Người vừa thốt lên đầy kinh ngạc là Trương Du và Quách Quả.
Hai người đều đang cầm điện thoại, vẻ mặt không thể tin nổi. Quách Quả vò đầu: “Của tớ có thêm một dòng nhắc nhở của cố vấn học tập bảo là đừng học lệch gì đó, còn nói mở thêm cái gì mà kế hoạch hỗ trợ học lệch?”
Nghe có vẻ là thứ tốt đây.
Ba người nhìn nhau, phát hiện chỉ có Trịnh Vãn Tình không lên tiếng, lập tức quay đầu tìm, thấy Trịnh Vãn Tình nằm sấp xuống mặt bàn, dòng máu đỏ tươi thấm ướt ống tay áo nhỏ giọt xuống mặt đất.
Tiếng ghế ngã đổ rầm rầm vang lên, ba người đứng bật dậy nhào tới, Trương Du vấp chân loạng choạng, vội vàng móc túi lấy viên thuốc giảm đau thứ hai ra nhét qua hàm răng nghiến chặt của Trịnh Vãn Tình.
“Khụ khụ…” Mồ hôi ngừng túa ra trên vầng trán trắng bệch, Trịnh Vãn Tình mở mắt, dường như do mất máu quá nhiều niên ánh mắt cô ấy mơ màng không tập trung được: “Cánh tay của tớ… Không quay về à?”
Không chỉ cảm giác đứt lìa đau thấu tim gan, mà còn cả sự thiếu vắng một phần của cơ thể khiến cô ấy không cần nhìn cũng biết được sự thật này.
Thấy mấy người bạn cùng phòng im lặng, Trịnh Vãn Tình kéo kéo khóe môi nở nụ cười yếu ớt: “Không vấn đề gì, chờ tớ có tiền tớ sẽ mua áo giáp giống Iron Man, thiếu một cánh tay cũng không ảnh hưởng. Quách Quả, cậu đừng khóc mà, tớ đã nói với cậu rồi, chúng ta chính là trụ cột tương lai của xã hội, phải kiên cường mạnh mẽ, sao có thể hơi tí là rơi nước mắt được.”
Quách Quả vừa lặng lẽ lau nước mắt vừa mở cửa hàng học sinh phần giao diện đạo cụ chữa trị ra lướt như bay.
“Trò chơi này chắc chắn có cách khôi phục cho cậu, mất một cánh tay thì chạy trốn thế nào được… Hức hức hức… Tớ nhất định sẽ tìm…”
“Thấy!”
Quách Quả thật sự tìm thấy một loại thuốc có thể giúp người ta mọc lại thịt xương, vừa nhìn giá đã bật khóc: “500 điểm tích lũy, hu hu hu cái trò chơi rác rưởi này, còn hạn chế đại học hạng hai mới có thể mua nữa?”
Bây giờ bọn cô vẫn còn đang ở giai đoạn [Đại học hạng ba], coi như có đủ điểm tích lũy cũng không thể mua được.
Trương Du đã dùng thuốc giảm đau và thuốc cầm máu xử lý vết thương của Trịnh Vãn Tình xong xuôi, đếm đếm chỗ thuốc còn lại, cô ấy cau mày: “Mấy thứ thuốc này tuy hiệu quả rất cao nhưng lại có thời gian hạn chế, số lượng thuốc trong tay chúng ta có hạn, cần phải bổ sung thêm một lượng lớn nữa.”
Ít nhất là phải đủ để cho miệng vết thương của Trịnh Vãn Tình khép lại mới thôi.
Đường Tâm Quyết sầm mặt: “Tóm lại chúng ta cứ nhận hết phần thưởng của bài kiểm tra lần này đã.”
[Mức độ hoàn thành bài kiểm tra: 100%]
[Tỷ lệ sống sót của các thành viên trong phòng ngủ: 100%]
[Mức độ nguyên vẹn của phòng ngủ: 100%]
[Điểm số cơ bản: 70 điểm]
…
Điểm số cơ bản cộng thêm phần thưởng của hai bài cảm nghĩ đạt điểm cao, hệ thống nhanh chóng kết toán:
[Bạn nhận được tổng cộng 80 điểm (tối đa 100 điểm) trong bài kiểm tra “Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển” (độ khó cấp C), nhận được đánh giá là: Ưu tú!]
[Phần thưởng của bài kiểm tra cấp C: Mỗi thành viên trong phòng ngủ nhận được 2 học phần, 16 điểm tích lũy, mức độ khỏe mạnh +10, bốn chỉ số thể chất tăng ngẫu nhiên 1-3.]
Trương Du nhanh chóng tính toán điểm tích lũy trong tay: “Giờ tớ còn 27 điểm.”
Mà thuốc giảm đau trong cửa hàng học sinh rẻ nhất cũng phải 1 điểm 1 viên.
“Không thể dựa vào thuốc giảm đau ngắn hạn mãi được.” Đường Tâm Quyết lắc đầu, cô chấm trên màn hình di động, một chiếc bình sứ nhỏ màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
[Vương Ký hắc ngọc đoạn tục cao: Chuyên trị đau lưng mỏi gối, vết thương đứt gãy chảy máu nhiều, 30 điểm tích lũy, mua là ăn thiệt mua là bị lừa.]
“Thuốc này có thể tăng tốc độ cầm máu khép miệng vết thương, khôi phục hoạt động bình thường một cách nhanh nhất.”
Đường Tâm Quyết mở nắp bình ra, mùi thuốc bắc nồng đậm lan tỏa trong phòng ngủ.
Trịnh Vãn Tình trợn tròn mắt: “Cái này để tớ tự mua là được! Sao cậu lại dùng điểm tích lũy của cậu mua?!”
Tận 30 điểm tích lũy! Nghe đã thấy đau lòng rồi.
Đường Tâm Quyết liếc cô ấy: “Mua xong chai thuốc này tớ còn 60 điểm tích lũy, cậu mua xong chai này thì còn lại bao nhiêu?”
Trịnh Vãn Tình:…
Tuy không còn gì để phản bác, cô ấy vẫn sợ hãi xuýt xoa: “Nhưng đắt quá đi mất…”
Đường Tâm Quyết: “Cậu phải dùng loại thuốc tốt nhất, khôi phục vết thương nhanh nhất, vậy mới là cách tiết kiệm điểm tích lũy cho bọn tớ.”
Quách Quả gật mạnh đầu hát bè: “Đúng đúng đúng, để cho đại tiểu thư cậu yên ổn nghỉ ngơi mấy hôm, đừng có thấy gì cũng muốn nhào lên nữa, người bị thương phải có ý thức dưỡng thương, biết chưa?”
Biểu cảm của Trịnh Vãn Tình như bị sét đánh: “Nhưng tớ là tank mà!”
Trốn sau người khác sao gọi là tank được?
Nói đến đây, Đường Tâm Quyết chợt nhớ tới: “Vãn Tình, đánh giá cá nhân của cậu có nhắc nhở của cố vấn học tập không?”
Trịnh Vãn Tình còn chưa kịp xem, cô ấy dùng tay trái mở điện thoại ra, trừng mắt nhìn dòng cuối cùng: “… Có thật này?”
Chỉ có điều dòng nhắc nhở của cô ấy khác hẳn ba người Đường Tâm Quyết:
[Cố vấn học tập nhắc nhở thân thiện: Vết thương nhẹ cũng sẽ có khả năng ảnh hưởng đến kết quả học tập, phải tranh thủ thời gian trị thương nhé!]
Trịnh Vãn Tình: Cảm ơn, mày đến đây để cố ý chọc tức tao đúng không?
Mọi người lục lọi hết toàn bộ thành tích và đánh giá bài kiểm tra một lần, không tìm thấy thêm thứ gì có liên quan đôi câu vài lời đến nhắc nhở của cố vấn học tập trừ mấy dòng này, càng khỏi phải nói đến tin tức về “Kế hoạch hỗ trợ học lệch”.
Xem ra chỉ là thòng thêm một câu nhìn như quan tâm chăm sóc khó hiểu, thực ra là nói nhảm chẳng có nghĩa lý gì.
Suy nghĩ đến rất nhiều chi tiết trong bài kiểm tra, Đường Tâm Quyết nhíu mày: “Một thứ đột nhiên xuất hiện chắc chắn phải có nguyên nhân của nó.”
Vậy điều gì đã làm nó xuất hiện?
Suy nghĩ của cô nhanh chóng khoanh vùng vào phó bản cuối cùng, phần thưởng đặc biệt mà bọn cô nhận được sau khi nộp bài cảm nghĩ.
Ánh mắt Đường Tâm Quyết lóe lên, bật thốt: “Sự khen ngợi của giáo viên!”
– ———
Trong màn hình di động nhấp nháy gói quà màu xanh lam.
Trong gói quà là phần thưởng các cô nhận được từ phó bản điện ảnh: Xác suất thức tỉnh dị năng của các thành viên tăng lên *2, thẻ kĩ năng ngẫu nhiên *1, một tấm gương thần kì.
Duy chỉ có “Sự khen ngợi của giáo viên” là không thấy đâu, có lẽ từ khi bọn cô nhận được phần thưởng này nó đã bắt đầu có hiệu lực rồi.
“Bởi vì “Giáo viên” khen ngợi học sinh nên “Cố vấn học tập” cũng sẽ quan tâm đến chúng ta hơn, ví dụ như nhắc nhở nhẹ nhàng trong phần đánh giá cá nhân.”
Sử dụng kĩ năng “Đánh giá” xong, Đường Tâm Quyết tóm tắt các ý chính tổng kết ra một câu này.
Bởi vậy cái gọi là nhắc nhở của cố vấn học tập có lẽ không phải nói nhảm, mà nó có ngụ ý nào đó.
Quách Quả suy nghĩ to cả đầu, bóp bóp huyệt thái dương bỏ cuộc sớm.
Cô ấy rụt cổ lại: “Sau khi biết rõ ràng, tớ lại có cảm giác bị cố vấn học tập chú ý đặc biệt chưa chắc đã là chuyện tốt…”
Đường Tâm Quyết và Trương Du liếc nhìn nhau, không phủ nhận.
Dự cảm của Quách Quả luôn rất chuẩn.
Nhưng bọn cô ngay lập tức tập trung về chuyện chính, ví dụ như mở gói quà trong điện thoại di động.
Mọi người còn nhớ rõ mồn một ánh sáng xanh biếc thư thái như tắm gió xuân trong phó bản, bốn người nín thở, ấn vào màn hình cùng một lúc.
Gói quà xoay tròn, dây lụa gói quà bung ra, một luồng năng lượng êm dịu mát lạnh thấm vào trong đầu, gói quà biến mất.
Mọi người còn chưa kịp cảm nhận hết nguồn năng lượng huyền diệu này, một bảng tin nhảy bắn ra trong không khí, xuất hiện trước mắt mọi người:
[Chúc mừng các bạn nhận được một tấm gương thần kì!]
Mọi người nhìn nhau.
Gương đâu?
Không thấy tấm gương, nhưng bảng tin lại nhảy ra lần nữa.
[Có đặt tấm gương vào phòng ngủ hay không? Sau khi đặt vào đạo cụ sẽ được khóa với phòng ngủ.]
Mọi người lập tức chọn [Đặt vào] không hề do dự.
Chợt chỗ bồn rửa tay gần cửa ban công phát ra một tiếng “Thịch” nhỏ.
Mọi người đến gần, thấy tấm gương treo trên bồn rửa tay trở nên rực rỡ: Khung gương mảnh mai bằng gỗ đỏ, mặt gương bóng loáng, khiến chỗ rửa mặt trông tinh tế đẹp đẽ hơn nhiều.
“Đây là… Một tấm gương thần kì?”
Trương Du quan sát cẩn thận một lúc lâu, đưa tay chạm vào mặt kính, nhưng trong nháy mắt đó tay cô ấy chui thẳng vào trong gương.
Mọi người giật mình hoảng hốt, nhưng Trương Du lại rút bàn tay hoàn hảo nguyên vẹn ra, vẻ mặt có phần mừng rỡ.
Sau đó cô ấy cầm một cái bàn chải đánh răng lên bỏ vào trong gương.
[Đã lưu trữ vật phẩm: 1/10]
Lời nhắc xuất hiện trong đầu, mọi người trợn mắt nhìn tấm gương thần kì.
Hóa ra trong gương có một không gian lưu trữ vật phẩm mà không ai thấy được!
“Chỉ tiếc rằng hình như nó tính theo số lượng vật phẩm, tối đa chỉ cất được mười thứ mà thôi.”
Sau khi thí nghiệm nhanh, Trương Du đưa ra kết luận.
Có nghĩa là những thứ cất trong gương phải cực kì quan trọng, ngoài ra nó còn có tác dụng bảo vệ vật phẩm nữa, vì chỉ có các cô mới lấy đồ ra được.
Sau khi ngâm cứu hồi lâu, mọi người mới hồi phục tinh thần: “Đây chỉ là một món trong gói quà thôi… Ba cái còn lại đâu?”
Nhất là “Xác suất thức tỉnh dị năng của các thành viên tăng lên”, có thể nói đây chính là phần thưởng mà mọi người quan tâm nhất.
Đường Tâm Quyết nói: “Tớ không xuất hiện thêm dị năng.”
Trong thần thức của cô vẫn chỉ có mỗi icon thông bồn cầu hoạt hình đang nằm im, bên cạnh là buff “Ánh sáng chính nghĩa” đã tắt hẳn.
Trong lúc bọn cô còn đang thắc mắc, Trương Du chợt nói: “Tớ nhận được một dị năng!”
Cô ấy mở di động lên.
[Là một người vô cùng cố chấp với vật tư, ngày nào bạn cũng hối hận: Vì sao khi trò chơi xuất hiện mình không về sớm để mua sắm? Nếu mình về thì bạn cùng phòng sẽ không chỉ mua chút đồ dùng sinh hoạt như vậy… Chúc mừng bạn đã thức tỉnh dị năng thiên phú của mình!]
[Thu hồi đồ cũ: Sau mỗi bài kiểm tra, bạn có thể thu về ngẫu nhiên một vật phẩm xuất hiện trong bài kiểm tra.]
Đọc xong dị năng, Trương Du nhắm mắt lại như đang cảm ứng với thứ gì đó, quơ tay vào trong không khí…
Sau đó, một cái điện thoại nhỏ màu hồng phấn đột nhiên hiện ra rơi vào tay cô ấy.
Đây là…
Ba người Đường Tâm Quyết nhìn thứ đồ quen thuộc đó, đồng loạt thốt lên: “Điện thoại của Tiểu Hồng?”