Mộ Đường giả vờ lật lật hai mặt cỏ, thấy Mộ Du nhìn chằm chằm mình, hắn bèn hỏi hạ nhân: “Tìm được chưa?”
“Hồi bẩm chủ tử, chỗ này không có.”
Mộ Đường “À” một tiếng, “Vậy thì đành trở về tìm lại thôi.”
Nói xong liền quay người bước đi một mạch.
Mộ Du híp híp mắt, y không cảm thấy bởi vì làm rơi đồ mà Mộ Đường mới đến sân của y.
Vì thế y hỏi hệ thống:” Hắn đang muốn làm cái gì?”
Hệ thống nhắc nhở:” Quản Nhược An có một cây trâm rất đáng tiền.”
Mộ Du nhíu nhíu mày:” Mộ Đường đi tìm đồ hay là ” làm rơi” đồ vậy?”
Hệ thống đắc ý muốn tràn ra khỏi mặt, nói: “Đương nhiên là rơi đồ rồi, ngươi cứ chờ xem, Mộc Châu với Bọt Nước sẽ không an phận đâu!”
Mộ Du híp híp mắt, đây là muốn tính toán hãm hại y sao?
Có lịch sử ” Trộm sách” ở Tàng Thư Các thì chỉ sợ việc “Trộm trâm” lần này, Mộ Dương Trác không thèm điều tra rõ chân tướng liền tin bảy phần là y làm!
Mộ Du:”Chẳng bằng lại tặng cho bọn họ một kinh hỉ đi.”
Hệ thống cười tươi, không hề có thành ý nói:” Ngài cứ việc tùy ý phát huy!”
Trùng hợp chính là, không đợi Quản Nhược An tìm được cây trâm.
Trong thành đột nhiên truyền đến những lời đồn đãi, nói là hoa yêu chuyển thế đang ở Mộ phủ.
Mộ Du cười đến khóe mắt cong cong, tâm tình vui vẻ đẫn theo Song Hỉ ra ngoài nghe thuyết thư.
Song Hỉ bị Mộ Dương Trác truyền lại cảnh cáo một phen.
Vì thế hiện tại Song Hỉ không thể giúp ai, nếu Mộ Dương Trác hỏi liền ngay nói thật.
Nhưng chỗ tốt chính là nếu Mộ Du đi ra ngoài thì không bao giờ bị hỏi những câu như “Muốn ăn kẹo hồ lô sao?”, “Muốn con diều không?”.
Hệ thống:” Ngươi không sợ Song Hỉ sẽ nói cho cha ngươi biết, chuyện tin đồn là ngươi làm à?”
Nếu dựa theo thời gian mà thoại bản bắt đầu ra bán thì cũng vừa lúc Mộ Du xuất phủ đi tiệm sách.
Mộ Du không để bụng:” Đừng quên, tiệm sách Đan Thanh đó là do ai quản.”
Dù cho Mộ Dương Trác muốn tra, cũng muốn đến xem người, thì bọn họ cũng không nguyện ý cho hắn tra.
Nhưng dù tặng cho Mộ Dương Trác mười lá gan hắn cũng không dám đi hỏi! Lời đồn là từ bên ngoài truyền ra chứ đâu phải là từ tiệm sách.
Mà nếu hắn đã biết thì như thế nào, chi phí trong phủ là do y tự kiếm ra, đây chẳng phải được gọi là ” tay làm hàm nhai” sao?
Cho nên cuối cùng mặc kệ có nói như thế nào, đều là Mộ gia vô lý.
Hệ thống nhìn bộ dạng “Tiểu nhân đắc ý” của y, trợn trắng mắt ngất xỉu.
Chờ tới nơi rồi, Mộ Du phát hiện một người cũng không có, an tĩnh giống như từ đường, quỷ dị lại an bình.
Y nghi hoặc nhíu nhíu mày, đây là có chuyện gì?
Hệ thống rầm rì nói:”Có Vương gia nào đó đã bao cả thư lâu một ngày.”
Mộ Du:……
Thật là tài đại khí thô! Y còn chưa kịp nghe thư đâu.
Trên lầu, đứng ở bên cửa sổ, Gỗ Dâu đang nghe kể chuyện, đột nhiên hắn cảm nhận được một cổ oán khí, khi tập trung nhìn kĩ, thì ra là người quen!
Hắn quay đầu, hướng nhà mình Vương gia hội báo: “Vương gia, Mộ thiếu gia ở dưới lầu.”
Bách Lý Tiêu Minh ý bảo thuyết thư tiên sinh dừng lại, hắn mân mê quyển thoại bản, câu môi cười, “Đi mời hắn lên đây.”
“Vâng ạ.”
Mộ Du vừa mới chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, kết quả lại nghe thấy hệ thống nói, Bách Lý Tiêu Minh mời y cùng nhau nghe thư, y lại chần chừ trong chốc lát.
Khuôn mặt Gỗ Dâu bình đạm mà đưa Mộ Du lên trên lầu.
Song Hỉ bỗng cảm thấy người này hơi quen mắt, đến khi thấy rõ người đang ngồi bên trong, cậu ta vội vàng lôi kéo Mộ Du quỳ xuống, “Bái kiến Minh Vương.”
Tốc độ mau lẹ làm hệ thống nhịn không được líu lưỡi.
Bộ dạng này giống như là sợ Mộ Du hại cả nhà hắn vậy.
Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày, “Đứng lên đi, bổn vương với chủ tử nhà ngươi cũng không phải là lần đầu gặp.”
Mộ Du rất muốn đem miệng của hắn khóa lại.
Song Hỉ tuy rằng có thắc mắc, nhưng cậu vẫn biết lễ nghi mà không hỏi ngay lập tức.
Mộ Du giả dối cười cười, “Không biết vì sao lần này Vương gia lại gọi ta đến?”
Bách Lý Tiêu Minh giơ giơ thoại bản trong tay lên, “Viết không tồi, tiên sinh kể cũng không tồi.”
Mộ Du: “……”
Y rất hoài nghi có phải hắn đến phá đám y hay không.
Hệ thống:” Không cần hoài nghi, hắn đã biết là ngươi viết từ lâu rồi.”
Mộ Du:” Bây giờ ta có thể hối hận được không?”
Hệ thống: “Không phải ngươi không sợ bị Mộ Dương Trác biết à?”
Mộ Du suy yếu nói:”……!Ta không sợ, nhưng ta không muốn bị phạt đâu!”
Hệ thống “Ố ồ” một tiếng, dường như đang chờ xem kịch vui.
Mộ Du cảm thấy con thuyền hữu nghị đã bị chìm rồi!
Bách Lý Tiêu Minh thấy bộ dạng Mộ Du nhụt chí, hắn cảm thấy tâm tình của mình càng tốt liền vẫy tay với Gỗ Dâu, “Các ngươi sang phòng cách vách đi.”
Gỗ Dâu muốn nói lại thôi, trách nhiệm của hắn là bảo vệ an toàn cho chủ tử.
Bách Lý Tiêu Minh ánh mắt sắc bén thêm hai phần.
Gỗ Dâu không còn biện pháp bèn nói, “Vâng!”
Song Hỉ hơi chần chờ, chủ tử ở chung phòng với hắn, chỉ sợ là không ổn!
Bách Lý Tiêu Minh nhìn Song Hỉ một cái, lại nhìn về phía Mộ Du, nói: “Thuyết thư tiên sinh cũng ở chỗ này, ngươi còn sợ bổn vương ăn thịt hắn sao?”
“Nô tài không dám.” Song hỉ chắp tay bái một cái, đi theo Gỗ Dâu rời đi.
Mộ Du đang muốn cảm ơn, ai dè hắn lại nói trước: “Lại đây ngồi.”
Mộ Du cười gượng: “Vương gia, chuyện này không thích hợp lắm đâu.”
Bách Lý Tiêu Minh ánh mắt không đổi, rõ ràng là bản mặt vô biểu tình lại có vài phần làm cho người ta sợ hãi ở bên trong.
Mộ Du xách theo ghế dựa, ngồi vào bên cạnh hắn.
Bách Lý Tiêu Minh đột nhiên chỉ vào một đoạn trong thoại bản, dò hỏi: “Chuyện này là thật hả?”.
Mộ Du tập trung nhìn, chỉ thấy đoạn đó có viết:
‘Trong phút chốc, hoa mẫu đơn nháy mắt điêu tàn, hoa yêu mở to hai mắt ra nhìn, ôm đầu, hoảng sợ nói:” Không thể nào!”
Tình huống này, là do hoa yêu thi triển pháp thuật bách hoa điêu tàn, mai phục phục bút.’
Bị người khác nghiêm trang chỉ ra, còn bị hỏi “Chuyện này là thật hả” Mộ Du thực hoài nghi rằng, hành động nhỏ của mình đã bị Bách Lý Tiêu Minh nhìn thấu.
“Hả?”
Mộ Du đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Bách Lý Tiêu Minh, nuốt nuốt nước miếng, y hô lên gọi hệ thống, nhưng mà chỉ tiếc là hệ thống đã theo con thuyền cùng nhau đắm mất rồi.
“Thật ra hoa yêu là giả.”
Đối với đáp án tránh nặng tìm nhẹ này, Bách Lý Tiêu Minh rất không vừa lòng, hắn nhìn chằm chằm Mộ Du không nhúc nhích.
Hệ thống không hỗ trợ, Mộ Du đành phải căng da đầu hỏi: “Ngươi muốn biết cái gì?”
Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày, “Ta đã hỏi cái gì thì ngươi nói cái đó không được sao?”
Mộ Du thoáng do dự, tuy rằng y quyết định ôm đùi nhưng bọn họ vẫn chưa thân đến mức cái gì cũng phải kể ra.
Nhưng nếu không nói, với tính nghi ngờ của người này, hắn nhất định sẽ lại tìm cách thử y.
Hai người chỉ cách nhau một khoảng còn không đủ nửa cái cánh tay. Khuôn mặt tuấn dật hơi nhíu mày túc một chút, lông mi run run với biên độ nhỏ, ánh mắt cũng càng thêm thâm thúy.
Mộ Du mím môi, “Nếu Vương gia đáp ứng ta một điều kiện, ta bảo đảm biết gì nói hết.”
“Ngươi còn muốn bàn điều kiện với bổn vương?”
Mộ Du xem nhẹ ánh mắt của hắn, nói thẳng: “Chuyện này không thể nói cho những người khác.”
Nói cách khác, đây là bí mật của hai người bọn họ!
Bách Lý Tiêu Minh cười sung sướng, “Được, bổn vương đáp ứng ngươi.”
Mộ Du bị lưu quang trong mắt hắn hiện lên làm kinh diễm, ngực nhảy “Thình thịch” lên.
Y hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua thuyết thư tiên sinh, đè thấp thanh âm nói: “Sách này là do ta viết.”
“Bổn vương biết.”
“Hoa yêu là mẹ kế của ta.”
“Ừ, bổn vương biết……” Nói xong, Bách Lý Tiêu Minh dừng lại, hắn nhìn đến đoạn thứ nhất, đem chữ trên giấy đọc thành tiếng: “Hoa yêu đẹp như trích tiên, khí chất u lan, da tựa tuyết trắng, tinh tế như tơ lụa. Đây là viết……?”
Đối diện với bộ dạng thật cẩn thận của Mộ Du, Bách Lý Tiêu Minh đem ba chữ Quản Nhược An nuốt ngược về bụng!
Mộ Du có chút thẹn thùng, “Đây là ta nói bừa!”
“Bổn vương biết, nhưng cũng quá không phù hợp với người đọc rồi, nên sửa lại.”
Mộ Du khó xử, “Vậy viết thẳng thắn táo bạo luôn sao!”
Bách Lý Tiêu Minh rũ mi mắt liếc hắn, “Ngươi sợ à?”
“Cũng không đúng, là ta sợ bị phạt.”
Bách Lý Tiêu Minh sửng sốt, làm bộ bất động thanh sắc hỏi: “Cha ngươi phạt ngươi thế nào?”
“Phạt đánh bằng thước, phạt quỳ từ đường.”
Chỉ là Mộ Dương Trác khẳng định sẽ không dám phạt y quỳ từ đường nữa đâu, nếu phạt thêm lần nữa chỉ sợ là quỷ hồn liệt tổ liệt tông sẽ đến báo mộng mắng chửi hắn!
Bách Lý Tiêu Minh nhìn y da thịt non mịn, đến phạt y quỳ còn không nỡ, càng không cần phải nói đến việc dùng thước đánh.
“Còn chuyện hoa yêu nữa!” Nói xong hắn lại tò mò, “Làm sao mà có thể biến được một màn như vậy hả?”
Mộ Du nhếch miệng cười, “Làm cỏ phấn, sau đó rải xuống, chỉ cần có giọt nước chạm đất, bảo đảm hoa lá không thể sống nổi.”
Bách Lý Tiêu Minh sờ sờ cằm, “Thật sự thần kỳ vậy sao?”
Mộ Du gật gật đầu.
“Vậy tại sao ngươi lại biết cách này?”
Mộ Du: “……”
Người này sao lại nhạy bén vậy chứ!
Bách Lý Tiêu Minh nhìn ra Mộ Du đang tìm câu trả lời, hoặc là…….. không thể trả lời, hắn chớp mắt, chuyển đề tài, “Cho nên lần đó ngươi đến tiệm sách là để cùng ông chủ thương nghị cái này?”
Mộ Du thấy hắn quơ quơ thoại bản, gật gật đầu.
“Chuyện gặp nhau ở trà lâu có phải ngẫu nhiên không?”
Mộ Du: “……”
Lúc này tên Vương gia này không có hảo tâm buông tha cho người nào đó, bộ dáng “Ngươi thành thật khai báo sẽ được khoan hồng”.