Khi mà Vũ Thanh An xuống dưới dùng bữa trưa, cậu theo trí nhớ quản gia đã dẫn đi tới phòng ăn. Phòng ăn là một phòng lớn theo phong cách châu Âu, có một bàn ăn dài hình chữ nhật trải khăn trắng, còn có giá nến đặt chính giữa, hai bên đều xếp ghế ngay ngắn để lại một ghế lớn nhất, là của Ngụy Âu Dương.
Nhìn thấy người đàn ông kia đang ngồi chậm rãi đọc báo, người hầu xung quanh đang từng món từng món bày ra bàn, cậu cảm thấy mình giống như bước vào thế giới vua chúa thời xưa rồi.
Vừa tính đi đến chỗ đối diện hắn cũng là góc xa nhất, bất chợt người đàn ông ngẩng đầu lên đối cậu nói, “Ngồi cạnh tôi”.
“Eh?” Nhưng không phải bình thường trong phim, gia chủ sẽ ngồi một bên, khách sẽ ngồi phía đối diện sao?
“Nó chỉ là lễ nghi cổ lỗ sĩ thôi, mau lại đây ăn.” Một nữ hầu mang món cuối cùng bày ra, đưa tay xếp luôn cho cậu một bộ đĩa, Ngụy Âu Dương thẳng người, tiện tay đem tờ báo gấp lại, đặt lên trên khay cho nàng mang đi.
Vũ Thanh An tuy rất muốn ngồi cách xa hắn, thế nhưng gia chủ đã nói cũng không thể bất lịch sự đáp mình muốn ngồi đây được. Cậu đành xoay người hướng tới chỗ ghế bên tay phải phía người hầu mới bày ra.
Có lẽ Ngụy Âu Dương sinh sống ở bên Anh từ nhỏ, hắn chỉ quen ăn món Tây, Vũ Thanh An nhìn một bàn đều là các món hình thức không thua kém gì ngoài nhà hàng liền biết được hẳn vị đầu bếp cũng không tầm thường đi.
Nhưng cậu đã lâu chưa ăn đậu hũ Tứ Xuyên cả mì giăm bông, thật thèm…
Ngụy Âu Dương chậm rãi cắt thịt bò thành từng miếng, đưa mắt qua thì thấy người kia vẫn chưa động dao nĩa chỉ nhìn một bàn ăn mà ngơ ngẩn không biết nghĩ gì.
Thế nhưng người đàn ông lại như là biết rõ cậu, hắn lấy một muỗng khoai tây nghiền đặt vào đĩa thịt bò đã cắt rồi chuyển sang cho cậu, bản thân lấy lại đĩa mà Vũ Thanh An còn chưa đụng tới. Hắn nói, “Mau ăn đi, lần sau tôi sẽ cho người làm món Trung Quốc”.
Kì thực đầu bếp ở đây là theo hắn ở bên Anh về, cũng là người ngoại quốc, đối với mấy món Trung Quốc không am hiểu nhiều, Ngụy Âu Dương lại thích ăn đồ Tây thế nên họ càng không có làm. Bây giờ có Vũ Thanh An rồi, qua vài bữa ăn trưa hắn sớm phát hiện cậu chưa tiếp xúc đồ ăn phương Tây bao giờ, bình thường đều là ăn mấy món truyền thống, cùng lắm sẽ có vài món Hàn Quốc.
Hắn vốn đang suy tính có nên thuê thêm đầu bếp khác không, lo lắng nhóm người kia sẽ làm không đúng khẩu vị cậu. Các món phương Tây có thể nơi nào cũng giống nhau, nhưng các món châu Á mỗi nước đều có nét rất riêng, người ngoại quốc ăn có thể khó phát hiện ra, nhưng dân bản địa thì ngược lại, họ động đũa một cái liền phát hiện ra.
Vũ Thanh An lúc này đã sớm quay về với thực tại nhìn xuống đĩa thịt bò áp chảo cẩn thận, bên trên bề mặt còn có nước sốt, bên cạnh là khoai nghiền cùng rau thấy vô cùng bắt mắt. Thịt bò còn được cắt ra, đối với cậu không quen dùng dao nĩa vẫn rất tốt. Lấy một miếng cho vào miệng, vừa cắn là truyền đến độ dai của thịt bên trong, vị sốt nướng rất đặc trưng lại thêm một chút khoai nghiền thơm mùi bơ với phô mai. Vũ Thanh An đã sớm đem mấy món ăn truyền thống kia ném ra sau đầu, trước hết chính là ăn ngon mới trọng yếu. Tuy cậu mới tiếp xúc đồ ăn Tây, nhưng duy độc món này vẫn là món cậu yêu thích nhất trong mấy cái cậu thử qua.
Ăn uống xong rồi Ngụy Âu Dương lại rời đi, hắn nói cậu nghỉ trưa chiều sẽ đưa cậu đến trường. Vũ Thanh Ăn nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy ở đây cũng chưa quen cái cảm giác người người đều đứng xung quanh mình, hơn nữa chiều nay về trường mấy bản báo cáo cũng phải xem qua lại.
Cậu đứng dậy bước ra ngoài, hướng về nghĩa ngược lại mà Ngụy Âu Dương vừa đi, lúc đến cầu thang lại quay người lại. Quản gia Lâm đúng là có dẫn cậu đi quanh đây nhưng cũng bỏ qua vài nơi, một trong số đó chính là lối mà người nọ vừa đi. Cậu đứng ở đây tuy rằng đang là giữa trưa cũng không nhìn thấy được gì nhiều, trái lại với xung quanh nhà tràn ngập ánh sáng này, lối kia hai bên không có cửa sổ cũng không có đèn. Ngụy Âu Dương đi thẳng sau đó rẽ phải, lập tức biến mất trong tầm mắt cậu.
“Vũ thiếu, cậu cần gì sao?” Vừa lúc Lâm quản gia bước ra, thấy cậu đứng một chỗ chăm chú nhìn hướng ngược lại liền hỏi.
Vũ Thanh An giật mình, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, “Không có, cảm ơn”.
Thẳng đến khi bóng dáng thanh niên khuất trên tầng Lâm quản gia mới xoay người nói gì đó với nữ hầu đang đứng đằng sau, đợi nàng theo bước Vũ Thanh An vừa lên lầu rồi mới xoay người chậm rãi đi về phía ngược lại.
Ông rẽ tay phải, đi thêm vài ba bước chính là cánh cửa sắt lớn, mở nó ra trước mặt là lối đi dài tối tăm với vài ba bóng đèn treo trần cũ kĩ, ánh đèn vàng hắt xuống khiến cho nơi này đặc biệt tĩnh lặng lại mang chút không khí quỷ dị. Lâm quản gia vẫn tiếp tục bước đi, đến thẳng khi trước mặt là bức tường chắn ông mới dừng lại, bên cạnh là cánh cửa gỗ trắng hơi mục nát, nếu để ý phía trong còn truyền ra thanh âm có người nói chuyện.
“Cậu thật sự thích người kia sao?” – Loáng thoáng giọng người đàn ông.
Đáp lại hắn không có gì khác ngoài tiếng “huỵch” liên tục.
Âm thanh truyền ra đứt quãng, sau đó trở nên đều đặn, tần suất mỗi lúc một nhanh, phải đến 15 phút sau nó mới dừng lại, mà suốt quá trình người đàn ông ngoại trừ câu hỏi đầu ra cũng không nói gì thêm.
“Cậu ấy làm tôi cảm giác rất lạ, hoàn toàn khác biệt. Và đến khi cậu gặp Vũ Thanh An, cảm giác như… không chân thật.” – Chủ nhân giọng nói không ai khác chính là Ngụy Âu Dương.
Mỗi khi tiếp cận Vũ Thanh An, sâu thẳm bên trong hắn như có cái gì đó đang gào thét muốn thoát ra. Suốt một năm qua hễ cứ nhìn thấy cậu xuất hiện trong khu của hắn liền cảm giác như ngày đó tâm trạng sẽ tốt hơn, tất cả hình thành một thói quen. Đến khi hắn nhận ra rồi mới biết được, hóa ra người kia ảnh hưởng đến hắn nhiều như thế nào, hóa ra hắn để ý đến cậu nhiều như thế nào. Giống như tất cả không phải vì một tháng cậu thực tập ở Ngụy Âu thị, và chính là vì lần đầu gặp mặt kia kéo dài đến thẳng thời điểm đó trở thành chất xúc tác nhắm thẳng vào tâm trí hắn.
Lâm quản gia đẩy cửa bước vào, bên trong là căn phòng rộng lớn, chính giữa dựng một võ đài nhỏ, nom đằng sau có rất nhiều màn hình theo dõi cùng bàn điều khiển, bên tay trái bị treo rèm đen kín, phía còn lại là chỗ bàn ghế – nơi Leo đang ngồi. Còn Ngụy Âu Dương hiển nhiên hắn đang đứng trên võ đài được dựng giữa phòng, cả thân trên ở trần lộ ra cơ bắp, người bao một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc cũng vì mồ hôi mà hơi rũ xuống. Ngụy Âu Dương thấy ông đi vào cũng không phản ứng gì tiếp tục quay lại hướng bao cát đấm tới, mỗi lần bao tay da tiếp xúc với bao là một tiếng “huỵch” mạnh mẽ lại vang lên khắp căn phòng.
Leo coi vẻ lười biếng nằm dài trên ghế sofa, chân gác lên bàn trước mặt, “Tôi không rõ ràng, chẳng qua chỉ là một con cừu non vừa mắt ở quán bar thôi sao?”
“Ngài Ngụy, Vũ thiếu đã phát hiện ra điểm khác thường, cậu ấy tuy rằng không để ý nhiều nhưng vừa rồi rõ là đã có hoài nghi.” Lâm quản gia lên tiếng.
Lời ông vừa dứt, Leo lập tức ngồi thẳng dậy có chút khó tin được. Phải biết rằng nơi này là nhà chính của Ngụy gia, mà Ngụy Âu Dương cũng không phải chưa bao giờ mở tiệc lớn ở đây, có bao nhiêu người qua lại suốt vài tiếng trong căn nhà cũng khó mà tìm ra điểm khác lạ ở nơi này. Thế nhưng chỉ một cậu thanh niên còn đang học đại học mới bước vào nhà chưa đầy nửa tiếng đã nhìn ra điểm không bình thường, nếu không nói là thông minh thì chính là lực quan sát vô cùng nhạy bén, nhanh như thế đã phát hiện ra.
Nhìn biểu cảm của Leo, Lâm quản gia cũng nghĩ lại, quả thực lúc đó ông cũng không phải không ngạc nhiên. Ngay từ đầu Ngụy Âu Dương đem một thanh niên dung mạo không hề tầm thường về ông liền biết được cậu không phải người đơn giản mà có thể được sự quan tâm yêu thích của ông chủ. Đến khi dẫn cậu thăm dò căn nhà, nhìn cậu liếc qua cửa sổ hướng về phía nhà kính, nhìn cậu xem xét những căn phòng ông bỏ qua bằng ánh mắt đăm chiêu, ông suýt chút nữa liền không giấu được nét hốt hoảng trong đáy mắt.
Người thanh niên này tuy rằng biểu hiện luôn ngơ ngác dễ bị bắt nạt, nhưng có lúc từng cái nhăn mày, trong đáy mắt lại lóe lên ánh sáng không rõ ràng, luôn nắm bắt mọi thứ xung quanh nhanh chóng, đối diện với Ngụy Âu Dương lại có chút dè chừng không tự nhiên. Nếu không phải cậu là hắn trực tiếp đưa về lại thêm suy nghĩ tùy hứng, ông khẳng định nghi ngờ Vũ Thanh An có mục đích.
Và một phần Lâm quản gia cũng biết được tại sao Ngụy Âu Dương lại đối với người này có ý. Chính là Vũ Thanh An không giống mấy nữ nhân hay mấy vị công tử nhà giàu thậm chí là trai bao luôn muốn tiếp cận hắn, cái khí chất khi lại toát ra vẻ đơn thuần năng động, khi lại sắc bén dụ hoặc tuyệt không giống như đang làm bộ làm tịch hiển nhiên đã tác động tới hắn.
Ngụy Âu Dương vẫn không trả lời lại, cánh tay dài đầy cơ bắp mạnh mẽ vươn ra, dùng tốc độ khó bắt kịp liên tục tung quyền, cuối cùng hắn lùi lại vài bước, chân phải giơ lên quật thẳng vào bao cát. Một cước này đến giá treo bao cát cũng bị làm cho lung lay, cuối cùng không giữ vững được đổ xuống. Người đàn ông đứng dưới ánh đèn vàng treo trên võ đài, từ phía sau nhìn thấy hai bả vai to lớn của hắn theo hô hấp mà lên xuống, trông giống như một con mãnh thú vừa đi săn trở về.
“Cừu non sao?”
Đôi mắt sâu thẳm toát lên vẻ tà mị cùng suy tư, “Giống một mèo con chọc người yêu thương.”
________
Tổng giám đốc: Mèo con, thật lâu rồi anh chưa gọi em như thế?
Vũ Thanh An: Anh câm miệng, ai là mèo còn của anh?? Tôi mới không nhận một tên vô sỉ làm chủ nhân.
Tổng giám đốc: Anh biết anh biết, em chỉ muốn nhận làm chồng thôi đúng không?
Vũ Thanh An: …
Đứng trước căn phòng, Vũ Thanh An có chút khó tin được. Căn phòng này rộng hơn phòng ở căn hộ cũ kia, ngoại trừ bài trí theo phong cách đơn giản hiện đại cùng các đồ như tủ, bàn làm việc, giường hay các thứ khác ra, mọi đồ dùng còn lại đều là của cậu.
Biểu tình có chút mờ mịt, cậu không nắm bắt được tại sao rõ ràng chỉ là một bữa ăn liên hoan thôi, tưởng như là mình và hắn có lẽ sau này khó mà gặp lại, cuối cùng lại phát sinh ra chuyện kia, để rồi dây dưa không rõ suốt tận một năm tới.
“Tôi nghĩ thích em.” Trong đầu tự dưng vang lên tiếng nói của người đàn ông.
Thích cậu?
Từ lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia rồi tiếp đến một tháng thực tập, hắn đều là một mặt lưu manh thích khi dễ mình, cuối cùng chính là thích cậu?
Dựa vào cái gì đây?
Còn nữa, chỉ vì vị kia đe doạ một hai câu muốn kiện ra toà liền kí giấy bán thân, cái này là chuyện gì?
Vũ Thanh An xoa xoa đầu, mái tóc đen nhánh vốn hơi xù vì mất nếp giờ lại giống như một đám bông cải, nhún nhún liên tục. Trong lòng rõ thực phiền não, muốn đánh chửi cũng không thể, trước hết về mặt thể lực đã khó mà so với hắn, hơn nữa cậu còn không đảm bảo hắn có nói thật hay không. Nếu như hắn quả thực kiện cậu ra toà vậy tiền đồ của mình liền bị hủy đi rồi.
Vũ Thanh An co chân nằm nhoài xuống giường, trong lòng ai oán một tiếng, quả nhiên là nhà giàu, so với giường nhà cậu tốt hơn nhiều lắm.
Tiếng chuông chợt kêu lên người nào đó mới giật mình, liếc qua tìm kiếm liền thấy trên tủ đầu giường có ví cùng điện thoại của mình, rất nhanh đã đưa tay lấy nó. Tay vừa bấm nghe bên tai đã truyền đến giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ. Người này là chủ thuê phòng của cậu, là một phụ nữ tầm hơn 40 tuổi đã sớm ly dị chồng. Khi cậu mới đến khu đó bà ta còn đang lớn tiếng qua lại với một nữ sinh, cô gái tức đến đỏ cả mặt, trước khi đi còn hất lọn tóc xoăn vàng nói sẽ không bao giờ thèm thuê ở đây nữa. Người phụ nữ kia phỏng chừng cũng tức giận đến đáng sợ, thế nhưng vừa nhìn thấy cậu đang đứng ở một bên ánh mắt liền sáng lên, cứ như đem mọi thứ vất sau đầu nở nụ cười tươi rói nói “Cậu Vũ phải không? Ai nha quả thực người như tên, rất đẹp trai nha”.
Mãi đến sau này Vũ Thanh An mới nhận ra lý do tại sao điều kiện phòng không quá tệ giá lại rẻ mà vẫn chưa có ai thuê, chính là do bà chủ này chỉ muốn tìm thuê những thanh niên có dung mạo, còn nữ nhân đến thì đôi ba ngày lại gây chuyện. Đa phần người đến nhiều nhưng lại không ở được bao lâu, phần lớn đi vì không chịu được tính khí bà chủ, còn lại đi là vì không chịu được sự “nhiệt tình” quá mức kia.
Bà chủ vẫn là cái giọng điệu đó, có khi còn thêm vài ý tứ, “Anh trai cậu đã đến thu dọn qua rồi. Cậu Vũ, cậu gia thế giàu có lại đẹp trai như thế, đến dọn đồ cũng có cả vệ sĩ giúp, cậu ở trọ chỗ tôi thật vinh dự.”
Vũ Thanh An đảo mắt, người anh trai kia cậu dùng đầu gối cũng đoán ra được là Ngụy Âu Dương, mà người phụ nữ này nói sao cậu không biết được là đang ám chỉ hắn. Hắn không chỉ có chiều cao, dung mạo còn anh tuấn, bình thường ở công ty Ngụy Âu mỗi lần nghe đến Tổng giám đốc mấy nữ nhân đều một trận mặt đỏ tim đập, huống hồ là bà chủ này thích trai đẹp như vậy.
“Cậu Vũ, tôi gọi thật ra là muốn nói là tiền cậu đặt cọc vẫn còn một tháng, thế nhưng hợp đồng đã kí không thể hoàn trả. Cậu sớm sắp xếp ngày về xem lại còn đồ gì chưa dọn không, có người mới sắp tới rồi. Vậy đi nhé.”
Vũ Thanh An ậm ừ nói đại khái mai hoặc ngày kia sẽ đến xong liền cúp máy, chiếc điện thoại cũ đã bị văng đến góc giường từ lúc nào không biết. Cậu lấy gối lập tức áp mặt xuống, cả người đều toát ra ý chán nản.
Không xong rồi, tiền nhà còn dư một tháng lại không hoàn trả, tiền tiết kiệm cùng đi làm cũng coi như mất một khoản. Vũ Thanh An vốn là tính vắt chày ra nước, về khoản tiền nong tính toán rất tỉ mỉ lại đặc biệt keo kiệt. Lần này mất đi số tiền dư đối với cậu là đau như cắt một khúc ruột.
Ngụy Âu Dương đi tới dựa vào kẽ hở ở cửa không tiếng động đẩy ra, nhìn thấy người nào đó ở giường vẫn giữ cái bộ đồ ngủ thùng thình, đang nằm úp sấp quay mông lại phía hắn, đầu hơi gục xuống, mấy sợi tóc vểnh lên rất có khí thế bây giờ lại tiu nghỉu buồn bã. Hắn đi tới gần ngồi xuống bên cạnh cậu cười hỏi, “Làm sao vậy? Nơi này em không vừa ý à?
Người kia hơi ngẩng đầu liếc lên cặp mắt to tròn, nhìn thấy hắn liền hạ xuống, tay dịch dịch kéo cơ thể qua một bên sau đó lại cúi đầu im lặng không nói.
“Bông cải, rốt cuộc em là làm sao?”
“Đừng có gọi tôi bông cải hay cá mắm này nọ, khó nghe muốn chết.” Người nào đó bĩu môi biểu thị bất mãn.
Ngụy Âu Dương lại rất thích thú gọi cậu là bông cải, sở dĩ cái đầu cậu bình thường tóc không tạo kiểu đều xù xù lên, rất giống cây bông cải, tuy rằng không quá mức doạ người, nhưng thật sự với dung mạo người này, có thế nào cũng thật đáng yêu.
Quả nhiên tình nhân trong mắt đều hoá Tây Thi.
Vũ Thanh An thấy hắn chưa có nói gì liền thôi không bận tâm nữa, “Anh có lẽ là chủ nợ kiên nhẫn nhất đó, vừa cho người ta sống trong nhà lớn, có phòng riêng, lại còn hào phóng không đòi tiền nữa”. Ngụ ý chính là tố cáo hắn cố tình trả phòng cậu trước thời hạn chặn tiền cậu mà.
“Vẫn là còn tùy.” Ngụy Âu Dương thản nhiên đáp lại, kẻ trốn nợ hôm qua hắn đã cho người bắt được, có lẽ nên sắp xếp xử lí người xa cậu một chút, nếu không người này thấy sẽ bị doạ chạy mất.
Ngụy Âu Dương chẳng biết lôi từ đâu ra tờ hợp đồng bây giờ đã được in ra tờ mới phẳng phiu đưa đến trước mặt cậu, “Mau đem tờ này đọc kĩ càng mọi khoản đi rồi giữ nó, tôi với em mỗi người một bản, đừng có nghĩ sẽ xé, hợp đồng có bên thứ ba xác nhận rồi.” Nói xong hắn còn hảo tâm chỉ chỉ ở góc cuối tờ giấy, nhìn rõ là chữ ký Tạ Như Linh, còn lại là tên tiếng Anh cậu nhìn không rõ ràng lắm, thật xấu mà.
Kì thực đó là chữ của Leo – người đàn ông tóc vàng ở quán Rosé, tuy có vẻ là tác phong không đứng đắn đường hoàng, thế nhưng chính là bạn lâu năm của hắn, cũng là một trong những người mà hắn tin tưởng nhất.
Khi Ngụy Âu Dương đưa ra Leo còn trợn đôi mắt nhìn hắn, “Ôi chao, nhanh như thế đã bắt đến tay rồi a?”
Cậu không đổi tư thế vẫn giữ nguyên dáng đó, gần nửa mặt chôn xuống dưới gối sâu, quả thực rất chăm chú đọc.
Ngụy Âu Dương đã bổ sung vào vài điều khoản, còn cho đánh máy không phải viết tay như mấy tờ kia, cậu đọc thấy vẫn như vậy, cũng lười quản. Xem ra hắn vẫn còn là quân tử, không động tay chân gì tới bản hợp đồng.
“Vậy là tôi ở đây một năm luôn sao?” Trong này có ghi ngoại trừ trường hợp khẩn thiết, hết ngày đều sẽ phải trở về nhà chính, “Nơi này tôi còn không biết là đâu, khẳng định rất xa thành phố”.
Ngụy Âu Dương đáp lời, “Không có xa lắm, cũng không có hoàn toàn rời khỏi thành phố, chỉ đi lòng vòng một lúc thôi”, bàn tay đưa ra chỉ chỉ một dòng chữ, “Em không có phương tiện gì, chính vì thế mỗi ngày tôi sẽ đưa em đi, phòng khi tôi có việc thì tôi sẽ cho người đến”.
“Tôi là chủ nợ của em, em tạm thời làm việc cho tôi, nhưng em muốn làm gì thì tùy, duy chỉ có tài khoản của em tôi sẽ cho người giám sát. Nếu như có dấu hiệu khả nghi, tốt nhất em nên cẩn thận chạy cho xa.” Người đàn ông nửa uy hiếp nửa đùa cợt sau đó lại quay trở về như cũ, “Nếu như tôi muốn em làm gì, em phải làm đó, sẽ không đặc biệt quá phận, em không cần lo.”
Hiển nhiên Ngụy Âu Dương ra kế sách này chính là lạt mềm buộc chặt, dùng một năm kia đem cậu trói bên mình. Đến thời điểm e là cậu đã tình nguyện ngoan ngoãn ở trong lòng hắn.
Vũ Thanh An cũng không ý kiến gì, chính là bây giờ đầu óc quay mòng mòng, căn bản tiếp thu cái được cái không. Nhưng cậu biết là dù thế nào, hắn vẫn là chủ nợ, cậu vẫn nợ tiền hắn a.
“Rốt cuộc anh là ai thế?” Cậu nhẹ giọng hỏi một câu.
Vốn tưởng hắn chỉ là một vị thiếu gia nhà giàu thôi, ai ngờ đã là gia chủ rồi, cả căn nhà to lớn như vậy còn có cả quản gia. Hơn nữa với một Tổng giám đốc tập đoàn có nhiều tiền đến mấy cũng sẽ không có khả năng dẫn theo một đám người vệ sĩ cao lớn, nó là hơi quá đi?
Vệ sĩ vốn là để bảo vệ, một Tổng giám đốc công ty thì còn có thể bảo vệ cái gì? Cậu cũng chưa từng thấy qua.
Và quan trọng nhất là ngay từ đầu cậu biết hắn, người đàn ông này cao thấp đều thoát ra hơi thở vương giả, chính là một loại làm người ta cảm thấy bí bách, hoàn toàn yếu thế trước hắn. Cường đại như thế, không phải chỉ ở một người doanh nhân mà thành được. Nó chính là xuất phát từ tận trong xương tủy, ăn sâu vào máu thịt.
Hắn lại còn trẻ như thế.
Vì quay lưng lại, Vũ Thanh An cũng không thấy được đôi mắt xanh kia của người đàn ông hơi loé lên tia sáng.
“Tôi là Ngụy Âu Dương.”
Hắn mỉm cười, Vũ Thanh An ngay lập tức giật thót mình. Ngụy Âu Dương cúi xuống nhẹ hôn cái gáy lộ ra, hắn biết chỗ này là điểm mẫn cảm của cậu.
“Nghỉ đi, đến bữa trưa tôi sẽ gọi em.”
Người đàn ông hôn xong một cái thì không làm thêm cái gì khác lập tức rời đi, bỏ lại một người mặt đỏ tía tai.
Cậu không rõ ràng tính hướng của hắn, thế nhưng cứ như vậy thì thật sự không ổn…
_______
Vũ Thanh An: Hừ, chính là vô liêm sỉ.
Tổng giám đốc: Bảo bảo, lúc đấy em cũng không có phản đối.
Vũ Thanh An: Có thì cũng kịp sao??
Tổng giám đốc: Được được, vậy lần sau hôn chỗ khác.
Vũ Thanh An: Anh vô sỉ quá, đến nói cũng không biết đang nói cái gì sao??
Tổng giám đốc: Được được, Bảo Bảo, đều là anh sai, em đừng giận.