CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -. –…- -.-…… -….. -.–. -..-.-.-.– —.-. -…–..-………-.-.- -.-. — —
Cảnh trong mơ là chuyện đời trước.
Y và Khương Tiêu từng cùng đón năm mới ngay tại chính phòng trọ nhỏ này.
Trước năm mới, Khương Tiêu đã mua hai chiếc bánh kem nhỏ đắt tiền. Tết nhất càng không thể qua loa được.
Hồi ấy kỹ năng nấu nướng của Khương Tiêu chưa tốt nên anh có lòng gói đồ ăn bên ngoài mang về. Hai người đều không còn gia đình, trong tưởng tượng của Khương Tiêu, cả hai vất vả lắm mới đến được bên nhau, theo lý phải trải qua ngày lành này thật vui vẻ mới đúng. Do đó, anh đã mua câu đối xuân, tranh dán tường và nút kết Trung Quốc rồi quét tước dọn dẹp căn nhà nhỏ lần nữa, trông cũng có phần nào không khí mừng vui phấn khởi.
Nào ngờ hơn bảy giờ, lúc sắp chiếu Xuân Vãn, phòng trọ nhỏ mất điện.
Hình như mạch điện bị trục trặc nên hỏng, nhưng giờ này mọi người đều đang ăn Tết, ai chịu ra ngoài sửa chữa?
Vả lại phần đông các hộ gia đình trong dãy nhà trọ đều đã về quê ăn Tết lâu rồi, chỉ Khương Tiêu còn ở đây. Chủ nhà không quan tâm phòng anh, bảo anh chịu khó thắp nến qua đêm, mai họ đến sửa sau.
Dù sao cũng không phải nhà mình, chủ nhà sở hữu vài căn hộ hoàn toàn không thèm để ý đến một khách thuê nhỏ nhoi như anh. Khương Tiêu nói lý thế nào cũng vô ích, lời hay lời tệ gì đều tuôn ra, chủ nhà lại chỉ thẳng thừng buông một câu “Không hài lòng thì dọn đi”, sau đó cúp điện thoại. Khương Tiêu không còn cơ hội nói thêm.
Hết cách rồi.
Đêm giao thừa, hai người đốt hai ngọn nến ăn cơm. Bên ngoài Liễu Giang cực kỳ náo nhiệt, căn phòng lại tối tăm mịt mùng, cửa sổ cũ đóng không kín, chẳng biết gió lọt từ đâu vào khiến ngọn nến cứ lập lòe. Đồ ăn nguội rất nhanh, Tết nhất cũng không thú vị gì.
Mất điện nên hầu như không thể làm bất cứ điều gì. Căn phòng vừa nhỏ vừa lạnh lẽo, Khương Tiêu kéo y lại nói rất nhiều chuyện. Bởi vì việc này nên tâm trạng Lận Thành Duật không tốt, về cơ bản chưa từng đáp lại. Khương Tiêu trò chuyện một mình hồi lâu, sau đấy dựa lên người y mơ màng thiếp đi, miệng còn nhắc mãi mấy câu kia.
“Sau này anh sẽ nỗ lực kiếm tiền.”
“Anh kiếm tiền mua một căn nhà lớn ấm áp rồi chúng mình vào đấy ở, không cần phải tiếp tục chịu đựng bầu không khí này nữa.”
“Em hãy tin anh…”
Lận Thành Duật muốn vươn tay ôm lấy anh, nhưng y chỉ là người đứng xem, làm cách nào cũng không thể đưa tay ra. Chỉ giây lát sau, Khương Tiêu đã tan biến ngay trước mặt y tựa làn khói.
Lận Thành Duật thoáng hoa mắt, cảnh tượng trong mơ lại thay đổi.
Khung cảnh nhoáng cái chuyển tới mười năm sau.
Khương Tiêu nói được làm được thật, anh mua một loạt biệt thự nhỏ. Tiếc rằng khi ấy Lận Thành Duật không nhìn rõ nữa, cũng không cảm thấy những gì có được bây giờ quý báu biết bao.
Và rồi y đã gặp báo ứng.
Ấy là năm mới đầu tiên sau khi Khương Tiêu qua đời.
Y vừa mới tìm được mộ Khương Tiêu không lâu. Bệnh viện Cây Hạnh Phúc tìm một khu mộ phong thủy rất tốt, non xanh nước biếc, trước mộ trồng mấy khóm hoa cúc, đang là mùa đông nên cây hơi khô héo, không biết mùa xuân năm sau có nở hoa tiếp hay không.
Y chỉ nhớ được chừng này. Y cũng thấy được chữ trên bia mộ và ảnh chụp Khương Tiêu, nhưng lúc ấy đầu óc y nổ vang ầm ầm, khi tỉnh lại đã không nhớ nổi hình dáng trên kia.
Y nhớ mang máng Khương Tiêu trong ảnh đang cười, đó là anh hồi trẻ.
Lúc đấy Lận Thành Duật sợ nhất là Khương Tiêu cười. Lần cuối nhìn mặt nhau, Khương Tiêu cũng đang cười, y lại chỉ cảm giác hơi là lạ, song vẫn rời đi như thường lệ, ngờ đâu đó lại là lần cuối cùng hai người gặp nhau.
Nhìn nụ cười như vậy, y chỉ thấy sao mà tàn nhẫn.
Lòng Khương Tiêu thật tàn nhẫn mà.
Anh hận y làm sai nên tại khoảnh khắc sắp trút hơi thở cuối cùng mới để lại sự trừng phạt tàn nhẫn như vậy cho y. Không ai ngờ được rằng hai người họ sẽ đi đến kết cục này.
Khi trở về, Lận Thành Duật dần dần biết về chuyện Khương Tiêu bệnh mất.
Y từng không dám tin tưởng, đau khổ cuồng điên. Cái chết của Khương Tiêu là một con dao thình lình đâm vào y, đẩy y xuống vực thẳm dưới tình huống hoàn toàn không biết mình sai ở đâu, đem đến sự hối hận ngấm sâu tận xương tủy.
Tóm lại, y không còn quan tâm bất cứ sự vụ gì ở công ty nữa. Bạn bè bên cạnh nói y hơi điên điên rồi, sợ kích thích y, lại không dám đối đầu với y nên giúp y tìm mộ Khương Tiêu. Bọn họ cảm thấy y chỉ nhất thời không chấp nhận nổi, chờ xác định rõ sự thật đối phương đã chết thì sẽ ổn hơn chút thôi.
Thế nhưng khi tìm thấy mộ Khương Tiêu, Lận Thành Duật không đứng vững nổi, ngất luôn tại chỗ.
Y được đưa đến bệnh viện, tỉnh lại có vẻ càng bất thường hơn. Lúc đó đang là mùa đông, Lận Thành Duật chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, hứng gió tắm mưa mấy ngày liền, sốt tới 39 độ, vốn dĩ đầu óc đã không tỉnh táo lắm rồi.
Ngày ba mươi Tết, y trốn được hộ lý, tự chạy ra khỏi bệnh viện, trở về nhà.
Việc đầu tiên y làm khi về chính là bật hết đèn trong căn biệt thự nhỏ.
Khương Tiêu thích ánh đèn màu vàng ấm, thích cả đèn thủy tinh sáng lấp lánh, mở lên ánh sáng khúc xạ không chỉ đẹp một cách sắc sảo mà còn khiến căn phòng như ngời sáng, dù không người ở cũng có không khí ấm áp.
Quả nhiên sau khi mở đèn, căn phòng bừng lên sáng trưng, cảm giác như Khương Tiêu đã lại trở về.
Y ngồi co cụm trên sô pha một lúc, đầu nặng chân nhẹ, trước mắt tựa hồ hiện lên một bóng dáng mơ hồ. Y như nhìn thấy Khương Tiêu cũng bọc chăn mỏng cuộn mình ở góc sô pha, chớp chớp mắt nhìn y.
“… Tiêu Tiêu?”
Lận Thành Duật muốn vươn tay ôm lấy anh, nhưng Khương Tiêu trên sô pha lại rụt người về sau, không cần y ôm.
“Sang năm mới rồi, Thành Duật, anh thích năm mới.” Y nhìn thấy Khương Tiêu cười với mình, đó là dáng vẻ Khương Tiêu trên bia mộ năm ngoái, chiếc răng nanh lộ ra rất đáng yêu: “Giờ anh đang đói, anh muốn ăn gì đó.”
Anh vừa nói đói, Lận Thành Duật lập tức trở nên hoảng loạn.
“Em đi nấu cho anh ngay, Tiêu Tiêu chờ em nhé.” Y đi tới phòng bếp: “Tiêu Tiêu đừng vội.”
Lâu rồi y không về nhà, tủ lạnh sớm đã trống không, cũng chẳng có thứ đồ mới nào được cất vào.
Y mở hết các ngăn tủ trong bếp. Gạo mì và đủ loại nguyên liệu gia vị vẫn rất đa dạng, tuy nhiên y không nấu được. Do sốt nên tay chân cứ lâng lâng, y vo gạo mấy lần rồi đổ vào nồi cơm điện. Đến túi bột mình cũng lấy không xong, làm bột mì rơi vãi đầy đất.
Ngoài gạo mì, trong ngăn tủ còn có gạo kê, hạt bo bo, đậu đen,… một loạt ngũ cốc lương thực. Khi Khương Tiêu ở đây, anh thường xay sữa đậu nành, nấu cháo ngũ cốc và hấp bánh hạt. Y thì chẳng nấu giỏi món nào, tay chân lóng ngóng, lúc nóng nảy càng không thể làm ra hồn.
Trong ngăn tủ nửa bên kia, y lấy được thứ khác, một túi bột cacao nhập khẩu và sữa đặc các loại. Chúng nằm ở giá sắt trên cùng, trên giá còn dán sẵn công thức.
Y mở túi ngửi thử, cảm giác quen quen, đây hình như là hương vị Khương Tiêu thường uống.
Làm cacao nóng thì đơn giản. Thần trí Lận Thành Duật dường như đã minh mẫn hơn chút. Y bật bếp lên, cẩn thận làm thật ổn theo công thức, sau đó đổ thức uống trong nồi vào cốc rồi bưng cốc như nâng niu bảo bối đi đến phòng khách tìm Khương Tiêu.
“Anh uống chút đồ uống trước được không Tiêu Tiêu? Em nấu xong ngay đây, lát là có đồ ăn rồi.”
Nhưng trong phòng khách nào còn bóng dáng Khương Tiêu.
Y thoáng luống cuống, tìm khắp phòng khách không thấy thì lại nghĩ chắc anh mệt rồi, Khương Tiêu rất dễ mệt mỏi, vì vậy tiếp tục cầm cốc vào phòng ngủ tìm Khương Tiêu.
Trong phòng ngủ không có người, trong phòng làm việc không có, ở phòng tắm cũng không.
Căn nhà lớn như vậy chỉ còn lại mình y.
Y lảo đảo đi thẳng lên trên, tìm đến sân phơi đồ lộ thiên ở tầng ba. Ở đó cũng không có ai, tuy nhiên gió rất to.
Lận Thành Duật cẩn thận bao bọc cốc đồ uống nóng trong tay. Từ tầng ba có thể thấy được tòa nhà lớn cao nhất Liễu Giang kia. Màn hình điện tử quanh thân cao ốc bắt đầu sáng đèn, đếm ngược từng số một. Khi đếm tới số cuối cùng, đèn ở cả cao ốc đồng loạt đỏ rực lên, đó là dấu hiệu đã sang năm mới.
Năm mới tới rồi.
Khoảnh khắc ấy, có vẻ Lận Thành Duật đã tỉnh táo lại.
Khương Tiêu mất lâu rồi, Tiêu Tiêu của y đã qua đời vì bệnh tật vài tháng rồi.
Y sực nhớ tới phần mộ mình nhìn thấy mới đây thôi, tay không cầm nổi cốc nữa. Cốc cacao lập tức rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe.
Gió trên sân phơi quá lớn, thổi cho toàn thân y lạnh lẽo, cảm giác như máu cũng nguội lạnh. Cốc cacao kia là thứ duy nhất y có thể làm được, làm đổ rồi lại thấy tiếc, bèn cúi đầu nhặt, tay bị cứa cũng mặc kệ.
Đến lúc nhặt hết những mảnh sứ vỡ vụn, trên tay y đã xuất hiện vài vết rách đang chảy máu.
Lúc này đây còn thấy đau đã là không tệ rồi.
Từ khi Khương Tiêu mất, y thường xuyên cảm thấy mịt mờ, khóc không nổi, chỉ cảm thấy mịt mờ.
Mọi thứ trước mắt như thể đều là giả. Hy vọng của y là giả, hệt một cơn ác mộng. Y luôn cho rằng khi mình mở mắt ra lần nữa, Khương Tiêu sẽ lại yên ổn ở bên cạnh mình. Đây giống như cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, làm vậy y sẽ không đau khổ giống trước, đau khổ đến nghẹt thở, tựa hồ có một đôi bàn tay vô hình đang bóp chặt trái tim y.
Có lẽ y có thể lừa mình dối người như vậy cả đời, nhưng luôn có những điều hiện hữu nhắc nhở y rằng: Khương Tiêu đã đi rồi.
Y không tài nào tiếp tục tự lừa bản thân được nữa.
Hôm ba mươi Tết ấy, y một mình lẻ loi trên sân thượng của biệt thự, tay nắm mảnh sứ vỡ vụn, cuối cùng khóc to một trận đau quặn thắt ruột gan.
Năm đầu tiên gặp Khương Tiêu, y trải qua cảm giác phá sản và người thân rời đi, từ con cưng của trời ngã thẳng xuống tầng đáy. Ngày ba mươi Tết năm đó phòng trọ nhỏ còn mất điện, vừa tối vừa lạnh. Y vốn cho rằng không gì khổ hơn khi ấy.
Song, đến giờ y mới biết, ăn cám ăn bã chẳng khổ chút nào.
Khi ấy Khương Tiêu vẫn còn bên y, hai người che chở lẫn nhau, ấp ôm ngàn muôn hy vọng, khốn khổ nhất thời về mặt kinh tế thì tính là gì? Gặp gỡ một người cả đời nâng đỡ nhau, cùng nhau vượt hoạn nạn, y sớm đã có được châu báu quý giá nhất.
Y cứ vậy trải qua mười lăm năm. Trước kia Lận Phong hại y, y đủ năng lực rồi cũng trả lại hết. Thù đã báo xong từ lâu, tiền tiêu mấy đời cũng không hết.
Lẽ ra y nên sớm về bên Khương Tiêu, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Y của bây giờ mới thực sự trắng tay.
Đây mới là khổ. Người ấy đi rồi, nỗi khổ liền trở thành biển khổ vô bờ. Người chết đi không thể sống lại, y chẳng còn hy vọng nữa.
Lận Thành Duật bừng tỉnh từ cơn ác mộng này.
Đêm đông mà toàn thân y túa mồ hôi lạnh. Thức giấc rồi chỉ thở hồng hộc, mãi lâu sau vẫn chưa phân biệt được những gì trước mắt là hiện thực hay cảnh trong mơ. Nhưng dẫu đã phân biệt rõ, cảm xúc của y tạm thời vẫn chưa thể nguôi ngoai. Buồn trong lòng, muốn khóc cũng không khóc được.
Nếu Khương Tiêu ở bên cạnh mình thì tốt rồi.
Thế nhưng anh ấy không ở đây. Anh ấy ở Hậu Lâm xa xôi, sẽ không bầu bạn bên mình ngay lúc này.
Không biết phải làm sao, trả giá nỗ lực đến nhường nào thì anh ấy mới bằng lòng quay về.
Sáng hôm sau, người nhà họ Lận ở lại Hậu Lâm gọi điện nói cho y tình hình Khương Tiêu như thường lệ.
“… Cậu ấy chơi pháo hoa dưới nhà rất lâu.”
“Trông có vẻ rất phấn khởi, cực kỳ vui vẻ.”
Cuối cùng y cũng yên lòng hơn chút.
Mới đầu năm Lân Thành Duật đã ngủ không yên. Khương Tiêu thì ngược lại, năm ngoái anh mệt đủ rồi, cũng đã kiếm được tiền nên sang năm mới này cực kỳ thư thái, ngủ cũng say, một giấc tới tận hơn chín giờ ngày mùng một đầu năm. Đây là lần đầu tiên anh ngủ muộn như vậy từ lúc sống lại.
Khi thức giấc cảm giác gối hơi cộm cộm, anh vươn tay dò xét, phát hiện là tiền mừng tuổi mẹ anh cho. Trên phong bao lì xì ghi mấy chữ — Chúc Niên Niên an khang mạnh khỏe, vạn sự như ý.
Tận năm trăm tệ nè. Khương Tiêu rất đỗi vui vẻ cất lì xì đi. Anh rời giường, rửa mặt đánh răng xong thì ngó ra xem bên ngoài.
Trên nền tuyết dưới nhà có thêm một tầng xác pháo trúc đỏ rực. Hạ Uyển Uyển hấp màn thầu, đồ ăn thừa đêm qua làm nóng lên kẹp vào màn thầu ăn cũng thơm thơm.
Theo phong tục ở Hậu Lâm, mùng một về nhà nội, mùng hai về nhà ngoại, những ngày sau bắt đầu đi chúc Tết đủ loại họ hàng. Ngày mùng một mùng hai tương đối quan trọng, trên đường vắng bóng người. Từ mùng ba mới có nhiều người dìu già dắt trẻ ra ngoài chơi, bấy giờ bày sạp khá thích hợp.
Sáng nay anh làm bổ sung bài tập nghỉ đông. Hạ Uyển Uyển xem Xuân Vãn phát lại ở phòng khách, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười của bà.
Mùng hai, Khương Tiêu đã làm gần xong bài tập nghỉ đông. Sáng sớm mùng ba, anh bắt đầu mang đồ tới chợ Xuân bày sạp kiếm tiền.