Thẩm Nhạn tỉnh lại bởi vì cảm thấy trên ngực có một cái móng vuốt đầy lông đang quấy nhiễu hắn.
Hắn mở mắt ra, đúng lúc đối mặt với cái đầu nhỏ phấn chấn vô cùng sau khi ăn no ngủ say, còn nhỏ giọng mạnh mẽ kêu meo meo vài tiếng với hắn. Chắc là ngủ ngon giấc rồi, ăn uống no say rồi, hiện giờ nó lại đói bụng, muốn ăn thêm gì đó.
Thẩm Nhạn mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai mèo nhỏ.
Nhóc con được hầu hạ thoải mái hết sức, cong người đứng dậy, duỗi lưng trước ngực hắn. Chỉ một động tác nhẹ như thế, trang giấy đặt ở ngay gần lập tức tạo ra tiếng động, thu hút sự chú ý của hắn. Bấy giờ hắn mới phát hiện ra dưới móng vuốt mèo là một tờ giấy.
Nhìn kỹ thì thấy trên giấy còn có chữ viết.
Trước khi hắn ngủ trưa, tờ giấy này vẫn chưa hề tồn tại. Thẩm Nhạn sửng sốt, cẩn thận nâng mèo lên, sau đó rút tờ giấy đã bị giày vò đầy nếp nhăn ở dưới móng vuốt ra.
Lấy được tờ giấy rồi, trình tự đọc đảo lộn, hắn còn chưa kịp xem nội dung thì ánh mắt đã nhìn thấy chữ ký ở cuối cùng —–
Tề Tĩnh?
Người dường như vừa tỉnh mộng, thoắt cái đứng dậy từ trên ghế salon, dùng chăn cuộn lấy còn mèo nhỏ. Ngay khi hắn định vội vã chạy ra ngoài, chân không cẩn thận đụng vào chiếc ghế sô pha bên cạnh, món đồ được đặt trên ghế “ba” một tiếng, rơi hết xuống đất.
Cúi đầu nhìn lại, hóa ra là một túi quà tặng màu bạc, bên trong còn có hộp bánh trung thu được đóng gói tinh xảo.
Hắn kinh ngạc nhìn hộp quà kia, đột nhiên cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, y tá trưởng Bàng cất chất giọng oang oang của mình lên, người chưa tới đã nghe thấy tiếng: “Bác sĩ Thẩm! Phòng khám dưới lầu có bệnh nhân mới, một con chó lông vàng, hình như tiêu hóa có vấn đề, cậu mau xuống xem một chút!”
“Được.” Thẩm Nhạn lấy lại tinh thần, đồng ý một tiếng, sau đó hỏi lại: “Vừa rồi có phải cậu phóng viên của đài truyền hình tới đây đúng không?”
“Đúng vậy.” Y tá Bàng gật đầu, trên mặt lộ vẻ kinh ngac vô cùng: “Tôi nói cho cậu ấy biết rằng cậu đang nghỉ ngơi trên này nên cậu ấy đã lên đây rồi mà. Sao rồi? Các cậu không gặp nhau à? Cậu ấy nói tới tặng đồ cho cậu, tôi thấy cậu ấy lên gác không bao lâu thì xuống, còn tưởng hai người đã nói chuyện xong rồi.”
“Nói vậy tức là cậu ấy đã đi rồi?”
“Đã đi lâu rồi.” Y tá Bàng nhớ lại, nói với hắn rằng Tề Tĩnh đã đi được khoảng nửa tiếng.
Nếu người đã đi, có đuổi theo cũng vô dụng.
Thẩm Nhạn cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, thở dài thật sâu rồi mới để y tá Bàng xuống lầu chuẩn bị: “Tôi biết rồi, chị bảo y tá làm các bước kiểm tra cơ bản cho con chó đó trước đi, mười phút nữa tôi sẽ qua.”
Đứa nhóc trong lòng đói bụng lắm rồi, hai móng vuốt vẫn cố gắng cào hắn, giả vờ đáng thương.
Thẩm Nhạn mang thức ăn cho mèo tới, đặt ở trong bát tròn để nó từ từ ăn, còn bản thân thì mang một cái ghế tới nơi cho mèo ăn, cẩn thận xem lại lời nhắn của Tề Tĩnh.
Nội dung trong giấy cũng như chữ viết của người đó, khách khí, nhã nhặn, lễ độ.
Ngay từ đầu, trong lời nhắn đã nhắc tới tấm thiệp dấu chân hắn gửi, biểu lộ niềm sung sướng vô cùng chân thành và sự biết ơn.
Đoạn giữa viết về những phản ứng của khán giả khi nghe được bản tin của đài truyền hình, hiệu ứng truyền thông, bình luận, mong muốn sau này sẽ có nhiều bệnh viện noi theo, cứu trợ động vật bị ngược đại, cùng một ít nội dung liên quan đến công việc.
Sau đó, mới đứng trên lập trường cá nhân mà viết:
“Tuy rằng những chú mèo đó đã thuận lợi tìm được nơi ở mới, hẳn là tôi nên thấy vui vẻ, nhưng nghĩ tới chuyện sau này không thể tiếp tục đọc nhật ký về chúng, tôi thấy thật luyến tiếc. Không phải vì công việc, tôi nghĩ kiểu giao lưu thư từ thế này chính là một cách chia sẻ cảm xúc, sự vui sướng mình từng trải qua.”
Bọn họ gửi thư cho nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tề Tĩnh thẳng thắn nói lên cảm nghĩ chân thực của mình.
Tiếp theo là về bản thân hắn.
“Lần đầu tiên được nghe hiệp hội cứu trợ động vật kể về câu chuyện của anh, tôi đã nảy ra suy nghĩ muốn kết bạn với anh, may mà chúng ta có thể hợp tác thuận lợi. Dựa theo mong muốn của anh, trong tin tức công bố trên truyền hình không có thông tin cá nhân của anh, rất nhiều người không hiểu được rốt cuộc anh đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức, nhưng tôi hiểu. Bất kể là trong nhật ký hay trong quá trình chữa trị thực tế, tôi đều có thể thấy được anh là một vị bác sĩ tốt, có y đức, tốt bụng, lương thiện, cẩn thận, tỉ mỉ. Cảm ơn anh, tôi rất mừng khi được quen biết anh.”
Tề Tĩnh ít khi nói những lời mang đậm tình cảm cá nhân như vậy.
Nhưng mà, phần cuối cùng lại khôi phục cách nói chuyện bình thường khi làm việc —-
“Chúc anh sức khỏe, công việc thuận lợi, cả nhà hạnh phúc. Đồng, thời, chúc anh Trung thu vui vẻ, mong rằng anh sẽ thích hộp bánh trung thu này. ^_^”
Phần ký tên có một dấu chân mèo được vẽ bằng bút, cái tên “Tề Tĩnh” được ký ở giữa hình vẽ, ghi ngày tháng, hết.
Từ đầu đến cuối không hề có ba chữ “hẹn gặp lại”.
Thế nhưng dưỡng như đây mới chính là điều anh muốn biểu đặt. Bởi vì anh không hề để lại cảm giác muốn nhận được hồi âm.
Thẩm Nhạn nhìn chằm chú vào dấu chân mèo kia, một lát sau mới yên lặng gấp tờ giấy lại, cho vào túi trước ngực.
Con mèo nhỏ trên mặt đất vẫn vô tâm vô phế ăn thức ăn cho mèo.
Nếu như, hắn vẫn tiếp tục lặng yên như trước đây… chuyện này sẽ kết thúc ở đây.
Nếu như, hắn yên lặng.
Tề Tĩnh lặng lẽ trở lại cơ quan. Thời gian đi đi về về vừa vặn còn mười phút là hết giờ nghỉ trưa. Anh tùy tiện mua một ít thức ăn trong siêu thị, lấp đầy dạ dày.
Đồng nghiệp nhắc nhở rất đúng, cứ thế qua hai tiếng chạy đi chạy lại bên ngoài, gió thu lạnh hiu hiu, ngón tay đông cứng.
Nhưng trong lòng anh nhẹ nhõm vui sướng, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Hẳn là tâm trạng của anh được thể hiện rất rõ ràng, bởi vì vừa bước vào phòng làm việc, đồng nghiệp đã mở miệng hỏi: “Tề Tĩnh, xảy ra chuyện gì vui sao?”
Anh cười khẽ, trở lại chỗ ngồi, kéo ghế xoay ra, hiếu kỳ hỏi: “Vì sao anh lại hỏi vậy?”
“Bởi vì sáng này lúc làm việc, cậu phờ phạc mệt mỏi vô cùng, bây giờ thì mặt mày sáng sủa, nhẹ nhõm.” Các phóng viên ban tin tức đều có sức quan sát rất tốt.
“Đúng thế.” Tề Tĩnh quay về chỗ ngồi, nhàn nhạt đáp lại một câu. “Mới chấm dứt một chuyện.”
“Chấm dứt?” Lúc này biểu cảm của đồng nghiệp cứ như gặp phải một đề toán cao cấp.
“Anh thử nói xem, đằng sau một người đàn ông tốt có phải nên là một người phụ nữ tốt?” Tề Tĩnh không trả lời câu hỏi của hắn, đột nhiên hỏi ngược lại một câu chẳng liên quan.
Đồng nghiệp chớp mắt hai cái, thuận miệng cho một đáp án khẳng định: “Đạo lí này là đúng.”
Tề Tĩnh cười cười, mắt không rời khỏi tài liệu trên bàn, trò chuyện ung dung như đang nói việc nhà: “Vậy nên quyết định của tôi cũng là đúng đắn.”
Trong xã hội hiện thực tàn khốc này, đạo lí chính là đạo lí(1).
Anh còn chưa đến nỗi ngay cả một đạo lí nho nhỏ như vậy cũng không hiểu.
“Tề Tĩnh.” Đồng nghiệp đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, hai mắt trợn tròn. Qua nét mặt của hắn, dường như hắn đã tìm ra lời giải cho đề toán cao cấp vừa rồi, mặc dù đáp án sai. “Lẽ nào… Lẽ nào cậu dây dưa với phụ nữ có chồng sao?”
Mặc dù thanh âm của đồng nghiệp đã giảm xuống thấp nhất, nhưng vẫn có người tai thính nghe được.
Đúng vậy, ví dụ như đồng chí cháu rùa lúc nào cũng vểnh tai lên.
“Ái chà! Tề Tĩnh, thật không ngờ nha, cậu dám tán với phụ nữ có chồng?” Cháu rùa cứ như chui lên từ mặt đất bằng phẳng, vẻ mặt hưng phấn cực kỳ.
Tề Tĩnh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi liệu có phải hắn là con cháu của thổ địa hay không.
Rốt cuộc hắn là con cháu của ai thì không biết, chỉ biết tên cháu rùa này giống như máy phát thanh, hét oang oang lên, thuận lợi truyền tin cho toàn bộ phòng làm việc.
Trong phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ, tất cả tập thể đều vểnh tai lên nghe ngóng.
“Khụ khụ.” Nhận thức được mình vô tình gây ra họa lớn, đồng nghiệp lập tức khởi động hình thức giả chết.
“Trông cậu đi, tuổi trẻ tài cao, tương lai rộng mở, sao lại đâm đầu đi làm chuyện như vậy? Haizz~ Xem ra tôi phải nhắc nhở các chị em đã có chồng phải cẩn thận cậu một chút.” Cháu rùa nhất định là một đầu bếp cực giỏi, vì năng lực thêm mắm thêm muối, châm lửa thổi gió của hắn quả thật không thể khinh thường.
Tề Tĩnh rất nể mặt, quay ghế lại, khẽ cười với hắn: “Yên tâm, cho dù tôi thật sự thích phụ nữ có chồng, bà xã của anh vẫn rất an toàn.”
Vợ của cháu rùa đã từng tới đơn vị vài lần.
Vợ chồng có “tướng phu thê(2)”.
Tề Tĩnh vẫn luôn kinh ngạc khi thấy có một đôi vợ chồng giống nhau từ bên ngoài cho tới bên trong như vậy. Xứng đôi vô cùng, vợ hát chồng khen hay. Tề Tĩnh chắc chắn sẽ không làm những chuyện như chia rẽ bọn họ để rồi gây hại cho sự an toàn của xã hội, ảnh hưởng đến sự phát triển của đất nước.
Cháu rùa trăm trận trăm bại, ngay cả “nhất trượng hồng” cũng quên không thưởng, ôm hận mà tông cửa xông ra ngoài.
May nhờ cháu rùa giúp mua vui, Tề Tĩnh trút hết nỗi ức chế xong thì đầu óc tỉnh táo hẳn, cảm giác bệnh tình chuyển biến tốt, buổi chiều đi phỏng vấn cũng rất thuận lợi.
Gióng một tiếng trống cổ vũ tinh thần, Tề Tĩnh định sẽ dồn hết tâm trí vào thực hiện tốt số đặc biệt của Tết Trung Thu.
Nếu như tất cả đều được tiến hành đúng theo kế hoạch thì tới tết Trung Thu còn có thể nghỉ nửa ngày, có thể dành thời gian nghe kịch, hoặc ghi âm, vân vân…
Sáu giờ qua đi, màn đêm buông xuống, cả tòa nhà của đài truyền hình bật đèn sáng trưng, nhất là phòng làm việc của ban tin tức. Chủ nhiệm thương tình bọn họ tăng ca cực khổ, bỏ tiền túi ra gọi thức ăn, khao những người phải tiếp tục làm việc buổi tối một bữa. Tề Tĩnh nhân cơ hội này ăn uống no say, trăm phần trăm thỏa mãn.
Lui một bước, trời cao biển rộng.
Từ khi đưa ra quyết định, không chỉ có tâm trạng nhẹ nhõm, công việc cũng thuận lợi hơn, dần dần đi vào quỹ đạo.
Tề Tĩnh thoải mái ăn hộp cơm chủ nhiệm mời, pha một ly cà phê, vùi đầu vào làm việc như bình thường. Thỉnh thoảng, ánh mắt anh sẽ nhìn lên một góc thư nho nhỏ lộ ra dưới đống tài liệu, cho dù bây giờ bây giờ anh chỉ dừng lại một chút thôi, nhưng chỉ cần ánh mắt không vương vấn, chắc là không sao đâu.
Anh tạm thời tập trung chú ý vào màn hình máy tính, chăm chú xử lý các thư công việc.
Đột nhiên, trong số các thư chưa đọc hiện thành “1”, có thư mới tới.
Tề Tĩnh theo thói quen mở ra kiểm tra, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy tiêu đề thư, hô hấp không khỏi ngừng lại một chút.
—— “Về nhật ký”.
Ngắn gọi, rõ ràng, vừa nhìn đã biết là viết về cái gì.
Tề Tĩnh cảm thấy dường như cà phê thiếu đường, cực kỳ đắng chát. Anh một hơi uống cạn cả ly, chịu đựng mùi vị đắng ngắt chảy vào cổ họng, khiến anh nhất thời không thể thốt lên lời.
Cho dù có uống thêm mười ly cà phê nữa cũng không có ai mở phong thư này ra thay anh.
Nhận thức được sự thật này, anh chấp nhận đặt cái ly xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn xuống, bấm chuột ở tiêu đề thư.
Bức thư này vô cùng ngắn.
Toàn bộ nội dung chỉ gói gọn trong một câu, ký tên.
“Nếu như cậu muốn đọc, tôi sẽ tiếp tục viết. —– Thẩm Nhạn”.
Mười hai chữ in bóng trong ánh mắt anh, mà anh chẳng dám nháy mắt lấy một cái.
Từng chữ giống như một lưỡi dao sắc bén, khiến anh bất chợt sinh ra cảm giác đau đớn.
“Hô…” Anh nghe được tiếng thở dốc chật vật của chính mình, cổ họng cứ như đã được thông thoáng, có thể tiếp tục hô hấp.
Trong vách ngăn cá nhân nhỏ hẹp này, cho dù có áp lực thế nào đi chăng nữa, tiếng hít thở vô cùng chói tai như mắc bệnh nặng này vẫn đập thẳng vào màng nhĩ. Lồng ngực phập phồng như vội vàng hít vào, cảm giác hô hấp khó khăn như vậy khổ sở vô cùng.
Không muốn đọc.
Đừng viết.
Anh rất muốn trả lời một cách ngắn gọn như vậy.
Nhưng không hiểu sao ngón tay lại bấm vào nơi đóng thư, trở lại trang chủ hòm thư, gấp gáp tích vào ô lựa chọn trước bức thư, di chuột vào phím “xóa”.
Chắc là cà phê đã có ảnh hưởng, tay phải bắt đầu run lên, không tài nào bấm xuống được.
Chỉ mới mười hai chữ mà thôi.
Mới mười hai chữ đã khiến tâm trạng vất vả lắm mới phục hồi của anh bị hủy diệt.
Anh duy trì tư thế này trong một khoảng thời gian tưởng chừng như lâu lắm, cho đến khi cảnh tay cảm thấy tê dại, vẫn không thể nào thực hiện được động tác bức thư kia.
Công việc mới làm được một nửa.
Sự tình hỗn loạn còn chồng chất như núi.
Tề Tĩnh nhắm chặt hai mắt, cúi đầu hít sâu một hơi, chờ tới khi mở mắt ra lần nữa, anh mở một folder mới trong hòm thư, đặt tên là “Đợi xóa”, trực tiếp kéo bức thư kia vào. Ngay trong khoảng khắc tiêu đề bức thư kia biến mất, anh tự lừa người dối mình nở nụ cười, cố gắng tìm lại cảm giác nhẹ nhõm đã tan biến.
Lúc này, cùng trong tổ phỏng vấn, một đồng nghiệp có biệt hiệu “con lười” đi vào, bước ngang qua bàn làm việc của anh.
Tề Tĩnh nhớ ra hắn phải đi công tác dịp Trung Thu, mấy ngày hôm trước còn oán thán như khóc tang khi nhận được thông báo, phàn nàn vì không thể ở bên vợ con vào ngày lễ, bỗng nhiên trong lòng khẽ nảy ra một suy nghĩ, vội vàng gọi người kia lại: “Đại Hải, có phải hai ngày nữa anh đi công tác ở thành phố K, không thể về nhà hôm Trung Thu đúng không?”
“Đúng vậy, Trung Thu năm nay bị ngâm nước nóng rồi.” Con lười vẫn bày ra bộ dạng u sầu đau khổ.
“… Tôi đi thay anh có được không?” Tề Tĩnh chủ động xin đi giết giặc.
“Cậu nói thật à?” Con lười kinh ngạc la lên, nhưng hắn vui mừng trong phút chốc rồi dần yên lặng trở lại, “Á… tuy rằng rất cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng nếu vậy thì chẳng phải cậu sẽ không thể ở nhà hôm Trung Thu sao? Hay là thôi đi.”
“Không sao đâu, tôi ở đây một mình, lại không về nhà bố mẹ, đã quen sống xa nhà rồi.”
“Cậu chắc chắn chứ?” Con lười xấu hổ gãi đầu. Quả thực hắn rất muốn được ở bên gia đình trong dịp tết đoàn viên.
“Ừ, chắc chắn.” Tề Tĩnh rũ mắt, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trông tự nhiên nhất có thể. Nếu anh đã nói tới mức này, con lười đương nhiên cam tâm tình nguyện chấp nhận, còn cảm ơn tới cảm ơn lui, tuyên bố lần sau khi Tề Tĩnh không muốn đi công tác, lúc nào cũng có thể nhờ hắn đi thay.
Thực ra không thể nói là không sao, chỉ là anh không muốn ở lại nơi này.
Trước đây anh từng hứa hẹn sẽ trả lời thư trong vòng hai mười bốn tiếng. Nhưng lần này, anh quyết tâm sẽ không trả lời nữa.
Dù cho khả năng thật sự rất nhỏ, anh vẫn sợ người kia sẽ đột nhiên gọi điện thoại tới, hoặc là đột nhiên xuất hiện ở đơn vị. Thậm chí, chỉ cần ở chung một thành phố, sẽ có lúc vô tình gặp mặt nhau.
Vậy nên anh cần phải tạm thời biến mất một thời gian.
Tề Tĩnh hoảng hốt nhìn màn hình, từng chữ trong văn bản đều trở nên có chút mơ hồ, như bị nhòe trong nước.
Đưa tay sờ trán một chút.
Đã bớt nóng rồi, chỉ còn dư lại chút cảm giác mỏi mệt mơ hồ mà thôi.
*Chú thích:
(1) Đạo lí: những việc đúng với luân thường, đạo đức. Ở đây ý Tề Tĩnh là tình yêu dị tính.
(2) Tướng phu thê: hai vợ chồng giống nhau từ dung mạo, tính cách, cho tới cách hành xử, động tác.