(34)
Trên đường về, Tô Hy rơi vào trầm tư một hồi lâu, nghĩ về những chuyện đã qua. Trước đây cô vẫn luôn tự hỏi bản thân rằng, rốt cuộc vì sao Hà Diệp Nhu lại đối xử với cô như vậy, cô đã làm gì sai hay sao? Nhưng tới hôm nay, cô đã có được một đáp án chính xác nhất rồi. Cô ta cũng đã thừa nhận, là cô ta đố kị với cô. Không cần chính miệng thừa nhận, nhưng những câu nói đó của cô ta cũng đã vạch trần tất cả tâm tư của cô ta rồi.
Tô Hy không tiếc nuối, mà cô chỉ thấy buồn. Buồn ở đây không phải đau buồn, mà là buồn cười. Cô tự cười nhạo chính bản thân mình, sau đó lại cười nhạo sự đố kị ngu xuẩn của Hà Diệp Nhu. Là do cô ngốc nghếch quá, cho nên mới dễ dàng bị cô ta qua mặt như vậy. Bao nhiêu năm nay cô ta vẫn luôn lừa dối cô, dùng cái vẻ mặt kia ngây thơ vô tội kia để diễn xuất. Quả thực rất giỏi đó, nhưng cô đã không còn là Tô Hy ngu ngốc của trước đây nữa rồi. Bao nhiêu món nợ, cô sẽ dần dần tính sổ, tính lại cả gốc lẫn lãi.
Lục Thiên Viễn ngồi bên cạnh cứ nhìn cô chằm chằm. Anh không đoán được tâm tư của cô, nhưng cũng không thể im lặng như thế mãi được.
– Hôm nay, cảm ơn cô!
Lục Thiên Viễn chủ động lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im ắng này. Tô Hy chỉ liếc nhìn anh một cái, miễn cưỡng đáp lại một câu:
– Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai.
Lúc đầu Tô Hy nghĩ, sau khi bảo lãnh Lục Thiên Viễn ra thì cô nhất định phải mắng anh ta một trận, nhưng giờ thì cô mất hứng rồi. Đến cả nói chuyện cô cũng lười mở miệng nữa, sao còn ngôn từ để chửi người chứ? Với lại…Lục Thiên Quân trước khi đi công tác đã dặn dò cô không được quá thân thiết với Lục Thiên Viễn, cô đương nhiên không dám quên.
Cách xa Lục Thiên Viễn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.
Lục Thiên Viễn thấy Tô Hy lạnh nhạt với mình, anh ta cũng không biết nên nói gì thêm, đành im lặng. Thật nực cười, tại sao lúc nãy anh lại rung động với cô một lần nữa chứ? Không thể được, điều này là không thể.
Mối quan hệ của Lục Thiên Viễn và Lục Thiên Quân trước giờ rất tốt, cho nên Lục Thiên Viễn càng phải chôn vùi tình cảm của mình thật sâu, mãi mãi không để nó bị đào lên một lần nữa.
“Lục Thiên Viễn, chú ý một chút, cô ấy giờ đã là chị dâu của mày rồi.”
…
Vài ngày sau trôi qua…
Cuộc sống của Tô Hy vẫn tiếp diễn bình thường, nhưng Lục Thiên Quân thì chưa đi công tác về. Hình như anh rất bận rộn, vì mỗi lần cô gọi điện đến thì anh lại đang họp. Cho nên cô không dám gọi tiếp nữa, sợ bản thân sẽ làm phiền tới anh.
Sau ngày hôm đó Trương Tử Dương cũng không dám lộ liễu bám theo Tô Hy nữa, nhưng thi thoảng thì Tô Hy vẫn bắt gặp ánh nhìn mê mẩn của hắn dành cho cô. Cô biết hắn vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc, trước kia theo đuổi cô, hắn cũng mặt dày như vậy. Vẻ ngoài của hắn cũng khôi ngô tuấn tú đấy, gia cảnh tuy không được bằng Tô gia hay Hà gia, nhưng ít ra cũng là một gia đình có học. Nhưng thật không ngờ lòng dạ bên trong còn không bằng một chút gì của vẻ ngoài, lại là một tên tra nam vô liêm sỉ như vậy. Cô đã từng bị hắn lừa một lần, đương nhiên sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa.
Hà Diệp Nhu cũng cố gắng nhẫn nhịn, một phần là vì kiêng dè thế lực của Lục gia. Mấy hôm trước, Hà Minh Thành đùng đùng tức giận xông vào phòng cô ta, lớn tiếng cảnh cáo:
– Hà Diệp Nhu, bố cấm con ở ngoài làm những chuyện thiếu suy nghĩ. Động não một chút đi, con xem lần này con đã đắc tội với ai rồi? Lục thị tự nhiên chèn ép chúng ta, khiến cho cổ phiếu không ngừng chao đảo. Mấy lần trước cũng là vì chuyện tốt của con mà cổ phiếu Hà thị rớt giá không ngừng, còn chưa biết rút kinh nghiệm hay sao? Cứ như vậy có ngày bố cũng bị con chọc cho tức đến chết thôi.
Hà Diệp Nhu đột nhiên bị bố mắng một trận, cô ta oan ức vô cùng. Mấy lần trước là lỗi của cô ta, nhưng cô ta đã làm gì đắc tội với Lục gia đâu chứ?
– Bố, bố nói gì con không hiểu. Con nào dám đắc tội với Lục gia chứ?
Lẽ nào là vì chuyện của Lục Thiên Viễn sao? Nhưng là Lục Thiên Viễn đánh Trương Tử Dương mà, nếu bị trừng phạt thì cũng phải là Trương Tử Dương phải gánh chịu mới đúng.
– Con đã đắc tội với dâu trưởng của nhà họ Lục, đây là đáp án của Lục gia cho chúng ta. Hà Diệp Nhu, con làm gì mà con không biết sao? Thật là tức chết mất.
Hà Minh Thành nói rồi tức giận rời khỏi phòng. Ông ta đương nhiên không biết rằng, dâu trưởng nhà họ Lục chính là Tô Hy. Ông ta chỉ nghĩ đơn giản là Hà Diệp Nhu đã vô tình đắc tội tới người nhà họ Lục mà thôi.
Cho tới khi Hà Minh Thành đi rồi, Hà Diệp Nhu mới sững sờ một hồi lâu. Cô ta dám chắc chắn chuyện này cho chính là do Tô Hy gây ra. Nếu không thì tại sao đang yên đang lành, Lục thị lại chèn ép nhà họ Hà chứ?
Phải, chính là do Tô Hy. Nhưng hiện tại, Hà gia chẳng thể làm được gì Lục gia. Cho nên Hà Diệp Nhu chỉ có thể nhẫn nhịn một chút mà thôi.
Nhưng ngày hôm nay cô ta lại bắt gặp cảnh Trương Tử Dương đang chăm chú ngắm nhìn Tô Hy tới mê mẩn, cơn tức giận trong người lại bùng lên. Cô ta không thể nhịn được nữa, cho nên nhân lúc Trương Tử Dương và cả Lục Thiên Viễn không có ở lớp, cô ta đã tới tính sổ với Tô Hy.
– Tiện nhân lẳng lơ, cô không những quyến rũ hai vị thiếu gia nhà họ Lục, bây giờ đến cả anh Tử Dương của tôi mà cũng dám nhòm ngó. Cô đừng tưởng cậy Lục tổng là muốn làm gì thì làm. Hà thị bị Lục thị chèn ép, chẳng phải chính là do kiệt tác của cô hay sao? Tôi nói cho cô biết, đừng có đắc ý quá sớm, cẩn thận sẽ ngã đau đấy.
Câu nói của Hà Diệp Nhu lập tức đã thu hút sự chú ý của các bạn sinh viên còn ở trong lớp học, chính vì bọn họ không hiểu vì nên mới xì xào bàn tán với nhau.
Cái gì chứ, không phải là Tô Hy đang hẹn hò với Lục Thiên Viễn hay sao? Sao bây giờ chui ra cả Lục tổng nữa rồi?
Ở đây ai ai cũng biết Lục gia có hai người con trai vô cùng xuất sắc, chưa kể tới con cháu của Lục gia, ai ai cũng ưu tú cả. Nhưng vị Lục tổng mà Hà Diệp Nhu nói, chỉ có thể là Lục Thiên Quân trong lời đồn mà thôi.
Lục Thiên Quân, người đàn ông quyền lực có thể một tay che trời, tài giỏi khiến cho người khác tâm phục khẩu phục, thủ đoạn thì làm ăn tàn nhẫn dứt khoát. Anh chính là một người đàn ông rất nguy hiểm, không có người phụ nữ nào dám tùy tiện dây dưa vào. Nhưng càng nguy hiểm thì phụ nữ càng mê mẩn không thôi, chỉ cần được anh cho phép thôi, nhất định sẽ có rất nhiều phụ nữ chủ động ngã vào vòng tay của anh.
Ý của Hà Diệp Nhu là, Tô Hy không những quen với nhị thiếu gia họ Lục mà còn dây dưa với vị Lục tổng trong truyền thuyết đó sao? Bây giờ Tô Hy còn chủ động quyến rũ cả “bạn trai cũ” nữa, sao có thể như vậy được chứ? Thật là không biết xấu hổ.
Mọi người đều chăm chú nhìn Tô Hy, xem xem cô sẽ trả lời thế nào, rốt cuộc có chịu thừa nhận là mình đang bắt cá nhiều tay hay không?
Tô Hy vốn không quan tâm việc Hà Diệp Nhu tới gây chuyện, nhưng cô lại để tâm tới một điều trong câu nói của cô ta. Lục thị đang chèn ép Hà thị sao? Cô có nhớ là cô vẫn chưa nói gì với Lục Thiên Quân cơ mà. Rõ ràng cô nói với anh là, bản thân muốn tự mình tính sổ với Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương.
Lục Thiên Quân tại sao lại làm như vậy, hay là anh đã biết những ân oán gần đây của cô với Hà Diệp Nhu? Nhưng điều đó là không thể, anh làm sao biết? Cô chỉ kể những thủ đoạn đối phó của mình cho anh nghe thôi mà.
Nghĩ tới đây, sống lưng Tô Hy đột nhiên trở nên lạnh ngắt. Cô cẩn thận quan sát xung quanh mình, xem xem có gì khả nghi không?
Ở một góc khuất, người vệ sĩ áo đen vội vã núp lại, sau đó cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại:
– Lục tổng, hình như phu nhân phát hiện ra chuyện cô ấy đang bị theo dõi rồi ạ.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó mới có người đáp lại, ngữ điệu vô cùng nặng nề:
– Tôi biết rồi.
…