Đến tối Giản Nại gọi điện cho Thích Thần.
Thích Thần bên kia điện thoại không tốt lắm, cứ ho khan mãi, gặng hỏi mới biết được thì ra bạn mình bị cảm lạnh phát sốt.
Giản Nại có chút đau lòng nói: “Cậu không lo cho sức khỏe của mình chút nào.”
Thích Thần một bên che miệng ho khan, một bên cười cười nói: “Trong núi gió lớn, không cẩn thận là bị trúng gió liền.”
Giản Nại nói: “Đông tới sẽ lạnh hơn đấy, cậu mau về đi.”
“Tết tớ mới về.” Giọng Thích Thần hơi suy yếu, y ngồi ở trên giường ôm túi chườm nóng nói: “Tớ ở đây cũng được lắm, cậu đừng quá lo lắng.”
Giản Nại tính thời gian, từ đây đến Tết còn khoảng hơn một tháng.
Thích Thần lại nói: “Đến lúc đó tớ về mang cho cậu ít đặc sản trong núi nhá.”
Giản Nại cười cười: “Được đó.”
Từ trong điện thoại cậu có thể cảm giác được trạng thái của Thích Thần không tốt lắm, tuy rằng y không có biểu hiện ra ngoài, nhưng Giản Nại biết y vẫn còn chưa nguôi ngoai nỗi đau mà Đoạn Hạo Thần mang lại.
Bạn thân thì đang chịu tra tấn, mà cái kẻ ở trong game lại làm như chẳng có việc gì.
Thậm chí còn muốn kết hôn nữa.
Giản Nại càng nghĩ càng cảm thấy bi thương và châm chọc.
Tín hiệu bên Thích Thần không tốt lắm, chỉ nói: “Nại Nại, tớ cúp đây, chờ Tết tớ về rồi mình nói sau nha.”
Giản Nại lên tiếng: “Ừa, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nha, đừng vất vả quá.”
Thích Thần đáp lời rồi treo điện thoại.
Giản Nại ngồi ở trên giường, vừa đau lòng bạn thân, vừa tràn ngập các loại cảm xúc khó chịu, nhìn lịch sử trò chuyện với và avatar của Lục Trạch Phong trong WeChat, trong lòng càng ngũ vị tạp trần.
Nếu…
Nếu anh ta không phải là trapboi thì tốt rồi.
Một người dịu dàng như thế có lẽ mình sẽ bị động tâm thật đó.
Đáng tiếc trapboi lại thích chơi trò giả vờ.
Cậu sẽ không mắc mưu đâu.
……
Hôm sau
Sáng hôm sau sau khi rời giường, Giản Nại liền nằm vào khoang trò chơi.
Hôm nay là ngày mà cậu và Lục Trạch Phong đã hẹn tới Đá Nhân duyên hợp bát tự.
Giản Nại vừa online liền nhìn xem Lục Trạch Phong đã onl chưa, phát hiện quả nhiên là đang online, sau đó lập tức truyền tống qua đó, anh ta đúng giờ ghê, còn tới sớm hơn mình nữa.
Giản Nại phất tay, nói: “Ân công ~”
Lục Trạch Phong xoay người nhìn cậu.
Giản Nại chạy bước nhỏ về phía anh, trên mặt còn mang theo ý cười: “Anh tới sớm vậy ạ.”
Lục Trạch Phong: “Vừa đến.”
“Chúng ta đi hợp bát tự trước nha.” Giản Nại treo nụ cười trên mặt: “Em chuẩn bị từ sớm cả rồi!”
Lục Trạch Phong lên tiếng.
Lúc hai người đến chỗ đá nhân duyên thì ở đấy có không ít người cũng tới đây để kết hôn, ồn ào đông đúc, chen chúc xô đẩy, tất cả tới đây từ sớm chỉ để cầu may.
Có người đi ngang còn còn đụng phải Giản Nại.
Giản Nại thở nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn gã.
Lục Trạch Phong thấy thế bèn kéo Giản Nại tới chỗ mình.
Giản Nại nghi hoặc nói: “Sao vậy ạ?”
Giọng Lục Trạch Phong trầm tĩnh: “Em đứng ở trong.”
Giản Nại lúc này mới phản ứng chậm hơn nửa nhịp, nếu cậu đứng bên trong thì sẽ không bị người khác đụng vào, còn đứng bên ngoài thì sẽ bị đám đông chen chúc, dễ bị xô đẩy, phần lớn thời gian Lục Trạch Phong sẽ cho người khác cảm giác lạnh lùng, không dễ gần, nhưng cũng có rất nhiều lúc anh ta làm nhiều hơn là nói.
Trên mặt Giản Nại nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn ạ.”
Lục Trạch Phong lên tiếng.
Hai người đứng ở đó rất dễ bị thấy.
Dần dần có người đã nhận ra bọn họ, tuy rằng ngày thường Lục Trạch Phong khá kín tiếng, nhưng Giản Nại lại là chủng tộc mị ma, rất dễ gây sự chú ý!
Kênh Thế Giới nháy mắt đã nổ tung:
“Chỗ Đá Nhân duyên tao có thấy mị ma với một người đàn ông tới hợp bát tự.”
“Vãi loằn thiệt hay giả zị.”
“Acc này không phải đã đổi chủ mấy ngày trước rồi sao?”
Người ở gần đá nhân duyên cứ thế vây lại càng đông.
Mọi người cứ như là đang vây xem đại lục mới vậy, họ bắt đầu tụm lại bàn tán.
Cuối cùng cũng đến lượt Giản Nại, NPC bà mối trong trò chơi nhiệt tình tiếp đón: “Chúc mừng hai vị đã lựa chọn ngày tốt để thành hôn, mời hai vị viết xuống giấy nhân duyên bát tự của hai người, để ta hợp thân cho hai vị~”
Giản Nại và Lục Trạch Phong nhận lấy.
Tấm giấy này cũng chẳng đẹp gì, chủ yếu chính là điền bát tự của cả hai.
Giản Nại ghi bát tự của mình vào.
Lục Trạch Phong do dự một lát, rồi cũng điền vào.
Bà mối hợp bát tự rất nhanh, không cần chờ vài phút thì một tờ giấy nhân duyên màu đỏ đã rớt từ trên không xuống, dừng lại ở trong tay hai người.
Bà mối cười tủm tỉm nói: “Hai vị chính là duyên trời tác hợp, có duyên phận, tuy rằng có thăng có trầm, chỉ cần cùng nhau cố gắng, có thể cùng nhau già đi!”
Giản Nại trợn trắng mắt ở trong lòng.
Nhưng trên mặt vẫn nở rộ nụ cười xinh đẹp, nhẹ giọng nói: “Woa, tốt quá.”
Lục Trạch Phong nhìn vào tờ giấy, trên đó có tên của anh và Giản Nại viết sát ở bên nhau.
Một bàn tay trắng nõn mềm mại nắm lấy cánh tay Lục Trạch Phong, anh đưa mắt nhìn sang thì đó là Giản Nại với đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười, thiếu niên nhẹ nhàng nói: “Ân công, người ta nói tụi mình là duyên trời tác hợp kìa!”
Ánh mặt trời buổi ban trưa vương trên vai người, nụ cười của người còn tươi đẹp hơn cả những bông hoa.
Xung quanh tiếng người ồn ào, ngựa xe như nước.
Trong nháy mắt đó, bọn họ thật sự rất giống một cặp đôi vợ chồng nhỏ đến đây để nhận giấy nhân duyên, bởi vì bát tự hợp nhau mà cảm thấy vui vẻ, chờ đợi cuộc sống tương lai sau này.
Tuy lý trí của Lục Trạch Phong biết rằng, đây chỉ là giả.
Bọn họ kết hôn là để cho linh sủng có thể sống lại.
Nhưng dường như nụ cười của Giản Nại khá có sức hút, cuối cùng anh cũng gật đầu rồi nói: “Ừ.”
Bà mối ở phía trước nói: “Hai vị đi tới núi Nhân duyên bái đường thành thân đi, chớ có bỏ lỡ giờ lành.”
Mỗi khi có một cặp đôi mới hợp bát tự thành công, sẽ có hệ thống thế giới đăng thông báo.
Bởi thế, toàn bộ người chơi của server sẽ biết là ai muốn kết hôn:
“Phong?”
“Vl, là cái người đứng top 1 bảng solo á hả?”
“Là cái người trước nay chưa từng ló mặt, cũng không gia nhập bang hội nào đó.”
“Sao tui chưa từng nghe về anh ta vậy cà.”
Khi kênh thế giới đang nổ tung thì cùng lúc đó, Lục Kiệt đang online cũng thấy được thông báo đó.
Lúc Giản Nại đến núi Nhân duyên thì ở đó đã tụ tập không ít người, phần lớn người tới đã biết tin, đến đây để hóng drama, rộn ràng nhốn nháo dưới chân núi.
Thần bảo hộ núi Nhân duyên là Nguyệt Lão.
Người chơi muốn tiến vào núi Nhân duyên trước hết phải tiến hành bước tặng sính lễ.
Ngay lúc Giản Nại và Lục Trạch Phong muốn lên núi thì có người chạy tới, trực tiếp kéo tay Giản Nại lại: “Nại Nại!”
Giản Nại hết hồn.
Cậu quay đầu nhìn thì thấy được khuôn mặt của Lục Kiệt.
Lục Kiệt thở hổn hển nói: “Nại Nại, em ở đây làm gì?”
Giản Nại cạn lời, cậu cười nhạo: “Lục Kiệt, hôm nay tôi kết hôn, anh ở đây hỏi tôi ở đây làm gì á, có bị thiểu năng không vậy.”
Lục Kiệt mặt đen như than, trang bị cả người của hắn lấp lánh ánh vàng, nhìn vô cùng quý hiếm, so với Giản Nại và Lục Trạch Phong mà nói thì quá nghèo túng.
Lục Kiệt kéo tay Giản Nại không buông: “Nại Nại, em giận anh anh có thể hiểu được, nhưng em không thể vì giận anh mà tìm bừa một người như thế được.”
Giản Nại trầm mặc.
Lục Kiệt cho rằng cậu chịu nghe mình bèn vội nói: “Anh đã giải trừ quan hệ đạo lữ với Văn Duyệt rồi, lúc ấy anh và cậu ta kết tình duyên cũng chỉ để làm nhiệm vụ mà thôi, yêu nhau đã nhiều năm rồi mà em cũng không tin anh sao?”
Chung quanh có không ít kẻ xúm vào hóng hớt.
Mị ma mặc áo màu xanh lơ đứng trước mặt hai người đàn ông, ai cũng cao lớn anh tuấn, một người kim quang lấp lánh, một người khác thì âm trầm ít nói.
Giản Nại nhìn về phía Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong đại khái cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay khi Giản Nại cho rằng anh sẽ chất vấn mình, hoặc là dò hỏi gì đó thì Lục Trạch Phong lại chẳng làm gì cả, anh chỉ thấp giọng nói: “Tôi đi trước, hai người cứ nói tiếp đi.”
Dù sao anh và Giản Nại cũng không có tình cảm sâu nặng gì.
Hôm nay kết hôn không được thì cũng chẳng thấy gì để tiếc nuối.
Nguyên soái đại nhân nỗ lực xem nhẹ điều này, bỗng trong lòng lại cảm thấy không vui, cất bước chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
Ngay lúc đấy, Giản Nại kéo tay Lục Trạch Phong đang muốn đi lại.
Xung quanh giờ phút này bỗng dưng im lặng.
Lục Trạch Phong bất ngờ quay đầu lại nhìn cậu, anh chạm phải con ngươi kiên định của Giản, cặp mắt hoa đào lấp lánh nhìn anh, nhẹ nhàng cười nói: “Em và anh ta chẳng có gì để nói.”
Đáy mắt Lục Trạch Phong u ám.
Giản Nại liếc nhìn về phía Lục Kiệt, giọng nói kiên định: “Mặc kệ nguyên nhân là gì, thì chúng ta đã kết thúc cả rồi.”
“Cho dù không phải anh ấy thì cũng chẳng tới lượt anh.” Giản Nại nắm tay Lục Trạch Phong, vừa kiên định vừa tha thiết, cậu nói: “Tôi và anh ấy rất tốt, mời anh về sau đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”
Lục Kiệt dường như không thể tin nổi.
Có giờ từ sơn cốc thổi tới, còn mang theo chút lạnh lẽo.
Giản Nại nở nụ cười dịu dàng với Lục Trạch Phong, nũng nịu nói: “Chúng ta vào thôi.”
Lục Trạch Phong lên tiếng.
Bọn họ đi vào bên trong, phía sau lưng truyền đến giọng nói có chút không cam lòng của Lục Kiệt, hắn nói: “Vậy em chọn nó làm gì, anh có chỗ nào thua nó?!”
Mình chính là bang chủ của bang hội lớn nhất server.
Mà Lục Trạch Phong chỉ là một tên kiếm khách vô danh mà thôi.
……
Giản Nại lôi kéo tay Lục Trạch Phong, hừ nhẹ một tiếng: “Tôi và anh ấy yêu nhau thật lòng, dù anh ta không có tiền cũng chẳng sao, tôi không để ý!”
Lục Trạch Phong lâm vào trầm mặc.
Chính anh cũng không ngờ rằng Giản Nại lại diễn đạt đến thế.
Lục Kiệt cười lạnh một tiếng: “Em sẽ hối hận thôi.”
Giản Nại ngước mặt: “Tôi sẽ không hối hận.”
Vừa có thể trả thù trapboi, vừa thọc bồ cũ vài nhát, đố ai vui được bằng cậu.
Mấy người chơi xung quanh đang xem phim còn cảm khái nói:
“Vãi loằn, trò gì đây.”
“Cả đại thần cũng không cần, mà lại cần một tên kiếm khách trắng tay á?”
“Mị ma điên rồi à?”
“Ai mà ngờ đến có một ngày anh Kiệt sẽ bị từ chối chớ.”
Ánh mắt trào phúng của những người xung quanh như là một con dao, rạch khoét vào vết thương lòng của Lục Kiệt, gã oán hận nhìn Giản Nại gần đó, không hiểu tại sao cậu lại đối xử với mình như vậy.
Vì thế.
Ngay lúc Giản Nại sắp rời đi thì Lục Kiệt gào với Lục Trạch Phong: “Em ấy chẳng có thích mày đâu!”
Lục Trạch Phong dừng bước chân lại.
Trong mắt Lục Kiệt xẹt qua ý cười, ưỡng ngực nói: “Chắc mày không biết nhiều về em ấy, đàn ông có tiền có quyền bên cạnh em ấy không thiếu đâu, tuy tao và em ấy đã chia tay rồi, nói không chừng em ấy đã sớm ôm vài cây ATM chạy bằng cơm rồi, ngay cả tao mà em ấy cũng thấy chướng mắt, còn mày chắc là chỉ chơi qua đường mà thôi.”
Lúc trước khi còn ở bên nhau.
Giản Nại mới vừa tiến vào giới giải trí, Lục Kiệt không thích như thế, gã luôn nghi thần nghi quỷ hoài nghi Giản Nại sẽ vì tiền mà thích người khác.
Bởi thế nên hai người đã cãi nhau không dứt.
Lục Kiệt cho rằng gia đình mình nghèo, cho nên hắn rất sợ sau khi tốt nghiệp, Giản Nại sẽ bị kẻ có tiền trong giới giải trí hấp dẫn, rồi cắm sừng hắn.
Giản Nại nhíu mi: “Lục Kiệt, anh lại nói bậy gì nữa?!”
Lục Kiệt cười lạnh một tiếng.
Giản Nại lo lắng nhìn về phía Lục Trạch Phong: “Ân công, anh nghe em giải thích…”
Sự lạnh lùng trên mặt của Lục Trạch Phong không bởi vì lời nói của Lục Kiệt mà dao động.
Nhìn bộ dáng lo lắng của Giản Nại, anh chỉ nói: “Thời gian sắp tới rồi, đi kết hôn trước, đừng chậm trễ những người phía sau.”
Dù sao cũng từng là người trải qua sóng to gió lớn, sự trầm ổn của anh như là một bức tường vững chải chắn gió khiến người khác an tâm.
Giản Nại và Lục Trạch Phong cùng nhau đi đến dưới chân núi Nhân Duyên chuẩn bị tiến hành bước kết hôn cuối cùng, sau khi chú rể tặng sính lễ sẽ mở ra ảo cảnh kết hôn ở núi Nhân Duyên.
Ở trên núi Nhân Duyên, có vài loại hình thức kết hôn có thể lựa chọn.
Mục đầu tiên là loại rẻ nhất.
Trả vài trăm đạo thạch cho Nguyệt Lão rồi lãnh chứng nhận là được.
Loại thứ hai được phần lớn người chơi lựa chọn.
Nộp mấy ngàn đến mấy vạn đạo thạch để unlock phó bản lễ đường, dưới sự chứng kiến của Nguyệt Lão, kết tóc phu thê.
Loại thứ ba, thường được đại thần hay những người chơi ở bảng xếp hạng tài phú lựa chọn.
Nộp mười vạn đạo thạch, unlock hoạt cảnh hoa anh đào ở núi Nhân duyên, người chơi sẽ trải qua nhân duyên của tam sinh tam thế, ký kết hôn ước dưới tàng cây.
Loại cuối cùng, là loại mà chưa ai chọn bao giờ.
Hôn lễ giá trăm vạn đạo thạch.
Thông báo toàn server, sau khi trả tiền xong thì toàn server sẽ mở Sảnh Uyên Ương ở một địa điểm nhất định, mời tất cả người chơi tham gia.
Hoa đào ở núi Nhân duyên sẽ nở khoảng chừng chín ngày, treo đầy thẻ nhân duyên trên cành.
Nhưng từ ngày《 Vấn Đạo 》mở cửa cho đến nay, chưa từng có người nào mua loại cuối cùng.
Mãi cho đến ——
Ánh mặt trời lúc chính ngọ chiếu xuống đầu vai mọi người, mọi người đều đang xem kịch bản mị ma xinh đẹp gả cho một kiếm khách bình thường, cự tuyệt lời yêu của đệ nhất bang chủ, cảm khái mị ma không biết nhìn người.
Nhưng mà ——
Âm thanh máy móc của hệ thống bỗng nhiên vang lên bên tai của người chơi: 【 Chúc mừng người chơi Phong và Vô Khả Nại Hà hỉ kết lương duyên, ở núi Nhân duyên kích hoạt hôn lên vĩnh kết đồng tâm, mỗi ngày sau khi reset, server sẽ mở Sảnh Uyên Ương ở những nơi ngẫu nhiên, hoa anh đào ở núi Nhân duyên cũng sắp nở, mời tất cả người chơi chú ý tham dự. 】
Vào Sảnh uyên ương có thể nhặt được tiền và kinh kiệm.
Chỉ là kích hoạt vĩnh kết đồng tâm cần phải có trăm vạn đạo thạch, này khác gì là đốt tiền đâu!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ server đều bị chấn kinh.
Ngay cả những người không biết chuyện gì cũng gào trên Kênh Thế Giới:
“Ủa là sao? Ủa gì dạ?”
“Vãi, có đại gia nào kết hôn à?”
“Ở núi nhân duyên có người kích hoạt vĩnh kết đồng tâm!”
“Cảm tạ đại lão ban ân!”
“Chúc 99!” (mãi mãi hạnh phúc)
“Khiếp, sao giàu dữ dị?”
Ngay cả nhân vật chính Giản Nại cũng bị đần ra, hầu như không dám tin những gì mình vừa nghe được, cậu cứng đờ nhìn về phía Lục Trạch Phong, lắp bắp: “Ân công? Anh nhấn nhầm rồi hả?”
Lục Trạch Phong nói: “Không có.”
Giản Nại tưởng tượng đến mấy trăm vạn đã tiêu tan, cậu vừakhiếp sợ vừa đau lòng, nhỏ giọng nói: “Này nhiều tiền quá rồi!”
Sau khi nói xong, thậm chí cậu còn có chút cảm động.
Đôi mắt hoa đào của Giản Nại long lanh ánh nước nhìn Lục Trạch Phong, nhỏ giọng nói: “Ân công, anh tốt với em quá, chịu chi tiền nhiều cho em thế, chắc là anh để dành rất lâu rồi nhỉ?”
Lục Trạch Phong nhíu mày: “Nhiêu đó tiền đã là nhiều rồi sao.”
Giản Nại sửng sốt.
Lục Trạch Phong nói: “Chẳng phải tùy tiện đánh vài cái phó bản sẽ có à.”
“……”
Đừng có dùng cái giọng dễ như ăn cháo đó nói chuyện được hong zậy!
Cái phó bản mà anh đánh đâu phải phó bản bình thường!
Sau khi ảo cảnh nhân duyên được kích hoạt thì đến phân đoạn trao sính lễ, Giản Nại còn chưa kịp hết kinh sợ thì đã nhận được lời mời giao dịch của Lục Trạch Phong.
Giản Nại nhấn đồng ý.
Khung giao dịch của Lục Trạch Phong liền xuất hiện ở trước mặt.
【 Thần Khí – Nhẫn Huyền Vũ】
【 Thần Khí – Nhẫn Bích Hải Thương Lam 】
【 Thần Khí – Cửu thiên huyền phượng hoàng cẩm bào 】
【 Thần Khí – Dây chuyền Lưu li nhân 】
……
Phân cấp vũ khí của《 Vấn Đạo 》được phân thành: Thần – Quỷ – Yêu – Ma.
Cấp bậc cao nhất tất nhiên là Thần, những thứ này đều là trang bị khả ngộ bất khả cầu, một kiện trang bịThần ở thị trường thường xuyên có thể bán đấu giá ra mấy trăm ngàn vạn, mà thuộc tính Quỷ cũng chả vừa.
Vũ khí và trang bị rực rỡ muôn màu khiến Giản Nại hoa cả mắt.
Là tay gà mờ trong game, cậu vẫn còn chưa hiểu được mấy thứ này nếu bán đi có thể khiến cậu phất nhanh chỉ trong một đêm.
Người khác kết hôn đều là tặng hoa lãng mạn, còn Lục Trạch Phong kết hôn thì tặng một đống vũ khí.
Giản Nại ho nhẹ một tiếng: “Ân công, anh có chắc là không đưa nhầm chứ?”
Lục Trạch Phong: “Sau này có thứ tốt hơn sẽ đổi cho em.”
Giản Nại vội vàng: “Không cần không cần, em dùng mấy cái này là được rồi.”
Thật ra cậu lúc nào cũng mặc bộ quần áo màu xanh lá cũ mèm kia, những quần áo và trang bị mới này đưa tới vừa đúng lúc, cậu dứt khoát mở trang bị trực tiếp mặc vào.
Sau một trận bạch quang, một bộ quần áo đỏ rực xuất hiện ở trên người Giản Nại.
Làn da trắng nõn càng toát lên vẻ kiều diễm của màu đỏ, trên quần áo có dùng chỉ vàng thêu hình phượng hoàng, nó rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, theo động tác của người mặc còn có ánh sáng tinh tế lóe lên, phối với ngũ quang minh diễm xinh đẹp của thiếu niên thì quý khí mười phần.
Giản Nại nhẹ nhàng cười, dựa vào người anh: “Đẹp không?”
Lục Trạch Phong đỡ lấy người nọ, người nọ mang theo một mùi hương nhàn nhạt trên người, rồi đáp lời.
Đắp nguyên một bộ trang bị Thần trên người nên cả người lóe sáng, thậm chí nhìn còn đỉnh hơn cả Lục Kiệt, Lục Trạch Phong vẫn mặc một bộ kiếm khách màu đen như cũ, lại càng giống như là một bộ suit hôn lễ đúng mốt, đoan trang, anh tuấn.
Hai người bọn họ đang nói chuyện, nhưng mà những người xung quanh vẫn cứ xoi mói, Kênh Thế Giới thì càng bùng nổ:
“Vãi *** luôn, trang bị Thần!”
“Anh ta tặng một lần bốn cái trang bị Thần!”
“Phong mạnh vậy luôn á?”
“Vậy sao trước đó anh ta không mặc?”
“Chắc là…” Có người nhỏ giọng nói: “Chắc là vì anh ta cảm thấy bản thân đếch cần mấy cái trang bị Thần vẫn có thể qua cửa phó bản đấy.”
Dù sao người kia cũng là chiến lực chủ của cái server này.
So với Kênh Thế Giới đang ồn ào, thì sau khi tiến vào ảo cảnh Nhân duyên Hoa đào thì hai người đã hoàn toàn bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài.
Đào Hoa Cốc chỉ truyền tống hai người mà thôi.
Nơi này vô cùng đẹp đẽ, cánh hoa đào xinh đẹp phất phơ trong gió, trong sơn cốc đang là buổi hoàng hôn, ánh chiều tà khi mặt trời lặn dừng lại ở trên người, vương theo mùi hoa đào.
Hẻm núi an tĩnh chỉ có hai người họ.
Giản Nại cùng Lục Trạch Phong ngồi ở bên cạnh rừng đào ở Đào Hoa Cốc, cùng nhau an tĩnh thưởng thức hoàng hôn mặt trời lặn.
Giản Nại nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: “Ân công.”
Lục Trạch Phong: “Ừ.”
“Cảm ơn anh.” Giản Nại thật sự cảm kích từ tận đáy lòng, anh ta không để mình mất mặt trước bạn trai cũ, nhưng cậu không nói ra những lời này, chỉ nói: “Nếu không có anh, em cũng không biết làm sao để cứu Tiểu Hồng ra nữa, bằng vào thực lực hiện tại của em thì không thể nào đánh ra khế đất được…”
Lục Trạch Phong trầm giọng: “Không cần cảm ơn.”
Giản Nại nhìn anh, sườn mặt tuấn tú của anh dưới ánh chiều tà có vẻ trông cực kỳ đẹp trai.
Bên trong ảo cảnh bốn bề vắng lặng, khí hậu ôn hòa, cách đó không xa còn có một cái ghế nằm nhìn rất mềm mại, hệ thống vừa mới nhắc nhở, ảo cảnh này sẽ mở cửa liên tục đến chín ngày sau, từ giờ tới ngày đóng cửa, sẽ không ai có thể tiến vào được, mà bọn họ cũng sẽ không thể thoát khỏi nơi này suốt 24 giờ.
Đây là chính thời khắc động phòng hoa chúc của hai người họ sao!
Trong lòng Giản Nại nghĩ đây đúng là thời cơ tốt để tăng tiến mối quan hệ của hai người rồi.
Ánh hoàng hôn dừng ở trên người bọn họ, thiếu niên xinh đẹp khoác lên mình bộ quần áo màu đỏ có khuôn mặt sáng như hoa đào, quần áo càng tôn lên vòng eo mảnh khảnh, cần cổ trắng nõn thon dài trông như ngọc.
Giản Nại ho khan một tiếng, một đôi mắt hoa đào ẩn tình nhìn về phía Lục Trạch Phong, đôi tay trắng nõn lôi kéo góc áo anh: “Ân công, cho tới nay em không biết nên cảm ơn anh làm sao cho vừa, bây giờ ngày lành tháng tốt, dù gì chúng ta cũng ra ngoài không được, không bằng chúng ta…”
Lục Trạch Phong đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm.
Giản Nại bướng bỉnh chớp chớp mắt, đáy mắt tràn ngập ám chỉ.
Lục Trạch Phong dường như hiểu ý cậu, đứng lên kéo tay Giản Nại: “Cũng vừa lúc, lại đây ta dạy em vài chiêu phòng thân cơ bản, sau này lỡ có gặp ma thú nguy hiểm thì cũng có năng lực tự bảo vệ mình, em lấy kiếm ra đây, để ta làm mẫu mấy chiêu.”
Giản Nại: “…”