Trọng Sinh Thập Niên 80: Tiếu Giai Thê

Chương 26: Là Ai Nói



“Có phải trong đơn vị xảy ra chuyện gì hay không? Con đừng khóc, nói ra chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Trong lòng Thịnh lão tam chắc chắn, khẳng định xảy ra chuyện trong quân đội. Tuy rằng trong lòng không vui vẻ nhưng thấy con gái khóc đau lòng như vậy, ông cũng không nói rõ ra.

Tính tình con gái ông ngoan cố, nói quá nhiều cũng vô dụng.

“Trưa rồi, ta gọi dì con về nấu cơm.” Trước kia, Thịnh lão tam vẫn muốn để con gái gọi Thẩm Lộ Hoa là mẹ, nhưng mỗi lần nhắc tới là con gái lại náo long trời lở đất, về sau ông cũng hết hy vọng.

“Không cần đâu cha, con làm cơm được mà.”

Thịnh lão tam đã xoay người đi ra đến ngưỡng cửa, nghe vậy quay đầu chần chừ hỏi: “Con gái à, con nói gì?”

Mặt Thịnh Ninh càng đỏ hơn vì xấu hổ.

“Cha, con nấu cơm.” Thịnh Ninh nói xong đi thẳng vào phòng bếp.

Căn phòng gạch mộc mạc thấp bé, bệ bếp xi măng được lau vô cùng sạch sẽ, nhìn ra được Thẩm Lộ Hoa là một người cực kì sạch sẽ.

Thịnh Ninh tìm tìm kiếm kiếm trong phòng bếp, thức ăn đúng là không còn nhiều, chỉ có mấy cây củ cải và một ít rau hẹ. Đều là rau cỏ thường thấy ở nông thôn, một chút thức ăn mặn cũng không có.

Lần này trở về, người trong nhà đều gầy đi, nguyên nhân nhất định là cuộc sống quá kham khổ, đã lâu không được ăn thịt.

Kiếp trước Thịnh Ninh căn bản không biết nấu cơm, sau khi ra tù cô đi học nữ công gia chánh, sau lại đi làm công ở khách sạn năm sao. Quan hệ ngày thường với đầu bếp khá tốt, hơn nữa cô lại cần mẫn chịu khó nên có thể học được tay nghề nấu ăn cũng khá.

Vốn là cô tính sau này không được làm ở khách sạn nữa, chính mình sẽ mở một tiệm cơm nhỏ. Đáng tiếc kiểm tra ra bị ung thư, cô cũng dập tắt tâm tư mở tiệm cơm nhỏ.

“Con gái à, con làm được không đó?” Tiếng nói Thịnh lão tam từ bên ngoài phòng bếp truyền vào: “Gạo ở trong lu, con tìm thấy không?”

“Cha, con làm được, con ở trong quân đội cái gì cũng học được rồi.” Thịnh Ninh suy nghĩ một chút, cao giọng trả lời.

“Quân đội thật là một nơi tốt, người nào cũng đều rèn luyện tới nơi tới chốn được.” Thịnh lão tam cảm thán đi ra khỏi cửa, đi được nửa đường mới nhớ con gái ông là vào đoàn văn công chứ đâu phải là vào ban bếp núc, sao có thể luyện tay nghề nấu nướng?

Thôi! Chờ chút nữa đừng có làm cháy phòng bếp là được rồi.

Nghĩ đến đây Thịnh lão tam bước chân nhanh hơn tìm bà vợ nhà mình về nấu cơm mới được.

Đầu đông thôn có một quầy bán quà vặt, thường ngày không có việc gì mọi người trong thôn thích ngồi ở cửa quầy hàng dưới gốc táo lớn tán gẫu.

Hôm nay, dưới gốc táo lớn tụ tập rất đông người. Rất nhiều người đi họp chợ không có mang đồ mua được về nhà ngay, mà gấp chờ không nổi đi qua vây quanh gốc táo.

“Tôi nói với các cô, Trương Phương này thật đúng là có thủ đoạn nha. Mệt Tề Mai còn chiếu cố cô ta như vậy. Lại ngay cả đàn ông có vợ mà cũng dám thông đồng.” Người nói chuyện là thím hai Tần Thúy Phân, Tề Mai nàng nhắc đến chính là vợ trưởng thôn, cũng chính là chủ nhiệm hội phụ nữ của thôn.

Tề Mai vẫn luôn là đối tượng được đông đảo phụ nữ ở trong thôn hâm mộ. Mọi người vừa nghe nói Trương Phương thông đồng chồng của nàng một đám liền đắc ý có, vui sướng khi người gặp hoạ có, hận không thể chạy đến trước mặt Tề Mai châm chọc cũng có.

“Các cô nói chuyện này có phải là thật hay không?”

“Đúng vậy nha! Chúng ta cả một thôn đều không nghe nói gì!”

“Tiểu nhị hắc, ngươi là thật không nghe nói hay là giả vờ không nghe nói?”

“Ha hả, nghe thì có nghe, nhưng là không ai dám nói trắng ra như vậy!” Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió, trong thôn đã sớm ngấm ngầm nhàn ngôn toái ngữ, chỉ là e ngại mặt mũi trưởng thôn không ai dám trắng trợn táo bạo nghị luận mà thôi.

“Các cô không biết chứ, lúc ấy sắc mặt Trương Phương thật xuất sắc, phải nói là rất khó coi!”

“Là ai nói?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.