Vương Billy nhìn chằm chằm Trần Tiếu.
Thằng nhóc ấy đang há to miệng cười một cách ghê tởm, cả khuôn mặt đầy hưng phấn.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Thằng oắt này chẳng phải đã thắng rồi ư?”
Bỗng nhiên, dường như gã hiểu ra được điều gì… bèn ngây người ra.
“… Đúng là một thằng điên!”- Vương Billy thầm nghĩ.
Gã nhún nhún vai, tỏ vẻ thích chơi thế nào thì cứ chơi đi, rồi nói: “Chúc mày may mắn!”
Tiếp đó, gã bèn nhìn vào màn hình của Trần Tiếu.
“Tinh”
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.
Hệ thống hiển thị: “Do bạn đã vi phạm quy tắc cuộc chơi là nhìn vào điện thoại của người khác, nay xin thông báo, bạn đã bị loại.”
…………
Vương Billy cứ thế mà bị out khỏi game.
…………
“Hí hí hí hí…”- Trần Tiếu lại bắt đầu cười phá lên. Hắn quay qua nhìn “anh chàng mắt kính”.
“Giờ thì chỉ còn lại hai chúng ta nhỉ…”
Nói rồi, hắn hưng phấn vặn lưng, sáp lại gần cậu mắt kính, cứ như một đứa nhỏ bặm trợn đang khao khát món đồ chơi thú vị nào đó vậy.
Lúc này, 4 phút lựa chọn màu sắc đã trôi qua, mà bản thân hắn cũng đã chọn một màu, là “đen” hay “trắng”…
Đã không còn quan trọng nữa rồi.
Bây giờ chỉ còn lại hai người, cho nên tiết tấu của trò chơi đã được đẩy đến cấp độ cực kỳ đơn giản, nhưng đồng thời cũng cực kỳ nguy hiểm.
Anh và tôi!
Lừa gạt, hoặc bị lừa!
“Vì sao mày muốn làm thế?”- Gã mắt kính tiếp tục híp mắt lại, lạnh nhạt hỏi.
Quả thật, cách làm này của Trần Tiếu khiến người ta rất khó hiểu, bởi vì Vương Billy chính là lý do duy nhất duy trì mối liên kết giữa hắn và gã mắt kính. Chỉ cần Vương Billy vẫn còn thì hai người bọn họ nhất định sẽ đạt được sự thống nhất, tin tưởng lẫn nhau. Thế nhưng Trần Tiếu lại khiến cho Vương Billy phải phạm quy rồi bị loại ngay trong hiệp đấu của mình, điều này đồng nghĩa với việc hắn đã xóa bỏ sợi dây liên kết kia.
Cứ thế biến hai người bạn tin tưởng tuyệt đối lẫn nhau thành kẻ địch ngươi chết ta sống.
Trần Tiếu cười “hi hi” đáp: “Bởi vì tao lừa người ta rồi…”
Gã mắt kính không nói gì, dường như gã ta đang chờ Trần Tiếu nói hết câu. Chỉ có điều chờ cả nửa giây, gã mới phát hiện đối phương chẳng có ý định nói tiếp.
“Hết rồi? Chỉ vì thế mà mày từ bỏ đi cơ hội tất thắng của bản thân hay sao?”- Tuy gã nói thé, song giọng điệu rõ ràng mang chút ý cười.
Trần Tiếu ra vẻ rất đương nhiên mà gật đầu.
Hắn cảm thấy gã đeo mắt kính trước mắt này thú vị cực kỳ, thậm chí, còn hơi có cảm giác như khi vừa mới gặp gỡ với cô em “Thiên Sứ” nữa.
Trong suốt cả cuộc chơi, gã chỉ nói dối duy nhất một lần, trước khi nói dối còn cố ý nhắc Trần Tiếu một câu: “Tao sẽ lừa mày đấy!”
Đây tưởng chừng như một lời khiêu khích.
Mà trong lần đếm ngược của ván đấu thứ hai, chỉ vì đá gã Cột điện out khỏi game, Trần Tiếu đã lừa người ta, khiến gã ta thua cuộc.
Cũng giống như việc anh tát một bạt tai, tôi nhất định sẽ đánh ngược trở lại. Có những chuyện nhất thiết phải có qua có lại mới được.
“Cho nên… Màu của tao là gì?”- Trần Tiếu hưng phấn hỏi.
“Màu trắng!”- Gã mắt kính cười đáp.
Trần Tiếu cũng vui vẻ cười hi ha, lòng thầm nghĩ: “Đã đến lúc này rồi còn không muốn gạt người ta ư?”
Sau đó bấm chọn: “Màu trắng!”
Hệ thống hiển thị: Chúc mừng bạn, lựa chọn chính xác!
Dường như Trần Tiếu đã biết rằng mình sẽ chọn đúng, nên hắn căn bản không cần để ý đến kết quả của mình, lập tức nói với đối phương: “Mày đã hỏi một câu hỏi, giờ thì đến lượt tao rồi… Làm sao mà mày biết được quy tắc của Vương Billy là đơn độc ngay từ vòng đầu vậy? Lúc đó gã ta vẫn chưa lộ chân tướng mới đúng.”
Đối với việc Trần Tiếu có thể chọn đúng đáp án, gã mắt kính cũng chẳng kinh ngạc chút nào.
Gã ta đáp lại: “Tao không biết, chỉ là cảm thấy có khả năng này, hơn nữa khả năng này chưa đến 1/3 nữa.”
Trần Tiếu ngẩn ra: “Cho nên mày mới dám liều như thế?”
Cậu chàng mắt kính cười cợt gõ vào gọng kính: “Đương nhiên… Bởi vì…”
“Tao liều nổi!”
Trần Tiếu từ từ há to miệng.
Thâm tâm nghĩ: “Này này, mày thả bom đấy à? Nói cứ như mấy vật phẩm cấp C căn bản chẳng thể lọt vào mắt mày vậy á.”
Đột nhiên, Trần Tiếu nghĩ đến điều gì đó.
“Lúc mới bắt đầu, mày nói…. mày là người mới?”
Cậu chàng mắt kính tỏ ra càng vui vẻ hơn, gã ta nhếch khóe miệng, nói: “Đây lại là một vấn đề khác rồi.”
Trần Tiếu gật đầu và nói: “Màu đen!”
Gã mắt kính không chút do dự trực tiếp bấm chọn “màu đen”.
Hệ thống hiển thị: “Chúc mừng bạn, lựa chọn chính xác.”
“Hi hi hi…” Không ngờ rằng trò chơi này lại thú vị đến vậy. Trần Tiếu vừa cười hi hi vừa nói: “Nhưng mà một giờ đồng hồ này quả thật quá ngắn ngủi! Chỉ còn lại có một vòng cuối cùng thôi.”
Nói rồi, hắn nhìn sang gã mắt kính, tựa như muốn nhìn thấu được điều gì từ trong đôi mắt đang híp lại kia.
“Tao từng nói rằng tao ghét những thằng hay híp mắt. Đúng chứ!… Vậy thì… Giờ đã là vòng cuối cùng rồi! Mày cứ gạt tao đi! Đừng khiến cho trò chơi này đến cuối cùng phải rơi vào kết cục bi thảm là hòa chung cuộc nữa, được không.”
“Hi hi hi…”
“Ha ha ha ha ha…”
Trần Tiếu cười phá lên, trong mắt người khác thật chẳng khác nào một kẻ tâm thần hết thuốc chữa vậy.
Anh chàng mắt kính không tỏ vẻ gì, chỉ đạm nhạt nói: “Mày luôn muốn theo đuổi một điều gì đó phải không?”
Trần Tiếu vẫn còn đang trong cơn vui, không đáp lời lại.
Anh chàng mắt kính cũng không quan tâm, tiếp tục nói: “Thắng lợi! Cảm giác ngồi trên ăn trước! Khoái cảm khi có được thứ vũ khí cường đại! Hay là nguyên nhân khác? Mày khiến cho Vương Billy bị out, chứng tỏ là mày đã chấp nhận kết quả thất bại. Thế nhưng luôn phải có nguyên nhân, đúng chứ. Đừng nói với tao là vì thua thì sẽ không phục như một đứa trẻ ranh nhé?”
……………..
……………..
“Thú vị!”- Trần Tiếu nói.
“Hả?”- Gã mắt kính ngẩn người.
Trần Tiếu tiếp tục nói: “Là sự thú vị! Đó là thứ mà tao luôn theo đuổi. Là thứ khiến cho người ta có thể vui cười. Điều tao đang theo đuổi, chính là cái này.”
Nói rồi, hắn chỉ vào miệng mình, nở một nụ cười đến mức cực đại, tựa như đang nói:
“Nhìn xem… tao đang cười!”
“Sự thú vị??”- Gã mắt kính tự mình lẩm bẩm, rồi lại suy nghĩ: “Ka ka! Thú vị!!”
Gã cũng cười, vẫn là vẻ ôn hòa nho nhã, song rõ ràng đây mới là sự vui vẻ tận sâu trong đáy lòng.
Trần Tiếu nhìn gã, cũng cười lên, sau đó mới nhắc nhở: “Này… Sắp tới giờ rồi!”
Gã mắt kính xoay người lại, khuỷu tay chống vào tay vịn ghế, rồi dùng ngón cái ấn huyệt thái dương của mình.
Ngón trỏ gõ vào gọng kính một cách có tiết tấu.
Gã đã quen tư thế này.
Thế nhưng gã không hề lựa chọn màu sắc nữa…
Trần Tiếu đột ngột thu lại nụ cười, hắn nghĩ ra được đối phương muốn làm gì.
Cho nên hắn hơi hoảng hốt.
“Này!! Mày muốn làm gì thế?”- Hắn nói: “Mày không thể làm vậy!!!”
Cậu chàng mắt kính không thèm để ý đến hắn.
“Mẹ nó! Mày sao có thể… Đây đã là ván cuối rồi! Mày… Thằng khốn này!”- Trần Tiếu trợn trừng đối phương, hắn rất tức giận. Giống như niềm vui đang ở cao trào bỗng đột ngột nghẽn lại, tựa như đã đến lúc ăn được một miếng ăn ngon lành thì đĩa bị dọn đi mất.
Không thể lên cũng không xuống được.
Bứt rứt khó chịu.
Dục vọng bùng cháy.
Phẫn nộ vô cùng.
Khuôn mặt gã mắt kính vẫn cười cợt như cũ. Hắn nhìn bộ dạng tức giận của Trần Tiếu, thản nhiên nói: Mày rất thông minh. Nhưng chỉ thông minh thôi, thì chưa đủ!”
Trần Tiếu nhíu mày.
Gã mắt kính tiếp tục nói: “Ví dụ như trò chơi này, tao có thể tùy tâm tùy ý, tao dám đặt cược toàn bộ vào 1/3 khả năng, nhưng mày thì không thể. Không phải vì mày không đủ thông minh, mà chính vì ngoài thông minh ra còn cần sự hỗ trợ từ bên ngoài.”
Trần Tiếu không nói gì cả, bởi vì hắn biết, thằng cha đeo mắt kính này muốn nói điều gì.
“Cũng giống như hiện tại, mày rất tức giận, mày rất khó chịu, nhưng mày đâu có cách nào đâu. Điều này chẳng liên quan đến thông minh hay không, mà là vấn đề chênh lệch. Cho nên mày chỉ có thể nhìn tao cứng rắn đàn áp lại sự hưng phấn của mày mà thôi.
Có thông minh hơn nữa cũng vẫn chỉ là thông minh mà thôi, còn trí tuệ thì không chỉ đơn giản là dựa vào bộ óc.
Mày hiểu ý của tao mà.”