Sau khi thanh toán tiền, tổng tài thuận tay cắt mác, để Tiểu Hồ Đậu mặc quần áo mới rời đi.
Hai người ngồi vào ghế sau chiếc xe hơi sang trọng của tổng tài.
Tổng tài: ” Sổ hộ khẩu có mang theo không?”
Tiểu Hồ Đậu: ” Mang theo rồi, Tiểu Sài…… chúng ta bây giờ đi Cục dân chính?”
Tổng tài gật đầu: ” Thế nào? Anh nghĩ rằng quá nhanh sao?”
Thư ký đang lái xe kịp thời đưa ra đề xuất: “Tôi nghĩ cũng cảm thấy có chút qua loa rồi. Chi bằng để bà chủ về thăm nhà trước.”
Tổng tài: “Tôi đang nói chuyện với bà chủ, đừng ngắt lời.”
Thư ký: ” Được rồi, sếp. “
Tổng tài quay đầu lại nhìn Tiểu Hồ Đậu:” Vậy thì anh nghĩ sao? “
Đương nhiên, hắn phải nắm bắt cơ hội đạt đến đỉnh cao của cuộc đời!
Nhưng Hiểu Trà không được tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Tiểu Hồ Đậu khẽ cười, ” Tổng tài nghĩ gì mới là quan trọng nhất.”
Tổng tài: “Tốt lắm, tôi thích loại Alpha hiểu chuyện như anh. Trực tiếp đến Cục dân chính.”
Hai người ở trước cửa Cục dân chính gặp phải bạn trai cũ và Tiểu Tam.
Tổng tài tâm trạng vui vẻ, nhiệt tình chào hỏi bạn trai cũ: ” Bạn trai cũ! Trùng hợp ghê, hai người đến đây để kết hôn à?”
Sắc mặt của bạn trai cũ và Tiểu Tam xanh như giấy chứng nhận ly hôn trên tay của họ.
Tiểu Hồ Đậu: “Ha ha”
Tổng tài: “Anh cười cái gì?”
Tiểu Hồ Đậu mỉm cười lắc đầu: “Không có, Tiểu Sài. Tôi chỉ nghĩ rằng hai người bạn của em rất hợp nhau.”
Tổng tài mỉm cười: “Ông hoàng nón xanh, trời sinh một cặp. “
Tiểu Tam mặt xanh lét: “Chung Sài, đừng có mà quá đáng!”
Tổng tài lười cho y mặt mũi, tiến vào Cục Dân chính không thèm liếc mắt một cái.
Họ nhanh chóng chụp ảnh, điền vào các mẫu đơn, nộp thủ tục.
Hai mươi phút sau, Tiểu Hồ đậu đang đứng trước cửa Cục Dân Chính ôm tờ giấy đổ, vẫn còn trong trạng thái mê man.
Hắn bây giờ là A đã kết hôn!
Tổng tài nhìn ảnh cưới vui vẻ nói: “Thật là tốt!”
Thực ra, ảnh chụp ở Cục Dân chính thực sự rất khó coi, cả hai đều bị tối hai tông màu, biểu cảm cứng đờ.
Nhưng nghe những gì tổng tài nói, Tiểu Hồ Đậu vẫn có chút xúc động.
Tiểu Hồ Đậu: ” Tiểu Sài ăn ảnh, chụp thế nào cũng đẹp.”
Tổng tài cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ôm vai người kia bước lên xe: “Anh thích là tốt!”
Tiểu Hồ Đậu cười nhẹ.
Giống như tất cả những vị bá đạo tổng tài khác, Chung Sài có nhiều tài sản đến mức không nhớ nổi, anh yêu cầu thư ký chọn nơi thanh tịnh nhất để tránh bị người thân quấy rối.
Nửa giờ sau, tổng tài và Tiểu Hồ Đậu đứng ở cửa khu nhà xưởng ở ngoại ô, gió lạnh thổi qua.
Thư ký mỉm cười nói: “Ông chủ, đây là nơi thanh tịnh nhất trong tất cả tài sản của ngài.”
Tổng tài: “Nhưng nơi này không thể ở được.”
Thư ký: “Ngài có thể sống trong một thị trấn tồi tàn.”
Tiểu Hồ Đậu mặt hơi tái xanh: “Tiểu Sài, anh hơi chóng mặt, có lẽ bị cảm. “
Tổng tài:” Cậu làm sao có thể để bà chủ sống trong một thị trấn tồi tàn được? Anh ấy rất yếu! “
Thư ký:” Nhưng những tài sản khác bố mẹ ngài đều biết. “
Tổng tài: “…. Ài, dù sao lúc nào cũng không thoát khỏi cằn nhằn, sức khỏe của vợ tôi mới quan trọng! ‘
Thư ký:.’ Tôi sớm biết ngài sẽ nghĩ như vậy. Thật ra, đằng sau nhà máy là khu biệt thự ở lưng núi của Hoa Nhuận, ngài có một bất động sản ở đó. “
Tiểu Hồ Đậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thư ký tiếp tục cười nói: “Khí sắc của bà chủ không tốt lắm, không phải là do thận hư sao?”
Tiểu Hồ Đậu: “…”
Sau khi về đến nhà, Tiêu Hồ Đậu cẩn thận nói: “Anh nghĩ là thư ký của em không thích anh cho lắm. “
Tổng tài:” Anh cảm thấy cậu ta nói khó nghe? “
Tiểu Hồ Đậu do dự nói: “… có một chút.”
Tổng tài giải thích: “Cậu ta là thư ký mà cha tôi chọn cho tôi. Cha tôi nghĩ rằng lời thật mất lòng là tốt cho tôi, vì vậy tôi đã tìm một người dám khuyên nhủ.! “
Tiểu Hồ Đậu:” Em đã nghe lời khuyên của cậu ấy không? “
Tổng tài:” Không. “
Tiểu Hồ Đậu cảm thấy chủ tịch thực sự rất thẳng thắn, vì vậy hắn bày ra tư thế ôn nhu và hiền lành:” Công việc của em rất bận đi? Xe vẫn đang đợi ở cửa. Không cần ở cùng anh, anh sẽ ở nhà đợi em, em đi làm đi. “
Tổng tài:” Tôi có cuộc họp vào buổi tối, vì vậy tôi sẽ không ăn tối cùng anh. Buổi tối không cần để cửa cho tôi. Nếu tôi phải làm thêm giờ, tôi sẽ không về. “
Tiểu Hồ Đậu: Nói chuyện với tổng tài thực sự không thể nói vòng vo, anh ta chỉ hiểu ý nghĩa bề ngoài.
Tiểu Hồ Đậu: “Được rồi Tiểu Sài, em đi đi, đừng lo lắng cho anh.”
Tổng tài quay đầu rời đi.
Một lúc sau, anh lại từ ngoài cửa đi vào: “Nhân tiện, anh đang làm gì?”
Tiểu Hồ Đậu: ” Tiểu Sài, tôi là một nghệ sĩ.”
Tổng tài: “Được rồi, đi theo tôi, anh sẽ không chịu thiệt đâu! “
Tổng tài quay đầu lại rời đi.
Tiểu Hồ Đậu: luôn cảm thấy rằng đầu óc của vợ tôi không được tốt cho lắm.
Tổng tài lên xe, lấy máy tính bảng ra bắt đầu giải quyết công việc chính thức.
Khi đi ngang qua trung tâm thành phố, tổng tài quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giả tạo của Tiểu Tam trên màn hình quảng cáo cực lớn bên ngoài cửa kính ô tô.
Tiểu Tam dựa vào kim chủ leo lên tuyến ba, được coi như là một minh tinh nhỏ nổi tiếng.
Tổng tài nhìn thấy khuôn mặt của y thì tức giận.
Tổng tài gọi điện cho bộ phận quảng cáo: “Ngày mai màn hình quảng cáo lớn của Tiểu San sẽ bị thu hồi, ảnh cưới của tôi sẽ được đăng lên……….Tôi kết hôn được bao lâu liên quan gì đến cậu? Ảnh cưới sẽ gửi cho cậu sau! “
Thư ký: “Chủ tịch, có phải quá qua loa không!”
Tổng tài: “Đưa tin tức kết hôn của tôi cho công ty truyền thông mới được mua lại với tư cách độc quyền. Những tác phẩm trước đây của bà chủ đều đào lại, yxh phải có tên tôi trên tiêu đề. “
Thư ký:” Tổng tài, anh thực sự muốn dùng chính mình để cọ nhiệt cho bà chủ sao. “
Tổng tài:” Không xào thì đúng là có lỗi với một tiếng bà chủ này. “
Tiểu Hồ Đậu vào đêm hôm đó vì “gả vào hào môn” mà hot lên trên mạng xã hội.
Bà chủ đương nhiên được công ty rất coi trọng, người quản lý, nhà tạo hình, trợ lý sinh hoạt có sự thay đổi hoàn toàn. Thông cáo nhẹ nhàng nhận tới tay, dựa vào cách làm việc khéo léo của mình hắn đã được xếp vào hàng đầu!
Tất nhiên, đây cũng là chuyện của sau này.
Tổng tài tăng ca đến tận rạng sáng, nhận được cuộc gọi đoạt mạng liên hoàn từ cha mẹ.
Chung phụ và Chung mẫu là một cuộc hôn nhân thương mại điển hình, mỗi người đóng vai trò riêng của họ, và vợ chồng chỉ là danh hiệu.
Nhưng về Chung Sài, hai người đều nhất trí đối ngoại.
Chung phụ: “Thằng ranh con, chuyện trọng đại như chuyện kết hôn sao không thương lượng với bố mẹ? Phản rồi!”
Tổng tài bảo thư ký nghe điện thoại, bên cạnh cậu ta nói nhỏ: “Nói tôi bận. “
Thư ký:” Ông chủ nói anh ấy bận. “
Chung phụ:” Để nó nghe điện thoại! “
Tổng tài phải nhấc điện thoại di động:” Alo, bố. “
Chung phụ:” Con làm người ta bụng to rồi phải không? Hắn nóng lòng muốn gả vào Chung gia? “
Tổng tài: “Hiểu Trà là Alpha.”
Chung phụ: “Hắn làm bụng của con lớn rồi?”
Chung mẫu: ” Bố Chung Sài, nói chuyện cẩn thận chút!”
Mối ràng buộc duy nhất trong cuộc hôn nhân của Chung phụ và Chung mẫu là Chung Sài. Tên chung cũng vì con trai mà đặt ra.
Tổng tài đập vỡ chiếc lọ: “Đúng vậy, đã ba tháng, muộn vài ngày nữa tôi nên mang thai rồi!”
Cha Trung tức giận đến mức đánh rơi điện thoại, cúp máy.
Thư ký: “Tổng tài, chuyện này có phải quá qua loa không?”
Tổng tài: “Ba tôi lại phải đổi điện thoại di động, ai làm ông ấy tức giận như vậy, haha!”
Thư ký cho rằng tổng tài là loại đứa trẻ sẽ vẽ bậy lên khuôn mặt của người cha đang ngủ.
Thư ký giọng điệu thành thạo: “Haha, không hổ là ngài!”
*Sau khi đăng kí kết hôn thì Trà Trà đổi xưng hô nhé.