Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 13: 13: Phiếu Cơm



Trên điện thoại hiện lên một tin nhắn, Bạch Cảnh Xuyên lau miệng sau khi ăn hoành thánh, bấm vào xem.
Triệu Thủy Vô: “Cháo ăn khá ngon.”
Anh trả lời: “Vậy là tốt rồi.”
Triệu Thủy Vô: “Thay tôi cảm ơn ông chủ.”
Anh đối diện với màn hình ngẩn ra, sau đó chuyển cười: “Vẫn là bị em phát hiện.”
“Tôi tốt xấu cũng sáng đi chiều về làm việc ở đây đã chín năm.” cô một tay kéo váy, một tay nhấn phím điện thoại: “Tôi biết tất cả các quán ăn sáng gần khu chung cư và công ty đấy”.
Giọng nữ nhẹ nhàng đáp xuống từ ống nghe [1], Bạch Cảnh Xuyên ngồi vào bên trong xe: “Là anh thất sách, lần sau nhất định đổi chỗ xa một chút”.
[1] Có thể là chị Triệu gửi tin nhắn thoại.
Cách nghĩ này thật làm cho người ta không bới móc được, Triệu Thủy Vô đã ăn mặc chỉnh tề xong: “Không cần đổi chỗ xa, sẽ không có lần sau”.
Cô nhìn quanh nhà, không có gì rơi ở đây, cô thay giày rồi ra ngoài.

Tiếng động cơ khóa điện tử truyền đến, cô xác nhận khóa, đẩy cửa bước vào nhà.
Đêm qua quá kịch liệt, trước khi ngủ không tẩy trang, Triệu Thủy Vô sáng nay nhìn gương, toàn bộ khuôn mặt giống như cái bảng màu, thảm không lỡ nhìn.

Cô thậm chí còn hoài nghi sáng nay Bạch Cảnh Xuyên cũng không bận việc gì, căn bản là không nhìn nổi khuôn mặt này của cô, đành phải trốn đi điều chỉnh tâm lí.
Cô đổ nước tẩy trang lên miếng bông và lau nhẹ, dần dần để lộ ra khuôn mặt mộc.

Triệu Thủy Vô trước và sau khi tẩy trang không có nhiều sự biệt, nhưng từ khi biết trang điểm, cô chưa bao giờ để mặt mộc khi ra ngoài.

Ngoại trừ ngày hút thuốc trên ban công đã từng bị anh nhìn thấy.

Cẩn thận nghĩ kỹ lại, cô gần như đã tiêu tốn quá nhiều sức lực trên người đàn ông này, điều này không nên xảy ra.
Ngày trả nợ gần đến, còn lại một số tiền tiết kiệm từ những kim chủ trước nhưng không nhiều, đã đến lúc phải tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Quy tắc lựa chọn phiếu cơm ngắn hạn của Triệu Thủy Vô rất thống nhất về một vài điểm.
Thứ nhất, quan niệm tiêu dùng phù hợp với tình hình tài chính của bản thân và gia đình, họ là người sẵn sàng đầu tư cho bản thân, cũng sẵn sàng đầu tư cho cô.

Còn những người canh giữ núi vàng núi bạc nhưng lại chỉ ăn cám nuốt rau là những người có tư tưởng giác ngộ cao, biết đề phòng trước những bất trắc xảy ra trong tương lai, loại này cô với cao không nổi.
Thứ hai, không có nhiều kinh nhiệm xã hội, nếu không muốn lừa gạt cũng không dễ dàng.

Kinh nghiệm mà cô muốn nói đến không phải là đã sống được bao nhiêu năm, mà là con người có bao nhiêu kinh nghiệm từng trải.

Ví dụ như hũ vàng đầu tiên của cô, ở độ tuổi đó, cô ít thấy phụ nữ thông minh, họ thường ếch ngồi đáy giếng, mới có thể giúp cho cô có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Thứ ba, nhận thức về tình yêu không quá đơn thuần.

Cô không muốn hủy hoại tình yêu đẹp của bất kỳ ai, từ đó bị ghi hận suốt cả đời.

Gặp được loại người tâm lý yếu kém như thế, nếu không phải là đòi chết đi sống lại vì tình, cũng sẽ vì tính muốn dẫn theo cô đồng quy vu tận, chơi như vậy quá nguy hiểm.
Nói tóm lại, phiếu cơm là kẻ ngốc lắm tiền, coi tiền như rác, thậm chí nếu phát hiện bị lừa thì cũng chỉ coi như bản thân xui xẻo.
Mấy ngày nay, trên mạng toàn bàn về những câu chuyện nội bộ trong giới nhiếp ảnh gia, nào là nữ khách hàng bị nhiếp ảnh gia quấy rối tình dục, nữ sinh không trả nổi chi phí thuê nhiếp ảnh gia nên chủ động dùng thân thể để trả, người bán thiết bị chụp ảnh cùng nhiếp ảnh gia tới mua đã lăn lên giường với nhau,…rất nhiều nội dung, xem đến hoa cả mắt.
Trong phần lớn các chuyện trên, chiếm tiện nghi hầu hết đều là đàn ông.
Triệu Thủy Vô không khỏi nghĩ, cô sẽ sống trong xã hội cá lớn nuốt cá bé này như thế nào?

Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, cô không nghĩ bản thân có khả năng thoát khỏi vũng lầy này.
Theo bước chân của giới buôn chuyện, cô chuyển hướng từ người mẫu tới hậu kỳ, từ nhiếp ảnh gia đến chuyên gia trang điểm và cuối cùng dừng chân ở một trang chủ.
Khi nhập vào công cụ tìm kiếm ID của người kia, không tìm thấy bất cứ tin tức nào, nhìn qua album ảnh, hầu hết đều là ảnh chân dung, tất cả đều là mặc quần áo phong cách mềm mại; ngẫu nhiên có ảnh tự chụp bản thân, nhìn rất thanh tú; quan sát trạng thái hàng ngày của người này, hẳn là gia cảnh có và không giao du rộng rãi.
Mắt Triệu Thủy Vô ánh lên vẻ tinh ranh.
Cô bấm vào phần tin nhắn và gõ nhẹ: “Xin chào, tôi có thể hẹn chụp ảnh nhà riêng ở cùng thành phố không?”
“Này” Thiếu niên bên cạnh Bạch Cảnh Xuyên đang nghịch điện thoại đột nhiên nói.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Cậu này là cháu của ông chủ, chỉ kém anh 2, 3 tuổi.

Wifi của công ty tốc độ cao, lại là con ông cháu cha, cậu ta thường xuyên hiên ngang vào mạng trên công ty.

Giống nhau về tuổi tác và sở thích, Bạch Cảnh Xuyên rất hòa hợp với anh ta.
“Có người yêu cầu em chụp một bức ảnh”
“Chuyện tốt mà.”
“Chụp phòng riêng.”
“Hả?” Anh biết những bức ảnh phòng riêng có ý tứ gì “Anh nhớ chú chưa từng chụp thể loại này mà”.
“Đúng vậy, cô ấy nói thích phong cách chụp của em”.

Chàng trai vò đầu bứt tóc “Thực ra em cũng muốn thử nhưng chưa có kinh nghiệm mảng này, nên sợ bị ảnh hưởng bởi…!Anh Bạch, anh hiểu biết vấn đề nam nữ hơn em, cái kia…”

Bạch Cảnh Xuyên có thể nghe ra ý tứ của cậu ta.

Anh hiểu rõ cậu ta, cũng tin tưởng vào trình độ nghề nghiệp của cậu ta.

Khi một người phụ nữ ở trước mặt một thiếu niên cường tráng để lộ cơ thể mình, cậu ta lo lắng mình sẽ bởi vậy mà phân tán lực chú ý, ảnh hưởng tới hiệu quả công việc, vấn đề này có thể thông cảm.
Mà anh cũng thấy kì quái: “Chú trước nay chưa từng chụp thể loại này, đối phương lại biết rõ chú là người khác giới, vậy mà nhất định muốn hợp tác với chú?”
Thật tình những khách hàng muốn chụp phòng riêng, nhất định sẽ ưu tiên nhiếp ảnh gia cũng giới tính.

Lựa chọn khác giới, nhất định là bởi vì đối phương ở trong lĩnh vực nghề có thanh danh nổi tiếng, hoặc là thường xuyên có tác phẩm xuất sắc, danh dự với danh tiếng được đảm bảo.
Nhưng cậu ta không phù hợp với bất cứ điểm nào đã nêu ở trên.
“Luôn cảm thấy kì quái” Cậu ta cũng nhận thấy được, sắc mặt đỏ lên “Không, sẽ không…”
“Không nhất thiết, vạn nhất chính là người kia cực kì thích phong cách chụp của chú em”.

Bạch Cảnh Xuyên không có ý định bóp ch3t mối làm ăn của chú em này từ trong trứng “Mặc dù nói câu này không hay ho gì nhưng mà chú là con trai, tình huống kia có xảy ra thì cũng chẳng có thiệt hại gì với chú.”
Trừ khi đối phương hạ dược, nếu không sẽ dễ dàng kháng cự.
Cậu ta cảm thấy có lý: “Đúng vậy, em hỏi anh một chuyện nữa”
“Chuyện gì?”
“Trai đơn gái chiếc, đi khách sạn đặt phòng, trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra? Nghe nói nhà anh có quanh cảnh và nội thất trang trí không tệ, bằng không…”
Bạch Cảnh Xuyên nhướng mày: “Nhỡ đâu chú với cô gái kia khống chế không được, ở trên giường của anh…” (Xin lỗi nhưng khi Thảo dịch đến đây, Thảo cười quá là cười, trường hợp oan gia ngõ hẹp cũng phải gọi bằng cụ, haha)
“Tuyệt đối sẽ không” Cậu ta giơ tay lên thề “Nếu anh không yên tâm, anh đi cùng em, vừa lúc giúp đỡ, tiền công chia 7-3”.
“Anh không đòi tiền của chú” Anh chuyển sang vấn đề khác “Chỉ cần chú em đừng hẹn quá sớm, anh còn phải dọn dẹp nhà.”
“Không thành vấn đề, em sẽ thương lượng cùng cô ấy”.

Thấy anh đồng ý, cậu ta vội vàng liên hệ đối phương và nhận được câu trả lời “Cô ấy nói cô ấy cũng sống ở khu chung cư này”.

Đến thời điểm này, Bạch Cảnh Xuyên đã nắm được hầu hết các hộ gia đình trong khu chung cư, anh bỗng nhiên có dự cảm bất thường “Tên khách hàng của chú là gì?”
“Cho tôi hỏi…”Cậu ta cúi đầu gõ bàn phím “Cô ấy nói cô ấy tên Triệu Thủy Vô”.
Trong thoáng chốc yết hầu của anh khựng lại, Bạch Cảnh Xuyên sớm nên dự đoán được.
Anh mới vừa rồi còn nói với cậu ta, nếu tình huống kia có xảy ra cậu ta sẽ không thiệt, hiện tại thật sự muốn thu hồi những lời này “Nãy anh khuyên chú là từ quan điểm của người trong cuộc, giờ anh lấy quan điểm của người ngoài cuộc khuyên chú, hiện tại từ chối còn kịp.”
“Ơ?” Cậu ta không hỏi nguyên nhân, hoàn toàn tin tưởng Bạch Cảnh Xuyên sẽ không nói dối “Nhưng em nhận tiền cọc rồi”.
“Vậy thì chuyển trả trở lại”.
“Số tiền hoàn lại sẽ tăng gấp đôi.

Dù cho số tiền này chỉ đủ để em ăn một bữa cơm, nhưng nó ảnh hưởng tới uy tín trong ngành của em.

Mà cô ấy là ai lại khiến anh dè chừng như vậy? Bạn gái cũ?”
“Bạn gái cũ cũng chưa đáng sợ bằng cô ta” Bạch Cảnh Xuyên liếc mắt “Anh đây còn tốt, nhưng chú bị cô ta cho vào tầm ngắm, có thể bị gặm đến xương cốt đều không còn”.
“Uy lực như vậy?” Thiếu niên rùng mình, càng thêm tò mò, trong nháy mắt hiện lên mộ tia sáng: “Anh Bạch, em nhớ anh cũng có chứng chỉ nhiếp ảnh gia trung cấp, chuyên chụp chân dung?”
Nếu cậu ta không nhắc tới, anh xuýt chút nữa đã quên.
Anh từng tham gia một lớp đào tạo nhiếp ảnh và nhận được giấy chứng chỉ.

Lúc đó anh rất chăm chỉ, nghiêm túc học tập, tác phẩm luôn nằm trong top xuất sắc của lớp, được các giáo viên chuyên môn khen ngợi.
“Không bằng như vậy, chúng ta cùng đi.

Anh chụp ảnh, em hậu kì, chia đôi tiền công, anh thấy như nào?”
Bạch Cảnh Xuyên không muốn đồng ý, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chờ đợi của cậu ta, liên tưởng tới khách hàng kia.
Anh thở dài: “Được”..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 13: Phiếu cơm



Thân dưới bị đột kích khiến Triệu Thủy Vô đứng hình, cơ thể mềm nhũn, cô chống tay lên ghế, cũng không phản kháng gì.

Bạch Cảnh Xuyên thọc sâu rút cạn, khuấy đảo hang động vốn đã ẩm ướt, làm nó càng chảy nhiều nước hơn. Chất lỏng trong suốt như pha lê theo bắp chân cô trượt xuống, cô cắn môi, cố nén tiếng rên rỉ, anh cũng không nói lời nào.

Tiếng nước cạn trong bầu không khí yên tĩnh càng trở nên rõ ràng, Triệu Thủy Vô gác tay lên lưng ghế, hai chân run không chống nổi cơ thể, nhũn người quỳ dựa vào ghế, cái mông vểnh cao, lông tóc che đậy mật huyệt đã bị cạo mất, quá trình liếm mút ngón tay trở nên hút mắt.

Hoa huyệt đóng mở theo tần suất thở dốc của cô, giống như ngao ngán thở dài, tham lam nuốt cả ngón tay.

“Ừm …” Dù đã cố gắng đè nén, cô vẫn không giấu được động tình, cổ họng lầm bầm, tiếng rên rỉ trầm thấp thoáng qua.

Cô nhẹ nhàng lắc mông đón chào anh, khi anh tiến sâu thì đẩy nhanh tốc độ cắn mút. Eo cô gập hẳn xuống, chỉ mong sao đầu ngón tay kia chạm đến nhụy hoa.

Bọn họ không giao tiếp gì cả, chỉ im lặng tập trung làm việc.

Triệu Thủy Vô cúi đầu, nhìn qua bầu ngực đung đưa, thấy hạ bộ của anh đã phồng đến mức đũng quần bị bó chặt, nhưng cô biết kích thước của anh còn hơn thế nữa.

Cô đưa một tay về phía sau, đè nơi đó lại, chạm vào cột trụ thô cứng, thong thả vuốt ve.

Nghe thấy tiếng thở dồn dập của anh, lực độ xâm nhập cũng trở nên kịch liệt, anh còn tách ngón tay nhào nặn âm vật sưng tấy, khiến hai chân cô run lên bần bật.

Trước khi Triệu Thủy Vô không chịu nổi mà phun tung tóe, Bạch Cảnh Xuyên đã sớm đoán ra, nhanh chóng rút một xấp khăn giấy, hứng lấy mật hoa của cô. Xấp giấy dày cộp bị thấm ướt hết, còn chảy một ít vào lòng bàn tay anh, trong không khí tràn ngập mùi dâm dục.

Cô xoay người ngã ngồi, lỗ hoa yếu ớt vẫn hướng về phía anh, trông còn lộn xộn hơn lúc trước.

“Xin lỗi.” Câu này nói ra rất đột ngột, đến anh cũng không thể tìm ra lý do.

Triệu Thủy Vô liếm khóe môi, quét qua hạ bộ còn đang hưng phấn của anh: “Sao đột nhiên lại xin lỗi?”

“Vì… đạo đức nghề nghiệp?” Chính anh cũng cảm thấy gượng ép.

Đừng nói là Triệu Thủy Vô, đến Bạch Cảnh Xuyên cũng không biết anh từng có thứ này.

Cô không vạch trần, nhưng nụ cười đã thể hiện cô chẳng tin mấy lời ngụy biện này. Cô nhấc chiếc quần lót trên mặt đất lên, treo nó ở mắt cá chân, lắc lư: “Vậy bây giờ tôi có thể mặc quần áo vào chưa, ngài nhiếp ảnh gia?”

“Tất nhiên.” Anh quay sang một bên.

Cô đã được cho phép, liền mặc lại nội y, nhẹ nhàng khoác tấm lụa mỏng bước vào phòng trong.

Có tiếng xả nước trong nhà vệ sinh.

Cậu trai cầm điện thoại đi ra: “Em vừa đánh xong một trận trong nhà vệ sinh, có bỏ lỡ gì không?”

Bạch Cảnh Xuyên suýt chút nữa đã quên cậu, xoa thái dương đáp: “Chụp xong rồi.”

“Thế là em đã bỏ lỡ 100 triệu ư!” Cậu kinh ngạc, thấy Bạch Cảnh Xuyên cầm chặt xấp giấy vụn trong tay, “Anh làm đổ nước?”

“Gần như vậy.” Anh ném xấp giấy vào thùng rác, nói: “Đây cũng là 100 triệu.”

Cậu trai không hiểu.

Bạch Cảnh Xuyên đương nhiên sẽ không giải thích.

“Em nghĩ mình không chỉ bỏ lỡ 100 triệu đâu.” Thiếu niên nhìn trạng thái không nói nên lời của anh, đầu óc vẫn như trên mây, chỉ có thể lẩm bẩm câu này, rồi đi thu dọn đạo cụ quay phim.

“Anh lấy thẻ lưu trữ trước. Tối nay sẽ gửi bản phim gốc cho cậu sau.” Bạch Cảnh Xuyên tháo máy ảnh ra, đưa cho cậu.

Cậu trai cũng không hỏi anh lấy thẻ làm gì, mà gật đầu đồng ý ngay.

Hai người sửa soạn lại đồ đạc trong nhà, Triệu Thủy Vô thay quần áo xong liền bước ra bắt tay, thảo luận chi tiết về kết quả mong muốn, rồi chàng trai đi thang máy xuống lầu một mình.

Buổi tối, trong lúc đang lơ đãng nghe dự báo thời tiết trên TV, Triệu Thủy Vô nhận được một vài bức ảnh đã được chỉnh sửa hoàn thiện.

Nhưng là Bạch Cảnh Xuyên gửi tới, rất có chừng mực.

“Tôi đúng là gợi cảm.” Cô không chút khiêm tốn.

Câu trả lời của anh rất công thức hóa: “Nếu cô đã hài lòng với hiệu quả này, tôi sẽ xóa kho lưu trữ.”

“Anh có thể xóa nó đi.” Cô đáp lại, trái tim nghịch ngợm bỗng trồi lên, “Nếu tiếc quá thì không xóa cũng được.”

Dòng “Đối phương đang nhập” của bên kia nhấp nháy rồi dừng lại mấy lần.

Bạch Cảnh Xuyên cuối cùng cũng gửi tin nhắn đến: “Tốt hơn là nên xóa đi.”

Triệu Thủy Vô đọc xong, mỉm cười tắt màn hình, sau đó giơ điều khiển từ xa lên và đổi kênh. Phim truyền hình luân lý gia đình hôm nay đang diễn đến đoạn cẩu huyết nhất, không cần nghĩ cũng đoán được diễn biến tiếp theo, nhưng nó cũng khá kịch tính.

Phải mất vài ngày chàng trai mới gửi tác phẩm qua, nó được xử lý với độ chính xác rất cao, khá tương đồng với chất lượng của các tác phẩm cậu đã phát hành công khai.

Triệu Thủy Vô rất hài lòng, thanh toán số dư, lưu tác phẩm của cậu và của cả Bạch Cảnh Xuyên vào trong thư mục.

Cô nhớ trong tủ sách có giấy ảnh. Lúc mua, cô nghĩ tự in sẽ tiết kiệm tiền hơn là đến hiệu ảnh, nhưng trừ lần chụp ảnh chứng minh thư ra thì cô chẳng động tới nó nữa, nên giấy ảnh vẫn còn nguyên. Giờ thì cuối cùng nó cũng có ích rồi, cô bật máy in lên.

Đợi mực khô hẳn, cô lật qua, giơ tấm hở nhiều nhất lên.

Cô không nhìn máy ảnh, hai vú lõa lồ trước ống kính, một chân mở ra, chân kia uốn cong, vị trí chân vừa hay che khuất hoa huyệt.

Lụa mỏng như sương mù, quấn quanh người cô, ánh hoàng hôn le lói.

Bạch Cảnh Xuyên buộc túi rác, thấy bên trên là xấp giấy ướt, liền thắt một cái nút chết, rồi xách túi rác đi ra cửa. Có một tờ giấy nằm dưới đất, anh tò mò nhặt nó lên.

Lật qua, thứ đập vào mắt chính là kiệt tác của anh.

Không biết Triệu Thủy Vô nhét nó vào khe cửa từ lúc nào, lúc anh ngồi trong phòng sách đâu có nghe thấy tiếng nhà bên mở cửa đâu.

Trước tiên anh xuống lầu vứt rác, rồi quay về, gõ cửa nhà đối diện.

Anh lờ mờ nghe thấy tiếng dép quẹt trên mặt đất, Triệu Thủy Vô mở cửa ra, trông cô như đang chạy vội, vẫn còn thở hổn hển.

Bạch Cảnh Xuyên đứng ngoài cửa giơ bức ảnh trong tay lên.

Cô vừa thấy đã cười, không thấy thẹn chút nào, cô cầm lấy bức ảnh rồi xoay ngược, để nó đối diện với anh, dựa nửa người vào khung cửa: “Tôi có đẹp không?”

“Cô không thấy dạo này hành động của cô hơi lộ liễu à?” Anh lại nhìn cô trong bức ảnh, rồi cất nó đi.

Cô ngày càng không che giấu tán tỉnh anh, thậm chí còn bạo dạn hơn.

“Nhưng anh luôn dễ mắc câu mà.” Triệu Thủy Vô cắn ngón trỏ, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh, “Nếu như anh có thể nhịn một chút, tôi sẽ kiềm chế lại.”

Bạch Cảnh Xuyên hỏi: “Tại sao tôi phải nhịn?”

Cô luôn có thể khơi dậy ham muốn thể xác trong anh, cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm về điều đó, giúp anh phát tiết, thì anh cần gì phải dè dặt.

“Anh nói rất đúng.” Cô phát hiện mình không tìm được cách phản bác, liền nhoẻn miệng cười hùa.

“Nếu cô muốn cho tôi xem đến vậy, hà tất phải đưa ảnh chụp, cứ trực tiếp cho nhìn đồ thật có phải hơn không.”

“Cũng được thôi.” Triệu Thủy Vô nhanh chóng đáp lời.

Cô kéo dây váy trên vai xuống, chiếc váy ngủ rộng rãi trượt xuống cơ thể cô. Núm vú hồng hào hếch thẳng về phía anh, bên dưới váy cũng có gì, như thể cố ý đợi anh tới thăm.

Bạch Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm ba giây.

Anh không hề kiên nhẫn, bước vào đóng sầm cửa lại, bế bổng cô lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.