Nói xong anh áp trán của mình lên trán của Yên Yên. Yên Yên thì thật sự hoảng loạn, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết. Quá ngại ngùng cô đẩy Chí Vương và chạy ra khỏi phòng. Còn Chí Vương con người ngây thơ ấy vẫn đang nghĩ Yên Yên bị sốt.
Yên Yên đẩy cửa chạy ra khỏi phòng.
– Anh ta có phải là sau khi bị tai nạn không chỉ bị mất trí nhớ mà còn bị ngớ ngẩn không vậy. Nghĩ gì mà lại đi áp trán của mình vào trán người khác như thế chứ. Thật là!
Vừa nói Yên Yên vừa đi về phía bàn làm việc của mình.
Còn về phần của Chí Vương vì nghĩ Yên Yên bị bệnh nên anh gọi cho Tiểu Lí.
– Alo Hạ tổng có chuyện gì vậy?
– Mua dùm tôi ít thuốc cảm.
– Anh bị bệnh sao? Cần đi khám không?
– Không cần, tôi bảo anh mua thì cứ mua đi.
– Được, vậy anh đợi tôi một chút.
Vừa dứt lời Tiểu Lí liền chạy đi mua thuốc cảm theo yêu cầu của Chí Vương. Một lát sau, Tiểu Lí cũng đã mua thuốc về cho Chí Vương.
– Hạ tổng, đây là thuốc anh cần.
– Đem ra đưa Yên Yên.
– Hả? Sao lại đưa Yên Yên?
– Tôi nói thì anh cứ làm đi.
– Tôi biết rồi.
Vậy là Tiểu Lí cầm bịch thuốc đưa cho Yên Yên. Khi nhận được thuốc từ tay Tiểu Lí cô bất ngờ.
– Hửm? Sao anh lại đưa thuốc cho tôi?
– Tôi không biết là Hạ tổng bảo tôi đưa cho cô. Mà cô bị bệnh sao?
– Tôi bị bệnh khi nào, tôi vẫn khỏe mạnh mà.
– Vậy sao Hạ tổng lại bảo tôi mua thuốc cho cô. Lạ thật. Mà thôi cô cứ cầm đi, tôi đi làm việc trước.
– Ờ được được.
Yên Yên không thể ngờ rằng Chí Vương lại ngây thơ đến thế, anh thật sự nghĩ cô đang bị bệnh nên mặt mới đỏ chứ không hề nghĩ rằng chính anh đã làm cho cô phải đỏ mặt.
Một lúc lâu trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa. Khi Yên Yên đang dọn dẹp lại bàn làm việc của mình Chí Vương từ trong phòng đi ra và đi ngang bàn cô anh dừng lại lấy tay đặt lên trán Yên Yên.
– Ừm đỡ rồi đó.
– Anh làm gì đấy?( Yên Yên tỏ ra khó hiểu với hành động của Chí Vương)
– Xem cô hạ sốt chưa.
– Này tôi có sốt đâu.
– Không sốt sao nãy mặt đỏ?
– Thì…
– Không trả lời được thì cứ coi là do cô sốt đi. Được rồi đi thôi.
– Đi đâu?
– Đi ăn trưa chứ đi đâu.
– Vậy thì anh đi đi tại sao lại còn phải rủ tôi.
– Tôi không rủ cô mà trách nhiệm của cô là phải đi với tôi. Không nhiều lời nữa đi thôi tôi đói rồi.
Nói xong Chí Vương nắm tay Yên Yên và kéo cô đi.
Một lúc sau, hai người xuống xe và bước vào một nhà hàng sang trọng. Khi bước vào quán, Yên Yên khó hiểu khi mọi người ai cũng nhìn chằm chằm vào cô và Chí Vương. Sau khi vừa ngồi vào bàn ăn, cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ ở bàn đằng sau.
– ” Anh chàng đấy thật đẹp trai”
– ” Đúng thế nhưng cô gái đi bên cạnh trông thật quê mùa, có lẽ không phải bạn gái của anh ấy đâu nhỉ”
– ” Tất nhiên, cô ta sao có thể là bạn gái của anh ấy kia chứ chắc chỉ có thể là người hầu thôi. Hahaha”
Nghe đến đây Yên Yên thật sự rất tức giận, tại sao họ lại có thể nói mình như thế cô thắc mắc rồi quay sang nhìn Chí Vương, khác với cô anh bình tĩnh hơn nhiều mà hình như là không hề khó chịu. Yên Yên thắc mắc sao Chí Vương có thể bình tĩnh như thế hay anh không nghe thấy? Mà đúng rồi bọn họ đâu nói xấu anh mà chỉ đang nói xấu cô anh không tức giận cũng là điều đương nhiên. Yên Yên tự nhiên cảm thấy khó chịu và tức giận bởi thái độ của Chí Vương. Đó là những điều Yên Yên nghĩ, còn Chí Vương thật ra bên ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, thờ ơ như vậy nhưng tận sâu bên trong con người của anh có một thứ cảm giác gì đó thật lạ giống như kiểu anh muốn giết hết đám người trong nhà hàng đó vì đã đụng đến Yên Yên. Nhưng đó chỉ là tận sâu bên trong anh còn riêng bản thân anh, anh cũng thật sự không biết mình đang nghĩ gì.