Trầm Mặc Chi Ca

Chương 13



Album thứ hai của Phương Ánh Duy đưa ra thị trường.

Không pre-order, trước ngày phát hành, các ca khúc mới của album đều cũng không được công khai trên bất kỳ kênh truyền thông nào, giữ bí mật kỹ càng mọi thứ, cho đến ngày đầu tiên phát hành mới ở được đăng tải trên các hệ thống lớn.

Phương thức quảng bá trạng thái phản thị trường lại càng có thể khiến đại chúng tò mò và mong đợi, ngày đầu phát hành rất sốt.

Tất cả đều là ca khúc mới, rất êm tai.

Tiểu Hạn sáng sớm đã như hiến bảo cầm CD album mình đặt mua từ cửa hàng tiện lợi đến phòng làm việc bật lên.

Từ Vũ Diệp vừa vẽ bản nháp vừa nghe, lúc này tình ca chiếm tỷ lệ hơi cao rồi.

Từ khi anh trai Phương Ánh Mân vẫn còn sống, bọn họ hiếm có tác phẩm tình ca. Có trữ tình, nhưng cái bày tỏ thường không là tình yêu.

Không biết là đến bài thứ mấy, nhịp điệu vô cùng dễ nghe, phần điệp khúc lại tuyệt vời đến nỗi khiến người ta nổi da gà.

Từ Vũ Diệp đột nhiên mở mắt ra, giống như bị sét đánh bỗng dưng nhảy bắn lên từ trên ghế!

Cái này… Đây là…!

“A Du! Thay tôi hẹn bạn trai cậu ra ngoài một chút.” Điện thoại vừa thông, Từ Vũ Diệp phủ đầu gào thét một trận.

“Lão đại! Chẳng lẽ anh đối với Tiểu Sâm…” A Du bên kia điện thoại khác kỳ lạ nói.

A Du chính là biên tập của Từ Vũ Diệp, có bạn trai làm cảnh sát an ninh mạng.

“Cậu con mẹ nó ít nói bậy! Tôi có chuyện muốn mời anh ta hỗ trợ!” Nóng lòng khiến giọng nói Từ Vũ Diệp trở nên rất cao, “Đúng rồi, tới phòng làm việc của tôi… Con mẹ nó coi như cậu ác! Cả tập bản thảo cũng đưa cho anh ta, sảng khoái chứ?”

Cúp điện thoại, Từ Vũ Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịp tim mất tốc độ mới chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.

Trầm Mặc… Cậu rốt cuộc… là ai?

Bữa tối của thanh niên là tự mình làm mì xào.

Ngày hôm qua Trịnh Triết Bình mang cho anh cá tươi và rau củ, trưa hôm nay anh xuống bếp nấu cho mình nồi canh cá, bữa tối thì làm mì xào thêm cải xanh và thịt xông khói, còn canh buổi trưa chưa ăn hết. Như vậy tác giả truyện tranh đại danh đỉnh đỉnh cũng sẽ không có ý kiến cối với bữa ăn của mình đi…

Nhớ tới người bạn qua mạng cứ lải nhải không ngừng về chuyện cơm nước của mình… Khóe môi ôn hòa của thanh niên không nhịn được cong lên một góc độ vui thích góc độ.

Biết ở nơi xa xa, có người đang quan tâm mình, cảm giác kia thật sự rất kỳ diệu.

Tâm trạng anh không tệ, chẳng qua lúc đổi suy nghĩ nhớ tới Tiểu Duy đã hai tuần không tới tìm mình, điện thoại thì có liên lạc, nhưng chỉ có mấy câu vội vã chưa bao lâu đã cúp.

Gần đây vội quay MV cùng bận rộn quảng bá, muốn biết tình trạng cặn kẽ gần đây của cậu còn phải lên mạng xem tin tức văn hay tranh đẹp. Bên trên đều nói cậu liều mạng không ngày không đêm.

Anh vừa ăn mì xào, vừa đọc tập cuối bộ truyện tranh vừa ra thị trường không bao lâu, Tiểu Duy mua, khóe miệng không nhịn được bởi vì nhiệt huyết mãnh liệt trong câu chuyện kia mà cong lên, mà âm hưởng trong loa phát ra ca khúc trong album mới nhất của em trai.

Gần đây anh thường nghe album này, lời và nhạc đều thuộc hết, thỉnh thoảng cũng sẽ hát theo.

Còn lâu lắm bạn qua mạng duy nhất của anh mới online, hắn luôn thức đêm vẽ đến nửa đêm, kết thúc công việc mới online. Truyện hay luôn có tại || TRUMt гuyeИ.V N ||

Phát tới bài thứ bảy, thanh niên theo thói quen cùng ngâm nga… Đột nhiên, truyện tranh rơi xuống đất phát ra tiếng “Bộp!”, thần sắc kinh hoảng đứng thẳng người.

Chuyện quan trọng như vậy, anh… anh lại đến bây giờ mới nhớ!

Chuông cửa tượng trưng vang lên hai tiếng, cửa trực tiếp bị từ bên ngoài đẩy ra, một người đội mũ xách hai cái túi đứng ở cửa.

“Tiểu Duy.” Thanh niên trên sô pha ngẩng đầu lên, thu hồi hoảng hốt thoáng quá, cười.

Vừa nghĩ, người đã tới rồi.

“Anh đã ăn rồi hả? Em nên gọi điện nói với anh trước.” Phương Ánh Duy thấy trên bàn một canh một mì.

“Không sao, bụng anh còn rất trống, em mang cái gì ngon tới? Chúng ta ăn chung.”

Một hộp sủi cảo chiên, canh chua cay và thịt hầm nước tương, một túi bánh mì mới ra lò là để dành cho anh ngày mai lấy làm bữa sáng.

Thanh niên cắn sủi cảo chiên vỏ ngoài vàng ươm, tựa hồ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm trạng người khác không tốt, “Phiền cái gì?”

“Hellen.”

Từ khi bị chụp trúng lúc ăn tối với nữ nghệ sĩ Hellen, tiêu điểm dời đi, nhưng phiền toái cũng tới.

“A! Hellen cũng là một cô gái tốt, xinh đẹp có khí chất, cá tính sáng sủa, các em lại là làm công việc giống nhau, anh cảm thấy nếu như em có hảo cảm với cô ấy, có thể thử làm quen xem sao.”

Có chút không biết làm sao lại hơi giận trợn mắt nhìn anh một cái, “Anh biết rõ đây là giả.”

“Anh biết ban đầu là cố ý, nhưng mà…”

Giới nghệ thuật chính là như vậy, không tin tức thì phải tự chế tạo tin tức, muốn quên tin tức cũ chỉ cần tạo ra tin tức mối. Anh không đồng ý phương thức như vậy, nhưng có lúc không thể không thỏa hiệp với thực tế.

Nhưng nếu như người tốt, cũng thích hợp, giả thành thật cũng không hẳn là không thể.

Bên cạnh Tiểu Duy trừ mình ra, cơ hồ không có bạn bè thật lòng… Nếu như bên cạnh có thêm một người cùng cậu chia sẻ tâm tình, có thể chăm sóc cậu, anh đương nhiên là lạc quan ủng hộ.

Phương Ánh Duy ngắt lời anh, “Con người cô ấy rất tốt, nhưng tụi em không có tình cảm gì đặc biệt.”

Thanh niên gắp sủi cảo chiên chấm tương bỏ vào đĩa của cậu, đáy mắt thẩm thấu ánh mắt tò mò nhìn cậu, “Nói đến đây, đều không nghe em đề cập tới, em thích cô gái như thế nào?”

Phương Ánh Duy giương mắt nhìn anh, nghiêm túc hỏi ngược lại, “Nếu như em nói em không thích con gái thì sao?”

Thanh niên ngẩn người, hồi lâu mới phản ứng được, để đũa xuống đưa tay vỗ vỗ vai cậu, không nhịn được cười ra tiếng, “Hóa ra phóng viên vẫn rất lợi hại nha, cho dù tự biên ra cũng lừa đúng thời điểm.”

Tương đối vẻ ung dung tự nhiên của anh, sự thấp thỏm trong lòng Phương Ánh Duy mặc dù biến mất, vẫn có chút bất ngờ, “Anh… anh không tức giận?”

“Thích người cùng giới có gì phải tức giận? Em có quyền lựa chọn tình yêu của mình. Hơn nữa mặc kệ Tiểu Duy làm gì, anh cũng sẽ đứng bên cạnh em.”

Ánh mắt Phương Ánh Duy có hơi ướt át, tự nhiên tựa đầu lên vai anh, gò má hơi đỏ lên, “Em… em hình như thích một người.”

Thanh niên ôm vai cậu, vừa mừng vừa sợ trợn to đôi mắt đen tò mò, “Là người anh quen biết sao?” Đầu thuận tiện thoáng qua một đống người khả nghi.

Lắc đầu, “Em chỉ gặp anh ấy được mấy lần mà thôi.” Sau này cũng không biết có cơ hội gặp lại hay không.

“Có cơ hội, anh cũng muốn gặp cậu ta…” Đáy mắt thanh niên tràn đầy cưng chìu và mong đợi.

Thích một người… Nếu như trong cuộc đời một người có thể gặp được người mình thích, đối phương cũng thích mình, vậy khẳng định là một trong những điều may mắn nhất cả đời này.

Mặc dù anh hình như còn chưa từng thích ai, cũng không biết thích một người sẽ ra sao? Nhưng anh có một em trai tình cảm rất tốt, vừa có thể làm công việc mình thích, dù không phải quang minh chính đại, còn gặp được một người bạn tốt có thể thức đêm tám chuyện với mình, cũng cảm thấy mình đủ may mắn.

Trước kia mặc dù anh cũng có không ít bạn, nhưng trước giờ không có ai giống Cá Nhỏ, mặc dù chưa gặp mặt, nhưng chỉ cần lên mạng gặp, thì sẽ muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho hắn (Những bí mật không thể nói, cũng phải dựa vào lực khắc chế mạnh mẽ, mới có thể nhịn được xúc động muốn nói hết cho hắn), chỉ cần cảm giác được hắn đang bên kia đường mạng nói chuyện với mình, sẽ khiến người cảm thấy rất an tâm.

Giữa bạn bè thích cùng quan tâm lẫn nhau, cũng là chuyện rất hạnh phúc.

Nếu như có một ngày, anh và Cá Nhỏ gặp mặt, Cá Nhỏ biết thân phận của mình…

Mình nên thế nào giải thích với hắn như thế nào?

Hắn sẽ tiếp nhận? Nói cho phóng viên? Hay là cũng không để ý mình nữa?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.