Tiền! Một vấn đề bắt hai người phải đau đầu suy nghĩ.
Mặc dù nửa năm nữa tận thế sẽ tới thế nhưng nửa năm vẫn là nửa năm; tiền vẫn là tiền, không phải là giấy vụn. Không có tiền hai ngươi muốn mua cũng không mua được. Cho nên, chưa nói đến việc gì to lớn khác, không có tiền mọi việc đều là nói suông.
Mà Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung vốn là cô nhi, nhờ tiền trợ cấp từ cô nhi viện mới có thể đi học. Đến 16 tuổi thì hai người đi làm thêm. Tiền kiếm được cũng chỉ đủ để chi trả cho sinh hoạt hàng ngày. Được một vài năm thì hai người cũng tích góp được chút ít. Khi lên đại học hai người từ chối nhận tiền trợ cấp tỏ ý muốn cô nhi viện cấp cho những cô nhi khác.
Dựa vào tiền bản thân kiếm được, cộng thêm việc xin trợ cấp của nhà nước cùng với học bổng, miễn giảm ở nhà trường; lúc này hai người bọn cô mới có thể học đại học. Ngay cả nơi ở hiện tại là hai người nhờ bạn học tìm hộ, so với nhà trọ ở trường tiền thuê còn thấp hơn. Cho nên hiện giờ hai người cũng không dư giả gì cho lắm.
“Việc này quả thật rất nghiêm trọng.” Tô Tuệ Dung thở dài, đi về phía sau rồi nằm trên cỏ, hai tay được đầu gối lên, cười nói: “Còn nửa năm nữa mạt thế mới xảy ra, hai chúng ta cố tìm thêm một số công việc khác. Đầu tiên phải mua hạt giống trồng trước trong không gian, chờ nó lớn lên chúng ta cũng không cần phải mua đồ bên ngoài, có thể tiết kiệm bao nhiêu tiền nha. Tiền đấy có thể dùng mua những thứ khác như muối, quần áo, cùng một chút thuốc men thường dùng… Mỗi thứ phải chuẩn bị một ít.”
Lam Linh Úc nằm xuống bên người Tô Tuệ Dung, hương vị cỏ xanh như phả vào mặt hai người. “Đây thực là ý tốt. Ngày mai cậu đi chợ nông sản với mình để nhìn chút, thuận tiện mua ít hạt giống cùng cây ăn quả. Còn có thể nuôi thêm mấy con gà con vịt. Mà trong đây lại có dòng suối mình tiện thả mấy con cá con tôm vào. Không biết chúng có bơi theo dòng suối đi mất không nữa?”
Càng nghĩ đôi mắt Lam Linh Úc càng sáng lên.
Nếu những thứ này chuẩn bị thật tốt…. Hai người bọn cô không cần phải lo lắng chi tiêu hàng ngày nữa. Hai người sẽ tiết kiệm được một khoản kha khá.
Đúng vậy, Lam Linh Úc không tin mạt thế sẽ tới cho dù cô có tận mắt chứng kiến không gian của Tuệ Dung. Nhưng dù chưa rõ mạt thế có thực sự tới thì cô vẫn lựa chọn tin tưởng Lam Linh Úc, cho nên cô nguyện ý.
Tô Tuệ Dung không biết Lam Linh Úc nghĩ gì, cô cười lớn, ngồi dậy kéo Lam Linh Úc ra khỏi không gian, nói: “Trời không tuyệt đường người, chúng ta sớm biết mạt thế sẽ đến, lại có không gian. So với người khác chúng ta đã rất may mắn, còn muốn nhiều hơn thật sự rất khó. Linh Úc, có không gian, chúng ta sẽ sống sót tại mạt thế.
Lam Linh Úc thở hắt ra một hơi, đôi mày vốn dính chặt vào nhau giờ đã dãn ra, khẽ cười: “Là mình suy nghỉ quá nhiều, chúng ta thực sự may mắn hơn nhiều người khác.”
Không được nổi lòng tham, cô đã rất may mắn.
Tô Tuệ Dung mỉm cười, nắm lấy tay Lam Linh Úc, kiên định nói: “Linh Úc, chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt. Sống đến khi đôi mắt chúng ta mờ đi, mái tóc không còn màu đen thuần tuý.” Linh Úc, chúng ta sẽ sống, an an ổn ổn mà sống.
Khi quyết định tất cả, hai người cảm thấy giờ đến trường thật lãng phí thời gian. Khi mạt thế bắt đầu, tang thi cũng không nhận ra cái bằng tốt nghiệp của mình. Vì vậy ngay ngày hôm sau hai người cùng nhau nộp đơn xin thôi học. Việc đầu tiên hai người muốn làm là chuẩn bị một ít thuốc men, vì nó không gây chú ý lắm.
Nếu mua mỗi loại một ít để chung, nhưng khẳng định sẽ bị chú ý, nhưng nếu hai người cứ hàng tháng mua một lần thì chắc không ai quan tâm mấy.
Tuy rằng chủ nhiệm với việc hai học sinh yêu thích của mình thôi học thì cảm thấy rất đáng tiếc Hai người ở trường học là học sinh ngoan hiền, thành tích cũng khá tốt. Nhưng khi Lam Linh Úc trình giấy chứng nhận y tế thì chủ nhiệm chỉ hỏi thăm một chút rồi cũng không ý kiến gì. Đương nhiên giấy chứng nhận ấy do hai người mất một khoản kha khá mới làm được.
Trường học thì trực tiếp đồng ý việc hai người nghỉ học, thậm chí nhà trường còn không tìm hiểu đống giấy tờ mà hai người trình lên.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Còn nửa năm là mạt thế tới, bọn họ còn có rất nhiều việc để chuẩn bị, hai người không muốn ngồi mài quần trên ghế nhà trường, thật lãng phí thời gian. Nếu nhà trường không phê duyệt đơn xin thôi học của hai người thì chắc chắn họ sẽ tự ý nghỉ học.
Sau khi ra khỏi trường học, hai người đi tới ngân hàng rút tiền, tiện thể kiểm tra tài khoản tiết kiệm còn bao nhiêu. Rồi họ đi xe buýt đến chợ nông sản gần nhất.
Hiện giờ là mùa đông nên cũng ít người tới chợ nông sản, thậm chí có nhiều cửa hàng đóng cửa nghỉ bán. Mấy thứ Lam Linh Úc muốn mua như cá giống, cây ăn quả…. cũng không có. Vì vậy hai người chỉ có thể mua ít hạt giống tại mấy cửa hàng còn mở.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi xung quanh, chọn loại hạt giống rẻ nhất dù chất lượng kém cũng không vấn đề. Bởi Tô Tuệ Dung rất tin tưởng vào không gian của mình, linh khí đầy đủ lại không ô nhiễm như bên ngoài. Cho nên dù hạt giống có chất lượng thuộc loại tệ của tệ thì trồng ở đây vẫn cho ra sản phẩm ngon hơn mấy loại ở bên ngoài.
Chợ nông sản lưa thưa vài bóng người đi lại, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc lượn mấy vòng đã mua được một ít mầm củ cải, cà chua, dưa chuột cùng mấy loại rau thường dùng. Số lượng mỗi loại cũng không nhiều, chỉ vừa đủ cho ba người ăn. Tô Tuệ Dung cũng không nghĩ phải mua nhiều, bởi cô không phải thánh nữ, cô tuyệt không bao giờ chuẩn bị lương thực cho mấy người không dây mơ rễ má với mình.
Nhờ lượn mấy vòng mà hai người cũng mua được thứ khác ngoài hạt giống đó là nông cụ, thứ mà từ bé đến giờ hai người chưa bao giờ nhìn thấy, chưa bao giờ sử dụng. Vì vậy hai người cảm thấy thật có lỗi khi ông chủ đã tốn cả tấn nước bọt để hướng dẫn mà hai người chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng. Chí ít họ cũng biết cái cuốc dùng để cuốc đất.
Qua quá trình mua và trả, trong túi hai người cũng không còn bao nhiêu tiền. Sổ tiết kiệm cũng chỉ còn có mấy triệu, nên hai người muốn hoàn thành dự định của mình trong nửa năm thì có hơi vất vả.
Đến buổi trưa, hai người ngồi trong công viên ăn mấy cái bánh quế vừa mới mua, vừa ăn vừa nói: “Mua ở đây thật tốn kém, nếu như mua ở khu lương thực tại thành phố H thì hạt giống rẻ hơn rất nhiều. Cả hải sản cũng vậy, có thể ra biển. Chúng ta sẽ tiết kiệm được không ít.”
Lam Linh Úc cắn một miếng bánh quế, cười nói: “Nói đi nói lại, chúng ta vẫn không có tiền a~. Dù như cậu nói rẻ thì rẻ thật nhưng với tiền lộ phí nữa thì cũng không khác gì chúng ta mua ở đây. Tóm lại chúng ta thiếu tiền nha~~”
Tô Tuệ Dung thở dài: “Nghèo khổ thế nha~~~”
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tô Tuệ Dung ăn vội miếng bánh rồi cầm điện thoại. Nhìn dãy số hiện lên màn hình khiến cô suýt nghẹn.
Được trọng sinh trở về, sự hưng phấn và lo lắng chuẩn bị để sẵn sàng khi mạt thế tới khiến cô không để ý xung quanh. Giờ nhờ cuộc gọi này khiến cô nhớ đến người kia.
Khi mạt thế mới bắt đầu, cô cùng Linh Úc đã giúp đỡ ả thẳng đến khi dị năng giả kia đến. Ả đã chơi hai người cô một vố đau điếng người. Thừa dịp bọn cô không để ý mà
cầm trộm lương thực của hai người để tìm nơi mới. Nếu như không phải dị năng giả kia cố ý cứu hai người bọn cô thì chắc chắn cô cùng Lam Linh Úc đã mất mạng từ lâu.
Tô Tuệ Dung nhe răng cười, đôi mắt đầy hàn ý.
Lam Linh Úc ngồi bên cạnh bỗng nổi lên một tầng da gà, cô ngó đầu nhìn điện thoại, bối rối nói: “Tuệ Dung, cười gì mà ghê thế. Cậu không nghe điện thoại sao? Là Hiểu Dung gọi mà?”
Tô Tuệ Dung vò tóc người bên cạnh rồi nghe điện thoại.
“Tuệ Dung”
“Đây!”
“Thật tốt quá, rốt cuộc cũng gọi được. Mình vừa mới nghe tin bạn cùng Linh Úc thôi học. Chuyện gì vậy? Sao hai bạn đột nhiên nghỉ học thế?” Hàng loạt câu hỏi từ bên kia vọng lại.
Tô Tuệ Dung để ả nói nốt rồi mới trả lời: “Không có gì. Mình cùng Linh Úc muốn nghỉ. Với lại bọn mình không có tiền để tiếp tục chương trình học nữa.”
“Không có tiền! Sao không nói sớm, mình cho mượn.”
Tô Tuệ Dung nghe điện một hồi, cuối cùng mượn được ba vạn rồi mới cúp điện thoại.
“Tuệ Dung, hôm nay cậu sao vậy?” Bản năng của Lam Linh Úc nhắc cô rằng người trước mặt đang có tâm sự.
Tô Tuệ Dung lắc đầu, không nói gì. Chuyện đời trước dù đau khổ hay buồn bã, một mình cô chịu đựng là đủ rồi. Cô không bao giờ muốn cho Linh Úc biết, cho người cô yêu thương trải qua cảm giác thống khổ ấy một lần nữa.
Hai người vừa ăn xong bánh quế thì tin nhắn thông báo từ ngân hàng được gửi đến.
Đồng thời một tin nhắn nữa cũng được gửi: “Mình chuyển tiền rồi đấy, bạn nhận được chưa?”
Liếc qua hai tin nhắn mới, Tô Tuệ Dung tắt điện thoại, cùng Lam Linh Úc về nhà.
Vừa về là Tô Tuệ Dung bắt đầu vào không gian trồng thử hạt giống.
Lam Linh Úc không vào không gian cùng Tô Tuệ Dung mà lên mạng phát tin tức mạt thế tới. Tuy rằng cô biết tin tức nho nhỏ này sẽ không được để ý tới nhưng nó khiến cô thoải mái với lương tâm của mình hơn.
Tô Tuệ Dung với việc làm này cũng từ chối cho ý kiến cũng không ngăn cản Lam Linh Úc. Cô chỉ nhắc rằng lòng tốt tại mạt thế không đáng nửa xu.
Tô Tuệ Dung tại không gian đang vô cùng kinh ngạc.
Hình dạng trong không gian đã thay đổi.
Lúc ban đầu dòng suối chia mảnh đất ra làm hai bên, mà hiện tại dòng suối chia hai mảnh đấy thành rất nhiều mảnh nhỏ. Mỗi mảnh có diện tích vừa đủ để cô trồng mấy thứ vừa mua.
Mắt Tô Tuệ Dung sáng hẳn lên.
Hiện giờ là thời đại cơ giới hoá, làm ruộng bằng lao động tay chân hầu như không còn. Tô Tuệ Dung cũng đã tìm hiểu qua về làm ruộng, nhưng cô với việc xới đất, bón phân dù tìm được trên mạng cũng mù tịt. Vốn cô không biết làm thế nào, giờ không gian đã như thế này thì tiện cho cô rất nhiều.
Miễn cưỡng xới ít đất lên, Tô Tuệ Dung trồng bừa một hạt giống vào, hi vọng mấy ngày nữa sẽ cơ hiện tượng mới.
Rửa ta bên dòng suối, Tô Tuệ Dung lười biếng xoa xoa thắt lưng.
Không gian rất yên tĩnh, trong rừng cây cũng vô cùng yên lặng.
Tô Tuệ Dung bỗng nghĩ ra một vấn đề vô cùng quan trọng.