Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 43: Vòng Đu Quay



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: DiiHy
——————o0o—————
Lời sắp nói ra đột ngột bị cắt ngang, Phó Ti Cẩn ngớ người ra không biết nên tiếp tục như thế nào.
Mà nhóc con gây chuyện lại đang uốn éo làm nũng trong ngực anh.
“A Cẩn A Cẩn, Tinh Tinh đã quyết định tối nay chúng ta sẽ ăn gì rồi! Đi ăn gà rán!”
Ngón tay nhỏ chỉ vào một cửa hàng trên lầu nơi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, vẻ mặt tràn đầy mong đợi và tò mò.
Tinh Tinh chưa bao giờ được ăn món gọi là gà rán trong truyền thuyết này.

Lúc nãy bé vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con nên rất tò mò, bé muốn được ăn thử.
“Không được!”
Đáng tiếc, Phó Ti Cẩn lập tức từ chối.
“Hả…!Sao thế?”
Tinh Tinh thất vọng hỏi lại.
“Con nít không được ăn loại đồ ăn đó.”
Ngư Du ngồi xốm xuống trước mặt Tinh Tinh, dịu dàng xoa xoa bụng nhỏ của bé: “Nếu Tinh Tinh ăn cái đó sẽ bị đầy bụng, rất đau rất khó chịu.”
“Có…!Có đau hơn tiêm không?”
Tinh Tinh bị dọa sợ, đôi mắt đào hoa mở to, hoảng hốt nhìn Ngư Du.
Đúng là rất giống.
Quan hệ giữa hai người này có thật sự chỉ đơn giản là dì cháu họ không?
Trong một góc khuất, một chiếc máy ảnh đen lặng lẽ xuất hiện và liên tục chụp ảnh Tinh Tinh.
Tìm được rồi.
Người nọ nhếch môi cười thầm, tự mình thì thầm như rắn độc.
Tinh Tinh giật mình, lập tức quay đầu lại, nghi ngờ nhìn về phía góc khuất kia.
Không…!Không thấy…!Không thấy gì cả.
“Tinh Tinh?”
Nhận ra sự khác thường của Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn không khỏi lo lắng cúi đầu nhìn bé.
“Không sao.” Tinh Tinh giật mình lắc đầu, “Tinh Tinh nhìn nhầm.”

Bất giác nhìn ra ngoài trời, chim nhỏ không ngừng bay lượn, dáng vẻ vô cùng bất an.
“Nếu Tinh Tinh thấy không thoải mái thì chúng ta về nhà nhé.” Ngư Du quan tâm nói.
Phó Ti Cẩn lầm tưởng rằng cô muốn mượn cơ này để tránh mình, nhưng nghĩ đến Tinh Tinh nên không tiện nói gì.
Tuy nhiên Tinh Tinh còn chơi chưa đã, bé không muốn về chút nào.
“Không về không về, ở nhà không có gì chơi cả.

Chúng ta đi ngồi bánh xe to bên kia nhé?”
Ngón tay nhỏ chỉ ra ngoài cửa sổ trung tâm thương mại.

Phó Ti Cẩn và Ngư Du đồng thời quay đầu sang thì thấy một chiếc vòng đu quay cao chọc trời đứng sừng sững ở đó.
“Vòng đu quay này được xây dựng ở đây từ khi nào vậy?”
Ngư Du hơi ngơ ngác, cô nhớ là mấy lần trước khi cô đến đây làm gì thấy vòng đu quay này đâu.
“Chắc mới được xây dựng gần đây.”
Lòng Phó Ti Thận hơi động, đột nhiên dịu dàng xoa đầu Tinh Tinh làm cho bé con ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn.

Anh cười tán thưởng: “Tinh Tinh muốn ngồi vòng đu quay à?”
“Dạ!” Tinh Tinh lớn tiếng đáp.
“Vậy ăn cơm tối xong chúng ta đi nhé.” Phó Ti Cẩn dứt khoát đưa ra quyết định không cho Ngư Du cơ hội từ chối.
“Âu de!” Tinh Tinh vui vẻ nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười hạnh phúc.

Ngư Du ở bên nhìn bé vui vẻ như vậy thì không đành lòng cự tuyệt.
Được rồi.

Chỉ ngồi đu quay thôi đúng không?
Cứ coi như đây là lời chia tay cho đoạn tình cảm này đi.
Khi hoàng hôn buông xuống, cả ba người đã ăn cơm tối xong, hai người lớn mỗi người một bên nắm tay Tinh Tinh đi bộ trên đường.
Ánh đèn đường chiếu sáng rọi xuống mặt đất ba chiếc bóng với ba độ cao thấp khác nhau, nhìn từ xa rất giống một gia đình hạnh phúc.
Đi được một chút Tinh Tinh lại dừng bước chỉ vào những vật lạ bên đường tò mò hỏi, miệng nhỏ huyên thuyên không ngừng.

Dáng vẻ hào hứng của Tinh Tinh đã làm bầu không khí cứng ngắc giữa hai người lớn dịu đi không ít, lại tiếp tục trò chuyện cười đùa một cách tự nhiên
Ngư Du cảm thấy thích thú với ngôn ngữ trẻ con dễ thương của Tinh Tinh, cô mỉm cười, ánh mắt lơ đãng lướt qua người Phó Ti Cẩn.
Cậu thiếu niên thanh tú mặc đồng phục xanh trắng ngày xưa đã trưởng thành trở thành một chàng trai ổn trọng tuấn lãng.

Anh vẫn đẹp trai như ngày nào, dễ dàng chiếm trọn thể xác lẫn tâm trí cô.
Cô đã từng có những ước mơ ngọt ngào về tương lai của hai người.
Bọn họ sẽ kết hôn vào một ngày nào đó trong tương lai, người cầu hôn có thể là anh hoặc cũng có thể là cô.
Vào ngày cưới, cô sẽ mặc bộ váy cưới trắng tinh, trang điểm cô dâu tinh tế, trên tay cầm một bó hoa hồng, trong sự chúc phúc của tất cả mọi người, cô sẽ khoác tay cha mình từng bước từng bước đi về phía anh và trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh.
Sau khi kết hôn, cô muốn sinh cho anh hai bé con, một trai một gái.
Con trai sẽ là anh, sau này lớn lên anh trai sẽ bảo vệ em gái, em gái cũng yêu thương anh trai.

Một gia đình hạnh phúc.
Khi bọn họ già đi, bỏ hết tất cả công việc, có thể ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, cũng có thể cùng nhau tay trong tay đi du lịch ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Cuối cùng khi hai người đầu tóc bạc trắng nắm tay nhau nằm trên giường bệnh, cùng nhau đi đến thế giới bên kia.
Ảo tưởng rất đẹp.
Đáng tiếc, tất cả chỉ mới bắt đầu nhưng đã không còn cơ hội thực hiện nữa.
Có rất nhiều người chờ đợi để được đi vòng đu quay, xếp thành một hàng dài ngay trước lối đi.
Ngư Du hơi nản lòng nhưng lại bị Phó Ti Cẩn nắm tay dẫn đi xếp hàng.
Lúc này đầu óc đột nhiên bị chập mạch, thần xui quỷ khiến thế nào mà Ngư Du hỏi một câu: “Lần này Phó đại tổng tài không đặt bao hết sao?”
Trước kia tên này cực kì khoa trương, mỗi lần ra ngoài hẹn hò với cô đều phô trương lãng phí.
Ăn một bữa cơm cũng bao toàn bộ nhà hàng, đi xem phim thì một mình một rạp, tặng hoa cũng phải đưa tất cả hoa trong cửa hàng nhà người ta đến, mua quà thì hận không thể cho tất cả mọi người trên thế giới biết anh tặng nó cho ai.
Lúc ấy có rất nhiều người hâm mộ.
Đến mức bây giờ trên mạng vẫn còn lưu truyền một câu: Dù chó bị nhét cẩu lương đến bể bụng thì Phó tổng vẫn vô tội.
Giơ bàn tay đang nắm tay Ngư Du lên, Phó Ti Cẩn nghiêng đầu cười đến dương quang xán lạn, giống hệt như cậu thiếu niên ngày xưa đã khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Vì anh muốn cùng em trở thành một cặp tình nhân bình thường.”
Không có thế thân, càng không có người thứ ba xen vào, bọn họ chỉ là một cặp đôi bình thường nhất trong hàng ngàn hàng vạn cặp tình nhân trên thế giới này.

“Nhưng…” Chúng ta đã chia tay rồi.
Ngư Du muốn nói lại thôi, đột nhiên bị Phó kéo đi nhanh về trước: “Đến lượt chúng ta rồi, em giúp anh trông chừng Tinh Tinh, anh đi mua vé.”
Bàn tay đang nắm chặt bỗng buông ra, hơi lạnh truyền đến những đầu ngón tay vốn đang ấm áp, dần dần lan ra khắp bàn tay.
Ngư Du hơi mất mát cúi đầu xuống thì đối diện với cắp mắt trong suốt của Tinh Tinh.
“Chị Ngư Du, chị vẫn còn thích A Cẩn đúng không?”
Lời nói của trẻ con luôn rất thẳng thắn làm cho người khác không biết phải làm sao.
Ở trước mặt Tinh Tinh, Ngư Du đã buông lỏng phòng ngự, trái tim tổn thương đã nứt ra một khe hở, cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn trào ra không thể kiềm chế.
“…!Ừ, chị rất yêu anh ấy.” Cô run rẩy thừa nhận tình cảm của mình.
Cô yêu người đàn ông đó đã mười năm, từ khi còn là một thiếu nữ ngây ngô cho đến lúc trưởng thành.
Mười năm yêu thầm kiên trì cho đến tận bây giờ, đột nhiên cô thấy mệt mỏi.
“A Cẩn cũng thích chị Ngư Du.” Tinh Tinh nói.
Dù có nhỏ lại, Tinh Tinh vẫn có thể nhận ra tình cảm của con trai mình.
“Rất thích, rất rất thích.”
Bé còn bổ sung thêm một câu.
“Chị biết.” Ngư Du cười chua xót: “Nhưng bọn chị không thể trở lại được nữa.”
“Tại sao? Chị Ngư Du thích A Cẩn, A Cẩn cũng thích chị Ngư Du.

Sao lại không thể?”
Tinh Tinh tỏ vẻ khó hiểu.

Thế giới của người lớn đúng là rắc rối.
“Bởi vì trong tim chị có một cái gai, không lấy ra được, cũng không biến mất, nó cứ nằm yên ở đó.

Mỗi giây mỗi phút đều cứa vào trong tim, rất đau, chị không chịu được, chỉ có thể chọn cách vứt bỏ trái tim.”
“Chị Ngư Du!” Vẻ mặt Tinh Tinh đột nhiên trở nên nghiêm túc, dùng ngôn từ chính nghĩa khiển trách Ngư Du: “Chị không thể làm như vậy!”
Ngư Du: “?”
Chẳng lẽ ngay cả tình cảm của mình cô cũng không thể làm chủ sao?
“Cô giáo nói giấu bệnh sợ thầy là không đúng.”
Ai ngờ được nhóc con ba tuổi lại dùng thành ngữ thuần thục thế này, “Trong tim có gai thì phải đi gặp bác sĩ, sao có thể nói bỏ cả trái tim? Người không có tim sẽ chết đó!”
Ngư Du: “…”
Cô muốn phản bác nhưng lại cảm thấy logic của Tinh Tinh rất đúng.

Cô phải làm sao bây giờ?
“Haha! Xin lỗi, xin lỗi…”
Một cô gái vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người không nhịn được bật cười.
Nhận ra mình cười hơi to đã thu hút sự chú ý của người trong cuộc nên cô gái vội vàng xin lỗi rồi chạy đi.
Ha ha ha ha…!Trẻ con bây giờ càng ngày càng ranh ma, ha ha ha…
Không được, bây giờ cô ấy phải chia sẻ chuyện này với bạn bè mới được, nếu không cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi với bé con dễ thương rất tin tưởng vào y học kia.
“Sao vậy?”
Phó Ti Cẩn mua vé xong quay lại thì thấy Ngư Du với vẻ mặt kì quái còn Tinh Tinh thì ngây thơ vô tôi đứng bên cạnh, anh nghi ngờ hỏi.
“Không, không có gì, chúng ta nhanh lên đu quay thôi.”
Giật lấy tấm vé trong tay Phó Ti Cẩn, Ngư Du vội vàng đi trước.
Nếu Phó Ti Cẩn nhìn thấy mặt cô bây giờ thì chắc chắn cô sẽ xấu hổ chết mất.
Một toa của vòng đi quay có thể ngồi bốn người, lúc đến lượt bọn họ thì không có khách nào đi một mình để ghép nên ba người đã thành công chiếm riêng một toa.
Khi bánh xe vĩ đại từ từ quay, thế giới trước mặt như từng bước được kéo lên.
Tinh Tinh kinh ngạc cảm thán nhìn ánh đèn mờ ảo phía xa.
Sắc trời đã tối đen, các tòa cao ốc được thắp sáng bằng ánh đèn rực rỡ, còn có một quảng trường với những đài phun nước theo nhạc* ở phía dưới vòng đu quay.
*Đài phun nước theo nhạc: hay còn gọi là đài phun nước nghệ thuật.


Các đài phun nước rực rỡ đầy màu sắc như đang múa theo điệu nhạc.
Một lúc sau nó biến thành một bông hoa lộng lẫy, rồi lại có một làn sóng xanh khác, đột nhiên một cột nước phun lên rất cao, dường như cao ngang bằng với vòng đu quay.
“Oa!” Tinh Tinh kinh ngạc thốt lên, con ngươi đen nhánh được phản chiếu bằng những màu sắc rực rỡ.
Đây là cảnh đẹp bé chưa bao giờ thấy trong đời.
Có vẻ như Cố Tinh Tinh trưởng thành cũng chưa một lần ngồi vòng đu quay, nhưng bây giờ đã thành hiện thực.
“Viu — bùm!”
Có lẽ là thấy Tinh Tinh còn chưa đủ bất ngờ, phía xa xa đột nhiên bắn ra một tràng pháo hoa rực rỡ, những bông hoa lớn nở rộ trên bầu trời đêm đen kịt, nhuộm đỏ sự tĩnh lặng của màn đêm tuyệt đẹp.
“A Cẩn, mau…” Nhìn.
Tinh Tinh hưng phấn quay đầu lại, kết quả là thấy một đôi trai gái đang hôn nhau ngay lúc vòng đu quay ở điểm cao nhất.
Tinh Tinh thức thời im miệng.
—————–Hết Chương 39—————–
27/06/2021.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 43: Củ cải đỏ Tinh Tinh



Vào ngày biểu diễn tiết mục, trường mẫu giáo lại lần nữa xuất hiện cảnh biển người đông đúc.

Dường như các bậc phụ huynh dù bận rộn đến đâu cũng sẽ cố gắng dành chút thời gian để tham dự vào mỗi giai đoạn tuổi thơ của con em nhà mình.

Tinh Tinh được đưa đến nhà trẻ từ sớm, bây giờ đang cùng các bạn ngồi trong lớp học chờ cô giáo và một vài vị phụ huynh đến hỗ trợ trang điểm.

Bây giờ chỉ có bọn Hàm Hàm cần trang điểm, Tinh Tinh đã được trang điểm ở nhà.

Vì lo mỹ phẩm dùng ở nhà trẻ không tốt nên Phó Ti Cẩn đã điều một chuyên viên trang điểm ở công ty đến tạo hình cho Tinh Tinh.

Có thể là do anh trai được mệnh danh là bậc thầy makeup của công ty Phó Ti Cẩn có giọng nói khá độc đáo nên bây giờ Tinh Tinh ngồi nhìn các bạn nhỏ khác bị nhấn lên ghế trang điểm mà bên tai vẫn văng vẳng giọng nói khoa trương của anh trai kia.

“Ôi chao… Da tiểu khả ái tốt thật đấy, non non mềm mềm đến độ có thể nhéo ra nước luôn này. Đúng là quá đáng yêu. Nếu tiểu khả ái mà là con gái của lão nương thì nhất định lão nương sẽ cho con mặc quần áo xinh đẹp trang điểm lộng lẫy mỗi ngày, để con trở thành đứa bé xinh đẹp nhất nhà trẻ…”

Tuy Tinh Tinh không hiểu tại sao anh trai trang điểm lại tự xưng là lão nương nhưng bé thật sự sợ những lời nói kia. Bé rùng mình một cái, tuột xuống ghế xin cô giáo đi toilet rồi chạy ra khỏi lớp.

Mắt không thấy, tim không đau.

Đừng thắc mắc sao bé mới ba tuổi mà biết nhiều thành ngữ như vậy. Tất cả đều do cuộc đời ép buộc mà thành cả đó!

Tinh Tinh đang lang thang không mục đích trên hành lang, khi đi qua một phòng học trong góc hành lang thì nghe thấy những tiếng động lạ.

Bé tò mò đến gần, rón rén đứng bên cửa sổ nhìn vào.

Thì thấy hai cô giáo đang mở một túi kẹo, cho tất cả số kẹo đó vào trong một cái chiêng đồng, không biết để làm gì.

Chú ý đến cái đầu nhỏ đang lấp ló ngoài cửa sổ, một cô giáo dừng tay vội đi đến kéo cửa sổ xuống, còn dặn Tinh Tinh nhanh chóng về lớp, không được chạy lung tung.

Bị xua đuổi.

Tinh Tinh chỉ có thể chu cái miệng nhỏ, bất đắc dĩ… Chạy đến nhà bếp của trường mẫu giáo ở tầng một.

Ở đây có một bà nội đầu bếp rất tốt bụng, mỗi khi thấy có bạn nhỏ đến đây đều cười híp mắt và cho bọn họ đồ ăn ngon.

Vì vậy mà mọi người đều rất thích bà, thỉnh thoảng vào giờ ra chơi các bạn nhỏ ham ăn đều lượn xuống đây hai vòng. Trong đó Tinh Tinh là người chăm chỉ nhất, cũng là người thân với bà nhất.

Bà nội đầu bếp đang rửa rau quả chuẩn bị cho bữa trưa.

Nhiều loại rau được xếp vào trong những chiếc chậu to màu đỏ, từng chậu một đều được rửa cẩn thận.

Đây đều là nguyên liệu dùng để nấu cho trẻ nhỏ ăn nên phải rửa ít nhất ba lần, không thể để lại một chút cặn bẩn nào.

Ở nhà bếp, hai thím được thuê phụ bếp không có kiên nhẫn làm công việc rửa rau tẻ nhạt lại rườm rà này nên đều do bà nội ra tay làm.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà vừa rửa rau vừa ngẩng đầu lên.

Thấy người đến là Tinh Tinh, gương mặt già nua lập tức mỉm cười hòa ái, những nếp nhăn trên mặt xô vào nhau, thân thiết gọi: “Tinh Tinh lại đây.”

“Để Tinh Tinh giúp bà nội rửa rau nhé.”

Tinh Tinh rất tự nhiên kéo chiếc ghế đẩu bên cạnh, ngồi xuống giúp bà nội rửa rau.

Lần đầu tiên bé đến nhà bếp nhận đồ ăn bà nội cho thì cảm thấy hơi ngại ngùng, thậm chí còn lo sợ bà nội sẽ bị mắng vì lấy đồ của nhà bếp cho bé ăn.

Sau này anh Niên Cao mới nói cho bé biết, toàn bộ nhà trẻ này đều là của bà nội đầu bếp.

Khi biết bà không chỉ là hiệu trưởng tiền nhiệm mà còn là mẹ của hiệu trưởng hiện tại, Tinh Tinh mới nhận ra mình đã hiểu lầm.

Lão nhân gia cả đời yêu thích trẻ con, dù đã về hưu cũng không muốn an nhàn ở nhà nên đến nhà trẻ giúp đỡ, bảo vệ an toàn thực phẩm cho bọn trẻ.

Có thể nói, chính vì có bà nội đầu bếp nên rất nhiều bậc phụ huynh tin tưởng gửi gắm con cháu mình vào nhà trẻ này.

Tuy nhiên, Tinh Tinh hoàn toàn không để ý đến thân phận của bà nội, bé chỉ cảm thấy mình ăn đồ ăn của bà nội cho thì phải giúp đỡ bà làm chút việc để báo đáp lại.

Đây là đạo lý dì Đinh đã dạy cho bé, trên đời này không có đĩa bánh nào từ trên trời rơi xuống.

Cho nên mỗi khi Tinh Tinh đến đây đều giúp đỡ bà nội làm chút việc phù hợp với khả năng của mình.

Có đôi khi bé giúp rửa rau giống như bây giờ, cũng có lúc giúp bà di chuyển những đồ vật nhỏ.

Có thêm Tinh Tinh…

Thật ra việc rửa rau của bà nội cũng không nhanh hơn bao nhiêu.

Xét cho cùng thì tay bé cũng nhỏ nên làm việc rất chậm, chỉ có một ưu điểm duy nhất là tỉ mỉ.

Mỗi cái bát cái đĩa được bàn tay nhỏ rửa qua đều rất sạch sẽ, không cần bà nội phải rửa lại lần nữa.

Mặc dù Tinh Tinh giúp đỡ cũng không được bao nhiêu nhưng bà nội không từ chối sự giúp đỡ của của bé.

Trẻ nhỏ hiểu việc đến giúp đỡ là chuyện tốt, không nên đả kích lòng nhiệt tình của bọn nhỏ mà càng phải cổ vũ nhiều hơn để sau này lớn lên mới học được cách giúp đỡ người khác.

Có qua có lại, mỗi khi Tinh Tinh đến giúp đỡ bà nội cũng sẽ cho bé bánh ngọt mình làm ở nhà.

So với việc nấu những món ăn hàng ngày, bà càng am hiểu làm các loại bánh ngọt hơn.

Đồ ăn bà cho bọn trẻ trước đây đều được mang từ nhà đến, bà vốn không đụng vào bất cứ thứ gì của nhà trẻ, là do Tinh Tinh không biết thôi.

Sau khi rửa xong một chậu rau to, bà nội liền giục Tinh Tinh về lớp.

Bà biết hôm nay nhà trẻ tổ chức một buổi biểu diễn, sân khấu được dựng trên bãi đất trống trong vườn hoa. Nhìn bộ dáng của Tinh Tinh hôm nay bà liền biết bé là một diễn viên nhí lên sân khấu biểu diễn.

“Bà nội ơi con đi nhé.”

Tinh Tinh rửa tay sạch sẽ, ngoan ngoan nói tạm biệt với bà nội.

“Từ từ đã.” Bà nội gọi Tinh Tinh lại, xoay người đi vào bếp, khi trở ra bà cầm theo một túi giấy dầu, đưa hết cho Tinh Tinh.

“Hôm nay chắc bố mẹ Tinh Tinh cũng tới đúng không, Tinh Tinh cầm bánh đậu xanh này về chia cho bố mẹ ăn với nhé.”

“Dạ, con cảm ơn bà.”

Tinh Tinh không từ chối, đưa tay nhận lấy túi giấy dầu, chào tạm biệt bà nội một lần nữa rồi rời đi.

Bé đã nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ trong vườn, vội vàng chạy đến thì nhìn thấy cô giáo đang tìm mình.

“Tinh Tinh! Em đi đâu vậy? Mau đi xếp hàng với các bạn đi. Tiết mục đầu tiên của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”

Cô giáo hoàn toàn không có thời gian nghe Tinh Tinh giải thích, lo lắng kéo Tinh Tinh đi, xếp bé vào vị trí chính giữa của hàng.

Các lớp đều xếp hàng theo chiều cao.

Tinh Tinh ở lớp không được tính là cao lắm, nhưng cũng không phải là bạn nhỏ thấp nhất, nên không được xếp đầu hàng.

***

Ba cha con Phó Hàng đến chậm một chút, khi bọn họ đến nơi buổi viểu diễn đã bắt đầu.

Ỷ vào thân hình cao lớn và tầm nhìn tốt, bọn họ dễ dàng tìm thấy Cố Lan và Bách Kỳ Ngọc trong đám đông.

Vượt qua đám đông, Phó Hành vỗ vỗ bả vai Cố Lan, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua từng khuôn mặt của các bạn nhỏ đang ở trên và ngoài sân khấu.

“Tinh Tinh đâu?”

“Đang biểu diễn trên sân khấu.” Cố Lan ra hiệu Phó Hành nhìn lên sân khấu.

Phó Hành nhìn theo tay Cố Lan, chỉ thấy một nhóm con nít mặc trang phục áo bà ba màu nâu, trên đầu đội khăn xếp màu trắng, rất ra dáng nhà nông xếp thành một hàng viểu diễn nhổ củ cải theo điệu nhạc 《Nhổ củ cải》.

Bên cạnh là một nhóm củ cải đỏ, thân hình còn không lớn bằng tấm bảng ghi chữ củ cải trên người.

Không biết bọn nhóc này đang kéo củ cải hay là củ cải đang kéo chúng nữa.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trong đây không có Tinh Tinh.

“Con không tìm thấy Tinh Tinh đâu hết, có phải cậu đang lừa bố con con không thế?”

Phó Ti Thận tính tình sôi nổi nói ra những lời trong lòng thay cho bố và anh trai.

“Tôi lừa mấy người làm gì?”

Cố Lan trợn mắt không nói nên lời, sau đó hơi hất cằm, chỉ về phía nhóm củ cải: “Đó, Tinh Tinh nhà chúng ta là cây củ cải lớn bị nhổ lên kia kìa.”

Trùng hợp là khi Cố Lan vừa dứt lời, màn biểu diễn đã vào hồi kết.

Đại củ cải Tinh Tinh bị nhổ lên và lăn ùng ục trên đất cùng với năm bạn nhỏ khác cũng trốn sau củ cải. Cả sáu đứa nhóc đều mặc váy màu đỏ rực, lăn trên đất thì càng giống những củ cải đỏ vừa ngắn vừa tròn.

Cả đám dễ thương đến nỗi chọc cho tất cả phụ huynh bật cười ha ha và dành những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Đây mới là tiết mục đầu tiên của Tinh Tinh trong hôm nay, vẫn còn một tiết mục vào buổi tối nữa.

Ban đầu các giáo viên trong lớp chỉ chuẩn bị một tiết mục, nhưng sau đó được thông báo là không đủ tiết mục nên phải bổ sung thêm. Các cô liền dứt khoát chọn tiết mục nhổ củ cải để tất cả bạn nhỏ trong lớp đều được tham gia.

Bởi vì Tinh Tinh và năm bạn nhỏ khác còn có tiết mục thứ hai cần lộ mặt nên cô giáo đành cho sáu đứa nhỏ nấp sau một tấm xốp củ cải lớn đóng giả củ cải.

Do vậy sáu củ cải đỏ được ra lò.

“Chú!”

Còn mấy tiết mục nữa mới đến lượt Tinh Tinh nên bé liền chạy đi tìm đám người Phó Hành.

Vừa nãy ở trên sân khấu bé có nhìn thấy chú em trai và các con, bọn họ đều đến cả.

Tinh Tinh rất rất vui!

Dang tay ôm lấy củ cải đỏ đang lao tới, Phó Hành ngó lơ ánh mắt nồng nặc mùi chua của Cố Lan và Bách Kỳ Ngọc, mỉm cười ôm lấy Tinh Tinh đưa lên cao làm nhóc con không ngừng cười toe toét.

Anh em nhà họ Phó đứng nhìn cảnh này mà lòng đã sớm chết lặng.

Bọn họ đã quá quen với ông bố thường ngày bày ra vẻ mặt lạnh lùng lạnh đạm nhưng khi đối mặt với Tinh Tinh thì lập tức thay đổi sắc mặt này.

Ngay cả bọn họ cũng vậy không phải sao?

Chỉ có thể trách Tinh Tinh quá đáng yêu, làm cho người gặp người thích.

“Chú ăn bánh ngọt, ăn bánh ngọt.”

Tinh Tinh vẫn còn nhớ đến bánh đậu xanh mà bà nội đầu bếp cho mình, dùng hai tay đưa cho Phó Hành như thể dâng hiến bảo vật.

“Tinh Tinh chỉ nhớ mình chú Phó, không nhớ em trai này nữa sao?”

Cố Lan đứng bên cạnh điên cuồng gặm chanh, mùi chua càng lúc càng nồng.

“Em trai cũng ăn đi.”

Tinh Tinh nghe vậy lập tức quay đầu cười cười lấy lòng Cố Lan, lộ ra hàm răng sữa trắng noãn, “Chú Bách, A Cẩn và Tiểu Thận cũng cùng ăn luôn nha.”

Lần này bé không bỏ xót người nào.

“Quả nhiên là củ cải đỏ, vẫn là tiểu hoa tâm.”

Phó Ti Thận đưa tay chọc chọc chóp mũi nhỏ, trêu Tinh Tinh.

“Tinh Tinh là củ cải đỏ, không tốn.”

Củ cải đỏ nghiêm nghị phản bác, khiến những người xung quanh đều mỉm cười thiện ý.

“Đứa nhỏ này thật đáng yêu.” Một vị phụ huynh kế bên không khỏi khen ngợi.

“Cảm ơn, đứa nhỏ nhà tiên sinh cũng rất dễ thương.” Phó Ti Cẩn lễ phép khen ngợi.

Hắn đã học được cách giao lưu giữa các bậc phụ huynh, cứ ra sức khen ngợi con nhà người ta là xong hết.

Hiệu quả đúng là rất tốt, khen ngợi con cái còn khiến bố mẹ người ta vui hơn là khen họ.

“Ha ha ha, không đâu, nha đầu thối nhà thôi mỗi ngày đều trông như một đứa trẻ hoang dã, làm tôi sầu muốn chết.”

Quả nhiên là ông bố này đã bị dỗ đến vô cùng vui vẻ, anh ta thấy dáng vẻ Phó Ti Cẩn hơi quen quen, ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi anh có phải tổng giám đốc của giải trí Phó thị, Phó Ti Cẩn không?”

“Đúng rồi.”

Xem ra vị này cũng là người trong vòng, chẳng trách hắn cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.

Phó Ti Cẩn thuận tay đưa danh thiếp xủa mình, đối phương nhận lấy thì cũng vội vàng đưa danh thiếp của mình ra.

Nhận lấy danh thiếp của người ta, sau khi nhìn qua Phó Ti Cẩn lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Đạo diễn Cao?”

Thần chi thủ trong truyền thuyết quay cái gì đỏ cái đó. Đạo diễn hàng đầu trong nước, Cao Thông Quang!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.