CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -. –…- -.-…… -….. -.–. -..-.-.-.– —.-. -…–..-………-.-.- -.-. — —
Dù mới chỉ qua mấy ngày, anh vẫn phải thay đổi kha khá cách thức bán hàng.
Năm cũ bán hàng Tết là chính, bây giờ sang năm mới rồi, rất nhiều loại hàng sẽ không được mọi người chọn mua trong thời gian này. Ví dụ như cửa hàng câu đối xuân cạnh sạp của Khương Tiêu kia, năm mới vừa đến, bọn họ dứt khoát rời khỏi luôn, không mở sạp nữa. Chỉ cần nghĩ là biết, ai lại đi mua câu đối Xuân khi đã sang năm mới chứ?
Tuy tình hình buôn bán trước đó không tệ, song trên thực tế, Khương Tiêu vẫn chưa bán ra được một phần ba tổng lượng hàng. Tỷ suất lợi nhuận của cửa hàng nhỏ không thấp, anh có thể xem nhẹ không tính rất nhiều chi phí, tồn đọng hàng là tình trạng bình thường. Kể cả khi Khương Tiêu đã cẩn thận chọn lựa thì việc có mặt hàng được săn đón, có mặt hàng không được săn đón cũng là chuyện đoán trước được.
Nếu không phải vì hàng bán ra ngày Tết mau lẹ thì không dễ để anh bán được nhiều hàng ở lô hơn hai mươi nghìn tệ như vậy chỉ trong mấy ngày.
Có một số loại hàng bị tồn đọng không gây ảnh hưởng gì, chẳng hạn như những món đồ các học sinh cấp hai cấp ba ưa thích. Chờ khai giảng xong có thể tiếp tục đặt vào quầy hàng bán, đây thì không vội. Với một số món đồ để giữ ấm mùa đông, sang xuân trời ấm lên sẽ khó bán, có thể giảm giá chút để bán ra.
Chẳng qua muốn kiếm tiền không phải chỉ có mỗi con đường bán hàng này.
Chủ sạp bán câu đối xuân có quan hệ tốt với anh, năm ngoái kiếm đủ tiền về quê ăn Tết thì dọn lều plastic, để lại sạp hàng cho Khương Tiêu sử dụng. Mỗi ngày trả một ít tiền thuê, tính ra cũng không tốn nhiều lắm.
Sạp hàng cũ của Khương Tiêu vẫn bán hàng tiếp được. Anh sắp xếp vị trí bên cạnh một chút, làm thành sạp trò chơi phóng phi tiêu nổ bóng bay nho nhỏ.
Anh tự chế một tấm bảng nhựa xốp lớn, bóng bay đã mua ở chợ buôn sỉ Liễu Giang kia từ trước. Ngoài bóng bay dài để thắt hình cún con thì có cả bóng bay tròn dành cho kiểu chơi này, sử dụng ống bơm hơi bơm từng quả một, tích trữ dùng dần.
Bóng bay không đắt, một túi lớn mới mười tệ. Khương Tiêu còn không cần bỏ tiền mua hai túi bóng bay kia, lúc anh mặc cả ông chủ cửa hàng ở chợ buôn sỉ đã cho anh, đều là loại không dễ bán ra vì túi đóng gói lỗi.
Anh chuẩn bị sẵn một túi lớn đựng bóng bay đã bơm căng, gài từng quả một lên bảng nhựa xốp.
Bóng bay kích thước to nhỏ đủ cả, chơi thì mua mười hai phi tiêu giá năm tệ, phóng trúng chín lần trở lên là có thưởng. Giá trị phần quà cũng khác nhau, tùy theo số lần phóng phi tiêu trúng bóng. Tuy nhiên phần quà đều là hàng hóa trên sạp của Khương Tiêu, xét cả về chi phí và xác suất thì tính sao Khương Tiêu cũng không lỗ được.
Trong số các quả bóng bay được gài trên tấm nhựa xốp còn có loại nhỏ bằng nửa nắm tay, phóng trúng sẽ nhận được phần thưởng đắt tiền hơn. Khương Tiêu viết quy tắc treo ở sạp, Hạ Uyển Uyển hỗ trợ trông coi sạp trò chơi này. Quy tắc treo ở đó, bà không cần phải nói nhiều nữa, quan sát phát hiện gian lận là được rồi.
Chợ Xuân năm mới vẫn náo nhiệt, Khương Tiêu trông hai sạp hàng chờ kiếm tiền.
Quả nhiên mùng ba Tết người ra ngoài đã nhiều lên, phần đông là cả gia đình cùng ra ngoài chơi. Người lớn lúc này rất sẵn lòng mua cho con nhỏ chiếc cặp sách hoặc các loại đồ dùng học tập. Găng tay hay đồ dùng giữ ấm trên sạp Khương Tiêu cũng được giảm giá. Mùa đông ở Hậu Lâm kéo dài rất lâu, từ giờ đến hơn hai tháng sau vẫn dùng được, sản phẩm chất lượng tốt còn có thể dùng ngon lành mấy năm liền.
Vốn giá cả đã thấp, Khương Tiêu lại chuẩn bị chiết khấu thanh lý, giá cả chênh lệch liền cực cao, không ít người xem giá xong lập tức tới lựa hàng.
… Quả nhiên giá cả mới là pháp bảo tất thắng hấp dẫn khách hàng.
Chỉ lát sau cũng bắt đầu có người ghé sạp bóng bay bên cạnh.
Khi người đầu tiên vào chơi, xung quanh có khá nhiều người tụ lại xem, có lẽ vì cảm thấy thú vị, dù sao xem người khác chơi cũng chẳng tốn tiền.
Phóng trúng chín lần, Khương Tiêu cho phép khách hàng lựa chọn bất kỳ món đồ chơi nhỏ nào trong khoảng giá một tệ. Trúng mười lần thì là văn phòng phẩm hoặc đồ trang trí ở tầm giá ba tệ. Mười một lần là món đồ trong khoảng giá năm đến tám tệ. Mười hai lần là phóng trúng toàn bộ, có thể lựa chọn món đồ chơi lớn có giá khoảng hai mươi tệ. Nếu khách hàng còn có khả năng phóng trúng quả bóng nhỏ trong đó thì sẽ nhận được một bộ đồ chơi ô tô hoặc búp bê tầm giá năm mươi tệ.
Dĩ nhiên đây chỉ là giá nhập hàng. Hàng hóa năm mươi tệ nhập từ Liễu Giang đặt trong cửa hàng tại Hậu Lâm cộng thêm mấy loại phí linh tinh thì bán được trăm rưỡi cũng là chuyện bình thường. Bộ đồ chơi xe đua nhỏ và búp bê Barbie kia bây giờ cực kỳ hiếm ở Hậu Lâm, nhiều đứa trẻ ngắm đến hai mắt tỏa sáng, kéo cha mẹ mình tới chơi.
Năm tệ một lần không tính là đắt lắm, vả lại đang dịp năm mới nên mọi người đều vui lòng tiêu tiền tìm thú vui.
Không ít người tụ tập trước sạp, rất nhiều trong số họ đến góp vui, xem người chơi phóng trúng còn xôn xao cảm thán đôi câu.
Một số người may mắn độ chính xác cao, tuy không đến mức phóng phát nào trúng phát đấy nhưng phóng thử đôi ba lượt, cuối cùng cầm được món đồ chơi về cho con trẻ không tính là thiệt, Khương Tiêu cũng không thiệt.
Một số người phóng không chuẩn, tiêu năm tệ cuối cùng chẳng thu về gì cả, Khương Tiêu tặng cho họ một quả bóng bay thắt hình cún con, không đến nỗi trắng tay, hai bên đều vui vẻ.
So sánh thực tế, sạp bóng bay Hạ Uyển Uyển hỗ trợ trông nom càng ngày càng nhiều khách, sạp bán hàng bình thường của Khương Tiêu bên kia còn không náo nhiệt bằng chỗ bà.
Đến tối lúc ăn cơm vắng người hơn chút, Khương Tiêu dứt khoát dọn sạp hàng của mình, khuyên Hạ Uyển Uyển mau về nhà nghỉ ngơi, anh thì ở lại tập trung lo liệu sạp bóng bay. Bây giờ tuy sức khỏe Hạ Uyển Uyển đã chuyển biến tích cực nhưng Khương Tiêu vẫn không dám để bà bận việc cả ngày bên ngoài như mình, thúc giục bà về nhà sớm.
Thực ra Hạ Uyển Uyển không thấy mệt. Hiện tại bà bận rộn lại cảm thấy dồi dào năng lượng, mặt mày hiếm khi trở nên hồng hào, đôi môi cũng có sắc đỏ.
“Mẹ không mệt.” Bà nói: “Vẫn giúp con tiếp được mà.”
“Mẹ đừng cậy mạnh, mau mau về nhà uống thuốc thôi.” Khương Tiêu dọa bà: “Bác sĩ nói phải uống thuốc đúng giờ. Bây giờ mẹ không về thì mai con dẫn mẹ tới bệnh viện đấy, không ra bày sạp nữa đâu.”
Ra ngoài vận động đúng là tốt thật, nhưng mẹ anh không giống đứa nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn như anh chẳng hề thấm mệt. Lúc này do tinh thần hưng phấn nên bà mới không thấy mệt thôi, chứ bận rộn cả ngày sao lại không có cảm giác gì được. Cứ làm tiếp thì hôm sau bà sẽ biết ngay, cả người nhức mỏi.
Mẹ đã bận rộn nguyên buổi ban ngày, dù thế nào cũng không thể để bà ở lại làm tiếp.
Nhận thấy tình hình kinh doanh hôm nay tốt như vậy, Khương Tiêu quyết định thuê nhân công ngắn hạn. Buổi tối lúc dọn sạp anh đếm thử, hai sạp thu về hơn hai nghìn tệ, thuê một người tới phụ không phải chuyện khó khăn gì.
Anh thu dọn đồ chuẩn bị về nhà. Khi bước tới hiên cửa, anh bỗng cảm giác là lạ sau lưng. Giây tiếp theo, anh bất ngờ bị người ta ôm từ đằng sau.
“Tiêu Tiêu ơi…”
Người phía sau định mở lời nói gì đó nhưng Khương Tiêu không nghe thấy. Kỹ năng phòng ngự max điểm khiến anh tặng cho người nọ một cú quật ngã qua vai ngay tại chỗ, sau đó quơ lấy một cục gạch nhíu mày hỏi: “Ai!?”
Đèn đường chiếu sáng gương mặt người nọ.
Lận Thành Duật.
Khương Tiêu thấy hơi hối hận. Anh không nên cầm gạch phòng ngự mà phải nhanh tay lẹ mắt chọi cho y cả cục gạch mới đúng.
“Làm gì đấy? Cậu bị thần kinh à?” Anh càng giận dữ hơn: “Đánh lén tôi sao?”
“Không phải…”
Lận Thành Duật đỡ eo đứng dậy, cảm giác xương cốt mình hơi đau đau: “Em chỉ muốn… ôm anh một cái. Dọa anh rồi, em xin lỗi.”
Y vừa tới đây đã thấy Khương Tiêu trở về. Do chuyện gia đình nên y rời khỏi vài ngày, vốn người ta đã không thích mình tới, nếu đường hoàng đi qua chắc hẳn Khương Tiêu cũng không phản ứng gì với mình. Đầu óc y nóng lên, bèn dự định đi tới từ đằng sau, ôm đối phương một cái thôi cũng được.
Sau đó bị quật ngã qua vai.
Thôi, giờ thái độ của Khương Tiêu với y chính là như vậy. Y nên nghĩ tới kết quả này từ sớm rồi mới đúng.
Ông nội đã tham dự vào chuyện nhà họ Lận, tất nhiên Lận Thành Duật có thể yên tâm. Mấy ngày nay ông nội nói y một số chuyện, dặn y phải bàn bạc với Nhạc Thành nhiều hơn bên ngoài, hiển nhiên y gật đầu thưa vâng.
Hạng mục Minh Nguyệt Loan đã được ký kết, gần đây vừa hay có thể lùi lịch khởi công để sát nhập đội nhóm xây dựng. Lận Thành Duật sợ Lận Phong chó cùng rứt giậu nên canh chừng ông ta chặt chẽ, tuy nhiên Nhạc Thành nói với y rằng dạo này quả thực ông ta rất sợ ông cụ Lận, sẽ yên phận trong thời gian ngắn.
Cũng đúng, hiện giờ dòng tiền ở Vịnh Giang chưa đứt, nghiệp vụ các cấp ổn định, ông nội mạnh khỏe, đanh thép lên là nói một không nói hai. Ông ta giở ít mánh khóe nhỏ cũng chẳng lay động được công ty Vịnh Giang hiện nay, chi bằng yên phận cho tốt hơn chút.
Mấy ngày không gặp Khương Tiêu, anh ấy vẫn vậy, không muốn nhìn thấy mình.
Lận Thành Duật đã để người ở lại Hậu Lâm. Qua điện thoại, y biết ba mươi Tết hôm đó Khương Tiêu ra ngoài đốt pháo hoa vui ơi là vui, biết cả việc mùng một mùng hai anh không ra khỏi cửa, hôm nay mới ra ngoài bày sạp, còn nghĩ được trò chơi bóng bay kiếm tiền.
Đúng là một đứa trẻ lanh lợi.
Thế nhưng cơn giận sót lại của Khương Tiêu vẫn chưa nguôi. Anh lườm Lận Thành Duật một phát, tiếp đó quay người đạp gót bịch bịch bịch lên nhà, không hề nói thêm lời nào với y.
Sáng hôm sau, quả nhiên chân Hạ Uyển Uyển đã hơi nhức mỏi. Bày sạp bên ngoài phải đứng một thời gian dài, sức khỏe bà tạm chưa theo kịp được.
“Lỗi tại mẹ vô dụng.” Bà nhíu mày, lo lắng nhìn Khương Tiêu: “Hai sạp hàng, một mình con lo sao xuể đây?”
Khương Tiêu tìm dầu thuốc thoa chân cho bà. Đây không phải chuyện gì lớn, anh bảo bà mấy ngày nay nghỉ ngơi thêm sẽ ổn, sau đó an ủi: “Mẹ có thể giúp con một ngày đã là tốt lắm rồi. Tối qua con tìm anh Vương Lượng cháu trai bà Vương nhà tầng trên, đúng lúc anh ấy đang muốn kiếm chút tiền nên đã đồng ý tới giúp con.”
Vương Lượng nhà tầng trên lớn hơn Khương Tiêu bốn tuổi, cũng coi như người quen, đang học trường Trung cấp. Hôm qua anh ấy vừa đi chúc Tết họ hàng về, bị bà cô bà thím bên kia làm cho phiền chết đi được, đúng lúc Khương Tiêu tới tìm nên đồng ý luôn chẳng cần nghĩ nhiều. Không những kiếm được tiền mà còn khỏi phải thăm người thân, một công đôi việc.
Khương Tiêu trả anh ấy mười tệ một tiếng. Từ sáng đến tối có thể kiếm hơn trăm, làm liên tục bốn, năm ngày là được sáu, bảy trăm tệ, đầu năm tiền bạc rủng rỉnh, đủ chi phí cho anh trang trải sinh hoạt một tháng.
Kết quả là hôm sau Khương Tiêu dẫn Vương Lượng ra bày sạp, vừa đến chợ đã trông thấy Lận Thành Duật đứng đó cười với mình.
Khương Tiêu: “……”
Vương Lượng cũng là một người ngốc. Anh ấy thấy Lận Thành Duật tự tới nghênh đón hỗ trợ còn hỏi Khương Tiêu: “Em họ của em à? Cũng đẹp trai lắm đấy.”
“Không phải đâu ạ.” Khương Tiêu nhất thời không biết giải thích sao: “Anh cứ lo việc của anh, đừng động đến cậu ta.”
Nhưng sao Lận Thành Duật có thể để Khương Tiêu mặc kệ mình thật. Hai bóng đèn Lâm Hạc Nguyên và Diệp Ảnh Ảnh kia đều đã về quê, mấy ngày nay đúng là chưa lên được. Vương Lượng chỉ có quan hệ hàng xóm với Khương Tiêu này dễ đối phó hơn nhiều.
Lận Thành Duật vẫn mang theo bữa sáng, và Khương Tiêu vẫn không ăn. Y bèn thẳng thừng đưa cho Vương Lượng, mua chuộc lòng người.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, vì lẽ đó Vương Lượng đã có ấn tượng không tệ với Lận Thành Duật. Về sau Lận Thành Duật còn dúi thêm cho anh một trăm tệ, dạy anh thắt bóng bay cún con, Vương Lượng lập tức tập trung bơm bóng bay bằng ống bơm hơi và làm bóng bay hình cún con phần thưởng an ủi, cực kỳ chăm chú, không hề quấy rầy đến hai người phía trước.
Lận Thành Duật được như mong muốn, bám rịt lấy sạp bóng bay, hễ rảnh là lại kéo Khương Tiêu hỏi vài câu.
Đây là việc kinh doanh của anh. Y gặp vấn đề liên quan đến khách hàng, Khương Tiêu không thể không trả lời. Vương Lượng lại thật thà, vất vả lắm mới gọi anh ấy về được, thế mà lại bị một hai câu của Lận Thành Duật lừa ra sau, tiếp đó chỉ còn hai người bọn họ.
Thật khó lòng đề phòng người như Lận Thành Duật này mà.