Năm năm qua cô cảm thấy mình không còn mặt mũi để trở về Tô gia. Đứng khoảng cách từ xa để ngắm nhìn Mẹ Tô cô cũng không đủ tư cách.
Vì cô là đứa vong ơn nên xứng đáng bị báo ứng.
Năm đó khi biết tin cô muốn quay về tìm lại gia đình của mình, Tô Hàn không hề trách móc cô dù là một tiếng.Anh còn lái xe đưa cô đến sân bay.Dù anh biết rằng khi cô rời đi Mẹ Tô sẽ phát bệnh. Người đàn ông này trước sau đều rộng lượng với cô.
Anh càng bao dung cô càng thấy có lỗi.
Tô Hàn im lặng nhìn cô,anh không nói gì.
Tô Nhược không gắng gượng thêm được, nước mắt ân hận lăn dài trên má,cô nghẹn ngào nói.
– Xin lỗi, em thật không có mặt mũi để gặp anh và mẹ..
Lại một tiếng thở dài khẽ khàng, rút khăn giấy đưa cho cô.
– Đừng khóc, anh và mẹ không hề trách em. Mẹ rất nhớ em.
Còn có anh,năm năm qua tuy không gặp mặt nhưng anh vẫn luôn theo dõi thông tin cô qua báo chí.
Tô Nhược ngẩng đầu,nhận khăn giấy từ anh.
– Thật sao,mẹ…ổn không anh..?
– Nói em một tin vui để em không còn cắn rứt lương tâm.
Tô Nhược chờ mong nhìn anh.
Tô Hàn nói..
– Lúc em rời đi mẹ nhập viện mấy lần, đã có nhiều lần anh muốn cho người đưa em trở về.Nhưng anh nghĩ làm như thế là không công bằng với em, em không sai, vì năm đó em còn quá nhỏ để quyết định số phận của mình.Bao năm qua nhờ có em, mẹ đã quên nổi đau mất Nhược Nhược và bệnh tình khuyên giảm.
Vì thế em không có làm điều gì sai trái với Tô Gia với mẹ hay với anh nên không cần phải áy náy trong lòng.
Nước mắt rời nhòe trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược.
Cô cảm kích xen lẫn vui mừng nhìn Tô Hàn..
– Tình trạng của mẹ bây giờ ra sao rồi anh?
Năm năm qua dường như mỗi khi nghĩ đến bà cô đã nhiều lần muốn gọi cho Tô Hàn nhưng chẳng lần nào là có can đảm cả.
Tô Hàn mỉm cười..
– Mẹ bây giờ tinh thần đã ổn hơn trước, bà rất nhớ em. Sau nhiều lần bà nhập viện, bác sĩ trao đổi với anh là phải nói ra sự thật cho bà biết rằng em không phải Nhược Nhược. Nếu bà có thể chấp nhận sự thật thì xem như có thể vượt qua còn không thì ngược lại..
Rất may mắn bà đã vượt qua được cú sốc tinh thần. Em biết không, mẹ đã từng nói với anh,Tô gia nợ em ân tình.Vì bà mà em đã phải xa gia đình bao năm qua.
Nụ cười cuối cùng cũng nở trên môi của Tô Nhược, không nghĩ nỗi lòng bao năm qua được đè nặng bây giờ đã được giải thoát, khiến cô muốn hét to vì hạnh phúc.
Tô Nhược lau đi nước mắt..
– Em mãi là Nhược Nhược của hai người có được không?
Tô Hàn cười nhưng ánh mắt anh có chút bất đắc dĩ chỉ là che giấu rất nhanh. .
||||| Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời |||||
– Được, chỉ cần em muốn.
Suy nghĩ một chút anh lại hỏi..
– Anh có thể hỏi em điều này được không?
Thấy anh hơi thận trọng, Tô Nhược dường như đón được chút ít.
– Dạ..
Tô Hàn nghiền ngẫm một chút lại nói..
– Năm năm qua,anh luôn theo dõi thông tin từ em. Nhưng có một điều anh thắc mắc.Năm ấy lúc em trở về có xảy ra chuyện gì không?
Anh ngưng trọng một chút..
– Tại vì những thông tin anh cập nhật được, Đường Chấn Quang thường giới thiệu với giới báo chí về cô con gái của mình Đường Hân Nghiêng. Lúc đầu anh còn nghĩ là em đã nhận lại người thân.
Nhưng khi báo chí đưa tin cô gái đó không phải là em?
Tô Hàn nhớ lại sự việc năm ấy,lúc đó anh ta chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi.Vì tai nạn xe, đã cướp đi mạng sống của Ba và em gái anh. Cho nên mẹ anh vì cú sốc tinh thần trở nên điên loạn.Ông ngoại của anh vì xót thương con gái, nên ông đã tìm đến trại trẻ mồ côi để tìm đứa bé gái có nét giống na ná em gái của anh,xem có cứu vớt tinh thần mẹ của anh hay không.
Chỉ là không có đứa bé nào phù hợp, cũng chẳng biết bằng cách nào, Ông ngoại anh lại mua từ tay hai vợ chồng nào đó một bé gái.Lúc đầu nhìn sơ qua, quả nhiên cô rất giống Nhược Nhược.Từ đôi mắt to tròn đến đôi môi chúm chím..
Lúc đưa về Tô Nhược sốt rất cao,mẹ anh vừa nhìn cô bé đã chạy đến ôm chặt vào lòng, miệng không ngừng thì thào cái tên Nhược Nhược. Một tay bà chăm sóc cô bé từng ngày,trông tâm niệm của mẹ anh đó là em gái của anh đã trở về.
Bà vô cùng nâng niu và thương yêu Tô Nhược,mỗi khi ai gọi cô là Tô Nhược cô liền hét to tên mình là Đường Hân Nghiêng..
Ông ngoại anh sợ tằng Tô Nhược không ngoan rồi gây ra phiền phức, còn sợ mẹ anh lại tái bệnh. Ông bắt buộc phải dùng biện pháp đe dọa có, dụ ngọt có.Phối hợp nhu cương để quản cô bé, làm mọi cách chỉ cần Tô Nhược nguôi ngoai quá khứ,chấp nhận ở bên cạnh gia đình anh..
Dù sao lúc ấy Tô Nhược cũng chỉ năm tuổi, bé con có khóc ngày này sang ngày khác, nhưng cũng biết rõ sẽ không được trở về nhà.Ngày qua ngày nỗi nhớ nhà cũng dần quên đi khi mà mẹ anh quá thương yêu, cương chiều cô bé..Sống trong hũ mật ngọt ngào, ai cũng ngỡ Tô Nhược qua năm tháng đã quên đi quá khứ.
Không nghĩ đến khi vừa tròn mười tám tuổi, Tô Nhược đứng trước mặt anh và nói muốn quay về nhà.Cô muốn gặp lại ba mẹ mình, lần đó cô chỉ lên màn hình và nói với anh Đường Chấn Quang phó thị trưởng thành phố C là ba của cô..
??⬅️⬅️