– Oáp… Ngủ ngon quá đi mất! – một cô gái xinh đẹp từ phòng mình uể oải bước xuống cầu thang.
Trên người vẫn là bộ váy ngủ ngắn , dáng vẻ vô cùng tự nhiên. Thân người xinh đẹp dù có chút lười biếng nhưng nhìn từ điểm nào cũng là thập phần quyến rũ.
– Bác trai… số liệu này là con vừa mới bổ sung thêm vào bản dự án hôm trước, mời bác xem qua!- một giọng nói từ phía phòng khách phát ra, đặc biệt còn là cái giọng con trai.
Sao cái giọng này nghe giống của tên Điền Lâm quá vậy??
– Nguyệt Cát… xuống đây đi con! – mẹ cô đang dọn cơm ở dưới bếp gọi.
Chỉ là cái từ Nguyệt Cát này lại gây sự chú ý cho người ở phòng khách.
– Chào em Nguyệt Cát… buổi sáng vui vẻ! – Điền Lâm nhìn cô mỉm cười thân thiện.
Xùy.. sáng sớm lại gặp phải âm binh rồi!
Điền Lâm ở một bên thấy cô vẫn còn mặc đồ ngủ thì có chút thích thú. Từ trước tới giờ anh chưa từng bắt gặp hình ảnh cô mặc đồ ngủ như thế này… bộ dáng của cô thật sự vô cùng quyến rũ.
– Mẹ gọi con gì vậy ạ? – cô bước xuống phòng bếp đã thấy mẹ đang lay hoay dọn chén bát.
– Con lên thay đồ cho đàng hoàng đi… không thấy có Điền Lâm qua chơi sao- mẹ cô nhìn bộ dáng của cô thì lên tiếng trách móc.
Thiền Nguyệt Cát than thở trong lòng… mẹ à làm như hắn là khách quý vậy đó?? Nhà ở kế bên chứ có phải hắn từ Mỹ về đâu chứ…
– Đúng đó… chị hai thật quá thoải mái rồi… cũng nên thay đồ lịch sự một chút! – Thiền An Hạ đang ngồi nhặt rau trên bàn cũng thêm một câu châm chọc.
– Ồ thật như vậy sao? … chị lại nghĩ là có nhiều người không có được thân hình quyến rũ như người ta nên đâu mặc được mấy bộ đồ mát mẻ… phải mặc mấy bộ đồ LỊCH SỰ che đi khuyết điểm của mình đó! – cô trước khi quay lên phòng thay đồ nghiến răng nói với Thiền An Hạ.
Thiền An Hạ biết bản thân bị chê cười bàn tay vô thức bốp nát những cọng rau ở trước mặt.
Sau khi cô thay một bộ đồ đơn giản bước xuống nhà thì cả nhà đã tập trung vào bàn ăn. Hôm nay, thật may mắn lần đầu cô thấy ba của Thiền Nguyệt Cát có thời gian rảnh ăn cơm cùng cả nhà.
– Nguyệt Cát.. đến đây mau lên! – mẹ cô lên tiếng gọi.
Cô bước xuống đi đến gần bàn ăn, ba cô ngồi ở vị trí đầu kế tiếp là mẹ cô. Thiền An Hạ không biết sao lại ngồi kế bên mẹ còn đối diện là tên Điền Lâm. Nhưng mà cái chỗ trống kế bên tên Điền Lâm là thế nào?
– Em sao không ngồi xuống còn đứng đó làm gì? – Tên Điền Lâm nhìn là biết cô đang nghĩ gì, hắn đứng dậy kéo ghế cho cô ngồi xuống – Em ngồi đi!
Thiền Nguyệt Cát đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống kế bên hắn. Quan trọng cô đang ngồi đối diện với gương mặt của Thiền An Hạ.. làm sao nuốt trôi cơm được đây!
– Điền Lâm, dự án mà con đưa cho bác rất hoàn hảo… thật là càng lớn càng tài giỏi! – Ba cô tuy đã ngồi vào bàn ăn nhưng lại nói về công việc.
– Bác quá khen rồi… cũng là con học hỏi ở bác mà thôi! – Điền Lâm ở một bên cũng cười vui vẻ trả lời.
Xùy… đúng là rất biết nịnh nọt!
Cô ở một bên không thèm giữ ý tứ gấp thức ăn ăn trước , Thiền An Hạ ở một bên lại được dịp diễn trò.
– Ba.. lâu rồi mới được dịp rảnh rỗi ăn cùng cả nhà đừng bàn bạc công việc nữa – Thiền An Hạ giọng nói dịu dàng nhu mì như nước – Ba nên ăn nhiều một chút… mẹ cũng vậy nữa!
Thiền An Hạ được dịp gắp thịt để vào chén của ba và mẹ. Sau đó quay sang nhìn tên Điền Lâm ngại ngùng.
– Anh.. Điền Lâm.. anh cũng ăn nhiều một chút! – Thiền An Hạ cầm đũa gắp vừa thịt vừa cá để vào chén của hắn, nhìn là biết có ý đồ.
Hừ… nhìn cô ta hiền lành chưa kìa! Cứ như thiếu nữ mới lớn không bằng vậy!
– Em gái… sao lại quên gắp cho chị hai rồi?- cô ở một bên ngứa mắt lên tiếng hỏi.
Bởi vì cô biết chắc Thiền An Hạ sẽ không gắp thức ăn cho cô… quả nhiên đúng như vậy! Gắp cho tên Điền Lâm xong thì cô ta liền ngồi xuống như không biết chuyện gì.
Thiền An Hạ bị hỏi thì có chút cứng nhắc cầm đũa lên gắp thức ăn cho cô.
– Em quên mất… chị ăn rau nhé! – Thiền An Hạ nhẫn nhịn mỉm cười cầm đũa chuẩn bị gắp rau cho cô.
Hừ hừ… cô ta đang đùa với cô à! Gắp thức ăn cho trai thì toàn là thịt với cá … còn chị hai cô ta thì toàn là rau với cỏ!
Cô ta nghĩ cô là thầy chùa hả?(º_º)
– An Hạ.. chị không có ăn chay…em gắp thịt kho, cá hấp, trứng chiên với lạp xưởng cho chị đi! – cô ở một bên vô cùng mặt dày sai khiến, ai biểu cô ta dám đùa giỡn với cô à.
Thiền An Hạ đang gắp rau thì tay cầm đũa chợt run lên.
Ha ha… nhìn gương mặt cô ta tức giận đến đỏ lên mà không dám thể hiện… thật sự cô muốn cười gần chết rồi!
– Này.. em ăn đi! -Tên Điền Lâm không biết từ đâu gắp đồ ăn của Thiền An Hạ ở trong chén hắn đưa cho cô.
– Khụ.. khụ.. khụ – cô ở một bên đang nhịn cười thì thấy hắn làm vậy chợt ho đến sặc sụa – Không cần đâu!
Cô đâu có điên… ăn đồ ăn mà nữ chính gắp cho chắc cô sẽ mắc nghẹn mà chết luôn đó! Chân cô đột nhiên bị ai đó đá một cái, cô giật mình ngước nhìn thì thấy mẹ cô đang trừng mắt ra ám hiệu. Ba cô ở đầu bàn cũng nhìn cô không chớp mắt.
Khụ… khụ… được rồi! Cô chưa làm gì hết nha…
– Nguyệt Cát… dạo này sức khỏe con thế nào? Đã nhớ ra được gì chưa.. – Ba cô thấy không còn chuyện gì xảy ra nữa thì lên tiếng quan tâm hỏi.
– Dạ.. con hiện tại rất khỏe chuyện lúc trước thì vẫn chưa nhớ được gì ạ! – cô để chén đũa xuống bàn nhìn ba lễ phép trả lời.
– Hừm.. không nhớ cũng không sao! Dù gì chuyện lúc trước cũng chẳng mấy tốt đẹp – ba cô gật đầu rồi lên tiếng khuyên nhủ.
– Phải đó bác… con thấy từ sau khi Nguyệt Cát mất trí nhớ thật sự thay đổi rất nhiều! – Điền Lâm quay qua lại cười xán lạn nhìn cô trìu mến.
Bỏ đi… anh làm ơn đừng nhìn tôi bằng ánh mắt nổi da gà đó nữa!
– Dạ phải đó ba… bây giờ chị ấy còn làm TRỢ LÝ cho Hội trưởng của trường nữa đấy! – Thiền An Hạ nở nụ cười nhìn cô châm biếm, còn nhấn mạnh cái chữ quan trọng.
Hừ… cô ta cũng nắm thông tin mau thật đấy!
– Trợ lý? Con làm từ khi nào mà mẹ lại không biết.. – mẹ cô ở một bên cũng kinh ngạc lên tiếng.
– Dạ.. chỉ là mới gần đây thôi! – cô có chút khó chịu trả lời rồi nhìn cô ta.
– Như vậy cũng tốt… lớn rồi càng phải biết tự lập, biết làm việc với người ta! Sau này gã cho Điền Lâm sẽ giúp đỡ nó được ít nhiều… – Ba cô ở một bên cũng không biểu hiện gì nhiều đa phần là hài lòng .
Phụt.. phụt…
Thiền Nguyệt Cát đang uống nước nghe tới đó thì nước trong miệng bất ngờ phun ra không kịp dừng lại. Quan trọng người lãnh hết trận mưa lớn của cô lại là… Thiền An Hạ!!
Ha ha ha…. nhìn tóc cô ta ướt nhẹp mà cô buồn cười muốn chết rồi! Không được.. không được.. cô sắp cười ra thành tiếng rồi.
La lá la …là la~~ ╮(╯3╰)╭╮(╯3╰)╭↖(^ω^)↗
– Chết.. ha khụ khụ.. em không sao chứ! Là tại chị.. khụ.. cố.. à không là vô ý quá rồi! – cô vừa nói vừa phải nhịn cười đến đau khổ còn cầm khăn giấy giả vờ lau giúp cô ta.
– Dạ được… em… biết… mà! – Thiền An Hạ bị lãnh trọn ngụm nước của cô dù đang rất nóng giận nhưng lại đang giữ hình tượng thục nữ chỉ dám nghiến răng trả lời.
– Ba à… sao ba lại nói chuyện đó làm con bất ngờ phun nước ra ngoài hết rồi! – cô khó hiểu nhìn ba mình – Sao lại gã con cho tên Điền Lâm này cơ chứ?
– Hừm… đây không phải là chuyện mà con vẫn mong muốn sao? – Ba cô cũng nhìn cô băn khoăn – Chuyện này lúc trước chúng ta đã từng nói qua rồi.
– Không được đâu ba à… bây giờ con không đồng ý đâu! – cô lắc đầu kết hợp xua tay phản đối kịch liệt – Con còn nhỏ mà… vả lại con hiện tại chưa có tình cảm gì với Điền Lâm.
– Sao lại… con không thích Điền Lâm sao?- ba và mẹ cô ngạc nhiên nhìn cô chăm chú.
Điền Lâm ở một bên cũng không vui nhìn cô, trong lòng anh cũng đang sôi sục kèm chút tức giận. Cô đang nói không thích anh sao?
– Hay là cho An Hạ đi ba… con hiện tại chưa muốn kết hôn! – cô nghĩ ra được một ý – Ba cho con đi làm ở công ty đi ạ!
Chỉ là câu nói này nói ra… bốn con người trên bàn lại tiếp tục kinh ngạc lần nữa. Thiền Nguyệt Cát lúc trước đừng nói là đi làm… những công việc nhẹ nhàng lúc trước cô ta còn chưa đụng đến.. thì làm sao mà chịu cực khổ đi làm chứ!
– Con.. đang.. nói thật sao?- ba cô không tin tưởng lập lại lần nữa – con muốn đi làm?
– Dạ phải… dù gì ở nhà cũng rất buồn chán nên con muốn đi làm vừa có thể học được kinh nghiệm vừa lại được có tiền! – cô ở một bên gật đầu chắc chắn.
– Ba.. con.. cũng muốn đi làm! – Thiền An Hạ đột nhiên ở ngoài chen vào lên tiếng.
Cô ngước nhìn cô ta một cái… hừ lại định bám theo cô để bày trò nữa chứ gì!
Ba cô bị hai đứa con gái làm cho kinh ngạc, ông có chút suy nghĩ đắn đo.
– Được rồi… đi làm sớm cũng là chuyện tốt! – ba cô cuối cùng cũng nghiêm nghị ra quyết định – An Hạ học kế toán vậy cho nó làm thực tại tại phòng kế toán trước đi.
Ba cô nhìn đứa con út ân cần nói sau đó nhìn cô rồi nhìn qua Điền Lâm.
– Còn con… là chuyên ngành thư ký rất khéo là Điền Lâm vẫn chưa có thư ký riêng.. hay là con qua công ty nó thực tập đi – ba cô rất sáng suốt đưa ra quyết định.
– Như vậy thì quá tốt rồi thưa bác! – tên Điền Lâm nghe nói thì mừng rỡ không thôi, lập tức tán thành vô điều kiện.
– Không được đâu ba… con muốn làm ở công ty gia đình chúng ta!- cô nhìn thấy hắn cười thì lập tức ngứa mắt, lại nghĩ tới tương lai bị hắn sai khiến làm việc cô liền không thể chịu nổi.
– Sao lại không được? Hai đứa làm việc chung dần dần sẽ nảy sinh tình cảm thôi! – Mẹ cô ở một bên cũng khuyên nhủ hết mực.
– Con vẫn muốn làm việc ở nhà chúng ta hơn mà… đi mà ba mẹ! – cô vẫn giữ nguyên ý định một mực không đổi.
– Được rồi.. nếu con muốn như thế thì chiều nay đến công ty một chuyến thử đi – ba cô cũng không muốn ép buộc con gái nên đành quyết định.
– Dạ.. cảm ơn ba! – cô vui vẻ đồng ý rồi đứng lên – vậy con lên phòng trước đây ạ!
Điền Lâm ở một nhìn cô vui vẻ thoát khỏi anh thì trong lòng tràn ngập cảm giác khó thở. Lần đầu tiên anh lại cảm thấy Thiền Nguyệt Cát khó hiểu và xa vời đến thế. Lúc trước cô chẳng phải rất thích anh sao… bây giờ tại sao lại tìm mọi cách tránh anh như tránh quỷ đến vậy chứ!
Hừ… anh phải xem rốt cuộc cô muốn như thế nào.
——————
Chiều đến , vào giờ làm việc ba cô đã chuẩn bị đi đến công ty trước. Vì tránh việc bị người ta biết cô là con gái của chủ tịch công ty nên đợi ba cô đi trước thì cô mới đi.
Thiền Nguyệt Cát mặc trên người chiếc quần jeans dài nhưng lại ôm sát vào đôi chân dài của cô. Phía trên là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đóng thùng nhìn vô cùng trưởng thành. Dáng người Thiền Nguyệt Cát vốn dĩ xinh đẹp gần như đúng chuẩn nên mặc đồ đơn giản lại càng tôn lên nét đẹp tự nhiên vốn có.
Còn Thiền An Hạ lại chọn chiếc váy công sở nhìn có vẻ già dặn hơn lứa tuổi. Gương mặt non trong sáng vốn có của cô ta kết hợp với chiếc váy đó thật rất không thuận mắt. Cô ta đang cố gắng cho bản thân mình nhìn có chút trưởng thành hơn… nhưng cô ta lại chọn sai cách rồi!
Vì cùng đến một nơi nên cô và Thiền An Hạ phải bắt buộc ngồi chung trên chiếc xe taxi để đến công ty. Suốt quãng đường trong xe hoàn toàn là im lặng. Cô cũng không có hứng để đi nói chuyện với cô ta đâu.
Dọc hai bên đường là các tòa nhà cao tầng, các khu dân cư to lớn. Đường phố qua lại rất tấp nập, ai nấy đều vội vã đi làm mưu sinh. Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một công ty cao tầng hùng vĩ ở trước mặt.
Cô và Thiền An Hạ cùng nhau đi xuống ngước nhìn tòa nhà trọc trời. Sau đó tiến vào khu vực lễ tân có một anh nhân viên đang mỉm cười thân thiện.
– Xin chào quý khách! Tôi có thể giúp gì cho cô? – anh lễ tân rất đúng phép tắc chào hỏi, ánh mắt có chút không kìm chế nhìn cô không rời.
Nhân viên xung quanh thấy có người bước vào công ty thì được dịp bàn tán. So với dáng vẻ hiện tại của cô và Thiền An Hạ thì mọi người nhìn Thiền Nguyệt Cát nhiều hơn. Lúc trước, do Thiền Nguyệt Cát quá kiêu ngạo nên dù có đẹp cách mấy cũng không ai ngắm nhìn. Hiện tại, khí chất bị thay đổi nên khi đi cùng Thiền An Hạ, vẻ đẹp của cô lập tức tỏa sáng khác thường.
– Tôi là thư ký đến để thực tập ! Xin hỏi phải đi đến đâu để gặp người chỉ dẫn? – cô cũng rất lịch sử mỉm cười tươi như hoa trả lời.
– À… tôi đã nghe chủ tịch nói qua! Mời cô lên tầng cao nhất của chủ tịch… à may quá! – anh nhân viên đang nói với cô thì nhìn thấy người nào đó – Đó cô có nhìn thấy người đó không?
Cô và Thiền An Hạ quay lai ngước nhìn. Anh nhân viên cũng được dịp chạy ra chào hỏi.
Trước mặt là một người con trai mặc đồ vest lịch lãm, dáng người thon dài, đôi chân thẳng tắp rất quyến rũ. Gương mặt trắng sáng láng mịn , đôi mắt hẹp dài rất tà mị. Đôi môi mỏng hồng hào, đặc biệt cơ miệng tạo độ cong làm cho người khác nhìn vào cứ nghĩ là chàng trai này đang cười. Thật ra khí chất lành lạnh tỏ ra xung quanh thì biết hắn không thích cười rồi.
– Chào tổng giám đốc… có thư ký thực tập đang cần người chỉ dẫn – anh lễ tân cung kính nói – Rất may là có anh ở đây… sẵn tiện đưa cô ấy đi.
Chàng trai đó ngước mắt nhìn đến hai người trước mặt. Ánh mắt của hắn chuyển từ Thiền An Hạ rồi sang đến cô. Dường như cô còn cảm thấy hắn dừng lại nhìn cô khá lâu nữa…
Chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều a~~
– Được… – chàng trai đó bước chân đến gần cô hỏi – cô tên là gì?
– Tôi là Thiền Nguyệt Cát! – cô thấy hắn đến gần thì có chút hồi hộp, gương mặt tuấn tú của hắn cứ thế đập vào mặt cô.
Ôi.. nhìn gần tên này đẹp trai dễ sợ a~~
Đôi mắt chàng trai đó chợt có tia sáng lên rồi nhìn cô lần nữa.
– Được rồi.. cô đi theo tôi! – hắn nhìn cô nói rồi quay đi.
Thiền Nguyệt Cát cũng chậm chạp nối đuôi theo hắn. Hiện tại, ở đại sảnh chỉ còn lại Thiền An Hạ đứng trơ trọi một mình. Gương mặt cô ta vô cùng tức giận, lại đen đi vài phần.
Trong công ty từ lúc bước vào mọi người đều nhìn đến Thiền Nguyệt Cát. Chẳng những thế cũng chẳng ai quan tâm hỏi thăm cô một câu… cô như thể là người vô hình vậy!
Hơn hết, cái tên đẹp trai vừa nãy cũng không thèm nhìn cô…. hừ hừ… tất cả chỉ là Thiền Nguyệt Cát gây ra. Nếu là lúc trước chắc chắn những ánh mắt đỏ đã dành cho cô hết rồi…
Thiền An Hạ tức giận tự tìm đến phòng kế toán trong tâm trạng uất hận.
Trở lại bên này, cô và hắn cùng bước vào thang máy. Hắn vươn tay rất nhanh nhấn đến tầng cao nhất của tòa nhà. Cửa thang máy đóng lại nhất thời khiến cho không khí ngột ngạt khác thường.
– Cô là con gái lớn của chủ tịch? – hắn ta đột nhiên lên tiếng.
– Sao.. anh biết? – có ở một bên giật minh vì bị hỏi.
– Chủ tịch đã có nói qua với tôi nhưng cũng không ngờ lại là con gái lớn của chủ tịch – hắn rất bình tĩnh trả lời, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh gì đó vài ngày trước .
– Sao lại không ngờ… chuyện tôi đi làm là chuyện lạ lắm sao?- cô ở một bên khó hiểu.
Bong….
Cửa thang máy đúng lúc mở ra cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai. Hắn dẫn đường đi trước đến một căn phòng gần đó trước cửa ba chữ * Tổng Giám Đốc * trên tấm ván kim loại sáng bóng tỏa sáng đập vào mắt.
Mở cửa bước vào bên trong, căn phòng này phải nói nó lớn đến gần nửa căn nhà của người ta rồi. Nội thất bên trong được trang trí vô cùng trang trọng. Trước mặt là chiếc bàn lớn có laptop và dụng cụ làm việc. Quan trọng trên đó còn để một bảng tên: Tổng Giám Đốc Trần Thiện Đạo!
Trần Thiện Đạo?? Ôi… cái tên nghe cũng hoành tráng dễ sợ đi nha~~
– Chắc cô nhìn là biết tên tôi rồi phải không? – Thiện Đạo lên tiếng khi thấy cô nhìn mình – Lúc trước tôi từng là trợ lý của ba cô tức là chủ tịch… vì vậy tôi được chủ tịch giao nhiệm vụ giúp cô thực tập ở đây.
– Oh…- cô nghe hắn nói thì được dịp ngỡ ngàng, thì ra tổng giám đốc của công ty lại từng là trợ lý của ba cô sao?
– Chủ tịch từng giúp tôi rất nhiều.. nên cô cứ yên tâm tôi sẽ không dùng chức vị mà chén ép cô đâu – Thiện Đạo nhìn cô ung dung, xen lẫn chút cảm xúc lạ – Tôi nghe nói nhiều tin tức là con gái lớn của chủ tịch rất kiêu ngạo lại còn ngang ngược… nhưng hình như không phải như thế!
– Xùy.. tên nào lại dám bôi nhọ thanh danh của tôi như thế… tôi mà biết nhất định sẽ đánh cho cả dòng họ nhà hắn nhìn không ra luôn đấy! – cô nhăn mặt tỏ ra tức giận khi nghe mình bị nói xấu.
Môi của Thiện Đạo được dịp nâng lên một chút…
– Hừm… chắc có lẽ là nhầm lẫn! Hiện tại, chỗ cô làm việc là chiếc bàn đó – Thiện Đạo chỉ tay đến chiếc bàn cách xa gần đó – Vì là thực tập nên tôi chưa thể cho cô làm những sổ sách quan trọng được. Ngày mai cô hãy đến đây làm việc!
– Được.. ngày mai tôi sẽ tới sớm! – Thiền Nguyệt Cát gật đầu vui vẻ – Chắc chắn anh có rất nhiều kinh nghiệm, tôi sẽ cần anh chỉ giáo nhiều! Tạm biệt…
Nói rồi, cô quay lưng rời đi đóng cửa lại.
Trần Thiện Đạo dựa người vào ghế nhìn cô bước ra khỏi phòng.
Hừm… cần anh chỉ giáo sao? Thật có chút thú vị…
Gương mặt này chắc chắn là cô gái ngày hôm đó… anh cũng chưa kịp tìm hiểu thì cô đã chạy tới cửa rồi. Nhưng cũng không ngờ cô lại là con gái lớn của chủ tịch… người vẫn hay bị nhiều lời đồn ác ý trong giới thượng lưu.
Thời gian còn dài… Anh sẽ xem thử quả thật lời đồn kia là thật hay chỉ là lời đồn mà thôi! Thiền Nguyệt Cát thật khiến anh có cảm xúc rất lạ…