Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 41: 41: Tình Đậu Thượng



C40.

Tình đậu (thượng)
2020.11.28 ~ 2020.12.02
Nghe xong mấy lời tràn ngập bi thương của Vệ Cẩm Hoa, trong lòng Vệ Cẩm Dương cũng có chút hụt hẫng.

Có lẽ đi, hắn thật sự theo bản năng mà cùng Vệ Cẩm Hoa bảo trì khoảng cách.

Không phải hắn cố tình xa lánh y, mà bởi vì hắn đã sớm không còn là tên hoàn khố năm đó vừa mới trọng sinh trở về, đem Vệ Cẩm Hoa trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Hiện tại hắn đã có thể tự bảo hộ chính mình, mặt khác, hắn càng ngày càng có nhiều khát khao mong đợi vào cuộc sống tương lai, cho nên tất nhiên cũng giảm bớt thời gian ở bên cạnh Vệ Cẩm Hoa.

Trên phương diện tình cảm, trải qua thời gian chung sống lâu như vậy, tự sâu trong nội tâm hắn cũng đã chân chính xem Vệ Cẩm Hoa là ca ca, là thân nhân quan trọng không thua gì mẫu hậu cùng ngoại tổ phụ.

Hắn không phải muốn cùng Vệ Cẩm Hoa đoạn tuyệt quan hệ trở thành người xa lạ, chỉ là theo bản năng muốn bảo trì một ít khoảng cách.

Chung quy, nhân sinh của mỗi người đều bất đồng, hiện tại Vệ Cẩm Hoa trừ bỏ một cái chức danh “Hoàng đế” liền đã không khác gì đấng cửu ngũ chí tôn, mà Vệ Cẩm Dương hắn lại muốn trở thành tướng quân, giữa quân thần đương nhiên phải giữ một khoảng cách nhất định.

Thế nhưng lúc này đây, nghe được người trước mặt dùng ngữ khí bi ai như vậy nói về tình cảm của bọn họ, hơn nữa tình cảm quyến luyến sâu nặng mấy năm nay đều do hắn tự mình bắt đầu trước, Vệ Cẩm Dương bỗng cảm thấy trái tim mình khẽ nhói một chút.

Có phải hắn làm việc quá mức cực đoan rồi không? Hắn rõ ràng biết từ sau sự kiện hạ độc năm đó, Vệ Cẩm Hoa cơ hồ đem hắn trở thành thân nhân duy nhất của y.

Mà hắn lại bởi vì không muốn phải gánh vác tín nhiệm lớn lao cùng ánh mắt nóng cháy kia, liền theo bản năng lảng tránh, thậm chí là xa cách Vệ Cẩm Hoa.

Hắn cũng thấy bản thân thật sự đáng đánh.

Rõ ràng biết hiện tại Vệ Cẩm Hoa chỉ có chính mình, lại vẫn lạnh lùng mà thương tổn y, ngay cả một tia ấm áp cuối cùng của y cũng nhẫn tâm cướp mất.

“Làm sao có thể? Đại ca, huynh suy nghĩ nhiều rồi.” Tuy rằng hắn cũng có chút do dự, không xác định bản thân có phải hay không trong lúc lơ đãng đã xa lánh Vệ Cẩm Hoa, nhưng trên mặt vẫn trưng ra tươi cười giả ngốc để lừa gạt y, đáng tiếc, dáng vẻ này ngớ ngẩn đến mức ngay cả hắn cũng không tin tưởng.

“Không có thật sao?” Vệ Cẩm Hoa đương nhiên nhìn ra đứa nhỏ này đang muốn giả bộ ngây ngô cho qua chuyện, y chỉ cảm thấy trong lòng ảm đạm, có chút thất thần đưa mắt về phía cỏ lau chung quanh, dáng vẻ cô đơn khiến người ta lòng đau như cắt.

“Thật sự không có”, Vệ Cẩm Dương muốn đưa tay lên thề.

Tuy rằng hắn có lẽ thật sự theo bản năng muốn cùng Vệ Cẩm Hoa kéo ra một khoảng cách, nhưng hắn cũng chân chân thực thực xem y là ca ca, hắn không muốn nhìn ca ca của hắn cô đơn như vậy a.

Nghe đệ đệ nói như vậy, Vệ Cẩm Hoa cũng không hề quay lại mà chỉ yên lặng tiếp tục nhìn cỏ lau, không rõ y đang nghĩ cái gì.

Hai người lại lâm vào trầm mặc.

“Cẩm Dương”, cũng không biết hai người duy trì im lặng trong bao lâu, Vệ Cẩm Hoa mới chậm rãi xoay đầu, con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn vào đôi mắt của Vệ Cẩm Hoa, “Đệ còn nhớ không? Chúng ta khi còn bé quan hệ thực sự rất tốt, lúc đó đệ thích nhất là quấn lấy ta, tựa như tiểu Lục bây giờ thích chơi với đệ vậy.

Thế nhưng hiện tại chúng ta lại càng ngày càng trở nên xa lạ, không biết bắt đầu từ lúc nào, ngay cả một cơ hội thân cận đệ cũng không muốn cho ca ca.”
Bị đôi con ngươi sâu thẳm của Vệ Cẩm Hoa chăm chú nhìn vào, Vệ Cẩm Dương hơi hơi hé môi, hắn muốn cãi lại, muốn biện minh, nhưng lại vô lực mở miệng.

Mấy năm gần đây, hắn cố ý muốn xa cách y, một phần là bởi vì hắn tìm được một sinh lộ khác, phần còn lại chính là vì Vệ Cẩm Hoa định sẵn sẽ bước lên ngôi vị kia.

Hoàng gia vô thủ túc (1), đế tâm mấy ai tường (2).

Ngôi vị mà Vệ Cẩm Hoa sẽ bước lên, chính là độ cao mà Vệ Cẩm Dương hắn vĩnh viễn vô pháp với tới, cao xứ bất thắng hàn (3).

Hiện tại hắn cùng Vệ Cẩm Hoa quan hệ càng tốt, khả năng cũng sẽ biết đến càng nhiều, vốn dĩ đã là việc kiêng kị nhất của mỗi đế vương, miễn bàn hắn còn muốn làm tướng quân nắm giữ binh quyền.

Bảo trì khoảng cách, đã là phương pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra để bảo vệ đoạn tình cảm huynh đệ của hai người.

Cho dù làm như vậy sẽ tổn thương Vệ Cẩm Hoa, hắn vẫn thuận theo bản năng mà hành sự, trong lơ đãng dần dần xa cách y.

“Quan hệ của chúng ta vì sao lại trở nên như vậy? Trước kia đều là đệ quấn lấy ta, nhưng hiện tại cho dù ta đến tìm đệ, đệ cũng cố ý kháng cự ta thân cận.” Vệ Cẩm Hoa cảm thấy thực vô pháp lý giải, rõ ràng thời điểm trong tay y còn chưa có thực quyền, Vệ Cẩm Dương vẫn luôn thích theo sau y làm cái đuôi nhỏ, mà hôm nay y cơ hồ cái gì cũng đều có, đệ ấy lại xa rời y.

“Đại ca, có lẽ điều thay đổi không phải là quan hệ của chúng ta, nhưng chúng ta đều đã trưởng thành, mà người trưởng thành thì cho dù là thân huynh đệ cũng cần có không gian riêng thuộc về chính mình”, Vệ Cẩm Dương hiếm khi được một lần nghiêm túc đối mặt với Vệ Cẩm Hoa, mơ hồ dùng tư thái của một người đã trải qua tang thương mà cảm khái, “Nhưng ngay cả như vậy, địa vị của đại ca ở trong lòng của Cẩm Dương vẫn chưa từng thay đổi, vẫn là người mà đệ vô cùng tôn kính cùng yêu quý.”
“Chưa từng thay đổi sao?” Vệ Cẩm Hoa thấp thấp lặp lại lời này, y vô lực cười khổ, không biết tin tưởng được bao nhiêu phần.

Nhìn thần sắc cô đơn tái nhợt của người trước mặt, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.

Có phải hắn quá đáng lắm không? Có phải hắn đã quá tàn nhẫn với Vệ Cẩm Hoa rồi không? Từ khi trọng sinh đến giờ, hắn vẫn luôn chỉ lo nghĩ cho tương lai của riêng mình, lại một mực tự quyết định phương thức duy trì quan hệ về sau của cả hai, mà chưa từng một lần suy xét đến tâm tình của Vệ Cẩm Hoa.

Đổi lại là hắn cùng tiểu Lục, nếu hắn vẫn luôn yêu thương tiểu Lục, mà tiểu Lục lớn lên liền không rõ nguyên do lại cố tình xa cách hắn, hắn nhất định cũng sẽ thực thương tâm, thực khổ sở đi.

Tưởng tượng như vậy, Vệ Cẩm Dương càng thêm không đành lòng, đến khi phục hồi tinh thần, hắn đã nắm lấy tay của Vệ Cẩm Hoa.

Vệ Cẩm Hoa nguyên bản vẫn luôn rũ đầu chìm trong suy nghĩ của chính mình, cảm nhận được tay của đệ đệ, đột nhiên ngẩn đầu, ánh mắt phức tạp lăng lăng nhìn thẳng Vệ Cẩm Dương.

“Nếu như đại ca hy vọng Cẩm Dương giống khi còn nhỏ theo đuôi đại ca, không chê Cẩm Dương phiền phức, cũng không phải không thể.” Nếu đã bắt được tay của Vệ Cẩm Hoa, cho dù là nhất thời xúc động, hắn cũng không có ý định buông ra.

Liền tính ngày sau hắn thật sự bởi vì quá thân cận Vệ Cẩm Hoa mà biết đến cái gì không nên biết, phải bị y diệt khẩu, hắn cũng nhận.

Dứt lời, Vệ Cẩm Dương cũng không biết lấy ở đâu ra dũng khí, thập phần gọn gàng dứt khoát nâng người về phía trước, ở trên sườn mặt của Vệ Cẩm Hoa khẽ hôn một ngụm.

Còn không phải là muốn thân cận sao? Này còn không đơn giản, lão tử trực tiếp đem ngươi như tiểu Lục hống hống là được rồi a.

Dù sao cũng không phải chưa từng thân thân.

Nụ hôn này vừa rơi xuống, Vệ Cẩm Dương đang muốn xoay người trở về, liền bị Vệ Cẩm Hoa gắt gao ôm vào trong ngực, cái ôm chặt chẽ đến nỗi khiến người ta cơ hồ hít thở không thông.

Cảm nhận được hai cánh môi mỏng của đệ đệ tinh tế chạm nhẹ lên gương mặt của chính mình, cho dù chỉ là một cái hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, lại vẫn khiến Vệ Cẩm Hoa nhịn không được trong lòng sôi trào nhảy nhót.

Trong nháy mắt, y không kịp suy nghĩ liền đem đứa nhỏ gắt gao khảm vào lồng ngực, cơ hồ muốn đem người ấn nhập vào bên trong thân thể.

Y không biết từ khi nào bắt đầu, đại khái năm y mười sáu mười bảy tuổi là lúc tình đậu sơ khai chăng, Vệ Cẩm Hoa liền phát hiện tình cảm y dành cho Vệ Cẩm Dương đã không giống như lúc trước.

Ở vô số lần mộng hồi đêm khuya, người xuất hiện trong mộng xuân của y chưa bao giờ là nữ nhân, mà là đệ đệ dị mẫu Vệ Cẩm Dương của y.

Không phải y không biết trên thế gian này có một loại nam nhân thích nam nhân, chỉ là y chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân mình cũng nằm trong số đó.

Thậm chí người mà y thích còn là đệ đệ của chính mình.

Tình cảm này thật sự quá mức kinh hãi thế tục.

Y phải dùng một đoạn thời gian rất dài tới điều chỉnh tâm thái của chính mình, đến khi bản thân có thể tiếp thu đoạn tình cảm này, y lại không biết phải làm sao đối mặt với Vệ Cẩm Dương.

Xa lánh đệ ấy? Y tuyệt đối không làm được.

Chiếm hữu đệ ấy? Y không dám, cũng không muốn.

Y không thể phá hủy một Vệ Cẩm Dương hồn nhiên ấp áp như ánh mặt trời, chiếm lấy đệ ấy cũng chính là hủy đi đệ ấy.

Điều duy nhất y có thể làm chính là bảo trì hình tượng của một người hảo ca ca.

Thân tình cũng tốt thôi, thậm chí cho dù tương lai y chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn đệ ấy, như vậy cũng đủ rồi.

Yêu một người chính là muốn khuynh đảo tất cả cho người ấy được hạnh phúc, y không làm được việc cướp đoạt hạnh phúc của Vệ Cẩm Dương.

Thậm chí y đã sớm quyết định cả đời này một thân cô độc, về sau sẽ lập hài tử của đệ ấy làm người thừa kế.

Về sau, y chỉ cần làm người đại ca tốt nhất, thân thiết nhất trong cảm nhận của Vệ Cẩm Dương.

Nếu như không có được người trong lòng, đây cũng xem như là nơi quy túc (4) tốt nhất cho những kẻ tình cảm lệch lạc như y, không phải sao?
Chính là theo số tuổi ngày một tăng lên, mấy năm gần đây Vệ Cẩm Dương lại bắt đầu hữu ý vô tình mà xa lánh y.

Vệ Cẩm Hoa bỗng nhiên bi ai phát hiện, có lẽ ngay cả tình thân cuối cùng y có lẽ cũng không giữ được.

Y biết rõ Vệ Cẩm Dương là cố ý muốn trốn tránh mình, lại cũng chỉ có thể ép buộc bản thân không đi hỏi nguyên do.

Bởi vì y không xác định, có phải đệ ấy trong lúc vô tình đã phát hiện ra tâm tư xấu xa của y, mới bắt đầu lảng tránh y.

“Cẩm Dương, đại ca chỉ có đệ.

Đệ đã là người duy nhất đệ ca có thể thân cận trên cõi đời này.

Đáp ứng đại ca, vĩnh viễn không bao giờ rời xa đại ca có được không?” Vệ Cẩm Hoa gắt gao ôm chặt lấy Vệ Cẩm Dương, tựa như nói ra chấp niệm của đời mình.

Y quyến luyến vùi đầu vào bên cổ của người trong lòng, tham lam hít sâu hương vị cơ thể chỉ thuộc về người này.

Nếu có một ngày Vệ Cẩm Dương xem y không khác gì người xa lạ, y nhất định sẽ sụp đổ.

“Hảo”, nghe thấy Vệ Cẩm Hoa cơ hồ dùng ngữ khí như muốn đánh đổi tất cả chỉ để giữ lấy đệ đệ này, xung quanh là lồng ngực ấm áp của y, ngửi được từ y truyền đến hương vị quen thuộc, Vệ Cẩm Dương chỉ có thể nhỏ giọng đáp ứng.

Hắn không biết tương lai sẽ có bộ dáng gì, cũng không biết Vệ Cẩm Hoa sau khi đăng cơ có thể hay không biến thành kẻ tá ma giết lừa (5), hủy diệt tất cả người có khả năng gây hại đến y.

Hắn lúc này cái gì cũng không muốn suy nghĩ, chỉ cần biết ít nhất tại đây một khắc, Vệ Cẩm Hoa thật sự xem hắn là thân nhân, xem hắn là người quan trọng nhất.

Đúng vậy, thế này đã đủ rồi.

Chẳng sợ nhiều năm về sau, chuyện bất hạnh thật sự xảy ra, Vệ Cẩm Hoa sẽ xa cách hắn, thậm chí là đối phó hắn, hắn cũng nhận.

Bởi vì đây là hắn tự mình lựa chọn.

Làm người, đều phải vì lựa chọn của bản thân mà trả giá đại giới.

Chỉ cần giờ này khắc này tình cảm của Vệ Cẩm Hoa dành cho hắn là chân thật, như vậy hắn đã cảm thấy đủ rồi.

Tác giả có lời muốn nói: 【 Quốc khánh tiểu kịch trường 】
Nhiều năm về sau, y đã có trong tay tất cả, lại mất đi người lúc trước vẫn luôn bồi bên cạnh mình.

Y thật không hiểu, vì cái gì hiện tại bản thân có được hết thảy, nhưng cuối cùng lại đánh mất người kia.

Hắn đã có gia đình của riêng mình, mà y, cho dù đã là bậc đế vương cao cao tại thượng, ở trong thế giới của hắn cũng không khác gì một người qua đường Giáp.

Hiện tại y chỉ còn lại một cây trúc địch, là dấu vết duy nhất chứng minh hắn đã từng xuất hiện trong sinh mệnh của y.

Bán manh lăn lộn, dùng tiểu kịch trường cầu nhắn lại.

Quốc khánh, ta tận lực bảo trì mỗi ngày hai canh, đến số 6 kết thúc, làm không được cũng chỉ có thể trách ta là cái tay phế đảng, che mặt.

Quốc khánh, những gì mà các vị đại đại đã nhắn lại, ta hẳn là đều sẽ có thời gian hồi phục, thỉnh đại gia tận tình dùng nhắn lại tạp chết ta đi!
~~~~~
(1)
“Hoàng gia vô thủ túc” (皇家无手足): hoàng gia không có huynh đệ.
(2)
“Quân vương tâm nan trắc” (君王心难测): lòng vua khó mà đo lường.
(3)
“Cao xứ bất thắng hàn” (高处不胜寒): ở nơi cao không tránh khỏi lạnh lẽo, ý nói người ở địa vị càng cao thì càng cô độc.
i.

Trích từ “Thủy điệu ca đầu” của Tô Đông Pha.
(4)
“Quy túc” (归宿): chốn quay về, nơi hội tụ, đích đến cuối cùng, nơi ký thác sau cùng,…
(5)
“Tá ma sát lư” (卸磨杀驴): dỡ cối xay ra liền giết chết con lừa, xong việc thì giết.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Nhớ năm đó đọc tới Tiểu kịch trường này, tui đã đứng hình một hồi, hoảng hồn quay về phần văn án để xác định truyện này là HE, hù chết bảo bảo.
./..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 41: Tình đậu (trung)



C41. Tình đậu (trung)

2020.12.02 ~ 2020.12.08

Trải qua ngày đó cơ hồ cùng Vệ Cẩm Hoa thẳng thắn nói hết mọi chuyện, Vệ Cẩm Dương cũng đã từ bỏ cái ý tưởng hão huyền muốn kéo ra khoảng cách với y, hắn nghĩ xong rồi, hiện tại nên như thế nào qua thì cứ thế mà qua.

Suy nghĩ càng nhiều, cũng chỉ là cho chính mình thêm càng phiền não mà thôi.

Nghĩ thông suốt rồi, nhật tử của Vệ Cẩm Dương cũng không có biến hóa to lớn gì, như cũ là nên luyện công thì luyện công, nên làm gì thì cứ việc đi làm. Chẳng qua, hắn cảm thấy khoảng cách lúc trước hắn cố tình kéo ra vẫn nên do chính hắn chủ động kéo về thì tốt hơn, đoạn tình cảm huynh đệ này đối với hắn mà nói cũng không phải dễ dàng có được.

“Tiểu Dương”, Vệ Cẩm Dương vừa luyện xong công khóa của hôm nay, còn chưa kịp bỏ cung tên xuống nghỉ ngơi, phía sau liền truyền đến tiếng nói thanh thúy dễ nghe của tiểu nữ tử.

Năm nay Vệ Minh Châu mười hai tuổi, đúng là độ tuổi duyên dáng yêu kiều (1), hoa dung vừa nở (2). Mấy năm này nàng đã không còn tập võ cùng Vệ Cẩm Dương, chỉ có thể đứng phía xa xa, hai mắt khát khao mà nhìn.

Nữ hài tử nhà người ta dù sao cũng không thể cứ mãi đi theo đám nam nhân bọn họ luyện võ, luyện ra một thân cơ bắp thì thật là không nỡ nhìn a. Cho nên Tử Vân đệ nhất mỹ nhân tương lai cuối cùng ở giữa mỹ mạo và sở thích vẫn là chọn mỹ mạo.

“Minh Châu, sao ngươi lại tới đây?” Lúc này Vệ Minh Châu không phải hẳn là đang ở trù phòng cùng tiểu di học nấu ăn sao? Vệ Cẩm Dương lộ rõ kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Cho dù không học võ, mấy năm nay nhật tử của Vệ Minh Châu cũng không hề nhàn rỗi. Mỗi ngày đều có một bó lớn công khóa được tiểu di an bài sẵn đang đợi nàng, từ nữ hồng đến trù nghệ, tóm lại chỉ cần là kỹ năng đại gia khuê tú phải có, nàng đều phải học.

“Ngươi không cần đề cập tới, cái gì nấu ăn, may vá, thêu thùa toàn bộ căn bản đều không thích hợp với ta. Thật không biết mẫu phi vì cái gì nhất định bắt buộc người ta phải học a.” Vệ Minh Châu bất mãn đô đô cái miệng nhỏ, có chút khó thở ngồi xuống ghế dài trên sân.

“Tiểu di cũng là vì tốt cho ngươi.” Vệ Cẩm Dương trả lời nước đôi, cũng không dám nói giúp cho ai. Tuy rằng một cái tướng môn hổ nữ bị bắt buộc học nữ công thật sự rất thảm, nhưng cũng đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ (3) a.

Từ sau khi trọng sinh, hắn càng thêm minh bạch tình thân có bao nhiêu quý giá, tình thương của nương lại càng cao cả vĩ đại.

“Ta mà là nam hài tử thì tốt rồi, không cần bị mẫu phi ép buộc học mấy thứ kia, còn có thể cùng ngươi, còn có ca ca, mấy vị biểu ca đi quân doanh.” Vệ Minh Châu nghiêng đầu, buồn bực dùng tay vân vê góc áo của chính mình, lại bỗng dưng giống như nghĩ đến chuyện gì mà ngẩn đầu nhìn Vệ Cẩm Dương, “Đúng rồi, tiểu Dương ngươi mấy tháng sau liền cùng ca ca bọn họ đi quân doanh. Nghe nói vào quân doanh liền nửa năm mới có thể ra ngoài một lần, ta sắp không thể thấy ngươi trong một khoảng thời gian rất dài a, đến lúc đó sẽ không còn ai chơi với ta.”

Vệ Cẩm Dương năm nay mười ba tuổi. Từ năm sáu tuổi, hắn đã trước sau ở chỗ Vu Minh Trung, Lưu Tùng Bách, Vệ Thiệu Đường ba vị Tử Vân tướng lãnh học tập binh pháp, kinh nghiệm thực chiến cùng võ nghệ. Đây là hắn nỗ lực vì chính mình một ngày kia có thể ở trong quân làm nên tên tuổi, tìm kiếm cơ hội ra trận giết địch, kiến công lập nghiệp, trở thành một thế hệ thiên cổ danh tướng.

Mà hai tháng sau, chờ Vệ Minh Lãng trở về, hắn có thể cùng bọn “chiến hữu” tiến vào quân doanh đã tha thiết mơ ước bấy lâu, đi phấn đấu vì lý tưởng của chính mình. Nhắc tới tin tức như vậy, cho dù là vô tâm vô phế như Vệ Cẩm Dương cũng không thể không hưng phấn.

“Không quan hệ, chờ đến khi được nghỉ phép, ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi chơi, đến lúc đó ta lại kể cho ngươi nghe ở trong đó có gì vui.” Vệ Cẩm Dương nhắc tới an bài sau hai tháng nữa, liền không khỏi cả người nghiêm túc hẳn lên, tràn ngập trông đợi vào cuộc sống tương lai ở trong quân, ánh sáng đều từ trong mắt tràn ra.

Cho dù nghe Vệ Cẩm Dương nói như vậy, Vệ Minh Châu cũng không dậy nổi hứng thú với khuê tú khóa trình của mình. Tiểu cô nương buồn bã ỉu xìu nhìn nhìn mặt bàn, cử chỉ đều có chút uể oải, tựa như một con chim sơn ca sắp bị nhốt vào lồng.

“Đúng rồi, tiểu Dương, ngươi đêm nay ở lại nhà của ta hay là sang phủ của ngoại tổ phụ?” Vệ Minh Châu có chút rầu rĩ nhìn Vệ Cẩm Dương, hỏi sang chuyện khác.

“Đều sẽ không, ta đêm nay phải hồi cung.” Nghe Vệ Minh Châu hỏi, Vệ Cẩm Dương chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là tâm tình phức tạp đưa ra quyết định. Hắn lập tức liền phải vào quân doanh, nếu có điều gì không bỏ xuống được đại khái chính là Vệ Cẩm Hoa ngày hôm qua cùng hắn nói chuyện rất lâu.

Hắn biết bản thân rất quan trọng đối với Vệ Cẩm Hoa, quan trọng tựa như cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà người rơi xuống nước muốn bắt lấy. Thời gian trước hắn đã cố tình lảng tránh y, thời gian sau lại phải tiến quân doanh, cho nên hai tháng này có thể là khoảng thời gian cuối cùng huynh đệ bọn họ có thể thân mật ở cùng nhau.

Liền tính hắn đã đáp ứng sẽ không xa cách Vệ Cẩm Hoa, nhưng sau này khả năng phải đến nửa năm mới gặp mặt một lần, y còn xem hắn quan trọng như hiện tại sao? Hắn cũng không xác định.

Nhân tâm dễ đổi, là hiểu biết lớn nhất của hắn về thế giới này sau khi trọng sinh.

Hắn là kiểu người rất lười, không quá nguyện ý hao hết tâm tư đi tự hỏi một vấn đề, hoặc là đi tính kế người khác, sống như vậy thật sự quá mệt mỏi. Đối với sự việc không xác định, hắn sẽ lựa chọn tiếp tục lặng yên quan sát (4), để cho mọi chuyện phát triển thuận theo tự nhiên. Nếu Vệ Cẩm Hoa không đổi, hắn nhất định cũng sẽ không thay đổi; nếu Vệ Cẩm Hoa thay đổi, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận.

Cho nên việc hắn có thể làm lúc này chính là nắm chặt thời gian còn lại ở bên cạnh Vệ Cẩm Hoa, hưởng thụ hai tháng mà sau này có thể trở thành đoạn thời gian vui vẻ cuối cùng của huynh đệ bọn họ.

Vệ Cẩm Dương không biết ôm cái dạng gì tâm tình, ngay cả cơm trưa cùng bình thường nên đến chỗ ngoại tổ phụ thảo luận cách sinh tồn trong quân ngũ, đều lược bỏ, sau khi hồi cung cũng không về chỗ ở của mình, liền trực tiếp đến Vinh Hoa Điện.

“Nhị điện hạ, ngài hôm nay như thế nào lại đến đây?” Hỉ Phúc đứng ở cửa nhìn thấy Vệ Cẩm Dương thì thập phần kinh ngạc. Trong các vị hoàng tử, Nhị điện hạ là người có quan hệ tốt nhất với Thái tử gia. Nhưng Nhị điện hạ trưởng thành cũng liền có việc bận của riêng mình, hai huynh đệ đã không còn như lúc nhỏ Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu.

“Ta tới không đúng lúc sao?” Nhìn trên mặt Hỉ Phúc hiện rõ kinh ngạc, Vệ Cẩm Dương buộc miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. Chẳng lẽ thời điểm này hắn không nên đến sao? Từ sau khi Vệ Cẩm Hoa trực tiếp quản lý triều chính, thuộc hạ trong tay y càng nhiều, bí mật cũng càng nhiều.

Trong tay quân vương há có thể không có một ít bí mật không muốn người biết, làm thần tử thì tốt nhất là không nên nhìn đến, thậm chí nếu không may phát hiện ra thì cũng phải giả bộ hồ đồ. Tình hình này, hắn có nên giả vờ như chỉ là tình cờ đi ngang qua? Vệ Cẩm Dương âm thầm cân nhắc.

“Đúng lúc, đúng lúc, quả thực là quá đúng lúc, Nhị điện hạ ngài tới thật là quá kịp thời!” Nhìn Vệ Cẩm Dương xoay người giống như muốn đi, Hỉ Phúc có chút kích động kéo hắn lại, cơ hồ là hấp tấp túm lấy hắn mang vào Vinh Hoa Điện, “Vạn đại nhân liền phải trông cậy vào ngài. Nô tài còn đang suy nghĩ muốn tìm vị đại nhân nào tới khuyên nhủ Thái tử gia, ngài liền đưa tới cửa, thật sự là quá tốt a!”

Vệ Cẩm Dương vô ngữ bị Hỉ Phúc lôi kéo vào đại môn Vinh Hoa Điện, hắn hoàn toàn không hiểu lời Hỉ Phúc nói là có ý gì. Chậc, Yến vương điện hạ tỏ vẻ, thế giới này thật sự biến hóa quá nhanh, đã không phải hắn bực này phàm nhân có thể khống chế.

Vệ Cẩm Dương bị Hỉ Phúc một đường lôi kéo đến thư phòng của Vệ Cẩm Hoa, còn chưa đến cửa phòng, đã nghe thấy tiếng Thái tử gia quát lớn, sợ tới mức trái tim nhỏ của hắn cũng run lên.

“Ngươi lơ là công vụ, cô phụ hoàng ân, luận tội đáng phải xử trảm. Vạn Hưng, ngươi thân là mệnh quan triều đình, Hộ bộ thượng thư, Hộ bộ phát sinh thâm hụt lớn như vậy, không thể kịp thời cứu trợ đợt hạn hán này, thậm chí lại giấu giếm không báo, ngươi còn muốn giảo biện?” Tiếng quát lớn truyền ra từ thư phòng chứng tỏ chủ nhân của nó hiển nhiên là rất tức giận, tức giận đến cực điểm.

Giọng nói của Vệ Cẩm Hoa vốn dĩ rất dễ nghe, lại thêm y đối với Vệ Cẩm Dương luôn là vô hạn ôn nhu, nên hắn chưa bao giờ nghe từ y phát ra loại thanh âm khiến người ta sợ hãi này, thậm chí hoàn toàn tưởng tượng không ra y tức giận đến tột cùng sẽ có bộ dáng gì. Bởi vậy, hiện tại hắn đứng ở ngoài cửa nghe thấy Vệ Cẩm Hoa giận không thể át phát cơn thịnh nộ, bản thân sinh ra một loại ảo giác cực độ không chân thật.

Người đang ở bên trong thật sự là Vệ Cẩm Hoa sao? Không phải là kẻ giả mạo nào đó có giọng nói giống hệt y đi? Vệ Cẩm Dương có chút mờ mịt vô thố mà nâng chân bước theo Hỉ Phúc tiếp tục đi về phía trước.

“Mong điện hạ bớt giận. Vi thần cai quản bất lực, để cho quan lại dưới quyền Hộ bộ bao che cho nhau, dối trên gạt dưới, vì thu lợi cá nhân mà làm trái pháp luật (6), vi thần quả thật tội không thể tha. Nhưng thỉnh điện hạ suy xét đến chân tướng còn chưa rõ ràng, cần có người đứng ra (7) kiểm chứng, khẩn cầu điện hạ ban cho thần một cơ hội lập công chuộc tội (8).” Vạn Hưng thấy Thái tử phát uy, trong lòng vô cùng khiếp đảm, lời nói ra cũng mang theo nho nhỏ run rẩy, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, Hỉ Phúc công công đi tìm viện binh như thế nào còn chưa quay lại a.

Vừa nghe Vạn đại nhân bên trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Hỉ Phúc vội vàng ba bước nhập thành hai bước đi tới. Vạn đại nhân là môn sinh đắc ý của Lâm tướng a, không thể để Thái tử gia trong lúc tức giận liền đem nhân gia chém mất. Vạn đại nhân làm sao biết được cấp dưới cách hắn mười vạn tám ngàn dặm sẽ gây tai hoạ a.

Nghĩ đến đây, Hỉ Phúc càng thêm sốt ruột, lôi kéo Vệ Cẩm Dương bước đi như bay, vừa tới gần thư phòng liền vội vàng vươn người đẩy cửa ra.

“Ta nói cho các ngươi biết, lần này thỉnh ai đến cũng không có tác dụng, cho dù là ngoại tổ phụ đích thân tới đây, nên phạt vẫn phải phạt, một tội cũng không giảm.” Hỉ Phúc vừa mới đẩy ra cửa thư phòng, Vệ Cẩm Hoa cũng không hề ngẩn đầu liền “bang” một tiếng hung hăng đập lên án thư.

Cái đập tay này lực độ cực lớn, làm cho chén trà, văn án, tấu chương, đồ vật trên án thư đều phải chấn động. Vệ Cẩm Dương thập phần hoài nghi, bằng vào bàn tay tinh tế mảnh mai xinh đẹp kia của Vệ Cẩm Hoa như thế nào có thể làm ra được, thật sự là quá lệnh người kinh ngạc a.

Chúng lão thần đang quỳ phía dưới, người nào người nấy tuổi đời đều đủ cho y kêu gia gia, nhìn thấy Thái tử phát hoả, đáy lòng âm thầm kêu khổ, lúc nhìn thấy cứu binh mà Hỉ Phúc mời tới liền trực tiếp cảm thán đời này xong rồi. Ngươi tốt xấu gì cũng mời Lâm tướng đến đây a, đem cái tiểu hài tử mười ba tuổi tới thì dùng được cái rắm!

Vệ Cẩm Dương nhìn trước mắt một màn, chỉ cảm thấy thế giới này biến hóa thật sự quá nhanh, rõ ràng hôm qua hắn mới gặp Vệ Cẩm Hoa, vậy mà hôm nay bỗng nhiên có chút không nhận ra người này. Bao nhiêu ngôn ngữ đều kẹt lại trong cuống họng (9), hắn rối rắm đứng trước cửa thư phòng, chỉ cảm thấy chính mình không chỗ đặt chân.

“Cẩm Dương”, ngược lại là Vệ Cẩm Hoa vừa nhìn thấy đệ đệ nhà mình ngốc lăng lăng đứng ở cửa thư phòng, cả khuôn mặt giận dữ trong nháy mắt liền hòa hoãn xuống dưới, chỉ còn lại một cổ khí thế không giận tự uy (10).

Có một loại người trời sinh chính là có khí thế của bậc đế vương, cao cao tại thượng.

Tác giả có lời muốn nói: 【 Quốc khánh tiểu kịch trường 】

Đương Thịt Dê Bao trở thành hoàng hậu, bởi vì hình tượng thập phần bình dị gần gũi, rất nhiều đại thần đều lén nói với hắn, mong hắn hảo hảo trông chừng Hoàng Thượng, đặc biệt là thời điểm Hoàng Thượng tức giận, nhất định phải ôm thật chặt, ngàn vạn lần không cần thả ra, nếu là xui xẻo ra được, cũng nhất định phải nhìn chằm chằm, đừng để Hoàng Thượng rời khỏi tầm mắt của hắn a. Hoàng Tang cho rằng: các vị ái khanh nói rất đúng!

Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại. Ngày mai khả năng chỉ có canh một.

~~~~~

(1)

“Đình đình ngọc lập” (亭亭玉立): dáng đứng như ngọc, miêu tả dáng người (thường là nữ nhân) mảnh mai, thướt tha, dong dỏng cao.

(2)

“Dung sắc sơ thành” (容色初成): dung mạo, nhan sắc mới bắt đầu thành hình.

(3)

“Khả liên thiên hạ phụ mẫu tâm” (可怜天下父母心): Thương thay cho tấm lòng của người làm cha mẹ trong thiên hạ.

i. Đây là câu cuối của bài thơ do Từ Hi Thái hậu viết tặng đại thọ 70 tuổi của mẫu thân, cũng là bài thơ duy nhất bà sáng tác được lưu truyền:

“Thế gian đa ma tình tối chân

Lệ huyết dung nhập nhi nữ thân

Đàn kiệt tâm lực chung vị tử

Khả liên thiên hạ phụ mẫu tâm.”

Dịch nghĩa:

“Tình yêu của cha mẹ là thứ tình cảm chân thành nhất trên thế gian

Máu và nước mắt chảy vào trong cơ thể con cái

Vắt kiệt tâm lực suốt đời vì con

Thương thay cho tấm lòng của kẻ làm cha mẹ trong thiên hạ.”

(5)

“Tiêu bất ly Mạnh Mạnh bất ly Tiêu” (焦不离孟孟不离): nói về Tiêu Tán và Mạnh Lương, là hai vị tướng trong “Dương gia tướng diễn nghĩa”, là hai người bằng hữu vô dùng gắn bó thân thiết, cùng tiến cùng lui.

(6)

“Tuẫn tư uổng pháp” (徇私枉法): vì mưu lợi cá nhân mà làm trái pháp luật.

i. Tội “tuẫn tư uổng pháp” bên Trung: nhân viên tư pháp làm trái pháp luật vì mưu cầu việc riêng, biết rõ chân tướng lại truy tố người vô tội để bao che cho kẻ có tội, cố tình che giấu sự thật trong các phiên tòa hình sự; hành vi phán quyết sai luật; là hành vi thiên vị, hám lợi trong tố tụng hình sự.

(7)

“Khuyển mã chi lao” (犬马之劳): sẵn sàng vì quân vương mà chạy như một con ngựa; sẵn sàng nghe theo người khác điều khiển mà làm việc.

(8)

“Tương công thục tội” (将功赎罪): lấy công trạng bù lại lỗi lầm.

(9)

“Nột nột” (呐呐): mô tả giọng nói khàn đục hoặc không rõ ràng, nói chậm hoặc nói lắp, như thể còn nguyên trong miệng.

(10)

“Bất nộ tự uy” (不怒自威): không giận nhưng vẫn có dáng vẻ uy nghiêm khiến người khác kính sợ, tự thân phát ra uy phong.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Chương này làm tui nhớ đến “Bạo quân” của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa.

Hoàng thượng: *nổi trận lôi đình*

Chúng đại thần: Hoàng hậu điện hạ, ngài mau mau trở về a, cứu cứu mạng a.

Truyện này hay cực kỳ, nhiệt liệt đề cử. Tui cuồng Chử Thiệu Lăng, mê muội-ing.

./.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.