Cuộc thảo luận trên mạng ngày càng sôi nổi, tập đoàn Liễu Thị và Công ty TNHH Khoa học Công nghệ thông minh Khinh Chu đồng loạt tuyên bố tin tức hợp tác giữa hai bên.
——Cả hai sẽ cùng nhau phát triển các phương tiện AI thông minh năng lượng mới, và chế tạo ra các phát minh công nghệ cao thân thiện với môi trường.
Ngay sau khi tin tức được công bố, dường như càng chứng thực thêm về tính khả thi của AI trong việc điều khiển ô tô, tạo thuận lợi trong việc trải nghiệm cảm giác lái xe chân thực.
Đây không chỉ là một bước đột phá trong công nghệ ô tô mà còn mang ý nghĩa đất nước họ sẽ có công nghệ ô tô thông minh mà các nước khác thời điểm hiện tại vẫn chưa có; ở một trình độ nhất định hoặc trên một phương diện nào đó còn có thể được ưu tiên nắm giữ quyền chủ động, có tiếng nói trên thị trường hơn.
Mọi người đều mong chờ việc liệu chiếc xe sử dụng trí tuệ nhân tạo AI có thể được nghiên cứu, chế tạo thành công hay không.
Bởi vậy, không chỉ lượng người theo dõi trên trang web chính thức của Đại học Yến Kinh, các giáo sư và tài khoản chính thức của tập đoàn Liễu thị cũng đều tăng lên mà ngay cả tài khoản Weibo mới đăng ký của Lê Khinh Chu trong chốc lát cũng đã tăng hơn mấy vạn người hâm mộ.
Hầu hết các tin nhắn đều hỏi về thời gian sản xuất ra chiếc xe ô tô thông minh mới, thậm chí cả thời gian chờ bán hàng cụ thể.
Nhưng Lê Khinh Chu không có thời gian tự mình xem xét.
Cậu hiện còn đang bận rộn với công ty mới cùng với việc sắp xếp các công việc của thành phố ô tô.
Ngoài ra, sau khi kết thúc yến tiệc ở nhà họ Hạ và tin tức về việc hợp tác với tập đoàn Liễu thị được tuyên bố, liền có vài người cùng một số công ty liên tiếp thể hiện thiện chí, hy vọng có thể cùng Lê Khinh Chu trao đổi phương thức liên lạc.
Trong số đó, có rất nhiều người có nhân lực cùng tài nguyên mà Lê Khinh Chu cần…
Thời gian xây dựng thành phố ô tô còn dài.
Tuy nhiên, công ty mới sẽ sớm có thể chính thức bắt đầu hoạt động kinh doanh, bao gồm cả nhóm nghiên cứu khoa học đã được thành lập, rất nhanh thôi là có thể tiến hành nghiên cứu, phát minh.
Các địa điểm liên quan, phòng thí nghiệm được cung cấp bởi Tập đoàn Liễu thị.
Sau khi mọi thứ sẵn sàng, vấn đề đối phó sản nghiệp ô tô của tập đoàn Huy Hoành của Ngô Thị sẽ được trao đổi, xử lí trước.
……
Trong giai đoạn này, Ngô Sử Quang khá khó khăn.
Hắn vì muốn lấy được khu đất ở vùng ngoại ô phía Bắc; không chỉ phải nỗ lực hết mình, vượt qua các ý kiến phản hồi
của công ty, mà còn gác lại dự án mở rộng phương tiện năng lượng mới.
Thậm chí, hắn còn đi vay thế chấp để có vốn …
Hiện tại, vùng đất đó đã vô dụng, không quay vòng vốn được, uy tín của hắn trong công ty cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ngô Sử Quang muốn báo thù.
Nhưng hắn không thể động đến Lê Thừa Khang.
——Sau khi bị đuổi khỏi công ty và cách chức, người này đã dựa vào người vợ Tưởng Tiết Linh của mình, tìm kiếm sự bảo vệ của Tưởng gia.
Bây giờ, Ngô Sử Quang đến cả bóng dáng của hắn cũng không thấy, chứ đừng nói đến việc dạy cho hắn một bài học.
Về phần công ty của Lê thị …
Chưa nói tới việc trước mắt Ngô Sử Quang còn khả năng chèn ép cậu ta hay không, sau khi tin tức Lê Khinh Chu hợp tác với tập đoàn Liệu thị truyền ra, hắn ta liền không còn tâm tư chọc phá.
Không thể trả đũa được, Ngô Sử Quang chỉ có thể cố gắng hết sức tìm ra cách cứu vãn tình trạng khủng hoảng của công ty.
Hắn nghĩ đến Thôi gia ở Yến Kinh.
Nhưng Thôi Canh Kiến vẫn còn ở nước ngoài.
Hơn nữa, hắn mới chỉ gặp chủ tịch tập đoàn Thôi thị thông qua Tưởng Đại Khôn… nên họ vẫn chưa thể tính là người quen.
Điện thoại gọi đi mấy cuộc nhưng không ai trả lời, dù có ngốc đến đâu thì Ngô Sử Quang cũng hiểu ý tứ của người ở đầu dây bên kia.
Hắn không thể chìm đắm mãi trong tuyệt vọng. Cơn giận không cách nào kiềm chế được, hắn ta vung tay quăng nát chiếc điện thoại di động.
Nhưng đây không phải là tình huống tệ nhất.
Ba ngày sau.
Dự án mở rộng các nguồn năng lượng mới của Ngô thị cũng bị cản trở, Ngô Sử Quang không thể cứu vãn tình hình, cuối cùng gây ra thiệt hại lớn.
Ngành công nghiệp ô tô của Huy Hoành bắt đầu xuống dốc.
…………
Lê Thừa Khang đang ở Tưởng gia thì nhận được tin công ty Ngô thị sắp phá sản.
—— Tin tức là do Tưởng Đại Khôn thông báo.
Ông ta từ Yến Kinh trở lại Tây Thành, cũng mang theo một số tin tức liên quan đến Lê Khinh Chu.
“Lê Khinh Chu bây giờ đã trở thành doanh nhân nổi tiếng ở Yến Kinh, là người mới nổi trong giới kinh doanh. Hầu hết các công ty đều muốn tìm cậu ta để hợp tác, cũng không thiếu hụt nhân mạch(1).”
(1) Nhân mạch: 人脉 từ này cổ đại thì được hiểu là thân tín, vây cánh; hiện đại hiểu là quen biết, mối quan hệ, vây cánh, tùy vào từng văn cảnh
“Đặc biệt là mảnh đất gần thành phố mới mà cậu ta đã mua với giá rẻ trước đó. Hiện tại nó đã chính thức được khởi công và mâu chóng tiến hành… “
“Giá trị của mảnh đất này trong tương lai quả thật không thể dự đoán được.”
“Chưa kể những dự án sẽ thành lập ở đó, tương lai sẽ phát triển thịnh vượng, ai có thể bỏ qua cho được.”
Tưởng Đại Khôn liên tiếp nhấp môi, biểu tình ghen ghét nói: “Anh rể, không nói đến đến cơ hội hợp tác với tập đoàn của Liễu gia, mảnh đất này….”
” Nếu mảnh đất thuộc về anh, do anh phụ trách, ở Lê thị anh cũng sẽ có tiếng nói nhất định.”
“Lê lão gia rồi sẽ phải đem toàn bộ gia sản của gia đình giao cho anh.”
Tưởng Đại Khôn giơ ngón tay cái lên.
Nhưng sau đó hắn lập tức tiếc nuối: “Thật đáng tiếc… Giữa đường lại xuất hiện một Lê Khinh Chu, anh nói xem, nó làm sao mới trở lại liền có thể gặp may mắn như vậy.”
Tưởng Tiết Linh liếc mắt nhìn sắc mặt Lê Thừa Khang, vội vàng đánh vào cánh tay Tưởng Đại Khôn, nói: “Được rồi, em từ lúc nào lại nói nhiều vậy.”
“Sao nhiều lời như vậy, muốn khiến bọn chị tức chết sao.”
Tưởng Đại Khôn không chút khách khí nói: “Em cũng chẳng dám làm hai người tức giận, nếu chị và anh rể không ở đây, chắc phải đợi Hoành Kiệt đến trả tiền mới thoát ra được.”
“ Còn phải chờ đến khi nào đây? ”
Hắn không thể đợi được.
Rốt cuộc thì, để giúp Lê Thừa Khang lấp đi lỗ hổng chiếm dụng công quỹ của Lê thị, Tưởng gia đã bỏ ra cho hắn ta không ít tiền bạc, điều này khiến bản thân hắn cảm thấy khó chịu không thôi.
Nói đến đây, vẻ mặt Lê Thừa Khang càng thêm xấu hổ và buồn bực, nhưng hắn không thể phản bác, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Hắn ngồi ở một bên trên sô pha, tay vịn trên ghế có mấy nếp uốn do bị hắn ấn sâu xuống.
Tưởng Tiết Linh nghe xong, tức giận nói: “Không còn lâu đâu, sẽ không thiếu tiền cho em.”
Tưởng Đại Không: “Chị, chị cũng đừng nói mạnh miệng.”
“Anh rể không còn làm việc ở Lê thị nữa. Chỉ dựa vào cổ tức từ cổ phiếu thôi cũng không đủ, dù có thêm cả tiền của chị cũng không chẳng đáng bao nhiêu…”
” Chẳng lẽ em còn muốn chị chờ lấy tài sản mà Lê lão gia phân chia sao ? Việc đó còn nhanh hơn.”
Người nói vô tình, người nghe lại nảy ra chủ ý.
Tưởng Tiết Linh dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: “Thừa Khang, gần đây ba có đi làm công chứng di chúc không?”
“Em nghe nói luật sư Vương hình như đã trở về nhà cũ…”
Lê Thừa Khang vẻ mặt không khỏi thay đổi.
Tưởng Đại Khôn nhướng mày: “Cũng không biết chị và anh rể có thể được chia bao nhiêu tài sản.”
“Lão già kia sẽ không đem công ty để lại cho Lê Khinh Chu chứ?”
“Trước kia Lê Thừa Lương và Trang Văn Anh còn sống, ông già đó đã đối xử bất công, hiện giờ, con họ là Lê Khinh Chu cũng có thể có khả năng… ”
Tưởng Đại Khôn không khỏi bĩu môi.
—— Theo suy đoán của hắn, việc Lê lão gia bỏ qua anh rể cho Lê Khinh Chu hết tài sản của mình hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Quả thật rất có khả năng.
Nhất là sau khi Lê Thừa Khang bị đuổi khỏi công ty …
Nghĩ đến đây, sắc mặt hai người không khỏi cứng đờ.
“Nếu lúc trước chuyện đó được làm triệt để hơn……thì hiện tại cũng sẽ không….” Tưởng Tiết Linh nhíu mày lẩm bẩm nói.
Tưởng Đại Khôn: “Nếu là em, làm việc gì chắc chắn cũng sẽ nhẫn tâm đến cùng, không lưu lại bất cứ cơ hội dù nào nhỏ nhất cho đối phương chuyển mình.”
“Nhưng đó cũng xem như trời xui đất khiến(3).”
(3)Trời xui đất khiến: những hành động xảy ra bất ngờ, không lường trước, người làm còn không rõ mình đang làm hay đang bị gì, thường mang tính xui xẻo, không may mắn.
“Ai bảo tên tài xế kia uống rượu để thêm can đảm, dùng sức giẫm chân ga….. “
“Thế nhưng lúc này xem ra, lúc trước đáng ra phải đâm chết luôn cả Lê Khinh Chu, hiện giờ cũng đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Tưởng Tiết Linh do dự: “Chị không phải…”
Cô ta không khỏi liếc nhìn Lê Thừa Khang, không nói gì.
Đúng lúc này, quản gia Tưởng gia đi tới, nói rằng có một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ ở ngoài cổng, muốn gặp Tưởng Đại Khôn.
Tưởng Đại Khôn tặc lưỡi, lực chú ý liền bị dời đi.
Tưởng Tiết Linh không khỏi oán giận nói: “Em lại không dùng biện pháp bảo vệ, đây là đứa con hoang đầu tiên tới cửa, đúng là loạn rồi.”
Tưởng Đại Khôn đứng lên nói: “Em việc gì phải dùng biện pháp bảo vệ, những người phụ nữ đó không có bệnh là được rồi.”
“Em cưới phải vợ mà không thể sinh được đứa con nào, em chẳng nhẽ lại không được ra ngoài tìm người khác sinh ?”
“Huống chi, vợ chồng em đều là ai làm việc đấy, cô ta không quản em, em cũng sẽ mặc kệ cô ta, thật thoải mái làm sao.”
“Nếu không phải do ba không cho phép, bọn em đã ly hôn từ lâu rồi.”
Hắn vào nhà vệ sinh tìm một cái túi nhỏ đưa cho quản gia nói: “Chú Vương, cứ làm như cũ, đưa người phụ nữ ngoài cửa và đứa nhỏ đến bệnh viện làm giám định ADN.”
“Là thật thì thu giữ lại, cho bọn họ ở lại trong Hâm Hải, rồi thêm một khoản trợ cấp sinh hoạt. “
“Nếu nó không phải là con tôi, thì nhanh chóng đuổi đi.”
“Vâng, thưa cậu chủ.” Quản gia đã thấy nhiều nên không nói nữa.
Ngay lập tức, quản gia cầm lấy chiếc túi chứa tóc của Tưởng Đại Khôn, rồi rời đi.
Tưởng Tiết Linh : “Cẩn thận không về sau chính mình lại thua dưới tay đàn bà đấy, nếu đã có con rồi, đừng làm hại đến mạng người nữa.”
“Cũng may là anh rể không giống em.”
Cuối cùng, Tưởng Tiết Linh lẩm bẩm, nhưng không để ý đến vẻ mặt có chút mất tự nhiên của Lê Thừa Khang.
“Được rồi, được rồi, em hiểu rồi.” Tưởng Đại Khôn sốt ruột nói.
Sau khi hai người rời khỏi nhà họ Giang còn đang suy nghĩ về việc Lê Hoài Dân lập di chúc nên định đến nhà cũ thăm hỏi.
……
Lúc này, trong nhà cũ Lê gia.
Lão quản gia vừa mới đón Lê Húc Sanh từ trường học đưa về nhà.
Lê Húc Sanh bị cảm mạo một chút nên ngủ thiếp đi trong lớp.
Giáo viên thấy cậu ta không được khỏe nên cho cậu nghỉ phép và nhờ người nhà đến đón.
Hôm nay, Lê lão gia đi thăm bạn cũ ở ngoại tỉnh, Lê Hạm Ngữ đương nhiên vẫn còn đang học ở trường cấp ba.
Cho nên sau khi lão quản gia đón cậu ta trở về, căn nhà cũ trống trải, thậm chí ngay cả bảo mẫu cũng nghỉ phép vì có việc.
Bệnh cảm của Lê Húc Sanh không nghiêm trọng, ở trong xe ngủ một giấc ngắn, sau khi xuống xe tinh thần đã hồi phục không ít.
Cậu bé chỉ nói muốn uống một ít thuốc, không cần gọi bác sĩ qua.
“Bác ơi, khi nào thì ông nội trở lại?” Lê Húc Sanh ngẩng đầu ngoan ngoãn hỏi, trong tay đang cầm chiếc chăn nhỏ đắp trên xe vừa rồi.
Quản gia đáp: “Ít nhất phải đến buổi tối, nếu phi cơ không bị muộn.”
Lê Húc Sanh bĩu môi, cúi đầu, nắm lấy sợi lông trên chăn nhỏ nói: “Vậy thì… anh với chị ở nơi nào rồi, cháu nhớ bọn họ. .”
Thời gian thi đại học càng ngày càng gần, Lê Hạm Ngữ ở luôn trong khuôn viên trường, đã nhiều ngày không có về nhà.
Về phần Lê Khinh Chu.
Tối qua vừa gọi điện thoại, nhưng lại không có gọi video qua.
Bởi vì Lê Khinh Chu gần đây cũng rất bận rộn.
Lão quản gia cúi người, xoa xoa cái đầu nhỏ của Lê Húc Sanh nói: “Cậu chủ nhỏ, cậu chủ sẽ sớm trở về, cậu cố đợi thêm vài ngày nữa.”
“Hoặc là, chúng ta có thể chờ cô chủ trở về nhà rồi cùng nhau đến Yến Kinh thăm cậu chủ.”
Hai mắt Lê Húc Sanh sáng lên, ôm chặt chăn mong đợi: “Thật không, có quấy rầy công việc của anh cháu không …”
“Sẽ không, tôi tin tưởng cậu chủ sẽ rất vui khi cậu và cô chủ tới.”
Lê Húc Sanh rất vui.
Lão quản gia tìm lọ thuốc, đun sôi nước, đặt cốc nước lên bàn cùng vài viên thuốc, đợi cốc nước nguội bớt rồi mới để cậu uống.
Sau đó, ông gọi bảo mẫu xem có thể về nhà cũ sớm hơn không
Lê Húc Sanh buông chăn ra, nhớ tới món đồ đã được anh trai tặng trước khi đi.
Một lúc sau, cậu bé bước ra, trên tay cầm một chậu hoa nhỏ hình con vịt và một chiếc máy ảnh nhỏ.
Kể từ khi chăm sóc hạt giống nhỏ mà Lê Khinh Chu tặng, Lê Húc Sanh đã hình thành thói quen chụp lại nó bằng máy ảnh hàng ngày.
Hôm nay cũng vậy.
Cậu ta mang chậu hoa nhỏ hình con vịt vào trong sân, tìm chỗ có nắng đặt xuống.
Rồi cậu bật máy ảnh, lẩm bẩm nhìn những chồi non xanh mướt đang trồi lên: “Anh ơi nhìn này, nó lớn lên thật khỏe mạnh.”
“Em vẫn luôn nhớ tưới nước cho nó đầy đủ nha, bây giờ nó đang phơi mình dưới nắng”
Một lúc sau, Lê Húc Sanh mới cẩn thận sờ lên lá cây xanh nhỏ: “Ở đây một lát nha, mình đi uống thuốc.”
Nói xong liền cầm máy ảnh chạy đi.
Sau khi vào nhà, Lê Húc Sanh đặt máy ảnh lên bàn ăn, vừa định lấy mấy viên thuốc, chợt nhớ ra mình mới đụng tay vào đất, còn chưa rửa tay.
Vì vậy, cậu ta quay người và đi về phía phòng tắm.
Bóng dáng nhỏ bé của Lê Húc Sanh biến mất, quản gia dẫn theo hai người Lê Thừa Khang và Tưởng Tiết Linh cđến thăm vào nhà.
Sau khi Lê Thừa Khang bị đuổi khỏi công ty của Lê gia, gia đình họ đã lâu không về nhà cũ.
Hôm nay là lần đầu tiên.
“Ba tôi có ở nhà không ?” Lê Thừa Khang cau mày hỏi.
Lão quản gia: “Thưa, ông chủ đã lên đường đi thăm bạn cũ ở ngoại tỉnh, buổi tối mới về.”
Nói rồi nhìn về phía phòng khách, nhưng không thấy cậu chủ nhỏ đâu.
Tưởng Tiết Linh trầm ngâm suy nghĩ: “Như vậy, không có ai ở nhà …”
Lão quản gia đang định nói, nhưng Lê Thừa Khang sốt ruột ngắt lời: “Ba không có ở đây, ông đi ra ngoài trước đi, không có việc gì cho ông làm ở đây nữa.”
Ông hơi trầm trừ, Lê Thừa Khang trừng mắt nhìn.
“… Vâng.” Lão quản gia bước ra ngoài.
Khi trong phòng khách không còn ai, Lê Thừa Khang nói: “Lên lầu, chúng ta đến phòng làm việc của ba xem một chút.”
Tưởng Tiết Linh gật đầu.
Sau đó hai người rời đi.
Lúc này, Lê Húc Sanh rửa tay sạch sẽ xong từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Cậu ta nghi ngờ quay đầu lại, luôn có cảm giác vừa rồi đã nghe thấy giọng nói của chú hai và thím hai …
Nhưng trong phòng khách lại không có ai.
Câu đi ra sân xem xét, nhưng không có ai, quản gia cũng không thấy đâu.
Lê Húc Sanh thấy kỳ quái, lẩm bẩm vài câu, nhanh bước tới bàn uống thuốc.
Những viên thuốc tương đối nhỏ, được đặt trên một chiếc đĩa nhỏ.
Lê Húc Sanh cầm lấy một viên thuốc, không cẩn thận làm rơi nó xuống thảm.
——Những viên thuốc lăn xuống chân bàn ăn ngay lập tức, cậu sợ hãi bắt lấy, ngay cả chiếc máy ảnh bên cạnh cũng rơi xuống đất.
Lê Húc Sanh vội vàng cúi người nhặt lên, vén khăn trải bàn lên bò vào tìm thuốc.
“Phù, em tìm được rồi.”
Lê Húc Sanh ngồi xếp bằng dưới bàn ăn, một tay cầm máy ảnh, tay kia giơ những viên thuốc nhỏ lên thổi.
Cậu định bò ra ngoài thì nghe thấy giọng nói vọng đến từ phía cầu thang.
Đó là giọng nói đầy oán hận của Tưởng Tiết Linh: “Em biết ngay là ba đã lập sẵn di chúc để lại Lê thị cho tiểu tạp chủng Lê Khinh Chu kia.”
“Chẳng lẽ, anh không phải là con của ba sao? ?! ”
Lê Húc Sanh rụt bàn tay nhỏ trở về dưới bàn ăn.
Cửa phòng làm việc của Lê Hoài Dân không khóa.
Những tài liệu quan trọng ở nhà luôn được ông cất giấu ở két sắt trong phòng, chìa khóa luôn mang theo bên mình.
Ngay khi bước vào phòng, họ đã tìm thấy bản di chúc mới được soạn thảo ở giữa tủ.
—— Tuy rằng còn chưa hoàn thành, nhưng nội dung bên trên không khỏi khiến người ta phẫn nộ.
Đặc biệt là Lê Thừa Khang, đọc nó hai lần, hắn ta sau khi xác nhận xong rồi đặt bản di chúc lại vào vị trí ban đầu, vẻ mặt ảm đạm.
Hai người không ở lại lâu nữa, lập tức đi ra khỏi phòng làm việc.
Đứng trong phòng khách, Tưởng Tiết Linh không kìm được tức giận nói: “Chuyện trước kia đáng nhẽ ra phải làm tuyệt tình hơn một chút!”
“Là do em mềm lòng, không để anh bán nó đến vùng núi hẻo lánh kia”
“Không ngờ gia đình kia không lâu sau lại mang thai, đem Lê Khinh Chu ném đến Lệ thành…”
“Cách đó hàng ngàn dặm, sau hơn mười năm, Lê Thừa Lượng và những người khác lại tìm thấy nó.”
“Lê Khinh Chu” bị thất lạc khi còn nhỏ.
Lê Thừa Khang là người đầu tiên tìm thấy tung tích của cậu – nhưng vợ chồng hắn đã đồng ý bán “Lê Khinh Chu” để đả kích Lê Thừa Lương.
Sau khi “Lê Khinh Chu” được tìm thấy, cậu thậm chí còn không nhìn thấy khuôn mặt của Lê Thừa Khang, cậu bị tiêm thuốc gây ngủ rồi được đem bán cho một gia đình ở thành phố Nguyên. App TYT & Cơm Cháy editor
Gia đình này không có con cái lại đang thiếu một số tiền lớn.
Nhưng chỉ vài ngày sau khi “Lê Khinh Chu” đến, người vợ bất ngờ mang thai.
——Lúc đã có đứa con có máu thịt của chính mình, ai còn muốn nuôi thêm một đứa trẻ.
Vì vậy, trong vòng chưa đầy một ngày.
Lúc đó, Lê Khinh Chu còn đang sốt cao bị đưa đến Lệ thành bỏ lại trước cửa cô nhi viện Hồng Tinh…
Dưới bàn ăn, có một bóng người nhỏ bé đang run rẩy, ống kính của máy quay bị nghiêng, quay hết câu chuyện xảy ra bên ngoài bàn….
Lê Thừa Khang nói với vẻ mặt ủ rũ: “Nói về những thứ này có ích gì bây giờ, lòng tốt của đàn bà thật là.”
Tưởng Tiết Linh tức giận nói: “Lúc đó em đang mang thai nên muốn tích chút đức cho Hoành Kiệt.”
“Hơn nữa, ba em đã giúp chúng ta tìm người làm việc này. Chỉ bằng anh lúc trước, sao có khả năng giấu diếm được mọi người.”
Cô ta nói: “Anh trước kia lá gan lớn lắm mà, bây giờ nhỏ lại rồi.”
“Vụ tai nạn xe hơi của Lê Thừa Lương và Trang Văn Anh, anh nói đó chỉ là một bài học để khiến Lê Khinh Chu cho rằng mình chính là Tang Môn tinh(4), ông già kia cũng vì vậy mà ghét bỏ nó.”
(4)Tang Môn Tinh: chỉ người mang mệnh cách xui xẻo, đen đủi; không những vậy còn ám những sự xui xẻo đó lên gia đình của mình, gây ra nhiều vấn đề rắc rối.
” Cuối cùng, người lái xe vì uống rượu không tỉnh táo đã đâm chết hai người.”
“Em ở chỗ này nói bậy cái gì vậy ?” Lê Thừa Khang mắng, cau mày nhìn vòng quanh.
Tưởng Tiết Linh bĩu môi: “Sao lại không được nói, còn có ai ở đây sao.”
“Cũng may tài xế không dừng lại, nếu không thì anh cũng không có địa vị trong nhà họ Lê này, một mình Lê Khinh Chu cũng đã đủ ngột ngạt rồi…”
“Được rồi, nhanh lên.” Lê Thừa Khang thúc giục.
Tưởng Tiết Linh: “Cần phải sửa đổi di chúc.””
“Khi nào lão gia từ ngoài tỉnh trở về, chúng ta hãy trở lại lần nữa … Em và anh nói …”
—— Giọng nói dần dần nhỏ lại, thân hình của hai cũng mờ dần theo tiếng nói.
Trong phòng khách không còn động tĩnh.
Khi lão quản gia trở vào nhà, nhìn thấy thuốc trên bàn vẫn còn nguyên … Nhưng không thấy cậu chủ nhỏ đâu cả.
Cuối cùng, ông mơ hồ nghe thấy tiếng thút thít, nức nở phát ra từ dưới gầm bàn …