ trên ghế gỗ nhảy xuống bắt lấy Cố Hách Viêm bên cạnh: “Đánh ngất ta, mau! Hiện tại, lập tức, ngay lập tức! Nếu không sẽ không thể cứu vãn nữa!”

Cố Hách Viêm cau mày, mặt lộ vẻ lo lắng: “Phát sinh chuyện gì?”

Mộ Chi Minh bị choáng đến mơ hồ mà nói: “Ta muốn say.”

Y vừa dứt lời, cả người lảo đảo đi về phía trước, cuối cùng rơi vào lồng ngực ấm áp của Cố Hách Viêm.

Cũng may cánh tay Cố Hách Viêm có lực, dáng người ổn, lúc này mới không ngã xuống ghế gỗ, tránh cho thảm trạng cùng Mộ Chi Minh ngã xuống đất, sự việc xảy ra đột ngột, Cố Hách Viêm không thể lập tức hoàn hồn, chỉ biết cả người cứng đờ mà ôm Mộ Chi Minh, sau một lúc lâu mới có động tác, hắn ôm lấy Mộ Chi Minh bày ra tư thế thoải mái để y dựa vào lồng ngực mình, liên tục gọi y hai tiếng, Cố Hách Viêm chỉ thấy đối phương không đáp ứng mình mà lẩm bầm khó hiểu trong miệng, gương mặt cũng dần nổi lên một tầng hồng, bộ dạng hồn nhiên mà ngủ.

Cố Hách Viêm lộ ra vẻ buồn rầu vô thố, hắn suy tư một hồi, động tác cực nhẹ mà đem Mộ Chi Minh bế lên đặt ở trên ghế gỗ, để y ghé vào bàn nghỉ tạm, sau đó mới đi hậu viện tìm lão bản nấu nước.

Nhưng đến khi Cố Hách Viêm khi trở về, đã không thấy bóng dáng của Mộ Chi Minh đâu.

Cánh cửa lúc đầu chỉ có một khe hở hiện tại mở toang ra, vừa nhìn đã lập tức biết có người mở cửa rời đi.

Cố Hách Viêm tức khắc hoảng sợ, ném chén nước xuống mà vội vàng chạy ra khách điếm, tìm kiếm khắp nơi.

Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gió, băng luân treo cao, thôn trang cũng không lớn, Cố Hách Viêm rất nhanh đã tìm được Mộ Chi Minh.

Y ngồi trên cửa thành, dựa vào lỗ châu mai mà lắc lư đôi chân, đưa mắt nhìn trời, ánh mắt mờ mịt của y chăm chú về vầng trăng yên tĩnh, chất chứa một phần cô đơn.

Lạnh.

Cửa thành hoàng thổ kia không đến ba mét, căn bản không tính cao, nhưng Mộ Chi Minh hiện giờ say đến mơ mơ màng màng, nếu là ngã xuống thì thập phần nguy hiểm.

Cố Hách Viêm dùng khinh công, nhẹ nhàng nhảy lên cửa thành, đi đến phía sau Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

Cố Hách Viêm chần chờ mở miệng: “Trở về không?”

Mộ Chi Minh hỏi: “Về đâu?”

Cố Hách Viêm nói: “Khách điếm.”

“Nơi này không tốt sao?”

“Không tốt, gió lớn, trời giá rét, ngươi sợ lạnh.”

Mộ Chi Minh cúi đầu trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì, y ngẩn ngơ giật mình mà nhìn chân đang đung đưa của bản thân, sau đó nhìn đến mặt đất bên dưới, thanh âm hơi không thể nghe thấy: “Ta muốn nhảy xuống.”

Cố Hách Viêm ngẩn ra, đi phía trước một bước, đến gần với Mộ Chi Minh rất nhiều: “Ngươi say.”

Mộ Chi Minh lại không nói.

Cố Hách Viêm trầm tư một lát, hỏi y: “Vì sao muốn nhảy xuống?”

Mộ Chi Minh cười cười, biểu tình lại đau thương cực độ, y chậm rãi mở miệng: “Bởi vì… Bởi vì đêm tuyết rất lạnh… Ta không chịu nổi nữa…”

Y nói xong câu đó, bỗng nhiên rơi xuống hai hàng thanh lệ, nước mắt trong suốt xẹt qua gương mặt trắng bệch cùng ánh trăng đan chéo với nhau rồi rơi trên cát vàng, Mộ Chi Minh nhịn không được nức nở một tiếng.

Y kỳ thật mỗi ngày đều ở sợ hãi, sợ mình lại giẫm lên vết xe đổ, sợ mình không bảo vệ được Mộ gia, lại sợ mình vừa tỉnh lại đã trở lại đêm tuyết thống khổ tuyệt vọng kia, y chỉ có một mình trong thiên hạ rộng lớn, cô đơn đến tột cùng, không biết phải sống thế nào.

Mộ Chi Minh vì thế thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy phụ thân bị chém đầu, mẫu thân bị đông chết ở miếu hoang, Quý Phi nương nương thắt cổ tự vẫn, Phó Tế An phải uống rượu độc, Thải Vi té ngã bậc thang một xác hai mạng, cả Văn Hạc Âm người đầy vết thương chết thảm trên đường.

Sinh ly tử biệt, thật sự quá khổ.

Mãi đến khi Mộ Chi Minh khóc đến thở hổn hển, đột nhiên có người duỗi tay xoa sườn mặt của y, động tác cực nhẹ mà nâng lên gương mặt y lên, Mộ Chi Minh khụt khịt ngước mắt nhìn về phía trước, chớp mắt một cái đã có thể thấy con ngươi của Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm kéo ống tay áo lau nước mắt cho y, ngữ khí hoảng loạn: “Ngươi đừng khóc.”

Mộ Chi Minh không để ý tới hắn, tiếp tục nức nở.

Cố Hách Viêm không hiểu người say sẽ nháo loạn như thế nào, trầm tư suy nghĩ một lát, nói: “Nếu ngươi muốn nhảy, vậy nhảy, ta đón ngươi.”

Mộ Chi Minh có phản ứng, ngẩng đầu nhìn hắn, nức nở nói: “Tiếp được ta?”

“Ừm.” Cố Hách Viêm trịnh trọng gật gật đầu, “Ta đi xuống cửa thành đón được ngươi, nhất định sẽ không làm ngươi bị thương.”

Mộ Chi Minh bắt lấy bàn tay đang ôm mặt của mình, thút tha thút thít nức nở hỏi: “Về sau thì sao?”

Cố Hách Viêm sửng sốt, hắn không biết Mộ Chi Minh có ý gì, không dám mở miệng, Mộ Chi Minh hai mắt đẫm lệ mông lung mà truy vấn: “Về sau nếu ta ngã xuống, ngươi sẽ tiếp được ta sao?”

“Chỉ cần ta ở bên cạnh.” Cố Hách Viêm nói, “Nhất định sẽ tiếp được ngươi.”

Mộ Chi Minh nói: “Ta không muốn nhảy.”

Y chống lỗ châu mai lảo đảo lắc lư mà đứng lên, Cố Hách Viêm sợ tới mức vươn đôi tay bảo hộ y, may mà Mộ Chi Minh không trượt chân ngã xuống, y đứng trên tường thành đón gió, lẩm bẩm lầm bầm mà nói: “Kỳ quái, cao như vậy, vừa rồi ta lên bằng cách nào?”

Cố Hách Viêm: “…”

Hắn thật sự không nghĩ tới Mộ Chi Minh sau khi uống say sẽ bày ra dáng vẻ này.

“Ta… Không thể đi xuống… Có thể phiền toái ngươi… Ngươi cõng tay xuống không?” Gió lạnh thổi qua, Mộ Chi Minh bắt đầu say rượu mà đau đầu, nói không rõ lời nói, đầu lưỡi như dính vào nhau.

“Được.” Cố Hách Viêm gật gật đầu, xoay người ngồi xổm xuống.

Mộ Chi Minh trèo lên lưng Cố Hách Viêm quen thuộc mà ôm cổ hắn, không biết vì sao cảm thấy tâm an, phần an tâm này hoàn không phải là đùa giỡn, Cố Hách Viêm cõng y nhảy xuống cửa thành, ổn định vững chắc, không có xóc nảy.

Sau khi an toàn chạm đất, Cố Hách Viêm không có ý muốn buông Mộ Chi Minh ra, hắn nhẹ giọng nói, “Ngươi chợp mắt nghỉ tạm, ta cõng ngươi về khách điếm.”

Mộ Chi Minh nhìn Cố Hách Viêm lắc đầu, y nghiêng đầu, động tác như vậy, gương mặt đã lập tức ở chỗ hõm cổ của Cố Hách Viêm cọ cọ: “Ta không muốn ngủ, Cố Dục Dập, ngươi cõng ta không mệt sao?”

Cố Hách Viêm nghe y trực tiếp gọi danh của mình mới xác thực một điều y thực sự say, “Không mệt.”

“Cảm ơn ngươi, ngươi thật tốt.” Mộ Chi Minh nhếch miệng cười.

Cố Hách Viêm nghe câu này, nhìn thôn trang yên lặng an tường phía trước, cảm thụ từng hơi ấm áp trên lưng của Mộ Chi Minh, hắn hít thở thật nhỏ, bỗng nhiên hắn có cảm giác đời này, có cái gì đó không giống.

Mà trọng điểm là, Mộ Chi Minh không có ký ức của kiếp trước, không biết vui mừng của kiếp trước, lại càng không biết y từng cùng Phó Nghệ là kim ngọc lương duyên, thiên thành giai ngẫu. Như vậy có phải hắn cũng còn cơ hội tranh một lần không?

Tranh nhau giữ lại ánh mắt của Mộ Chi Minh, giữ lại này tuyệt sắc núi sông trăng cùng gió.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.