Nhật An đứng tựa lưng vào thân cây, cả người tỏa ra bộ dáng thảnh thơi như mọi thứ không liên quan đến mình. Sự xô bồ chưa bao giờ ảnh hưởng đến cậu. Thiếu niên giống như bông sen giữa vũng bùn lầy, không hề bị nhiễm tạp chất.
“Vậy nên lý do cậu xuất hiện ở đám đông là gì?”
Vì quan tâm đến cậu, năm từ này Cẩm Anh chẳng bao giờ đủ dũng khí nói ra. Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, đối với tớ tất thảy mọi thứ đều không còn quan trọng.
“Tớ thấy mọi người tụ tập đông nên lại xem thôi.”
Nhật An gõ nhẹ đầu cô: “Lần sau đừng hành động ngốc nghếch như thế nữa, nếu cậu bị giẫm đạp trong đám người kia không ai biết đâu. Nghe qua vụ Itaewon chưa?”
Cẩm Anh gật đầu: “Rồi rồi, cậu lải nhải nhiều quá.”
Nhưng cô biết cậu chỉ lải nhải với mình cô.
Ánh nắng của buổi chiều tà rải rác vương vãi xuống mặt sân vận động. Mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi, đám nữ sinh đưa nước chủ yếu đến từ đội cổ vũ nên giờ đội cổ vũ cũng không được tới gần khu vực thi đấu nữa. Đội Bắc Hạ bị phạt vì gây rối, có thái độ không tốt trong thể thao, làm xấu hình ảnh học sinh trường trong mắt các trường khác. Đám người không liên quan bị lùa hết ra ngoài, bọn họ chắc chưa nắm được xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hiện lên sự tiếc nuối.
Thảo Nguyên chật vật thoát ra, mắt cá chân bị trẹo do xô đẩy, chuyến này đi mất cả chì lẫn chài. Cô nhờ người khác lật bảng điểm giúp còn mình tới phòng y tế. Không phải mỗi cô mà nhiều người khác cũng bị thương, cô lại đến sau nên xếp hàng là điều không tránh khỏi. Thảo Nguyên ấm ức, số cô đen đủi vậy sao?
Nhật An quay về đúng lúc, Minh Đức khịa cậu: “Tưởng chú bị em nào bắt cóc đi rồi.”
Cậu nhìn chằm chằm cậu ta làm Minh Đức sởn hết cả gai ốc: “Đừng bảo mày đi đâu về bị ma nhập đấy nhé.”
Bấy giờ Nhật An mới dời tầm mắt sang chỗ khác. Cậu đang ngẫm, có đúng là bản thân bị một cô yêu tinh bắt đi hay không.
Cẩm Anh gọi điện cho Hải Yến xác nhận vị trí cô nàng đang ngồi. Hải Yến trông thấy cô thì không nhịn được cau mày trách móc: “Tớ kêu cậu đừng đi lung tung cơ mà, hại tớ mất công tìm.”
Cô bịt miệng cô nàng: “Không phải tớ về rồi đây à.”
Trận đấu tiếp tục, đội Tây Hạ được hưởng một quả phạt từ vụ lùm xùm ban nãy, Nhật An là người ném bóng ghi điểm. Kết quả chung cuộc không cần bàn cãi, đội Tây Hạ thắng.
“Mẹ ơi Nhật An đẹp trai quá!”
Hải Yến ngó xung quanh thở dài, lại tiết mục mê trai đầu thai không hết.
Lưng áo thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, trên trán mồ hôi cũng thi nhau rơi xuống nhưng nhìn cậu không có chút dáng vẻ thảm hại nào. Nhật An mở nắp chai nước, cậu không uống mà đổ lên đầu xua đi cái nóng.
“Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, lắc đầu thôi mà đẹp trai thế.”
Trên sân hầu như ai nấy đều rũ rượi nằm vật tại chỗ, ngay cả Minh Đức và Gia Bảo cũng nằm sõng xoài thở hồng hộc. Nhật An lắc đầu, nước từ trên tóc cậu bắn tung toé, bắn cả vào mặt Minh Đức.
Cậu chàng sôi máu ngồi dậy: “Tao không cần mày tưới nước cho đâu.”
Tức thì trên mặt ai đó xuất hiện thêm mấy giọt nước nữa.
Minh Đức gắt gỏng: “Nhật An, tao nhịn mày hơi lâu rồi đấy.”
Nam sinh vặn nắp chai nước: “Thế nhịn tiếp đi.”
“…”
Đám nữ sinh ngồi gần sân bật máy ảnh chụp lén Nhật An, thậm chí còn quay video. Cẩm Anh chỉ thấy cậu giống chú cún vừa mới tắm xong đang lắc mình cho khô.
Cún con Nhật An được đồng đội ném cho tấm khăn, cậu liền lấy nó trùm lên đầu lau tóc.
Minh Đức vớ được cơ hội khịa Nhật An: “Soi gương đi, đầu mày giống tổ quạ thật.”
Mấy nữ sinh trốn lực lượng an ninh đến nhìn lén Nhật An vô tình bật thốt: “Đầu tóc bù xù vẫn quyến rũ chết đi được, trông càng đẹp trai hơn.”
Nội tâm Minh Đức gào thét, cả thế giới đều chống lại tôi.
Nhật An dọn đồ không thèm nhìn cậu ta: “Còn hơn cái đầu bết mồ hôi của mày.”
Double kill.
Cả đội tắm qua rồi đi về. Hải Yến và Cẩm Anh đợi ba người ở lán xe.
Cô nàng nhí nhố: “Các cậu thắng phải bao đấy.”
Minh Đức liếc Nhật An: “Hỏi đội trưởng rich kid kia kìa.”
Hôm nay tâm trạng ‘cậu ấm’ vô cùng tốt bèn sảng khoái đáp ứng: “Thế bây giờ đi ăn, tớ bao.”
Hải Yến ra một góc gọi điện cho bố mẹ cô nàng xin phép, tiện thể hỏi Cẩm Anh có cần gọi không thì cô nàng gọi giúp.
“Không cần đâu, dù sao bố mẹ tớ cũng chẳng quan tâm.” Thiếu nữ nhìn xa xăm vô định, từng lời nói ra nhẹ bẫng.
“Hừm, làm gì có chuyện bố mẹ không lo cho cậu được, cứ gọi thử đi.”
Cẩm Anh đi tới đi lui ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định điện cho mẹ cô. Bà Giang đang nấu cơm chiều thấy con gái gọi thì nhấc máy nghe.
“Sao thế?”
Cô ngập ngừng: “Mẹ ơi… tối nay con đi ăn với bạn được không ạ? Bạn con đãi.”
“Đi đi, nhớ về đúng giờ đấy.”
“Dạ.”
Hải Yến quan sát cô gọi nhanh vậy liền thắc mắc: “Mẹ cậu dễ tính thế á? Mẹ tớ phải hỏi 7749 câu thì mới cho phép, đi với ai, trai hay gái, bao nhiêu người,… Nhiều khi tớ ước có mẹ như cậu cũng hay.”
“Đi ăn nào, tớ đói lắm rồi.” Vừa nói Cẩm Anh vừa đẩy Hải Yến hướng tới chỗ đám Minh Đức đang đứng, cô nàng đành phải bước theo.