Quay về, Hà Ái Vy biết tin Phương Chí Bình đang ở tù hằng ngày cô đều mang đồ ăn, bánh ngọt đến cho anh nhưng cô không lộ diện cô chỉ âm thầm mang đến rồi nhờ cảnh sát mang vào cứ như thế cô chờ đợi, yêu thầm anh suốt 4 năm nữa.
Trời đã ngả về chiều, Hà Ái Vy chọn cho mình một cái sơ mi trắng, quần tây đen nghe theo lời của mẹ cô đi xem mắt, lái xe đến địa chỉ nhà hàng mẹ cô đưa Hà Ái Vy thở dài một hơi:
“Haizz~ Không biết lại là thiếu gia giàu có nào nữa đây?”
Theo lời Dương Như Ánh Hà Ái Vy đi đến bàn số 7 ngồi đợi chống cằm ngồi đợi gần 10 phút bỗng cô nghe giọng nói mang theo vài phần lạnh của một người đàn ông từ phía đằng sau:
“Xin chào! Cô chính là đối tượng xem mắt của tôi sao?”
Vừa nghe Hà Ái Vy đã nhận ra đó chính là giọng nói của Phương Chí Bình cô đứng bật dậy quay người lại. Phương Chí Bình vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên khi biết đối tượng xem mắt của mình chính là cô.
Anh ngồi xuống khóe môi bất giác cong lên nhìn cô:
“Không ngờ đối tượng xem mắt của anh lại là em đấy.”
“Em cũng vậy không thể nào ngờ được người đó lại chính là anh.” Hà Ái Vy rất vui khi biết người mà mẹ cô sắp xếp xem mắt chính là anh.
Phương Chí Bình nhìn cô chăm chú, nhếch môi mỉm cười bây giờ anh thật sự rất muốn xác nhận cô có phải là cô gái đã âm thầm thăm anh lúc anh ở trong tù hay không:
“Ái Vy! Tính ra cũng rất lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau hình như là tám năm rồi đúng không?”
“Vâng! Không ngờ là thời gian lại trôi qua mau đến như vậy thoáng một cái đã trôi qua tám năm.”
“Vậy trong tám năm qua em sống như thế nào? Có tốt không?”
“Thời gian qua em sống rất tốt em thật sự không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau.”
Đôi mày của Phương Chí Bình khẽ nhướng lên đôi mắt hơi híp lại nhìn cô:
“Anh lại không nghĩ vậy anh nghĩ em có rất nhiều cơ hội để gặp anh đấy chứ nhưng em lại không chịu thôi chỉ có anh là không có cơ hội để gặp em.”
Vừa nói Phương Chí Bình vừa quan sát từng cử chỉ, biểu cảm trên gương mặt của Hà Ái Vy một cách chăm chú nhất. Hà Ái Vy có chút giật mình nhưng cô cố gắng không lộ ra ngoài cho anh biết bây giờ trong lòng của cô có rất nhiều câu hỏi trong đầu:
“Tại sao anh ấy lại đột nhiên hỏi như vậy? Có phải anh ấy đã phát hiện ra chuyện gì rồi không? Chẳng lẽ anh ấy đã biết người vào thăm anh ấy chính là mình? Không được! Mình nhất định phải bình tĩnh.”
Hà Ái Vy cười cười cố gắng không biểu lộ một điều gì cả:
“Anh nói vậy là sao? Em không hiểu từ lúc em về em còn không biết anh ở đâu thì làm sao mà có nhiều cơ hội gặp mặt anh chứ? Nếu như có cơ hội thì em không có lý do gì mà không gặp anh cả.”
“Anh cũng đang thắc mắc điều đó đấy.” Phương Chí Bình nhìn cô khẽ nhếch môi mỉm cười.
Hà Ái Vy trong lòng căng thẳng, hồi hộp, lo sợ anh đã biết điều gì cô cười gượng nhìn anh:
“Rốt cuộc là anh đang nói gì vậy? Em thật sự không hiểu anh càng nói em càng mơ hồ.”
Thấy cô căng thẳng anh càng chắc chắn cô chính là cô gái đó anh nhún vai, cười nhẹ đáp:
“Em không cần căng thẳng như thế anh chỉ là nói đùa vui vậy thôi.”
Phương Chí Bình lấy sợi dây chuyền ra đưa cho cô:
“Dây chuyền này là của em phải không?”
“Vâng! Đây là sợi dây em mới làm mất nó đã rơi ở chỗ của anh sao?” Hà Ái Vy nhận lấy sợi dây chuyền rồi trả lời.
“Đúng vậy! Dây chuyền của em đẹp thật đó anh còn cảm thấy nó có chút đặc biệt nữa.”
“Vậy sao? Em lại thấy nó không có gì đặc biệt cả.” Hà Ái Vy cười gượng, cắn khóe môi của mình đây là lần đầu tiên cô gặp anh mà muốn đi về như vậy cô sợ nếu như thế thì sẽ lỡ miệng nói ra điều gì đó cho anh nghi ngờ.