Thành tích học tập của Cẩm Anh từ tiểu học cho đến hiện tại đều duy trì ổn định. Cô nhớ năm lớp một lần đầu tiên đi học được điểm 10, về nhà cô liền khoe ngay với mẹ. Khi ấy gia đình cô mới chuyển đến nơi ở mới, mẹ đang thu dọn đồ còn không liếc qua một cái, chỉ cau mày khó chịu.
“Con với chả cái thấy mẹ bê đồ vậy còn không mau cất cặp sách đi rồi phụ mẹ.”
Cô bé Cẩm Anh ôm bài kiểm tra vào trong ngực rồi xoay người bước vào phòng, cô có thể thông cảm vì bây giờ mẹ đang bận. Nhưng sau đó cô đã thử vài lần khi mẹ rảnh, bà chỉ gật đầu mà không nói gì.
Mẹ à, con chỉ cần mẹ động viên con một câu thôi, khó đến vậy sao?
“Còn đứng đó đến bao giờ, không mau vào nhà đi.”
Nhìn thấy Cẩm Anh bà liền thay đổi thái độ.
Cô bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, trông thấy bà liền nói: “Con chào mẹ.”
Vẫn là câu chào như thường lệ, lặp đi lặp lại đến phát chán.
Cẩm Anh về phòng mình cất đồ, đột nhiên phát hiện trên bàn học thiếu thứ gì đó liền chạy ra phòng khách.
“Quỳnh Anh, em có thấy chiếc bút con thỏ trên bàn chị đâu không?”
Cô bé nghe Cẩm Anh hỏi liền đáp: “Vừa nãy em lấy nó ra viết không may bị dính mực lên rồi, em xin lỗi.”
Nói rồi cô bé xoè tay đưa lại cho cô chiếc bút, phần đầu của con thỏ bông trắng bị dính mực đen loang lổ. Cẩm Anh nhíu mày, em gái cô học lớp 2 nên cô cũng không nỡ trách, chỉ nhắc nhở: “Lần sau lấy đồ gì của chị thì phải hỏi ý kiến trước đã nhé, đừng tuỳ tiện.”
“Ôi dào, có cái bút thôi mà còn không nhường em được sao?”
Mẹ cô cất tiếng nói lanh lảnh rồi quay sang ôm con gái út vào lòng: “Con thiếu gì cứ nói mẹ mua cho, chị con kẹt xỉ lắm, không cho đâu.”
Cẩm Anh nghe quen những câu như thế rồi, nhiều khi cô còn băn khoăn mình có phải con ruột của mẹ không nữa. Cô quay về phòng đóng chặt cửa lại, đeo tai nghe lên để giữ bản thân bình tĩnh. Cây bút đó là Hải Yến tặng cô vào sinh nhật năm ngoái, cô dùng hết mực rồi nhưng không nỡ vứt đi, bút như vậy cũng không thay được ngòi nên đành để trong cặp giữ làm kỉ niệm, lâu lâu cô bỏ ra ngắm, không ngờ hôm qua lại để quên trên bàn học.
Ngồi một lúc Cẩm Anh đi ra phòng tắm định chà vết mực đi nhưng không hết được. Nhìn đầu thỏ trắng bị mực đen vấy bẩn cô lại cảm thấy có lỗi với Hải Yến.
“Cẩm Anh, mấy giờ rồi mà còn không biết ra sắp cơm hả? Con gái con đứa cứ để nhắc bao nhiêu lần.”
“Con biết rồi, con ra ngay đây ạ.” Cô uể oải đáp.
Một bữa cơm ảm đạm trôi qua. Đêm đó Cẩm Anh nằm mơ cô trở về năm năm tuổi, khi đó mẹ đang mang thai, bụng cũng khá lớn. Một lần mẹ cô không may trượt chân ngã, lúc ấy bố cô không có nhà, Cẩm Anh nhìn thấy máu chảy liền sợ hãi chạy sang gọi bác hàng xóm. Cô chỉ nhớ sau đó mẹ được đưa đi viện, cô được dì út dẫn về chỗ dì ngủ nhờ vì không có ai ở nhà.
Nhiều lần dì út qua nhà Cẩm Anh chơi, thấy mẹ cô chiều chuộng em gái cô như vậy rồi lại nhìn cô thở dài: “Mẹ con bị sảy thai, sau đó 3 năm mới có bầu lần nữa nên cũng không trách được thương em con hơn con.” Đó là lí do cô hơn em cô tới 8 tuổi.
Dì xoa đầu Cẩm Anh: “Có gì ấm ức con cứ chạy sang nói với dì, dì coi con như con ruột.”
Nhà dì út gần đó nên thỉnh thoảng cô vẫn qua chơi với hai em nhà dì, tình cảm cực kì thân thiết.
Cô loáng thoáng nghe được tiếng hai người nói chuyện với nhau bên trong.
“Chị cũng đừng chiều Quỳnh Anh quá kẻo nó sinh hư.”
“Có gì đâu, chị đối xử như nhau cả mà, hai đứa đều được ăn học đầy đủ đấy thôi.”
Sau đó cô không nghe thêm được gì nữa.
Tiếng chuông báo thức làm Cẩm Anh tỉnh giấc, cô trở mình cầm lấy điện thoại tắt hẹn giờ đi. Cẩm Anh chợt nhớ lại, tối qua cô quên nhắn tin cho Hải Yến rồi, còn tắt thông báo nữa chứ, có quá nhiều thứ chi phối đầu óc cô. Mở messenger ra, cô thấy một loạt tin nhắn từ cô nàng.
[Cẩm Anh, cậu đâu rồi, có nhớ nhắn tin cho tớ không vậy hả?]
[Đừng để tớ lo chứ!]
Cẩm Anh vội vàng nhắn lại.
[Tớ xin lỗi, tối qua bận quá nên quên mất, cậu qua đón tớ được không?]
Vài phút sau đã thấy Hải Yến rep lại.
[May cho cậu đấy, tớ không yên tâm nên cứ dậy sớm cho chắc, giờ mới thấy cậu trả lời. Cậu cứ thong thả ăn sáng rồi lát tớ qua.]
Cẩm Anh đọc dòng tin nhắn của cô bạn, miệng bất giác mỉm cười. Cô vệ sinh cá nhân, ra phòng bếp thấy vài tờ tiền lẻ được để sẵn trên bàn thì tiện tay cầm lấy, xong xuôi liền đeo cặp sách ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Không hiểu sao hôm nay bánh bao lại khó ăn đến thế, cứ bị mắc nghẹn ở cổ không thể nào nuốt xuống được. Cẩm Anh nhai bánh như một cái máy được lập trình sẵn, cô không cảm nhận được bất cứ mùi vị gì, chỉ biết có thứ để tống vào bụng chống đói.
Ăn được nửa thì cô quyết định cất bánh vào túi bóng nhét trong cặp, chân nhẹ bước men theo con đường quen thuộc ra đầu ngõ.
Cẩm Anh chỉ đợi vài phút đã thấy Hải Yến xuất hiện, cô nàng cười tươi rói hất kính mũ bảo hiểm.
“Tớ đã hứa rồi mà, tuyệt đối không nuốt lời.”