Những ngày sao đó, Hàn Hạo Dương cũng không quay lại bệnh viện thăm cô lần nào nữa..
Sức khỏe hiện tại cũng không còn gì nghiêm trọng, bác sĩ đồng ý cho cô xuất viện về nhà tịnh dưỡng.
Mọi thứ đều được mẹ Sở xếp gọn vào một cái túi, cô cũng vào nhà vệ sinh thay lại một chiếc váy xinh xắn do bà chuẩn bị.
Hình ảnh phản chiếu trong gương là một cô gái xinh đẹp, có nét đẹp ngây thơ thuần khiết khi không trang điểm, làn da trắng hồng mịn màng nhưng hơi nhợt nhạt xanh xao do bệnh..
Đôi mắt to, lông mi cong vuốt, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng, mái tóc bồng bềnh màu nâu hạt dẻ được uốn xoăn nhẹ phần đuôi..
Tất cả tạo nên khuôn mặt hài hòa, nụ cười ngây thơ trong sáng, má lúm đồng tiền sâu bên má..
Dưới sân bệnh viện, bầu không khí trong lành, ánh nắng len lỏi qua những tán cây, tạo cho mọi người cảm giác vô cùng thoải mái, tràn đầy sức sống, sau khi rời khỏi bệnh viện…
Chiếc xe BMW màu đen sang trọng đã chờ sẵn từ lâu, gia tộc họ Sở là gia tộc giàu có, so với gia tộc họ Hàn không hơn cũng không kém..
Ông Hàn với ông Sở lại là bạn thân từ thời còn trẻ, nên quyết định sau này sẽ kết thông gia với nhau..
Khi biết chuyện, Hàn Hạo Dương không vui vẻ gì, nhưng đây là chuyện mà ông nội đã quyết định, anh không dám từ chối..
Ông nội Hàn đã lớn tuổi, không thể bị xúc động mạnh, anh cũng không muốn làm ông tức giận, chỉ đành chấp nhận mối hôn ước này với cô..
Nhưng sau lưng ông, lại luôn tìm mọi cách khiến cô đau lòng, tự mình buông bỏ mối hôn ước này..
Hàn Hạo Dương năm nay đã 27t, là chủ tịch của tập đoàn Hàn thị, cũng là ông trùm mafia nổi tiếng trong giới hắc đạo, ai nghe đến tên cũng phải kính nể mấy phần.
Là người mất bệnh sạch sẽ, lại cuồng công việc và đặc biệt không gần nữ sắc..
Đối với anh chỉ là một lũ phiền phức, tham hư vinh, luôn muốn trèo lên giường của anh, để một bước trở thành Hàn thiếu phu nhân..
Sở Diệu Linh nghe ông nội Sở nhấc đến hôn ước với anh, khuôn mặt tràn ngập sự vui mừng, người cô luôn tìm cách theo đuổi lại là vị hôn phu của cô..
Trong một lần tình cờ, cô cùng ông nội Sở đến thăm ông Hàn, lại như vô tình chạm phải ánh mắt của anh..
Người đàn ông hoàn hảo, khuôn mặt đẹp như tạt tượng, ánh mắt lạnh lùng nhưng rất cao ngạo..
Nụ cười tỏa nắng, khiến tim cô như lỗi nhịp, quyết tâm sẽ theo đuổi anh cho bằng được..
Nhưng đáp lại cô, chỉ là sự thờ ơ, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy vẻ câm ghét như khi nhìn phải kẻ thù..
Chiếc BMW chạy vào bên trong căn biệt thư uy nga, tráng lệ, sân vườn rộng lớn trồng rất nhiều cây xanh, còn có cả một khu vườn trồng toàn là hoa hướng dương loài hoa mà cô rất yêu thích..
Từ bên trong Trần quản bước ra, vui vẻ nhìn cô lên tiếng..
_Tiểu thư mừng con trở về..!!
_Vâng ạ, bác là!!!
Cô cười ngại ngùng khi không biết ông là ai, lễ phép trả lời bác Trần..
_Đây là bác Trần quản gia trong nhà chúng ta..!!
Ông Sở lên tiếng giới thiệu ông cho Sở Diệu Linh biết..
Người làm trong nhà đều biết chuyện, cô bị mất trí nhớ nên cũng không cảm thấy kì lạ gì, khi cô không biết ai hết..
Mẹ Sở nắm tay Sở Diệu Linh lên phòng riêng của cô, vui vẻ lên tiếng..
_Đây là phòng của con, con vào phòng tắm rửa xong thì nghỉ ngơi, ta không làm phiền con nữa.!
Sau đó bà đi xuống nhà, mở cửa bước vào, mọi thứ trước mắt khiến cô vô cùng kinh ngạc..
Căn phòng này rất rộng, mọi thứ trang trí lại rất đẹp, rất hài hòa. Rộng hơn rất nhiều so với căn nhà nhỏ của cô ở kiếp trước..
Cả căn phòng sử dụng gam chủ yếu là trắng với hồng tạo nên một không gian vô cùng ấm áp.
Cô thích thú ngã người ra sau nằm dài lên chiếc giường king size màu trắng, cảm giác thoải mái, thật khiến cho cô phải ganh tị với chủ nhân thân thể này..
Lăn qua lăn lại trên giường một lúc, cô mới chịu ngồi dậy, bước đến bên cảnh tủ quần áo..
Vô cùng bất ngờ toàn bộ quần áo đều hở trên hở dưới, màu sắc lại sặc sỡ, cô nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.
Cô là một cô gái mạnh mẽ, lại là người thích đơn giản, chọn một lúc mới được một chiếc váy, sau đó đi vào nhà tắm..
Ngâm mình trong bồn nước ấm, hơn nửa tiếng sau cô mới bước ra, đúng lúc điện thoại vang lên, nhìn thấy tên người gọi đến thì mĩm cười bắt máy..
_Mình nghe đây..!
_Tiểu Linh cậu mau ra ngoài đi, mình đang ở trước cổng nhà cậu đây..!!
Lâm Ngọc Nhi muốn rũ cô đi chơi để lấy lại tinh thần, sau những ngày nằm trong bệnh viện..
_Vậy cậu đợi mình thay đồ rồi sẽ ra ngay..!
_Được vậy cậu nhanh lên chút, mình đói lắm rồi này..
Sở Diệu Linh chỉ biết lắc đầu với tính trẻ con này của cô bạn thân, sau đó cũng tắt máy quay vào thay quần áo..
Mặc trên người một chiếc váy hoa đơn giản, thoa thêm một chút son thì đã quá xinh đẹp..
Vốn dĩ khuôn mặt này đã vô cùng xinh đẹp, nên cô cũng không cần phải trang điểm thêm nữa.. xuống nhà, xin phép mọi người rồi ra ngoài..
Sở Ngọc hôm nay có việc bận nên không đi cùng hai người, hai cô gái cười nói vui vẻ cùng nhau đi mua sắm, đến khi mệt lã người thì đến nhà hàng dùng bữa..
Đến tối cô mới trở về, lên phòng tắm rửa thay quàn áo xong thì xuống nhà..
Trên bàn ăn mọi người đã ngồi vào đầy đủ, cô đến ngồi cạnh mẹ Sở, cả nhà vừa ăn cơm vừa nói chuyện tiếng cười vang cả phòng..
Sau khi dùng xong bữa tối, mọi người ra phòng khách ngồi uống trà, ăn trái cây trò chuyện, còn cô thì xin phép lên phòng nghỉ ngơi..