Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 48: Trò chơi đen trắng (Hoàn)​



Trần Tiếu ấn xuống màn hình một cái rồi nói:

“Màu đen.”

Sau đó, cũng không biết vì lý do gì mà hiện tại hắn rất phấn khích, tiếp tục cười mấy tiếng hí hí hí, cứ như sung sướng lắm vậy.

Vương Billy lắc đầu, ngó Trần Tiếu với thái độ cực ghê tởm. Tựa như gã đang muốn nói: “Người anh em này hết thuốc chữa rồi.”

Tiếp đến, gã nhìn sang “anh chàng mắt kính:”

“Này, tao nói chứ… Hiện giờ chỉ còn sót lại ba người chúng ta. Tao cho rằng hai chúng ta nên hợp tác với nhau thì tốt hơn. Bây giờ tao sẽ nói cho mày màu sắc chính xác, chờ đến phiên tao, mày cũng giúp ngược lại. Hai chúng ta ẵm trọn phần thưởng rồi chia đều, mày thấy sao? Đây chính là biện pháp tốt vào thời điểm hiện tại rồi đấy!”

Nói xong, gã ta lại liếc mắt về phía Trần Tiếu, gần như không hề che giấu sự ghét bỏ của bản thân.

“Còn cái người này… Tao thấy cứ trực tiếp bỏ qua đi, đừng quan tâm tới hắn nữa. Dù sao khi vừa bắt đầu thì đã mặc nhiên quyết định như thế rồi.”- Câu nói này gã nói ngay trước mặt Trần Tiếu luôn. Mà cũng đúng thôi, đây là thời điểm mấu chốt, chỉ cách thắng lợi có một bước này nữa, ai còn đi để ý mấy thứ được mất gì nữa.

Vậy còn Trần Tiếu thì sao…?

Hắn nghe Vương Billy nói thế về mình mà chẳng có một chút tức giận nào hết, ngược lại giống như điều này càng làm hắn vui vẻ hơn.

“Hi hi hi hi…”

……………..

“Khì khì…”

“Ha ha ha ha….”

Hắn bật cười một cách khó hiểu, giữa chừng còn kìm nén lại một lúc, sau đó thực sự không nhịn được nữa bèn “phì” một cái, nước miếng phun ra tứ tung.

Vương Billy liếc hắn, do dự cả nửa ngày, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa: “Này, mày làm cái gì vậy? Làm thế nào mà mày trà trộn vào Tổ ngoại cần được thế? Có phải mày cố tình xin xỏ người ta một tấm vé chơi game để vào phá đám hay không?”

Gã ta gào lên.

Từ đầu tới cuối, “anh chàng mắt kính” không hề có một chút phản ứng nào hết. Cậu ta cứ thế chìm trong suy tư của chính mình, những tiếng cười bén nhọn và tiếng gào thét bên tai dường như chẳng thể ảnh hưởng đến cậu ta.

Cuối cùng, nhờ âm thanh đếm giờ của hệ thống mới lôi được cậu ta ra khỏi dòng suy nghĩ.

Hệ thống hiển thị: Đếm ngược 5, 4, 3,…

Cậu chàng nọ chẳng chút để tâm liếc nhìn màn hình.

———————–

Kết quả lựa chọn màu sắc:

“Đen”: 1 người

“Trắng”: 1 người

Vui lòng lựa chọn màu sắc của bạn: “Đen” ; “Trắng”

Thời gian còn lại: 01:00

———————–

Cậu ta vươn tay ấn xuống màn hình di động.

Màu sắc mà cậu ta chọn là…

“Màu đen”

……………..

Hệ thống hiển thị: Xin chúc mừng, lựa chọn của bạn chính xác.

…………….

…………….

Lúc này Trần Tiếu vẫn còn đang nhỏ giọng cười khì khì. Gã Vương Billy không nói gì cả, nhưng đầu mày thì hơi nhíu lại, giống như vừa nghĩ ra điều gì đó.

Trần Tiếu nhìn gã, nói: “Mày thua rồi…”

Vương Billy nhíu mày, nhìn Trần Tiếu khó hiểu: “Mày đang nói gì vậy? Tao thà tự mình đánh liều với 50% cơ hội, cũng sẽ không thèm hợp tác với thằng nhóc nhà mày nhé. Bớt mơ tưởng đi.”

Trần Tiếu nhìn dáng vẻ phẫn hận cuộc đời kia của gã lại cảm thấy có chút vô vị.

“Đã đến nước này rồi, diễn tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì đâu!”

Hắn khoát tay rồi nói.

“Quy tắc của mày… Không giống chúng tao. Đúng chứ?”

…………..

Từng thớ thịt khắp người Vương Billy bỗng chốc trở nên căng cứng. Thế nhưng chỉ chớp mắt, gã đã áp chế lại sự kinh hãi trong lòng nhờ định lực mạnh mẽ của mình, không để biểu tình này hiển hiện trên mặt.

“Từ đầu đến giờ mày cứ luôn nói xằng nói bậy kiểu đó! Rốt cuộc mày muốn làm gì?”- Gã hét lên.

Vẻ mặt của Trần Tiếu trở nên mất kiên nhẫn: “Từ đầu đến cuối, mày luôn biết rõ màu sắc của bản thân… Và quy tắc của mày là đá văng những người còn lại khỏi cuộc chơi, đúng chứ?”

Vương Billy ngẩn người ngay tại trận, sau đó cuối cùng gã cũng không thể che giấu nổi sự kinh hãi trong lòng mình nữa.

Gã dần há to miệng, nhìn chằm chằm Trần Tiếu như nhìn một con quái vật vậy.

Bởi vì những lời Trần Tiếu nói chính là sự thật. Quy tắc trò chơi của Vương Billy đích xác không giống 5 người chơi còn lại.

Quy tắc của gã là:

“Bạn có thể tùy ý tra ra màu sắc chính xác trong lượt chơi của bất kỳ ai, song điều kiện để bạn chiến thắng chính là: Khi thời gian kết thúc, chỉ còn lại một mình bạn chưa bị out khỏi trò chơi!”

Vương Billy ngây ngẩn mất vài giây, rồi bỗng như nghĩ ra được điều gì, gã lại nhìn qua “Cậu chàng bốn mắt” với ánh mắt càng thêm kinh hoàng.

Lần này, gã đã nghĩ thông suốt. Thì ra ngay từ ván thứ 4 của vòng đầu tiên, cũng có nghĩa là bắt đầu từ ván chơi của “anh chàng mắt kính”, bản thân đã thua rồi.

Bởi ngay từ lúc ấy, cậu chàng mắt kính đã đoán được tất cả, hơn nữa kẻ đó cũng đã nghĩ ra biện pháp phải làm sao mới có thể giành được chiến thắng dưới quy tắc trò chơi như thế. Vậy là cậu ta áp chế thời gian của bản thân cho đến những giây cuối cùng, thậm chí ngay cả kết quả lựa chọn màu sắc của mình cũng không thèm nhìn.

Cậu ta đánh bài được ăn cả ngã về không, để cho bản thân rơi vào tuyệt cảnh.

Bởi vì cậu ta đang chờ đợi, đợi người cũng nhận ra quy tắc thật sự của trò chơi giống mình, hơn nữa còn dám đánh cược thế trận cả game, tin tưởng đối phương vô điều kiện nữa.

Mà lúc ấy, người không chút do dự nói đúng màu cho gã, chính là Trần Tiếu.

Tuy rằng sau đó “bà chị cơ bắp” cũng từng nói cho cậu ta, song đó mới thực sự là kẻ đánh lừa dư luận. Còn cậu ta lựa chọn tin tưởng Trần Tiếu, tin tưởng vô điều kiện.

Ấy vậy mà… cậu ta đã thắng cược.

Kể từ lúc đó, sợi dây liên kết giữa Trần Tiếu và “cậu chàng bốn mắt” chính thức được hình thành rồi.

Trần Tiếu cũng không cần quan tâm đến kết quả lựa chọn màu sắc hay cái đề án “4 người tất thắng” gì đó nữa, tất cả đều không còn quan trọng. Những âm mưu quỷ kế gì đó đã không còn tác dụng, bởi hắn chỉ cần lựa chọn màu sắc theo lời “cậu chàng mắt kính” là xong.

Cho nên…

Kết cục của trò chơi này đã được định sẵn từ giây phút ấy.

Người chiến thắng… chỉ có Trần Tiếu và “anh chàng bốn mắt” mà thôi.

Vương Billy cúi đầu xuống. Gã chỉ cười cợt mà không hề tỏ vẻ phẫn nộ. Bởi đối phương đã sớm nắm chắc phần thắng trong tay, còn bản thân đích xác đã thua rồi.

Chỉ có điều, gã vẫn chưa hiểu tại sao mình lại bị nhìn thấu như vậy.

Bởi thế, gã hỏi: “Làm thế nào mà mày hiểu thấu tao được?”

Lúc này, chân dung của Trần Tiếu đã xuất hiện trên màn hình di động, song Trần Tiếu chẳng buồn ngó ngàng đến, hắn còn đang bận trả lời nghi vấn của Vương Billy.

“Bởi vì… Mày là người cuối cùng gia nhập… Mày đang chờ đợi trận game này tập hợp đủ 6 người!”

Vương Billy thầm nghĩ trong chốc lát bèn tỉnh ngộ ra.

Quả thực, số lượng người chơi của game này là 5 người hoặc 5 người trở lên. Khi gã nhìn thấy quy tắc dành cho mình thì đã nghĩ đến việc dùng biện pháp “4 người tất thắng” để đào thải từ 2 đến 3 người từ vòng 2. Thế nhưng gã cần phải có 2 kẻ làm bàn đạp, một người là “ông chú lôi thôi”, gã dựa vào ông ta để phá vỡ “hiệp nghị hòa bình”, người còn lại là “Trần Tiếu”, hắn sẽ là người bị out game bởi đề án “4 người tất thắng” kia.

Bất kỳ mưu kế nào cũng cần mọi người cùng chung kẻ địch, nếu không mọi âm mưu đều sẽ xảy ra ngay trong nội bộ nhóm.

Vì vậy, gã nhất thiết phải gia nhập vào ván cờ này, ván chơi có… 6 người!

“Xem ra… Là do tao đã quá nôn nóng rồi.”- Vương Billy tự giễu.

Trần Tiếu lắc đầu, nói: “Là do mày không hiểu ý nghĩ của trò chơi này. Hội ký thác không thể nào thiết kế cho nhân viên của mình đi chơi một loại game mà người chơi hiềm nghi ngờ vực lẫn nhau. Kỳ thật, điều kiện để giành chiến thắng ở trò chơi này chính là ‘Tín nhiệm’. Chỉ có tin tưởng đối phương vô điều kiện mới có thể thắng được.”

Vương Billy gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

Lúc này, thời gian của Trần Tiếu đã trôi qua 3 phút. Thế nhưng Trần Tiếu vẫn không tỏ vẻ gì là đang nôn nóng cả.

“Mày có biết vì sao tao nói những lời này với mày không?”- Trần Tiếu hỏi Vương Billy.

Gã khẽ nhún vai: “Vì mày muốn cho tao biết tao đã có thể nhận thua rồi chứ gì.”

Trần Tiếu gật đầu, nói thêm: “Đích xác thì mày đã thua rồi. Bởi vì hai chúng tao vẫn luôn kéo dài thời gian cho tới 1 tiếng để kết thúc. Đến cuối cùng chúng tao chính là những người chiến thắng…”

Nói đến đây, Trần Tiếu lại nhếch môi cười, điệu cười ấy muốn “sáng lạn” bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Thế cho nên, tao muốn mày giúp một việc…”- Nói rồi, hắn nhấc di động của mình lên, hướng màn hình di động lên trên, giơ ra trước mặt Vương Billy.

“Cầu xin mày… Để cho tao và cậu ta chơi một ván cho ngon lành nào…”

……………..

……………..

Chỉ một câu nói đơn giản ấy đã khiến cho âm thanh gõ gọng kính không ngừng của “anh chàng mắt kính” chợt khựng lại.

Cậu ta ngẩng đầu lên,

Đôi mắt luôn híp lại kia dần dần mở ra.

Một khe hở cực nhỏ.

Bắn ra ánh mắt âm u lạnh lẽo không gì so sánh được.

Chàng thanh niên đeo mắt kính ôn hòa tao nhã kia biến mất trong khoảnh khắc…

Thay vào đó là một kẻ khiến cho người ta nhìn vào đều sẽ nảy sinh cảm giác rùng mình ớn lạnh.

Tựa như một con rắn độc lạnh lùng âm hiểm.

“Ka ka…”

Gã ta nhìn Trần Tiếu.

Khẽ giọng…

Cười một tiếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.