Trong Mắt Có Kịch

Chương 31: Sang tay



Trương Mạn Đường im lặng ngồi trong xe, Trương Dạng cũng không nói tiếng nào đã khởi động chiếc Ferrari đưa cậu rời khỏi trung tâm thương mại. Đoạn đường này không phải là đoạn đường về nhà cậu, nhưng cậu lại không dám lên tiếng hỏi xem hắn sẽ đưa cậu đi đâu, cũng chẳng dám đoán ý hắn nữa, nếu như hỏi ra lời nào đó không đúng không biết chừng còn bị hắn từ chối thẳng thừng, đến lúc đó chỉ có bản thân mình tự ôm nhục mà thôi.

Trương Dạng lái xe vào một khu toàn là biệt thự rất hoành tráng, nhìn những tòa biệt thự cao tầng xung quanh thì cậu đã biết rằng đây là nơi dành cho giới thượng lưu rồi. Trương Dạng sẽ đưa cậu đến đâu nhỉ? Ngôi nhà dành cho tình nhân mà hắn từng bao dưỡng? Hay là nhân tiện chở cậu qua đây đón người nào đó mà hôm nay sẽ cùng hắn đi dự tiệc rượu. Khi Trương Mạn Đường còn đang khó hiểu trong suy nghĩ miên man của mình thì Trương Dạng đã đỗ xe lại rồi lên tiếng:

“Xuống xe”

Trương Mạn Đường chậm rãi đẩy cửa xe bước xuống quan sát xung quanh, nơi này là một tòa biệt thự 5 6 tầng gì đó rất lớn, còn có một khoảng sân vườn bên ngoài rất rộng. Trương Dạng cũng xuống xe, vòng về phía sau mở cốp, lấy cho Trương Mạn Đường túi đồ mà cậu và hắn vừa mới mua:

“Làm bánh”

Trương Mạn Đường mơ hồ không thể hiểu nổi, Trương Dạng hôm nay thật kiệm lời, là do cậu để hắn phải đợi bên dưới nhà hay sao.

Đúng lúc này cánh cổng sắt cao lớn chẳng khác gì cánh cổng của một tòa thành được chậm rãi mở ra, có khi bên trong đã lắp đặt hệ thống tự động chứ không có cách nào một người có thể đẩy ra dễ dàng được.

“Ông chủ”

Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông trung niên cao gầy, gương mặt ôn hòa khoảng 50 tuổi, dáng vẻ rất lịch sự mà cúi đầu chào hỏi Trương Dạng.

Trương Dạng gật đầu ừ một tiếng:

“Đưa em ấy vào trong đi”

Nói rồi cũng không đợi cho Trương Mạn Đường kịp phản ứng gì thì Trương Dạng đã lên xe giống như rất vội vã mà rời đi. Trương Mạn Đường có cảm giác bị “sang tay”, dù sao trong giới này cũng có một số kim chủ thích đổi tình nhân với người khác.

Người đàn ông trung niên nở nụ cười ôn hòa, trong ánh mắt cũng không có tia dò xét gì khiếm nhã cho nên Trương Mạn Đường tạm thời thở nhẹ một chút. Lúc cậu còn đang định lên tiếng hỏi rằng đây là đâu thì người nọ đã ở phía trước nói với cậu thế này:

“Tiểu thiếu gia đã đợi cậu Trương lâu rồi”

Tiểu thiếu gia? Rốt cuộc là tiểu thiếu gia nào nữa đây, cậu thật sự bị Trương Dạng “sang tay” rồi hay sao, chẳng trách buổi tối hôm nay hắn lại đối với cậu lạnh lùng như thế.

Trương Mạn Đường lén lút quay lại nhìn cánh cổng sắt cao lớn đã đóng chặt, trong lòng thầm hít thở một vài hơi thật sâu muốn lấy lại bình tĩnh. “Sang tay” rồi, thật sự rất thê thảm.

Trương Mạn Đường bước vào trong nhà, phòng khách vô cùng tráng lệ, từ ghế sô pha đến bàn uống nước cũng là loại thiết kế rất sang trọng. Trên đỉnh trần có một giàn đèn chùm nặng trĩu hình giọt sương, đây đúng là lối thiết kế theo phong cách hoàng gia, có lẽ gia chủ là người rất giàu có… giàu cỡ như Trương Dạng hay không?.

“Tiểu thiếu gia, cậu Trương đến rồi” Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh căn phòng một hồi, không nhìn thấy người mình cần tìm đâu đành phải lên tiếng gọi lớn.

Trương Mạn Đường hồi hộp nắm chặt túi nilon trong tay, cõi lòng cũng có một tia vỡ vụn vì mình bị Trương Dạng “sang tay” cho thiếu gia nào đó.

“A”

Trương Mạn Đường nghe thấy có tiếng trẻ con đáp lại, giọng nói này thật quen, rốt cuộc người nọ đang ở đâu vậy nhỉ? Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn lên trên lầu rồi lại cúi đầu nhìn xuống chân, phát hiện ra phía sau chiếc ghế sô pha có một đầu tóc vàng thò ra… là con trai của Trương Dạng sao? Nếu như con trai hắn ở chỗ này vậy thì đây là nhà của hắn, cậu chẳng qua chỉ bị hắn “sang tay” cho nhóc con tóc vàng này thôi.

Trương Tu chỉ ngó đầu ra nhìn một chút rồi lại thu về ngồi sau ghế sô pha lớn. Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh có lẽ là quản gia của căn nhà này, ông ấy quay sang nhìn cậu nói:

“Tiểu thiếu gia muốn quay video làm bánh bông lan với ông chủ, ông chủ bận nhiều việc cho nên mới nhờ cậu Trương đến đây thay ông chủ làm bánh cùng tiểu thiếu gia”

Trương Mạn Đường à một tiếng, hòn đá trong lòng cũng nhẹ hơn rất nhiều, chẳng trách cậu luôn nghĩ tới một người đàn ông cao lớn như Trương Dạng lại có thể thích ăn loại bánh ngọt kia được. Nhưng mà hắn thật sự rất xấu xa, nếu như chỉ là làm bánh cho con trai hắn thôi tại sao không chịu nói từ đầu chứ, hại cậu cả buổi tối hôm nay đã phải lo lắng bất an rất nhiều.

Trương Mạn Đường từng gặp qua nhóc con tóc vàng này một lần rồi, còn rất ấn tượng với đôi mắt màu hổ phách cùng sự tự nhiên của nhóc con, có lẽ đứa bé này vốn dĩ rất hoạt bát nhưng đang giận dỗi ai đó nên mới ngồi sau ghế trốn tránh mà thôi.

Trương Mạn Đường bước về phía trước, phát hiện ra Trương Tu ngồi ở dưới sàn nghịch đất sét, xung quanh đều là dụng cụ làm bánh mini tinh xảo vô cùng:

“Cháu đang làm gì thế?”

Trương Tu cầm một con lăn bột đồ chơi nho nhỏ cố gắng lăn ở trên khối đất sét màu trắng, có lẽ đã chơi khá lâu cho nên khối đất sét kia cũng bị dính nhiều màu sắc lẫn lộn:

“Cháu làm bánh ngọt hình cún con”

Trương Mạn Đường thoáng giật mình một chút, là con trai hắn muốn làm bánh ngọt hình cún con cho nên Trương Dạng mới đưa cún con cậu đến đây hỗ trợ hả:

“Chú mang bột làm bánh tới, nghe nói cháu có bài tập về nhà có đúng không?”

Trương Dạng không cho phép Trương Tu vào bếp vì sợ làm bị thương chính mình, cho nên Trương Tu chỉ có thể ngồi ở một chỗ lấy đất sét mô phỏng cách làm:

“Vâng, là quay video cùng ba ba làm bánh”

Trương Mạn Đường cũng im lặng một chút, nhóc con này có lẽ đang buồn bực, dù sao bài tập về nhà cũng là cùng ba ba làm bánh mà Trương Dạng không có ở đây thì làm sao có thể hoàn thành trọn vẹn được chứ. Trương Mạn Đường nghĩ nghĩ một hồi thì cầm điện thoại cũ của mình ra lục tìm một chút:

“Chú từng làm loại bánh này, cháu xem có được hay không?”

Trương Tu nghiêng đầu qua một bên nhìn thử, trong hình là một đĩa bánh ngọt nhiều hình thù được đặt trên bàn. Nhóc con quả nhiên là có hứng thú đưa ngón tay vẫn còn dính đất sét kia vuốt qua vuốt lại màn hình một chút, ừm… cái động tác này thật điêu luyện đi, nhỏ như vậy đã có thể sử dụng rất thành thạo mấy thứ đồ công nghệ này.

“Cháu muốn làm hình cún con”

Bên trong hình không có hình cún con, cậu lần đó làm chỉ mua vài khuôn bánh hình khối đơn giản mà thôi, nhưng mà còn may hôm nay mua khuôn bánh vẫn có thể đáp ứng được nhu cầu của tiểu thiếu gia này.

“Chú chuẩn bị khuôn bánh động vật, có cả hình cún con”

Quản gia đứng ở phía sau quan sát thấy Trương Mạn Đường và Trương Tu nói chuyện hòa hợp thì quay người rời đi, chậm rãi lấy điện thoại của mình nhắn tin cho Trương Dạng: “Tiểu thiếu gia có vẻ rất vui, cậu Trương nói chuyện rất hòa hợp”.

Trương Mạn Đường cùng Trương Tu đứng dậy đi vào phòng bếp, cậu nhờ quản gia lấy một chiếc ghế nhỏ cho Trương Tu đứng lên, sau đó lại cẩn thận rửa tay cho nhóc con này. Lần đó nhóc con này chui dưới khe hở phòng vệ sinh cũng là muốn nhờ cậu rửa tay giúp nó, sau đó đến hơn một tháng mới có thể giúp được tiểu thiếu gia việc này.

Trương Mạn Đường bỏ đồ dùng làm bánh ra bày trên bệ bếp, Trương Tu lại nhíu mày ngăn lại:

“Cháu còn phải lấy máy quay nữa”

Trương Mạn Đường định lấy chiếc điện thoại Lamborghini của mình ra quay, dù sao cũng là dòng máy rất sắc nét, nhưng Trương Tu lại không chịu:

“Máy quay ở trên phòng làm việc của ba ba”

Phòng làm việc của Trương Dạng sao, có lẽ cậu không nên tự ý đi vào đó khi chưa có sự đồng ý của hắn:

“Vậy gọi quản gia lấy giúp cháu”

Trương Tu nhảy xuống ghế, nhanh nhẹn kéo tay của Trương Mạn Đường đi lên lầu hai:

“Chú với cháu đi lấy là được rồi, máy quay hình để trên kệ sách rất cao”

Trương Mạn Đường khó xử, lúc này quản gia lại đi đến nói:

“Vậy phiền cậu Trương giúp tiểu thiếu gia lấy máy quay đi, mấy ngày nay hiếm thấy tiểu thiếu gia hoạt bát như vậy”

Trương Mạn Đường đành phải đi theo Trương Tu lên lầu, phòng làm việc của Trương Dạng sẽ như thế nào nhỉ? Ngăn nắp, gọn gàng? Hay là sẽ có rất nhiều tài liệu chất đống đây? Bởi vì hắn từng nói với cậu hắn rất là bận rộn.

Lúc đẩy cánh cửa phòng làm việc ra, Trương Mạn Đường hơi bị choáng ngợp, đầu tiên là một mùi hương của sách giấy, xung quanh nơi này đều rất nhiều sách, giống như đang bước vào một thư viện vậy. Hắn còn có một chiếc giường đơn đặt ở bên cạnh chỗ ban công, có lẽ lúc nào đọc sách thấy mệt mỏi thì sẽ nằm ở đó. Bàn làm việc thật lớn, để hai màn hình máy tính rất to, bên cạnh có một chồng tài liệu thật dày, quả nhiên Trương Dạng rất bận rộn.

“Là chiếc này, chú lấy giúp cháu đi”

Trương Mạn Đường nghe thấy Trương Tu nhắc nhở mình thì à một tiếng, nhanh chóng vươn tay lấy máy quay hình xuống dưới, đưa cho Trương Tu:

“Đây rồi, cháu cầm lấy đi”

Trương Tu cầm lấy máy quay hình, trong lòng như có tâm sự. Một đứa nhóc đều biểu hiện mọi suy nghĩ ra bên ngoài cho nên Trương Mạn Đường đều có thể thấy được:

“Sao thế?”

Trương Tu hơi buồn rầu:

“Cô giáo đưa yêu cầu là muốn ba ba cùng làm bánh”

Trương Mạn Đường trầm mặc, sau đó ngồi xổm xuống hỏi:

“Hay là để hình ba ba cháu bên cạnh cũng được”

Trương Tu nghe thấy ý kiến này cũng hay thì đồng ý, lại kéo tay của Trương Dạng rời khỏi phòng làm việc:

“Phòng ngủ của ba ba có mấy khung ảnh”

Phòng ngủ sao, là phòng ngủ của Trương Dạng sao? Trương Mạn Đường hơi bối rối, dù sao thì phòng ngủ cũng là phòng riêng, còn riêng hơn cả phòng làm việc nữa. Nhưng mà… cậu cũng muốn xem phòng ngủ của Trương Dạng, người như hắn sẽ thiết kế phòng ngủ như thế nào đây. Phòng làm việc của Trương Dạng đã cho cậu cảm thấy được hắn là con người rất bận rộn, có trí thức uyên bác, có lẽ phòng ngủ của Trương Dạng sẽ cũng là màu xám trung tính giống như phòng làm việc, có lẽ rèm cửa cũng sẽ đơn giản, ga trải giường cũng sẽ là kiểu trơn, nhưng mà khi Trương Tu đẩy cửa phòng ngủ của Trương Dạng ra thì Trương Mạn Đường đã phải há hốc mồm đứng bất ngờ thật lâu, bởi vì nó hoàn toàn trái với suy nghĩ của cậu, phải nói đúng hơn là vượt ra khỏi tầm suy nghĩ của cậu rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.