Trong góc, Chiêm Gia Linh đang chỉnh lý đồ đạc, liếc mắt qua thì khóe môi nhếch lên mang theo sự châm biếm.
Sau khi xử lý sạch sẽ bàn làm việc, cô ta đi đến trước mặt ba người, hất mái tóc đẹp đó lên khiến Tiểu Tống hai mắt càng phát sáng.
“Ba phút nữa đến phòng họp nhỏ, tôi muốn mở cuộc họp.” Nói xong thì muốn rời đi.
“Đợi đã.” Dương Châu Kiệt gọi cô ta lại, đẩy đẩy cái kính trên sống mũi lên, nở một nụ cười xã giao thân thiện, không nhanh không chậm nói: “Cô Chiêm, xin hỏi, cô có quyền gì triệu tập cuộc họp?”
Chiêm Gia Linh quay người lại nhìn anh ta, nở nụ cười đầy kiêu ngạo: “Dựa vào tôi là trợ lý đầu tiên kiêm người lập kế hoạch tuyên truyền chothị trường của phó tổng.”
Tuyết Chi hơi nhíu mày, lần nữa đánh giá vị trợ lý này.
Dương Châu Kiệt cũng ngây ra, sau đó lại nghi hoặc, cười nói: “Cô Chiêm thật sự biết đùa, cô là trợ lý đầu tiên, vậy tôi là để bài trí thôi sao?”
Chiêm Gia Linh không hoảng không vội trả lời: “Lệnh điều động của tôi ở trên bàn.”
Dương Châu Kiệt không tin và cầm lệnh điều động trên bàn của cô ta xem thử, giấy trắng mực đen, quả nhiên điều cô ta đến làm trợ lý đặc biệt của Tiêu Chí Khiêm.
Lông mày cũng anh ta nhíu chặt lại, để tờ giấy xuống, mỉm cười như một thân sĩ, đối diện với ánh mắt của Tuyết Chi và Tiểu Tống, anh ta nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Tống buột miệng: “Không đúng, trợ lý Dương luôn là trợ lý của phó tổng!”
“Không có thư bổ nhiệm nhân sự chính thức, trợ lý Dương hiện nay cũngchỉ có thể làm công việc hành chính bình thường thôi.” Chiêm Gia Linh quay ra thách thức: “Tôi không thích có người đi họp muộn.”
Cô ta bước vào phòng họp nhỏ, Tiểu Tống không nhịn được muốn nhổ bãi nước bọt: “Đây đâu phải giá của trợ lý chứ? Tôi thấy giá của cô ta so với phó tổng còn lớn hơn!”
Dương Châu Kiệt chậm rãi lắc đầu: “Cô ta là tổng giám đốc Tiêu đặc biệt phái đến, trên danh nghĩa là trợ lý, thực quyền có thể còn lớn hơn cậu Tiêu.” Trong lòng anh ta hiểu rõ, cậu Tiêu hôm qua chọc giận tổng giám đốc Tiêu, hôm nay thì xuất hiện một Chiêm Gia Linh, rõ ràng là đến tiếp quản nơi này mà.
“Đi thôi,” Tuyết Chi đứng dậy, ánh mắt long lanh: “Đi xem thử trợ lý Chiêm của chúng ta mang đến chỉ thị gì.”
Thấy cô di chuyển, Tiểu Tống và Dương Châu Kiệt cũng đi theo vào phòng họp nhỏ.
Chiêm Gia Linh quét mắt qua mấy người, mở miệng nói: “Công ty cần là thành tích, không phải nơi để mọi người yêu đương và tâng bốc nhau.”
Tuyết Chi hơi nhướn mày rồi mỉm cười.
Dương Châu Kiệt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, không nói một lời.
Sau khi nói về trọng tâm công việc xong, cô ta hạ lệnh: “Sau này, có bất cứ chuyện gì đều phải báo cáo trước với tôi, tôi sẽ đi bảo cáo lại với phó tổng.”
“Ầu,” Tuyệt Chi khẽ cười ra tiếng: “Nói như vậy, phó tổng ngược lại thật sự trở thành vật trang trí rồi.”
Chiêm Gia Linh khinh khỉnh nhìn cô: “Cô Trương, đây là công ty, tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo trình tự mà làm, khi cô nhận chức không có tham gia khóa đào tạo nghiệp vụ cho nhân viên sao?” Nói xong, cô ta lại vờ như bừng tỉnh: “Ồ, tôi thiếu chút quên mất, bối cảnh của cô Trương rất đặc biệt, vào công ty không đi cửa lớn, đương nhiên sẽ không rõ mấy thứ này.”
Chiêm Gia Linh đứng dậy: “Được rồi, đều ra ngoài làm việc đi.”
Sau khi cô ta rời đi, ánh mắt của Dương Châu Kiệt và Tiểu Tống nhìn vào Tuyết Chi: “Tuyết Chi, cô ta hình như không thích cô!”
Tuyệt Chi cũng không có tức giận gì, khẽ mỉm cười, chậm rãi đứng dậy:“Trò của phụ nữ, tôi thấy nhiều rồi.” Nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hy vọng cô ta đừng là con hổ giấy, để tôi quá thất vọng thì sẽ không hay nữa.”
Thấy dáng vẻ này, trong lòng hai người hiểu rõ, Chiêm Gia Linh này coi như đã triệt để chọc giận cô rồi.
Buổi chiều, Dương Châu Kiệt nhận được cuộc gọi của Gia Nhi hẹn thời gian ký hợp đồng.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời cho phó tổng.” Dương Châu Kiệttắt điện thoại, vừa định vào phòng làm việc của Tiêu Chí Khiêm thì bị Chiêm Gia Linh gọi lại: “Có chuyện gì?”
Dương Châu Kiệt lúc này mới nhớ ra, “trợ lý đặc biệt” này của anh sớm đã hạ lệnh rồi.
“Buổi chiều phải cùng phó tổng đi ký hợp đồng.”
Chiêm Gia Linh gật đầu; “Tôi sẽ báo cáo với phó tổng.” Khi đi qua cô ta có liếc anh ta một cái: “Tôi nhớ, lúc họp tôi đã nói rất rõ ràng rồi,có bất cứ việc gì phải thông qua tôi trước.”
Dương Châu Kiệt mỉm cười lịch lãm, nụ cười rất văn nhã: “Không vấn đề, trợ lý Chiêm.”
Ánh mắt cao ngạo đó của Chiêm Gia Linh dần thu lại, gõ gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc của Tiêu Chí Khiêm.
Tiêu Chí Khiêm có thói quen đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, Chiêm Gia Linh đi tới, giọng nói rõ ràng: “Phó tổng, bên tổng giám đốc Vương vừa gọi điện tới, hẹn anh chiều nay đi ký hợp đồng.”
Tiêu Chí Khiêm vẫn yên lặng như cũ, Chiêm Gia Linh hơi cau mày, tưởng anh không nghe thấy rồi nói lại một lần.
Tiêu Chí Khiêm vẫn không thèm nhìn cô, dường như chìm đắm trong thế giới của bản thân, không bị can thiệp.
Chiêm Gia Linh cảm giác lòng tự tôn bị sỉ nhục, hít thở sâu, đè nén cơn giận trong lồng ngực, ngước lên nhìn anh: “Phó tổng, nếu anh không hài lòng về sự sắp xếp này, tôi có thể liên hệ với tổng giám đốc Vương đổi sang hôm khác…”
Không đợi cô nói xong, Tiêu Chí Khiêm quay lại, đôi mắt lạnh lẽo đầy hơi sương nhìn vào cô ta.
Mặc dù lạnh, nhưng một ánh mắt đó, dường như có một ma lực vào đó thẩm thấu vào cô ta khiến Chiêm Gia Linh ngây người tại chỗ.
Cười lạnh, lại giống như hoa đào nở rộ.
“Tôi không cần người tự cao tự đại.”
Chiêm Gia Linh thật sự không dám tin vào bên của chính mình, từ ngày cô vào công ty đến giờ chưa từng chịu sự xúc phạm như này!
Ngực cô ta phập phồng, hai tay siết chặt, đôi mắt lạnh lùng hằn học nhìn anh, bởi vì quá kích động mà má cô ta đỏ bừng.
Đáng chết, người đàn ông này có tư cách gì nói cô tự cao tư đại chứ?!
Nhưng cô ta có tức giận hơn nữa cũng không quên việc tổng giám đốc Tiêu giao cho, cố gắng đè nén cơn giận xuống, lạnh giọng nói: “Phó tổng,ta ra ngoài trước.”
Nhìn thấy cô ta đi ra với vẻ mặt rất khó coi, Dương Châu Kiệt coi như mãn nguyện.
Tưởng trợ lý của cậu Tiêu dễ làm như vậy sao? Anh ta đã từng chịu sự không ít khí lạnh của cậu Tiêu rồi!
Tuyết Chi cũng nhìn thấy, ngược lại cũng có chút đồng cảm với cô ta, chỉ cần không đụng vào những thứ mà Tiêu Chí Khiêm để tâm, cứ làm vật trang trí, cô ta chẳng qua chỉ là thứ thêm vào mà thôi.
Không lâu sau, Tiêu Chí Khiêm đi ra, trên người mặc cả cây đen trông rất thần bí lịch lãm vô cùng.
Hình như theo bản năng, ánh mắt đầu tiên là nhìn ra Tuyết Chi.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô thì sẽ xuất hiện sự dịu dàng thâm tình hiếm có đó.
Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, trái tim của Tuyết Chi đã lỡ nhịp, tronglòng muốn hét lên, yêu nghiệt yêu nghiệt, lực sát thương bức thẳng đến giới hạn chịu đựng của cô rồi.
Ánh mắt không dễ gì chuyển từ người cô ra chỗ khác, anh nhàn nhạt gọi một tiếng: “Châu Kiệt.”
Nghe thấy lệnh hiệu triệu của cậu Tiêu, Dương Châu Kiệt giống như cắttiết gà, cầm theo hợp đồng đã chuẩn bị xong xuôi, tinh thần phấn chấn đi đến.
Tuyết Chi nhìn thế, vội vàng kéo anh lại: “Còn em?”
Chị Hạnh có dặn phải đi theo anh ra ngoài, anh sao chỉ kêu một mình Châu Kiệt mà không gọi cô?
“Em ở lại.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Tại sao?”
Tiêu Chí Khiêm không trả lời, trong ánh mắt mang theo sự sủng nịnh, giơ tay vuốt v3 khuôn mặt nhỏ nhắn của cô coi như an ủi, sau đó thì muốnrời đi.
“Chờ đã!”
Chiêm Gia Linh lên tiếng, thần sắc vẫn cao ngạo nhìn hai người: “Phó tổng, không để ý thì tôi cũng đi.” Mặc dù có hỏi nhưng đã cầm cả túi rồi, bước chân nhàn nhã đi trước hai người.
Tiêu Chí Khiêm cũng chả thèm nhìn cô ta, trực tiếp đi về phía thang máy.
Tuyết Chi không vui ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, nghĩ không ra tại sao anh không đồng ý?
Ba người bước vào thang máy, Dương Châu Kiệt không nhịn được, đứng sát lại Tiêu Chí Khiêm khẽ nói: “Phó tổng, tại sao không dẫn Tuyết Chi đi cùng?”
Đứng sau hai người, Chiêm Gia Linh cũng nheo mắt lại.
Tiêu Chí Khiêm trầm mặc, đến khi thang máy đến tầng một mới lười biếng mở miệng: “Tôi sợ, ông ta hôm nay ngay cả 30% còn lại cũng không giữ được.”Dương Châu Kiệt đẩy đẩy mặt kính nghi hoặc, nhất thời không hiểu ý của Tiêu Chí Khiêm là gì.
Còn Chiêm Gia Linh càng nghe không hiểu, việc này liên quan gì đến Trương Tuyết Chi?
Bỗng nhiên, Dương Châu Kiệt nhớ ra cái gì đó, vỗ trán: “Hóa ra thì vậy!”
Anh ta cuối cùng cũng hiểu rồi, 20% đó của tổng giám đốc Vương thế nào lại mất rồi!!
Trong ánh mắt khó hiểu của Chiêm Gia Linh, anh ta lắc đầu mỉm cười, tính chiếm hữu của cậu Tiêu thật sự không phải mạnh bình thường! Tay củaChi quy nhân chẳng qua bị tổng giám đốc Vương đó nắm có vài giây thì tựnhiên mất 20% lợi nhuận, nếu để ông ta biết được sự thật, sợ rằng sẽ hối hận lắm đây!
Sau khi giúp Tiểu Tống xử lý một vài văn kiện xong, Tuyết Chi thấy nhàm chán nằm bò ra bàn.
Chức trợ lý của giám đốc bộ phận công chúng nàythật ra không có nội dung công việc mang tính thực chất nào cả, chỉ cần quản lý tốt hình tượng của Tiêu Chí Khiêm là Ok rồi.
Ài, nhàn rỗi quá cũng là một sự giày vò!
Vào lúc này, điện thoại của cô vang lên.
“Alo?”
Đầu bên kia truyền đến giong nói rất khoai thai: “Tuyết Chi, là tôi, Trương Tề.”
“Ừm, Trương Tề à, tìm tôi có chuyện gì?”
“Tuyết Chi, cái đó… Sau khi tan làm cậu có rảnh không?” Trương Tề hỏirất cẩn thận, sợ cô sẽ từ chối: “Tôi muốn mời cậu đi ăn cơm.”
Tuyết Chi nhìn thời gian, còn một tiếng nữa là được tan làm, đoán chắc Tiêu Chí Khiêm không về nhanh như vậy đâu liền sảng khoái đồng ý: “Được.”
Trương Tề thở phào nhẹ nhõm, lập tức vui vẻ nói: “Cậu sau khi tan làm tôi sẽ đón đến cậu.”
“Ừm.”
Tuyết Chi hết giờ liền ra khỏi công ty, xe của Trương Tề đã chờ sẵn ở cửa rồi, vẫy vẫy tay với cô: “Tuyết Chi, ở đây!”
Tuyết Chi rảo bước đi tới, mỉm cười: “Chờ rất lâu rồi sao?”
“Không có, tôi cũng vừa mới đến.”
Lên xe, Trương Tề chu đáo giúp cô cài dây an toàn khiến Tuyết Chi ngây cả người, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao hai người từ bé đã quen biết, đối đãi như vậy cũng rất thân quen, loại mức độ tiếp xúc này cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Trương Tề khởi động xe chạy thẳng đến câu lạc bộ Long Nghệ.
Lần thứ hai đến nơi này, Tuyết Chi không hề lạ lẫm nữa, hai cô hầu bàn đưa họ đến phòng bao sẵn.
Nhưng cô không biết rằng, quản lý của câu lạc bộ Long Nghệ sau khi nhìn thấy cô đã nhấc điện thoại lên…
Trương Tề ngồi xuống, vô tình nói: “Tôi vừa về nước, đối với chỗ khácđều không quen, nghe nói ở đây không tồi, chỉ cần trở thành hội viên thì có thể tùy ý mời bạn bè đến.”
Tuyết Chi cười nói: “Phí hội viên của chỗ này một năm mất hơn 500 triệu đó, cũng chỉ có cậu chủ lớn như cậu mới cho nổi.”
Bị một người con gái xinh đẹp trêu, Trương Tề không tránh có chút lâng lâng.
Giống như bị kiểm soát thời gian vậy, hai người ngồi chưa được bao lâu thì đồ ăn đã được đưa đến.
Trương Tề thâm tình nhìn cô, cũng thâm ý nói: “Tuyết Chi, tôi nhớ, những món này đều là những món cậu thích ăn, nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết có thay đổi hay không.”
Tuyết Chi không nghĩ nhiều như vậy, cười nói: “Sao có thể thay đổi? Thứ mình thích, đâu thể nói thay đổi là thay đổi đâu!”
Hai mắt của Trương Tề lúc đó liền sáng lên, nhận định chắc chắn, đây là cô đang ám chỉ chính anh ta sao! Vui mừng khiến hai má đỏ bừng, anh ta biết, anh ta biết Tuyết Chi sẽ không thay đổi đâu!
Trong phòng, hai người nhớ lại những chuyện thú vị trong hồi ức, bầu không khí nói nói cười cười rất là vui vẻ. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Chi, Trương Tề kích động nắm lấy tay của cô, Tuyết Chi khi đó đã giật mình: “Trương Tề?”
Anh ta đứng dậy, quỳ một chân xuống, từ trên người rút ra một cái nhẫn: “Tuyết Chi, gả cho tôi đi!”
“Cậu…” Tuyết Chi kinh ngạc nhìn anh ta: “Trương Tề… cậu… cậu đang đùa phải không?”
“Không!” Trương Tề vội vàng phủ nhận, bày tỏ lòng ái mộ nhiều năm naycủa mình với cô: “Tuyết Chi, tôi yêu cậu, từ lần đầu tiên gặp cậu thì tôi đã nhận định, cậu là người con gái của cuộc đời tôi! Tuyết Chi, gả cho tôi nhé, tôi thề, tôi sẽ yêu cậu đời này kiếp này…”
Tuyết Chi hoàn hồn lại, cười khan vài tiếng: “Trương Tề, cậu… cậu đứng lên trước đi…”
“Không!” Ánh mắt của Trương Tề như phát ra lửa, khóa chặt vào cô: “Tuyết Chi, cậu nếu không đồng ý, tôi sẽ không đứng dậy! Tôi sẽ quỳ ở đây, quỳ đến khi nào cậu đồng ý mới dừng.”
Để thể hiện quyết tâm, anh ta ngồi cả hai chân trên sàn: “Tuyết Chi, tôi từ bé đã thích cậu, nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không có qua lạivới người con gái nào khác! Cho dù ở nước ngoài nhưng trái tim tôi chỉ có mình cậu!”
“Trương Tề!” Tuyết Chi sốt ruột, muốn kéo anh ta lên: “Đứng dậy rồi nói.”
Anh ta nắm chặt hai tay của cô: “Tuyết Chi, tôi thật sự yêu cậu! Trên đời này, không có ai yêu cậu nhiều hơn tôi đâu!”
Tuyết Chi muốn rút hai tay ra, thế nhưng anh ta nắm rất chặt, không cho cô vùng ra, cứng rắn muốn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô: “Tuyết Chi, tôi thề, tôi chỉ yêu cậu!”
“Trương Tề!” Tuyết Chi vùng tay ra khỏi anh ta, tức giận nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tuyết Chi, cậu… cậu không thích tôi sao?” Trương Tề rất khó tin, sững sờ nhìn cô, sau đó, thần sắc dần dần thay đổi, mắt nheo lại, nghi ngờ hỏi: “Cậu thay lòng rồi sao?”
Tuyết Chi vừa tức vừa buồn cười: “Trương Tề, tôi căn bản chưa từng thích cậu, sao có thể nói là tôi thay lòng rồi chứ?”
“Cậu chưa từng thích tôi?” Câu nói này như gáo nước lạnh dội thẳng vào anh ta, từ đầu đến chân, khiến trái tim của anh ta cũng lạnh theo. Chịu không nổi sự kích thích này, Trương Tề lắc đầu: “Không, không thể nào, cậu đã từng thích tôi!”
Tuyết Chi hít thở sâu, nhẫn nại nói: “Chúng ta chỉ là cùng nhau lớn lên, tôi coi cậu là người bạn tốt nhất của mình, nhưng, tôi có thể thề, đó không phải là tình yêu.”
“Cậu nói dối!” Trương Tề đứng bật dậy: “Khi học lớp 1, cậu nói, cậu sẽ làm vợ của tôi mà!”
Tuyết Chi thấy khóc cũng không được mà cười cũng không xong: “Lúc đó mới mấy tuổi chứ? Dựa theo lời cậu nói, người tôi phải gả cho có rất nhiều nha!”
Trương Tề không chết tâm: “Lễ tình nhân năm lớp 10, cậu đã nhận hoa của tôi!”
Tuyết Chi bất lực nói: “Ngày đó mưa rất lớn, cậu đợi tôi ở cổng trường lâu như vậy, tôi căn bản không nhẫn tâm từ chối cậu!”
“Không phải như vậy!” Trương Tề hoàn toàn không ngờ, hồi ức tốt đẹp mà nhiều năm nay anh ta luôn trân trọng đó, vậy mà chỉ là một mình anh ta tương tư thôi sao?! Anh ta luôn tưởng rằng, trong lòng Tuyết Chi có anh ta, cho dù không phải tình yêu sâu đậm nhưng cũng sẽ thích!
Kết quả… kết quả!!
“Trương Tề,” Tuyết Chi nhẹ nhàng cất tiếng, cố gắng xoa dịu cảm xúc của anh ta: “Nếu như tôi khiến cậu hiểu lầm cái gì, tôi xin lỗi cậu. Hy vọng, chúng ta còn có thể khôi phục như trước đây.” Cho dù trong lòng côhiểu rõ, loại khả năng này cực kỳ nhỏ.
Ánh mắt đỏ ngầu của Trương Tề ngước lên, đột nhiên túm lấy hai vai của cô: “Tuyết Chi… cầu xin cậu gả cho tôi được không? Tôi yêu cậu nhiềunăm như vậy, yêu cậu đã thành thói quen rồi, tôi không thể không có cậu!!”
“Trương Tề, cậu buông tôi ra đã…” Tuyết Chi vùng vẫy, thế nhưng anh ta túm cô rất chặt, không để cô dễ dàng thoát ra: “Tuyết Chi, tôi sẽ đốixử tốt với cậu mà! Tôi sẽ yêu cậu cả đời!!”
“Trương Tề, cậu buông tay ra!”
Vào lúc đó, cửa bị người khác đạp ra.
Nhìn thấy người đứng ở cửa, mắt phượng của Tuyết Chi trong nháy mắt liền phát sáng: “Tiêu Chí Khiêm…”
Tiêu Chí Khiêm cả người tỏa ra khí lạnh bước vào, hai ngọn lửa xanh đang cháy rừng rực trong đáy mắt, khi nhìn thấy Trương Tề trói buộc hai tay của Tuyết Chi, thì lập tức phát điên. Anh lúc này giống như La Sát ởdưới địa ngục ấy, toàn thân đều là sát khí.
Dương Châu Kiệt và Chiêm Gia Linh cũng đuổi tới, không rõ chuyện gì nên thò đầu vào.
Khiếp sợ khí thế của anh khiến người khác không dám xông vào, Trương Tề không thể không buông tay, lùi lại hai bước: “Tuyết Chi, anh ta…”
Từ sát khí trong mắt của anh, Tuyết Chi không kịp giải thích, vội vàng bước tới ngăn cản anh lại: “Tiêu Chí Khiêm, đừng mà!”
Mắt của Tiêu Chí Khiêm ghim chặt vào Trương Tề, hận không thể ăn tươinuốt sống anh ta, trong giờ khắc này anh muốn mạng của anh ta!
Tự tay, lấy mạng của anh ta!
“Anh… anh đừng qua đây…” Trương Tề hoàn toàn bị dọa sợ, sát khí của người đàn ông này rõ ràng như vậy, lần đầu tiên, anh ta cảm nhận được hơi thở tử vong.
Không chỉ là anh ta, ngay cả Dương Châu Kiệt và Chiêm Gia Linh cũng bị sốc.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Chiêm Gia Linh thật ra sự cách nàotin, cậu chủ vô dụng của nhà họ Tiêu trong lời đồn là đây sao, vậy mà có một mặt tàn bạo như vậy! Ngoài khiến cho cô ta chấn động, càng khiến cô ta hiếu kỳ về anh hơn!
Rốt cuộc, ai mới là anh thực sự?
Tuyết Chi kéo Tiêu Chí Khiêm lại, quay đầu nói với Trương Tề: “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, mau đi!”
Trương Tề lập tức bừng tỉnh, đi vòng qua bên kia của cái bàn rồi chạy đi.
Tiêu Chí Khiêm nở nụ cười yêu dị, anh không định tha cho anh ta, lúc anh quay người lại thì Tuyết Chi đang cau mày, hai tay giữ vào má của anh, kiễng chân lên chủ động hôn lên môi của anh…
Tiêu Chí Khiêm bỗng ngây người, ánh mắt dần thu hồi, dừng trên gương mặt của cô. Tuyết Chi khớp mắt lại, hôn rất dụng tâm, hai tay càng chủ động vắt lên vai của anh, cái lưỡi nhỏ thè ra nhẹ nhàng xọ vào môi của anh.
Tiêu Chí Khiêm hai mắt nheo lại, dần dần, cũng khớp mắt lại, lệ khí trong mắt cũng dần tiêu tán, thay vào đó là cảm giác triền miên và dịu dàng dành cho cô. Bàn tay lớn của anh đặt ở eo của cô, đem cô kéo lại gần mình, hóa bị động thành chủ động, giờ khắc này do anh chi phối.
Một hồi nguy cơ lại bị Trương Tuyết Chi dùng một nụ hôn hóa giải. Dương Châu Kiệt nhìn lạ mà cũng không lạ, thế nhưng Chiêm Gia Linh vẫn trong tình trạng sốc, đến bây giờ cô ta mới chú ý đến địa vị của người phụ nữ này ở trong lòng Tiêu Chí Khiêm có ảnh hưởng lớn như thế nào.
“Đi thôi,” Dương Châu Kiệt không muốn làm bóng đèn nữa, quay người rời đi.
Chiêm Gia Linh liếc hai người đó vài lần rồi nối gót Dương Châu Kiệt, điđược hai bước, cô đột nhiên hỏi: “Phó tổng… tại sao lại yêu cô ta như vậy? Bởi vì cô ta lớn lên xinh đẹp hay là con gái của thư ký thành ủy?”Dương Châu Kiệt liếc về phía cô ta, rất không thích giọng điệu nhận xét của cô ta về Chi quý nhân như vậy, ngữ khí có chút lạnh lùng nói: “Không hiểu con người của Tuyết Chi, đương nhiên đều sẽ nói như vậy. Thế nhưng, cô ấy là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp!”
“Ổ?” Chiêm Gia Linh nhướn mày, với cách nói này thì khịt mũi khó chịu.
Dương Châu Kiệt cũng lười giải thích với cô ta, giống như loại phụ nữnông cạn như cô ta, vĩnh viễn không nhìn ra cái tốt của Chi quý nhân đâu!
Cảm nhận được cảm xúc của Tiêu Chí Khiêm đã dần nguôi ngoai, nhìn thẳng vào mắt của anh rồi bật cười, giơ tay nhéo nhéo má má của anh: “Trương Tề là bạn của em, chúng em quen biết nhau từ nhỏ, nhưng không ngờ cậu ấy lại muốn cầu hôn với em.” Cô nhẹ nhàng nói, giải thích cho anh nghe, cô biết như không khiến cho anh hiểu ra, Trương Tề sẽ gặp nguy
hiểm.
Đôi mắt của anh hơi híp lại, trầm giọng nói: “Em nói muốn gả cho cậu ta.”
Tuyết Chi hơi ngây người: “Nào có! Em rõ ràng từ chối mà!”
“… Năm lớp 1.”
Tuyết Chi muốn khóc, cô rất muốn khóc: “Lời nói lúc nhỏ, ai sẽ coi là thật chứ!”
“Em nhận hoa của cậu ta.” Giọng của anh vẫn trầm như vậy, giống như đang hỏi vậy.
Còn là lễ tình nhân!
Tuyết Chi vừa muốn nói cái gì thì bỗng dưng dừng lại, mắt phương nguy hiểm nheo lại: “Đợi đã, chúng em nói những gì, anh sao lại biết hả?”
Tiêu Chí Khiêm từ từ rút tai nghe bluetooth ra, cặp ở giữa ngón tay: “Tôi nghe thấy, một từ cũng không sót.”
“Anh—“ Tuyết Chi kinh ngạc trừng mắt với anh, nghi ngờ hỏi: “Tiêu ChíKhiêm, nói thật đi, câu lạc bộ Long Nghệ này, anh có phải cũng có phần không?” Nếu không, sao có thể dễ dàng nghe lén được chứ? Hơn nữa, còn đơn giản như vậy!
Tiêu Chí Khiêm gật gật đầu: “Là tôi mở.”
“…”
Được rồi, Tuyết Chi bây giờ muốn bắt đầu học cách chấp nhận những vấnđề gây sốc mà anh gây ra, coi nó như năng lượng mà tiêu hóa nó, anh có bất kỳ hành động kinh thiên nào nữa bất quá cũng chỉ là mây khói thoáng quá thôi.
Sau đó nghĩ lại, câu lạc bộ Long Nghệ là nơi dành cho những người quyền quý, nếu mỗi phòng đều lắp máy nghe lén, vậy câu lạc bộ Long Nghệ không phải thành nơi thu thập mạng lưới tình báo hay sao! Chỉ cần là thứ anh muốn biết, không có bí mật gì không thể biết cả!
Bất giác cô lại nghĩ đến mấy nguyên lão của tập đoàn nhà họ Tiêu…
Hậu quả khi làm như vậy, Tuyết Chi không dám nghĩ đến, chỉ biết chuyện như này sợ rằng cũng chỉ có Tiêu Chính Khiêm dám làm, bất luận xuất hiện bất kỳ hậu quả nào, cũng duy nhất chỉ có anh có thể gánh vác được.
Nếu anh đã nghe thấy hết, cũng là chuyện tốt, ít nhất không mất công cô nói lại. Bước lên, nhẹ nhàng kéo áo sơ mi của anh: “Tiêu Chí Khiêm, đừng gây khó dễ với Trương Tề được không?”
Lông mày của Tiêu Chí Khiêm cau lại, ánh mắt đen láy lóe lên một tia lạnh lẽo: “Em bảo vệ cậu ta?”
“Aiya, sao có thể chứ?” Tuyết Chi cười híp mắt lại: “Chỉ là ba của Trương Tề và ba em là chiến hữu từ xưa, Trương Tề nếu như vì em mà xảy ra chuyện, em sẽ rất áy náy. Với cả, ba của em cũng không cách nào ăn nói với nhà bên đó!”
Lệ khí trong mắt của Tiêu Chí Khiêm dần rút đi, cô nắm cánh tay của anh: “Tiêu Chí Khiêm, em biết, đời này kiếp này, người em muốn bảo vệ không phải Trương Tề, cũng không phải người nào khác, mà là anh.”
Nhìn vào ánh mắt của cô, dần dần hóa thành một dòng xuân thủy kéo dài, thuận thế kéo cô lại, ngón tay chạm vào đôi môi bị hôn đến sưng đỏ,thì thào: “Tuyết Chi, tôi có tư cách gì để có em chứ?”