Đây là lần đầu tiên Phương Hân đặt chân tới nhà của Phong Duật Thần, sự sang trọng xa hoa của ngôi biệt thự lớn khiến cho cô có chút căng thẳng. May mà ngoài người giúp việc ra, trong nhà không còn phụ nữ hay người lớn, nếu không Phương Hân thật không biết mình nên xử lí tình huống như thế nào.
Phong Duật Khang từ lúc xuống xe tới khi vào nhà đều bám theo Phương Hân không buông, cô cũng không đẩy thằng bé ra, ngược lại cô càng phải cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình.
Phong Duật Thần nhìn thấy vậy, khẽ nghiêm khắc gọi con mình:
– Tiểu Duật Khang, được rồi, con phải cho mẹ con thời gian nghỉ ngơi chứ?
Tiểu Duật Khang khuôn mặt ỉu xìu, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông Phương Hân ra. Phương Hân cảm thấy anh như vậy có hơi nghiêm khắc quá rồi, định nói đỡ cho thằng bé vài câu thì anh lại ngắt lời:
– Em cũng không rảnh rỗi đâu, vào đây với tôi.
Nói rồi Phong Duật Thần bước vào phòng làm việc luôn, không hề có ý định quay lại gọi Phương Hân thêm lần nữa. Cô giật mình, vội vã đuổi theo anh, trong lòng vừa hồi hộp cũng vừa lo lắng.
Phòng làm việc của Phong Duật Thần rất rộng, toàn bộ đều trong trạng thái yên tĩnh. Bước theo sau anh, cô càng thêm thận trọng hơn, cho tới khi anh chỉ cô ngồi xuống ghế trước mặt mình.
– Ngồi đi!
Phương Hân gật đầu rồi ngồi xuống, dè dặt hỏi:
– Phong tổng, anh…có chuyện gì muốn nói sao?
Phong Duật Thần chỉ Phương Hân ngồi xuống ghế đối diện, sau đó anh mới bất thình lình hỏi:
– Nghe nói, mấy ngày nay em bị nhân viên trong công ty đồn thổi?
Thư kí Anna cùng với hai người trợ lí cũng có nói với Phong Duật Thần chuyện này. Ban đầu anh cũng không quan tâm cho lắm, nhưng hôm nay anh đã tận mắt chứng kiến cảnh nhân viên thái độ với Phương Hân. Tuy cô tỏ ra là không quan tâm, nhưng anh lại thấy lòng mình khó chịu vô cùng. Vì anh mà cô bị người ta nói xấu đồn thổi này nọ, anh không thể không quản chuyện này được.
Tuy là Anna đã thông báo rằng nếu ai còn bàn tán chuyện của cấp trên nữa thì sẽ bị đuổi việc, nhưng miệng lưỡi con người cay độc, càng cấm thì họ sẽ càng bàn tán nhiều hơn.
Phong Duật Thần nghĩ mình cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này.
Phương Hân không ngờ Phong Duật Thần gọi cô vào đây chỉ là để nói về chuyện này, cô cứ nghĩ là anh không thèm quan tâm đến. Nhưng thật ra cô cũng chẳng để tâm là mấy, chủ yếu tập trung vào công việc thì vẫn hơn:
– Đúng là vậy nhưng mà tôi đã không còn để tâm tới mấy lời nói đó rồi. Kệ họ đi, dù sao tôi cũng chẳng bị mất miếng thịt nào mà…
Sắc mặt Phong Duật Thần càng sa sầm. Phương Hân ý thức được việc có lẽ mình đã nói sai gì đó, liền im lặng hẳn. Khuôn mặt anh như vậy là có ý gì chứ?
Phong Duật Thần nghiêm túc ngồi thẳng người, nhìn cô chằm chằm. Mãi lát sau anh mới cất giọng nhàn nhạt, nói như thể đây là một điều đương nhiên:
– Tôi tưởng, em sẽ nhân cơ hội này mà muốn tôi sa thải hết bọn họ chứ?
Làm gì có ai không quan tâm tới danh tiếng của bản thân như Phương Hân chứ, với lại chuyện này là do anh mà ra, anh cũng không muốn chuyện riêng của bản thân bị bàn tán này nọ.
Phương Hân khẽ lắc đầu, làm vậy thì chỉ càng khiến cho câu chuyện càng bôi càng đen mà thôi, thứ cô muốn là mấy người đó sẽ nhìn thấy năng lực làm việc của cô, từ đó mà tâm phục khẩu phục hoàn toàn.
Mọi chuyện vẫn nên để nó theo lẽ tự nhiên thì hơn…
Thấy Phương Hân lắc đầu rồi, Phong Duật Thần cũng không miễn cưỡng cô nữa, nhưng anh có một điều kiện:
– Thế này đi, từ giờ em sẽ tới phòng làm việc của tôi để làm việc, làm thư kí cho tôi. Như vậy sẽ không lo phải nghe mấy lời đồn thổi bên tai nữa, rất mất tập trung đó!
Câu nói của Phong Duật Thần như sét đánh ngang tai Phương Hân. Như vậy khác nào đẩy cô vào chỗ chết đâu chứ? Cô thật không biết, anh rốt cuộc là vô tình hay cố tình đây. Vô duyên vô cớ được thăng chức như vậy, bây giờ cô có giải thích khàn cổ họng cũng không ai tin đâu.
Phương Hân nhìn Phong Duật Thần, khẽ cười trừ:
– Phong tổng, tôi thấy hay là thôi đi. Tự nhiên được thăng chức như vậy, tôi dù tôi có mười cái miệng cũng không giải thích sao cho hết được.
Phong Duật Thần lập tức nhíu mày không vui. Anh chính là muốn cô gần mình nhất có thể, để khi ngẩng đầu lên cũng ngay lập tức nhìn thấy cô. Cho nên, anh mới cố tình thăng chức cho cô. Vậy mà cô lại từ chối ư?
Phong Duật Thần cũng nghĩ mình điên rồi nên mới ép buộc cô gái nhỏ này phải trở thành thư kí của mình, nhưng ý anh đã quyết, không ai có thể thay đổi được:
– Em chỉ cần làm việc của em, mấy người kia ai còn thích nhiều chuyện thì tôi sẽ lập tức đuổi việc họ!
Một câu nói không cho phép Phương Hân có thể từ chối được, cô càng không thể liều mạng từ chối. Cuối cùng cô đành ấm ức nghe theo lời Phong Duật Thần.
Thấy cô ngoan ngoãn thoả hiệp, khoé môi anh khẽ cong lên cười. Cô rõ ràng vẫn không cam tâm, điều này thể hiện rõ trên gương mặt nhỏ của cô. Anh liền giơ tay lên, véo mạnh vào má cô:
– Ở bên tôi không được phép phân tâm vì chuyện khác, tôi nói thế nào thì là thế đấy. Nghe rõ chưa?
Đúng là một tên sếp có sở thích kiểm soát người khác. Phương Hân bĩu môi, nhưng đầu vẫn miễn cưỡng gật:
– Nghe rõ rồi!
…
Đến tối muộn, sau khi ăn cơm xong thì Phong Duật Thần mới lái xe đưa Phương Hân về nhà. Tuy hôm nay anh ép buộc cô phải tới nhà mình, nhưng anh cũng không quên dặn dò trợ lí Lương Thành tới để chăm sóc bố cô. Lương Thành sau khi nhìn thấy Phương Hân về thì mới yên tâm rời đi, bố cô cũng đã ăn tối rồi ngủ say rồi.
Phương Hân thật cảm kích Phong Duật Thần, không ngờ nhìn hắn bá đạo vô lí như vậy, nhưng cũng được coi là còn có lương tâm. Sau khi Lương Thành rời khỏi nhà, Phong Duật Thần mới quay sang nhìn Phương Hân:
– Được rồi, cứ yên tâm ngủ một giấc thật ngon đi. Mai tôi tới đón em!
Phương Hân khẽ gật đầu, nhìn theo bóng dáng Phong Duật Thần đang chuẩn bị rời khỏi nhà. Bỗng nhiên, cô gọi anh lại:
– Phong tổng, cảm ơn anh!
Phong Duật Thần bước được một bước thì dừng lại, xoay người nhìn cô. Trên môi anh vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó anh cất lời:
– Cảm ơn vì chuyện gì?
Phương Hân khẽ cắn môi, nhìn sang phòng của bố một cái thật nhanh:
– Cảm ơn anh vì đã cho người chăm sóc bố tôi trong lúc tôi vắng nhà.
Trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy, cho dù chỉ là một hành động nhỏ nhất, cô cũng cảm thấy lòng mình ấm áp. Bây giờ nhìn người đàn ông đang đối diện trước mặt mình, cô thầm nghĩ, có lẽ anh cũng không đáng ghét như mình đã từng nghĩ đâu.
Phong Duật Thần đột nhiên tiến lại về phía cô, chỉ vài bước ngắn đã đứng ngay trước mắt cô. Anh rất cao, vì thế nên cô phải khó khăn ngước lên nhìn anh. Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút hoang mang, trái tim vô cớ đập thật nhanh.
Phong Duật Thần giơ tay lên chạm vào má cô khiến cho cô khẽ run rẩy, giọng nói của anh nghe rất hay, nhẹ nhàng vang lên bên tai cô:
– Em dễ mềm lòng thật đấy. Nhỡ sau này có ai đó dụ em đi bằng phương thức này, tôi biết nên làm sao đây?
Trái tim Phương Hân càng thêm đập mạnh, đầu óc cô đã sớm quay cuồng thành một cục. Cô không hiểu ý của Phong Duật Thần cho lắm. Người đàn ông này, bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời của cô, rồi còn tìm đủ mọi cách để kéo cô lại gần anh hơn. Anh rốt cuộc là có mục đích gì chứ?
Không biết mục đích của anh là tốt hay xấu, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an trong lòng. Cô tự ti vì 5 năm trước đã từng mang thai hộ, cô đã từng nghĩ là người như cô sẽ không bao giờ có cơ hội để yêu đương như những người bình thường nữa. Cho nên, cô không muốn nuôi chút hy vọng mong manh, để rồi lại thất vọng lại càng nhiều.
– Phong tổng, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó rồi. Tôi…tôi chỉ đồng ý làm bảo mẫu cho tiểu thiếu gia thôi, còn mấy chuyện khác…tôi nghĩ…
– Em rõ ràng không phải đồ ngốc, em rõ ràng biết ý của tôi là gì. Không cần phải từ chối vội, tôi sẽ cho em thời gian để suy nghĩ.
Phong Duật Thần không muốn nghe những lời từ chối của Phương Hân, anh đã nhanh chóng cắt ngang lời của cô. Anh biết rõ bản thân đang làm gì, cho nên không cần cô nhắc nhở!
Phương Hân á khẩu, nhất thời không biết đáp lại thế nào, nét mặt cô bối rối vô cùng. Phong Duật Thần khẽ vỗ vai cô, dịu giọng xuống:
– Được rồi, không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.