Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 23: Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa



“Lời nhắc chuyển mùa…” Quách Quả đang đau khổ suy tư chợt vỗ đầu thốt lên: “Lời nhắc chuyển mùa nói cho chúng ta biết đặc điểm của từng mùa!”

Mà chính đặc điểm này là chỗ đột phá và nguy hiểm nhất.

Đặc điểm của mùa đông và mùa hè là thời tiết cực lạnh cực nóng, vừa nghe đã biết, nhưng đặc điểm của hai mùa xuân thu thì hơi khó phân biệt hơn một chút.

Đặc điểm của mùa xuân trong bài kiểm tra là [Vạn vật sống lại], điểm quan trọng trong đó là tất cả mọi thứ “sống lại” trong mùa xuân đều gây ra nguy hiểm với con người.

Cũng vì biết được đặc điểm của mùa nên Đường Tâm Quyết mới đoán ra mối nguy từ côn trùng và cây cối, chuẩn bị trước từ sớm.

Nếu những gì Đường Tâm Quyết đoán là thật, vậy chứng tỏ điều này đang nói lên một sự thật cực kì không ổn: Dưới tình huống hoàn toàn không biết gì, bọn cô nên làm thế nào để đề phòng mối nguy hiểm của mùa thu đây?

“Cũng chưa chắc đã hoàn toàn không biết gì cả.” Đường Tâm Quyết lắc đầu: “Chúng ta biết thường thức.”

“Nếu trò chơi giấu diếm thông báo chuyển mùa, vậy chứng tỏ đặc điểm của mùa thu trong bài kiểm tra là một đặc điểm được biết đến khá rộng rãi… Nó sợ chúng ta đoán ra.”

“Đặc điểm của mùa thu… Cuối thu thời tiết mát mẻ? Gió thu cuốn hết lá vàng?” Trịnh Vãn Tình ôm đầu: “Tớ không hợp với mấy trò suy đoán đâu, cứu với, để cho tớ đi đập quỷ đi.”

“Mùa thu gắn liền với hai hình ảnh phổ biến nhất, một là lụi tàn, hai là thu hoạch.”

Trương Du cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo, lần theo mạch suy nghĩ của Đường Tâm Quyết: “Nếu như phải chọn một trong hai, tớ đoán là mùa thu hoạch.”

Quách Quả lại lắc đầu như trống bỏi, phản bác lại: “Không không không, tớ cảm thấy lụi tàn mới đúng.”

Cô ấy suy luận: “Các cậu đoán xem, tác dụng của phó bản này là gì? Là chơi chết chúng ta đó! Vậy nên đặc điểm của phó bản nhất định sẽ mang ý nghĩa xấu. Trời thu vạn vật lụi tàn, nhìn là đã thấy vô cùng nguy hiểm rồi.”

Trương Du: “Nhưng nếu nói thế, đặc điểm của mùa xuân là vạn vật sống lại còn gì, đặc điểm tích cực cũng có thể ẩn chứa nội dung nguy hiểm mà.”

Quách Quả:… Hình như cũng có lý?

Hai người tranh luận không cho ra kết quả, đều quay đầu nhìn về hướng Đường Tâm Quyết.

Đường Tâm Quyết lại đưa mắt nhìn chăm chú ban công, dường như đang nhìn thứ gì đó xuyên qua lớp dây leo.

Cửa kính vẫn đang bị lớp dây leo bịt kín như cũ, che lấp hoàn toàn khung cảnh bên ngoài.

Nhưng dường như bên ngoài lớp dây leo có những cơn chấn động kì lạ nào đó, chậm rãi bao trùm lên vạn vật trong vô thức…

[Vật thể không được phép tiếp xúc: Bạn bị thương rất nhẹ, mức độ khỏe mạnh -5]

[Tinh thần không ổn định (debuff): Mức độ khỏe mạnh của bạn giảm liên tục, hoàn cảnh xung quanh bạn bắt đầu trở nên nguy hiểm]

[Suỵt, có một số thứ không thể biết một cách dễ dàng đâu… Ít nhất bây giờ là không thể]

Thấy thanh trạng thái của Đường Tâm Quyết, mọi người đều không thể tin nổi.

Đây chính là Đường Tâm Quyết đó! Người có thể cầm cây thông bồn cầu ấn vào mặt quỷ, mức độ khỏe mạnh cường tráng như người sói, thế mà bây giờ chỉ mới nhìn thoáng qua bên ngoài một cái đã giảm?

Nhưng dù mấy người có duỗi dài cổ đến mức nào đi chăng nữa cũng không thấy ngoài cửa có mãnh thú hồng thủy gì cả. Ngược lại, Đường Tâm Quyết quay mặt vào phòng như chưa có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nói: “Tớ nghiêng về phán đoán của Trương Du hơn.”

“Sống lại tương ứng với lụi tàn, vậy thứ đầu tiên phải lụi tàn chính là thảm thực vật ngoài cửa sổ.”

Nhưng hiển nhiên chúng nó chẳng hề có dấu hiệu nào là sắp lụi tàn cả. Nếu nhìn kĩ, thậm chí cành cây còn đang mọc ra một cục gì đó to chừng nắm tay, dường như nó sắp đơm hoa kết trái.

Từ từ… Kết trái?

Quách Quả suýt nữa thì hét ầm lên: “Cây cối trưởng thành đến một mức nào đó sẽ bắt đầu kết trái, dấu hiệu thu hoạch! Trương Du, cậu đoán đúng rồi, đặc điểm của mùa thu là thu hoạch!”

Nhưng cô ấy lập tức tỉnh táo lại: “Giờ chúng ta đã biết đặc điểm của mùa rồi, nhưng nó thì có liên quan gì đến tình hình hiện nay chứ?”

Mùa thu hoạch, mùa thu hoạch… Đặc điểm này còn khó hiểu hơn cả sống lại, khiến mọi người suy nghĩ to đầu.

Thấy thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút một, linh cảm trong đầu Quách Quả chợt lóe lên: “Tớ biết rồi! Mùa xuân quỷ quái sống lại, mùa thu quỷ quái chín muồi! Tiếng chuông ngân lên thông báo quỷ quái đã chín muồi! Mùa thu đến có 12 tiếng chuông ngân đại diện cho 12 con quỷ chín muồi…”

Càng về sau cô ấy càng nói nhỏ lại, lén lút liếc nhìn biểu cảm của những người còn lại.

Đường Tâm Quyết dịu dàng cổ vũ: “Cậu nói có lý lắm.”

Quách Quả chưa kịp đắc ý đã nghe Đường Tâm Quyết nói tiếp: “Nhưng mà… Một bên chín muồi thì phải có một bên khác thu hoạch. Nếu như quỷ quái chín muồi, vậy người thu hoạch là ai?”

Học sinh thu hoạch? Muốn thu hoạch cũng phải có khả năng mới được. Cứ nhìn vào thực lực hai bên mà xem, trông bọn cô còn giống bên bị thu…

Sắc mặt Quách Quả đột nhiên trắng bệch, há miệng nhìn Đường Tâm Quyết.

Đường Tâm Quyết nhìn lại, tâm trạng cuộn trào như sóng biển dần dần lắng xuống: “Đúng thế, dựa theo tình hình này thì chúng ta mới là phía bị thu hoạch.”

“Nói đúng hơn là, đối diện với quỷ quái có thực lực vượt trội, mọi sinh vật yếu đuối hơn đều là phía bị thu hoạch.”

“Mùa thu là mùa thu hoạch, khi tiếng chuông vang lên, chúng sẽ bắt đầu đi thu hoạch.”

Xoạt xoạt…

Đám dây leo rậm rạp chằng chịt ngoài cửa sổ không biết đã ngừng sinh sôi từ bao giờ.

Từng nụ hoa chớm nở xé rách thân cành, sinh sôi nảy nở bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Nhưng cảnh tượng kì diệu này, các thành viên của phòng ngủ 315 không có tâm trạng đâu mà thưởng thức.

Các cô đang chiến đấu với vài loại cây biến dị, trong đó có một chậu cây không biết là cây gì đã dài bằng hai người bình thường, cành cây quấn cổ một thành viên trong phòng, khiến mặt cô ấy xanh lè vì thiếu không khí.

Hai người còn lại tập trung giải cứu cô ấy, chỗ cửa phòng ngủ cách đó mấy mét có một thành viên nằm im không rõ sống chết thế nào, toàn thân bị bao phủ một lớp sương lạnh chưa tan.

Hai mặt thụ địch, tình hình nguy cấp, đúng lúc ba người đang tuyệt vọng thì mớ dây leo quấn cổ bạn cùng phòng bỗng nhiên bỏ ra, cành lá lắc lư mấy cái rồi vội rụt vào góc tường như vừa đánh hơi thấy hơi thở của thiên địch.

Ba người mừng như điên: Sống rồi ư?

“Đây… Chúng ta qua cửa rồi sao?” Một người trong số họ run tay mở điện thoại lên, nhưng lại chẳng phát hiện ra bất kì thông báo mới nào cả.

Xoạt xoạt…

Ban công ngoài cửa sổ có tiếng lá rụng rào rạt do đám dây leo rung lên cọ vào cửa sổ thủy tinh phát ra.

Mọi người chưa hiểu thế là sao, ngơ ngác nhìn nhau. Nữ sinh vừa nãy bị dây leo quấn cổ ho khan một lúc lâu, khó khăn hỏi: “Các cậu có cảm thấy phòng đang tối lại không?”

“Tối? Chẳng lẽ đèn hỏng rôi à?”

Ba người vội ngẩng đầu lên, phát hiện bóng đèn trần thật sự tối xuống, hơn nữa còn đang chậm rãi lịm dần.

Không giống bị hỏng, mà giống…

“Giống như bị thứ gì đó hút mất ánh sáng vậy.”

Một người không nhịn được lẩm bẩm thốt ra.

Tiếng dây leo sột soạt ngoài cửa sổ đã biến mất từ bao giờ.

Chỉ có tiếng thở và tiếng tim đập của ba người trong căn phòng yên tĩnh.

Cứ như bị thứ gì đó bóp nghẹt trái tim, cảm giác căng thẳng và nổi da gà lan tràn khắp toàn thân. Ba người vô thức thở chậm lại, từ từ quay đầu.

Bên ngoài cửa sổ thủy tinh không còn cọng dây leo nào cả.

Một con mắt màu vàng cực to phủ kín toàn bộ cửa sổ, đồng tử dựng thẳng đứng nhìn chằm chằm vào ba người.

Ngay lập tức, tiếng thủy tinh vỡ vang lên, đèn tắt.

– —————-

Khi mùa thu đến, lưỡi liềm vung lên, đám trái cây chín rục phải làm sao mới có thể thoát khỏi số phận bị thu hoạch?

Trong không gian tốt tăm chật hẹp, Đường Tâm Quyết hít thở cực chậm. Cô cảm thấy người bên cạnh đang run lẩy bẩy, vội siết chặt bàn tay người đó. Có lẽ do cảm nhận được sức lực và sự tỉnh táo của người bên cạnh, người đó chậm rãi bình tĩnh lại, cũng bắt đầu hít thở thật nhẹ.

Trốn tránh khỏi tầm mắt của người thu hoạch, cho đến khi mùa thu hoạch qua đi.

Cũng may cấu tạo của phòng ngủ cho các cô một chỗ tốt để ẩn nấp: Chiếc tủ quần áo hai cánh, vừa đủ để giấu bốn nữ sinh.

Quách Quả nhát gan dễ giật mình phải ở cùng Đường Tâm Quyết mới có thể tỉnh táo được. Trịnh Vãn Tình lỗ mãng dễ xúc động sẽ bị Trương Du cẩn thận kiềm chế. Bốn người chia làm hai nhóm, chui vào hai gian tủ quần áo, che giấu sự tồn tại của mình.

Như vậy, nếu phán đoán của bọn họ sai cũng vẫn có một bức bình phong che chở sự tấn công.

Vốn mọi người còn sợ chui vào tủ sẽ bị sinh vật bóng đêm tấn công, nhưng đến giờ phút này vẫn chưa có dấu hiệu nào của bọn chúng, xung quanh yên tĩnh kì quặc.

Nhưng sự yên tĩnh này cũng củng cố suy đoán của Đường Tâm Quyết: Mùa thu hoạch tới, bách quỷ trốn đi, thứ kinh khủng hơn thức tỉnh.

Có lẽ là một thứ, cũng có lẽ là… Rất nhiều thứ!

Trong bóng tối, thị giác mất tác dụng, thính giác nhạy cảm hơn. Đám dây leo phủ đầy sân thượng ngoài phòng ngủ soàn soạt di chuyển. Đường Tâm Quyết để ý, từ một lúc nào đó chúng nó bắt đầu di chuyển nhanh hơn, tiếng động lớn hơn, dồn dập quét qua mặt kính, tựa như đang nhắc nhở lại tựa như đang giãy dụa.

Sau đó, tiếng của đám dây leo hoàn toàn biết mất không còn gì.

Trong bóng đêm yên tĩnh, cô cảm giác thần kinh của mình đang từ từ thức tỉnh, giống như vô số lần trong những cơn ác mộng bất tận vậy, nó đang phát ra báo động nguy hiểm cực kì mạnh mẽ.

[Vật thể không được phép tiếp xúc (cấp hai): Bạn bị thương nặng, mức độ khỏe mạnh -15]

[Mức độ khỏe mạnh của bạn đang hạ thấp nhanh chóng, môi trường xung quanh cực kì nguy hiểm đối với bạn.]

[Cảm giác là một con dao, tác dụng của nó sẽ quyết định việc bạn đang nắm đằng chuôi hay nắm vào lưỡi.]

Đường Tâm Quyết tắt màn hình điện thoại, ra hiệu cho Quách Quả tắt điện thoại luôn, khiến cho chút ánh sáng cuối cùng bị dập tắt hẳn trong không gian chật hẹp tối om.

Xoạt xoạt…

Dường như có thứ gì đó đang tràn vào phòng như thủy triều, bao phủ toàn bộ phòng ngủ.

Hình như nó đang tìm cái gì đó.

Cách một cánh cửa tủ, những giác quan quan trọng nhất đều bị che lấp, qua sức tưởng tượng, thế giới bên ngoài cửa tủ trở nên bí ẩn và kì lạ, nguy hiểm đến gần, sự hoảng loạn sinh sôi.

Dù không nghe thấy bất kì tiếng động gì, nhưng bốn người trong tủ quần áo lại đều có cùng cảm giác… Có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm phòng ngủ.

Nó càng ngày càng đến gần tủ quần áo.

Xoạt xoạt…

Một lát sau, bỗng dưng có một loạt tiếng động nhỏ vang lên, giống như tiếng cát chảy, nghe vào tai làm đầu đau nhức nhối.

Đường Tâm Quyết nhắm mắt nhíu mày, cô cảm thấy Quách Quả lại bắt đầu run rẩy nhưng vẫn cố nín không phát ra tiếng động.

Không biết bao lâu sau, đầu cô hết đau, tiếng động kia cũng biến mất.

Cảm giác nguy hiểm cũng từ từ rút đi, mãi cho đến khi nó hoàn toàn biến mất khỏi phòng ngủ.

Lúc mở mắt ra Đường Tâm Quyết mới cảm nhận được mùi tanh trong miệng, cô vừa cắn nát phần má trong trong vô thức, sau lưng tuôn mồ hôi lạnh buốt khiết cô càng tỉnh táo hơn.

Cô vỗ vỗ đầu Quách Quả, nói nhỏ: “Chúng ta tạm an toàn rồi.”

[Mùa thu đã tới, mùa thu đã tới, mùa thu hoạch mà chúng ta mong đợi đã tới…]

Tiếng nhắc nhở của hệ thống chậm rãi đến muộn bằng một giọng ngâm nga kì dị, vang lên sát bên tai mỗi người.

[Ting ting! Mùa thu đã lặng lẽ đến rồi, các bạn học sinh trong phòng ngủ, các bạn có cảm nhận được niềm vui của mùa thu hoạch không?]

[Phần cuối cùng của bài kiểm tra: Phó bản mùa thu đã mở ra! Thợ gặt thức giấc, xin các bạn hãy sống sót qua sự thăm dò của bọn họ. Mỗi thợ gặt chỉ thu hoạch một lần, khi không thu hoạch được gì bọn họ sẽ tức giận. Lần này có tổng cộng…]

[… Mười hai thợ gặt!]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.