Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 10



“Lời ngươi nói có ý gì hả? Là bộ lạc của các ngươi đồng ý thu nhận cả nhà ta sao? Hay là nói các ngươi chỉ muốn thu nhận một mình ta?” Tô Diệc nói một cách không lưu tình, thậm chí có thể nói là hùng hổ doạ người.

Quả nhiên đầu Tiger chỉ để trưng, vừa nghe thấy lời này cũng không chú ý tới ánh mắt Tô Diệc có bao nhiêu lạnh lùng, vậy mà còn vui vẻ nói: “Đúng vậy đúng vậy, tộc Dực Báo chúng ta rất hiếu khách. Nếu ngươi đến bộ lạc chúng ta, chúng ta nhất định sẽ coi ngươi như người một nhà.”

Vasternorr rõ ràng sửng sốt, tay nhịn không được ôm Tô Diệc thật chặt. Bé Eli vừa nghe càng là lập tức khóc lên, “A ba, người không cần bé Eli và a cha sao?”

Tô Diệc vội trấn an nói: “Không đâu không đâu, chúng ta một nhà ba người đi đâu cũng sẽ có nhau.”

Lời này Tô Diệc nói cho ở đây mọi người nghe, một phần vì an ủi bé Eli và Vasternorr, đồng thời cũng trực tiếp từ chối bọn Eide.

Tiger nghe thấy Tô Diệc nói vậy, hiển nhiên vô cùng giật mình. Tiger chỉ vào Vasternorr nói: “Ngươi tình nguyện đi cùng một thú nhân bất thường lưu lạc khắp nơi, cũng không muốn an tâm ở lại bộ lạc an toàn sao?”

Thấy Tô Diệc không nói gì, Eide liếc mắt cảnh cáo Tiger một cái.

“Bộ lạc nào cũng thế, sẽ không thu nhận một thú nhân bất thường. Nhưng nếu các ngươi muốn sinh hoạt gần tộc Dực Báo thì ta sẽ đảm bảo không đuổi các ngươi đi.”

Tô Diệc nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Không đuổi đi? Cái này cũng không đại biểu bộ lạc các ngươi sẽ không buông lời ác ý đối với gia đình cuẩ ta. Ta không hy vọng bảo bảo nhà ta sẽ lớn lên trong hoàn cảnh tràn nhập ác ý như vậy. Nhưng mà cũng cảm ơn ý tốt của ngươi, bây giờ có thể để cho gia đình ta đi được rồi chứ?”

Nói thật dễ nghe, dựa vào người khác mà sống, chắc chắn kém hơn người ta một bậc. Mà Tô Diệc lại không thích thua người khác một bậc, hơn nữa Vasternorr hoàn toàn có thể bảo vệ bọn anh. Ba năm qua không dựa vào người khác sống, hiện giờ càng không thể dựa vào. Hơn nữa nếu bọn họ sinh hoạt gần tộc Dực Báo, khó tránh khỏi sẽ gặp được người tộc Dực Báo, Tô Diệc không dám xác định bọn họ có thể thường xuyên xuất hiện quấy rầy cuộc sống của bọn anh hay không? Hơn nữa xét thấy bọn họ đối với Dino – một người cùng tộc coi như không thấy, vậy thì bọn họ càng không thể thể hiện sắc mặt tốt đối với bé Eli và Vasternorr.

Eide sửng sốt một chút, hiển nhiên đối với việc Tô Diệc không biết tốt xấu có chút giật mình.

Nhưng thân là một thú nhân có phẩm chất đoan chính, hắn đúng thật là không có biện pháp bắt buộc Tô Diệc ở lại.

“Vậy thì nếu các ngươi không muốn thì bọn ta cũng không cưỡng cầu.”

Nghe thấy Eide muốn thả, Tiger lập tức giận dữ nói: “Eide, sao lại để một thú nhân bất thường mang giống cái đi? Chúng ta cần phải giữ giống cái lại.”

Vasternorr vừa nghe, lập tức nhíu mày.

Västernorr không phải là một thú nhân hiểu biết nhiều ngôn ngữ, từ nãy giờ hắn vẫn không nói gì, lúc này đột nhiên nghe hiểu lời Tiger nói nhịn không được phản bác: “Hắn là bạn đời của ta.”

Tiger cười lạnh, “Bạn đời của ngươi, lúc các ngươi kết đôi có một lễ hiến tế nào chứng minh cho không? Một thú nhân không có bộ lạc, không thể mang lại hạnh phúc cho giống cái, vậy mà ngươi dám chiếm hữu giống cái, thật vô sỉ.”

Đột nhiên Tô Diệc tức giận, cái thằng này cố tình gây sự phải không. Nếu anh bị cưỡng chế, sẽ không cầu cứu thú nhân, cầu cứu rồi thì sao bảo vệ được Vasternorr? Trong một chốc Tô Diệc thật sự rất muốn đem bản thân dưỡng thương cho tốt, khỏe lại, sau đó hung hăng đánh cái thằng ngoan cố không có não này một trận.

“Nếu ngươi không phục như vậy, chúng ta có thể quyết đấu.” Âm thanh Vasternorr lạnh băng nói.

Tô Diệc đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Vasternorr một cái, bị ngốc hả? Vasternorr bị trừng, ánh mắt sủng nịnh nhìn Tô Diệc.

Tiger vừa nghe thấy quyết đấu, lập tức kêu gào: “Tốt thôi, nếu ngươi thua, ngươi phải thả giống cái ra, để cậu ấy đi với chúng ta.”

Các thú nhân tộc Dực Báo vừa nghe lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy, để chúng ta nhìn xem ngươi có năng lực nào để bảo vệ giống cái.”

Tô Diệc nhìn thoáng qua Eide, hiển nhiên Eide là thú nhân dẫn đầu cái đám này. Tiger tuổi trẻ khí thịnh đánh giỏi lại hiếu chiến, nhưng Eide nghe Tiger nói lại không có ý định ngăn cản, có thể thấy được trong lòng Eide đang suy nghĩ cái gì. Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn không muốn thả bọn anh đi.

Nếu nói quyết đấu, chắc chắn Vasternorr sẽ thắng, nhưng bọn họ vẫn không muốn cho Tô Diệc đi. Đến lúc đó có thể dùng rất nhiều lí do, từng người lên khiêu chiến với Vasternorr. Đây là chiến thuật xa luân*, Tô Diệc rất rõ ràng.

*Xa luân chiến là một chiến thuật của chiến tranh cổ đại mà ta hay xem trên phim, ở đó các tướng chỉ huy đã áp dụng để triển khai những đội quân nhỏ nhưng cơ động, chia nhỏ quân đối phương, vây đánh, cuối cùng tiêu diệt được cả một đội quân lớn.

Chiến đấu là bản năng của thú nhân, Vasternorr không chút do dự tiến lên phía trước.

Tô Diệc thấy vậy cũng tiến lên theo. Trong giọng nói của anh có phát ra tia cảnh báo, “Các ngươi muốn quyết đấu đúng không? Có phải các ngươi không yên tâm để một giống cái nhu nhược yếu đuối như ta lưu lạc bên ngoài cùng với thú nhân bất thường? Đã vậy thì để ta chứng minh ta có năng lực bảo vệ bản thân cũng như lựa chọn bạn đời là đúng.”

Tiger hỏi: “Ngươi muốn chứng minh kiểu gì?”

Vasternorr không đồng ý liếc nhìn Tô Diệc một cái, Tô Diệc vội nhón mũi chân ôm cổ Vasternorr, nói nhỏ bên tai hắn: “Ta biết ngươi rất anh dũng và thiện chiến, nhưng mà Vasternorr à, rõ rằng là do ta nên bọn họ mới khiêu chiến ngươi. Đến lúc đó rất có khả năng bọn họ sẽ cố tình làm tiêu hao thể lực của ngươi, sau đó đem ta cướp đi. Ngươi hy vọng ta bị cướp đi hả?”

Trong ánh mắt Vasternorr nhanh chóng tối sầm lại, đôi mắt dị sắc lóe lên tia sát ý.

Tô Diệc hôn lên môi mỏng của Vasternorr một cái, tuy chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng vẫn khiến Vasternorr cả kinh sững sờ tại chỗ.

Tô Diệc nhân cơ hội đi đến trước mặt Tiger, rút vũ khí của mình ra chỉ vào Tiger, “Ta tới khiêu chiến ngươi, nếu ngươi thua, phải để cho chúng ta rời đi; nếu ta thua, ta sẽ đi cùng các ngươi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ.

Bé Eli khóc lóc hét lên: “Không cần đâu, a ba, a ba đừng đi theo bọn họ.”

Tô Diệc nhìn thoáng qua Dino một bên, “Dino nhóc bảo vệ em trai cho tốt, đừng để nó lại gần đây.”

Dino nhận được mệnh lệnh, lập tức khập khiễng đi đến bên bé Eli.

Ánh mắt Eide lạnh lẽo nhìn Tô Diệc, hắn cảm thấy giống cái này không bình thường. Từ lúc chạm mặt đến giờ, hắn cảm thấy ánh mắt giống cái này vô cùng ý tứ, đó là khác với các giống cái khác, ánh mắt cậu ta lộ ra tia tàn nhẫn, giống như là đã có kinh nghiệm trong chiến trường săn bắt.

Tiger ấp úng nửa ngày, “Cái, cái này sao có thể được, ngươi, ngươi là giống cái, sao ta có thể quyết đấu với ngươi, chuyện này thật hồ nháo.”

Lúc này Vasternorr cũng phục hồi tinh thần lại từ cái hôn kia, vừa định tiến lến đã bị ánh mắt Tô Diệc ngăn lại.

Tô Diệc nhìn Vasternorr nói: “Ngươi hãy tin ta.”

Vasternorr nhìn vào đôi mắt Tô Diệc, cuối cùng như là hạ quyết tâm mà gật gật đầu. Vasternorr nghĩ thầm, nếu Tô Diệc có xảy ra chuyện gì, chính hắn sẽ xông lên đầu tiên. Hắn rất tin tưởng vào bản thân mình có thể đánh hạ được bằng này thú nhân.

Kỳ thật trong lòng Tô Diệc cũng có chút lo lắng, thân thể này cũng chưa được chăm sóc tốt, càng miễn bàn tới việc rèn luyện. Nhưng mà hiện tại anh cũng không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào các kỹ xảo phong phú của bản thân mà ứng phó với tên bản xứ Tiger đầu óc nhìn có vẻ đơn giản này.

Tô Diệc giơ ngón tay về phía Tiger ngoác ngoắc, “Đến đây!!!”

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Tô Diệc bạo lực đã lên sàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.