Cẩm Anh ngồi sau xe Hải Yến, đầu tựa lên cặp cô nàng, gương mặt thoáng vẻ mệt mỏi.
“Cậu giải thích gì với bố mẹ chưa?”
Cô thở dài: “Hiện tại bố mẹ tớ vẫn chưa biết, tớ cũng không có ý định nói, bao giờ bị phát hiện thì giải thích qua thôi.”
Hải Yến cũng phục Cẩm Anh, tới bước này rồi mà cô vẫn còn thản nhiên được như vậy.
“À đúng rồi, cậu đi sớm vậy đã kịp ăn sáng chưa?”
Nếu cô bạn này vì tới đón cô mà bỏ bữa chắc chắn lần sau Cẩm Anh sẽ không dám nhờ Hải Yến nữa mất.
“Cậu yên tâm, tớ mua đồ ăn sáng bỏ trong cặp rồi, lát đến lớp ăn là được, bình thường tớ vẫn thế mà.”
Hai người đến trường khá sớm, trong lớp chỉ có vài bạn chăm chỉ đang ngồi đọc sách. Thảo Nguyên trông thấy Cẩm Anh, khẽ vẫy tay chào cô một tiếng, cô cũng lấy lệ chào lại cô ấy một câu. Quả thực kể từ sau hôm đó Cẩm Anh không hề làm phiền Nhật An một chút nào, thiếu niên lại quay về với cuộc sống thường ngày không một gợn sóng của cậu, nói thực ra thì có hơi tẻ nhạt.
Cẩm Anh là một học sinh kì lạ, nhắc đến cô ai cũng nhớ tới hình ảnh một mọt sách luôn tận dụng thời gian hết mức có thể để ôn bài. Ví dụ như một lần vào tiết Toán, Hải Yến quay sang thấy cô đang khoanh đáp án đề Tiếng Anh dưới ngăn bàn thì kinh ngạc, nhỏ tiếng nhắc cô.
“Đây là giờ giáo viên chủ nhiệm đó, cậu không sợ hả?”
Cẩm Anh chỉ thản nhiên đáp lại: “Tớ làm xong bài cô giao trên bảng rồi, có bị gọi lên giải bài cũng không sợ, trong lúc chờ các bạn khác thì tớ không thể lãng phí thời gian được, vả lại bọn mình ngồi bàn cuối mà.”
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình làm nhiều việc cùng một lúc năng suất hơn hẳn. Hải Yến rồi cũng quen với chuyện này, những lần sau đó thấy cô làm Toán trong giờ Văn, làm Hoá trong giờ Sử, thậm chí ngồi đọc sách lúc sinh hoạt đầu tuần dưới sân trường… cô bạn đều coi đó là bình thường, chỉ khuyên Cẩm Anh:
“Cậu học vừa thôi, còn phải chú ý tới sức khoẻ nữa.”
Cẩm Anh gật gù rồi lại chứng nào tật ấy, giống như một thói quen khó bỏ. Hải Yến luôn cho rằng cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đến tiền trong ví cũng phải để phẳng và xếp theo mệnh giá từ bé đến lớn, tuy vậy Cẩm Anh vẫn một mực phủ nhận.
Lần này thi giành học bổng cô lại càng chú tâm hơn, đi đâu cũng mang theo sổ ghi chú bên mình, vậy nên mới có chuyện xảy ra. Vì lớp quá ồn ào nên Cẩm Anh quyết định ra ngoài, trong khi cô vừa đi dạo quanh sân vừa lẩm nhẩm học thuộc công thức, một quả bóng rổ bay đến đập trúng vai cô. Cẩm Anh vẫn đang chìm trong mớ kiến thức, đến khi vai lẩm nhẩm đau mới ngẩng đầu lên.
Như thể cô có duyên nợ với quả bóng rổ vậy, né được lần một thì nó sẽ tìm đến cô lần hai, lúc này Cẩm Anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Không đúng, là cô có duyên nợ với thiếu niên “côn đồ” Nhật An mới phải. Cẩm Anh nhìn sang đám nam sinh đang chơi bóng rổ gần đó, bắt gặp bộ ba quen thuộc.
Gia Bảo mang khuôn miệng cười méo mó, ghé sát Nhật An thì thầm.
“Vừa mới vụ hôm nọ xong mà sao nay lại đến mày gây sự với con gái nhà người ta vậy?”
Cậu cũng đâu có cố tình, chỉ là người cậu muốn chuyền bóng cho không hiểu ý nên bóng đi chệch hướng thành ra như vậy. Càng nghĩ càng thấy tức, rõ ràng cậu đã tự nhủ mình sẽ không bao giờ có gì liên quan đến cô nữa. Đôi khi cuộc sống là thế, nói trước bước không qua. Nhật An giận dữ trừng kẻ ngốc nghếch không hiểu ý kia một hồi làm cậu ta rợn tóc gáy.
Anh Tuấn: “…” Sao lại nhìn cậu ta nữa rồi?
Lần trước cậu ta dám làm dám chịu, cuối cùng đi xin lỗi cô bạn kia, nhưng lần này không phải cậu ta gây tội đâu nhé.
Minh Đức thấy thế bèn nói: “Hay là đi xin lỗi một tiếng?”
Thiếu niên thở dài, bước dần về phía Cẩm Anh đang đứng như trời trồng gần đó. Cô nhìn cậu rồi lại nhìn quả bóng lăn xa chân mình, không biết nên xử lý thế nào. Trong khi cô còn đang loay hoay thì Nhật An đã lên tiếng.
“Xin lỗi, cậu có sao không?”
“Không có gì to tát, bóng đập nhẹ thôi mà, tớ không để ý lắm đâu.”
Cẩm Anh khẽ lắc đầu, cô phải đi ngay thôi, cô cũng đâu muốn dính dáng tới cậu.
Những lời đang định nói của Nhật An đều lập tức bị nghẹn lại không thốt ra được. Con mẹ nó, cô bạn này cố ý phải không, còn lặp lại lời cậu hôm qua?
Mắt thấy Cẩm Anh đang định quay người đi mất, cậu giữ chặt cổ tay cô, muốn giằng ra cũng không được. Thiếu nữ ngơ ngác nhìn cậu, đang ở sân trường đấy, cậu muốn làm gì hả?
Lại nói đến đám fans của Nhật An, ngày nào cũng sẽ có nữ sinh ra sân ngắm cậu chơi bóng, vậy nên bây giờ có người nhìn thấy cảnh này ghen tị đến nổ mắt.
“Nhật An nắm tay con gái kìa.”
“Bạn kia là ai thế, học lớp nào? Nhìn cũng xinh đấy chứ.”
Cẩm Anh trước giờ không hay ra ngoài trong giờ ra chơi, chỉ ở trong lớp ôn bài, cũng không tham gia hoạt động gì trong trường nên ít người biết cô cũng phải.
Minh Đức và Gia Bảo ở xa xa cũng trông thấy, hỏi nhỏ nhau: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Anh chàng Minh Đức vuốt cằm: “Không lẽ cái này gọi là tình yêu sét đánh?”
Ngay lập tức Gia Bảo dội lại: “Thôi đi, Nhật An mà yêu sớm chắc tao bị 0 điểm Hoá.”
Minh Đức nhìn cậu ta, ghê thật, dám lấy môn mình giỏi nhất ra thề độc cơ đấy!
Đáp lại ánh nhìn của Cẩm Anh, thiếu niên nở nụ cười vô hại: “Đi thôi, dẫn cậu tới phòng y tế kiểm tra, tớ không yên tâm được, bạn cùng lớp nên tương thân tương ái mà.”
Cẩm Anh: “…” Cậu có cần nhớ lâu thù dai vậy không?
Lời tác giả: Mọi người còn nhớ câu tương thân tương ái của Cẩm Anh ở chương 1 không?
Dạo này tui thấy nhiều web reup truyện tui quá trời nên tui viết dòng này, nếu ai có đang đọc bên reup thì vô wattpad chính chủ đọc nha.