Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 38: 38: Rời Ma Vực



Khiêm Tử Lăng sắc mặt đanh lại ,đầu mài hạ thấp ,cất giọng trầm .
_Quả đúng là ngươi,hừm bán nam bán nữ đồ hỗn chướng….ta đã hồ nghi tại sao trên ngực của Y lại xăm hình cánh hoa Tử Điệp ,hoá ra Y vẫn còn dây dưa với ngươi…..!lần này Y bỏ trốn chắc chắn là do ngươi bày trò.Nói…ngươi và Lãnh Mộ Tuyết trà trộn vào Quỷ Thành là có ý đồ gì?
Tạ Kiều Lam nghe qua những lời của Khiêm Tử Lăng nói ,ánh mắt có chút ngỡ ngàng ,nhưng trong một cái nháy mắt thì đã hiểu ra chuyện gì ,Hắn bật cười ma quái.
_Ha ha ha….ngụy trang khéo lắm…ha ha ha….
Khiêm Tử Lăng không hiểu tại sao Tạ Kiều Lam lại phá lên cười như vậy, nhưng Y cũng không có kiên nhẫn chờ cho Hắn cười xong,liền bay lên dùng Huyết Kiếm quét một đường ma lực màu đỏ ,mạnh bạo như chứa đầy nỗi căm hận đánh đến Tạ Kiều Lam.
_Hừ…căm đi…yaaaa….
_Ầm….
Căn biệt viện bị đánh sập tan tành ,Tạ Kiều Lam bay lên cao ngự kiếm lơ lửng ,Hắn thi triển bùa chú ,lập tức có một Con Rối xuất hiện.
_Hừm…bây giờ chưa phải là lúc ta chơi đùa với ngươi…Khiêm Tử Lăng ở lại chơi đùa cùng cố nhân đi…ha ha ha ha….
Khiêm Tử Lăng mở to mắt nhìn vào con rối không giấu được sự kinh ngạc.
_Bá Dực Lãng Thiên?Hừm…
Tạ Kiều Lam nói xong thì biến thành một đàn cánh hoa Tử Điệp bay đi,Khiêm Tử Lăng tung chưởng đánh tới nhưng lại bị Bá Dực đánh cản .
_Ầm….
Khiêm Tử Lăng nhăn ấn đường khó hiểu.
_”Ma lực của con rối này ngang với vật chủ…lại không cần Tạ Kiều Lam rót linh lực…lẽ nào Hắn đã luyện lên tầng cao hơn của Nhục Thể Hình Nhân Chú rồi?”
Bá Dực nhếch mép cười
_Khiêm Lăng Bình….trả mạng cho ta yaaaa….
Một luồn ánh sáng xanh lơ xuất hiện,từ tay của Bá Dực triệu ra một thần võ.
_Sát Thần!
Hơn một năm trước khi giao đấu cùng Bá Dực ,Khiêm Tử Lăng cũng đã diện kiến uy lực của Sát Thần,so với Huyết Kiếm thì nó kém một bậc ,nhưng với ma khí bao quanh nó ngày hôm nay ,Sát Thần dường như đã khác hẳn,đã mạnh hơn.
Hai Quỷ Vương lại một lần nữa hỗn chiến cùng nhau,Khiêm Tử Lăng nội thương cũ do Lãnh Mộ Tuyết gây ra vẫn chưa khỏi hẳn ,ma lực giảm xuống nhất thời không thể đánh bại Con Rối Bá Dực trong một ngày.Trận chiến lại kéo dài hơn ba ngày sau vẫn đánh chưa phân thắng bại,khắp Quỷ Thành náo loạn ,tan tành ,giới quỷ dân kinh hoàng vì thấy Bá Dực hồi sinh,lớp chạy,lớp chết vì hoạ lây,Quỷ Thành chìm trong biển lửa Hoả Diệm .Nhân lúc loạn lạc này Hoa Y và Kỳ Đà kéo theo quỷ binh lẫn rối nhân tràn vào Quỷ Thành tàn sát khiến cho nội chiến Ma Vực lại diễn ra.
Bá Dực giống như là một khối ảo ảnh bất tử,dù cho Hắn có bị trúng chiêu của Tử Lăng bao nhiêu lần cũng hồi phục nhanh chóng về hình dạng ban đầu ,ma lực vẫn bảo tồn, trong khi đó Tử Lăng càng đánh càng mệt, thương tích càng nhiều mà tốc độ khôi phục lại chậm ,vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới đã chồng lên.
Bay lơ lửng giữa không trung ,tà áo chiến bào của Khiêm Tử Lăng phấp phới theo gió ,trên thân áo đã rách nhiều chỗ ,máu của Y cứ nhỏ xuống không ngừng,khoé miệng cũng có một vệt máu chảy xuống đã khô.
_Hộc hộc….
Bá Dực nhếch mép cười khẩy.
_Hừ…Khiêm Lăng Bình đừng tưởng chỉ có mỗi mình ngươi là có thể dùng Huyết Thạch Ma Tôn luyện ra thần võ ….Ta cũng là Con Cháu của Hoàng Gia Ma Tộc thuộc đời thứ ba…khả năng hấp thụ Huyết Thạch cao hơn ngươi…..
Khiêm Tử Lăng nheo nheo mắt dò xét Bá Dực
_”Trong Lăng Mộ không chỉ có một khối Huyết Thạch hay sao?Ta đã luyện nó thành Huyết Kiếm tại sao trong xương cốt của hắn lại có dấu vết của Huyết Thạch?Lẽ nào Tạ Kiều Lam hắn biết về khối Huyết Thạch khác và đã dùng nó luyện ra Bá Dực này ?không lý nào…không có dấu ấn Ma Tộc Hắn không thể vào Hoàng Lăng…”
Bá Dực không chờ thêm nữa lại dùng Sát Thần tấn công Tử Lăng.
_Hừm…ngươi không hiểu gì về Ma Tộc không xứng ngồi lên Ngôi Vương…yaaaa…chết đi….
_Ầm…ầm…..
Một loạt ma chưởng liên tiếp giáng xuống ,khiến cho Khiêm Tử Lăng đỡ liên tục không kịp nghỉ tay.Tốc độ ra chiêu kinh hoàng của Bá Dực làm Khiêm Tử Lăng thật sự kiệt quệ sức lực ,Y đành dốc hết sức còn lại ẩn thân dịch chuyển tốc độ chạy đi nhanh như chớp.
Bá Dực cũng không thể dùng niệm lực kịp dò xét phương hướng của Y.
_Hừ….so với Khiêm Lăng Thành chẳng giống một chút nào….
…..
Khiêm Tử Lăng mất tích bị giới Quỷ Tộc đồn thổi đã bị Bá Dực đánh chết ,khiến cho Hoàng Tộc Khiêm Lăng hỗn loạn.
Những ngày tiếp theo là một cuộc thanh trừng Hoàng Tộc ,lần này dòng dõi Khiêm Lăng Ma Tộc không phải đấu với dòng tộc Bá Dực mà lại phải đấu với những rối nhân , những dòng tộc yêu tinh đến từ Trung Ma Vực, những Quỷ Tướng phản nghịch.Các Hoàng Thân Khiêm Lăng phải chia nhau ra bảo vệ con cháu bỏ chạy về Tây Ma Vực.
Bá Dực trở lại nắm quyền ,Quỷ Cung rơi vào tay Tiền Ma Vương một lần nữa ,nhưng dòng tộc Bá Dực đã sớm bị Khiêm Tử Lăng đuổi đến quan ngoại phía Nam ,một nơi cực kỳ khắc nghiệt đã bước vào thì không thể trở về,vì thế Quỷ Tướng dưới trướng Bá Dực chỉ là Kỳ Đà và Hoa Y.Những dòng tộc Yêu Ma khác thì không hề có khái niệm trung thành chỉ cần kẻ nào có bản lĩnh ngồi trên Vương Vị thì sẽ theo phò tá kẻ đó.
Khi Bá Dực thượng triều đều có một gã bí ẩn mặc y phục màu tím,áo choàng đen,đội mũ áo che phủ mắt đứng bên cạnh,điều kỳ lạ là Bá Dực lại rất nghe lời của hắn,các Quỷ Tướng cũng rất hiếu kỳ về thân phận của tên nửa người nửa quỷ này, nhưng cứ mỗi khi có kẻ nào hỏi về hắn,hay có thái độ khinh khi hắn thì sẽ bị Bá Dực đánh tan thây,các Quỷ Tướng khiếp đảm không dám hỏi nhiều ,ngoài cái tên của hắn là Quỷ Điệp Ma Quân thì chẳng ai biết được gì về hắn nữa.

Bá Dực dù lấy lại ma lực như xưa , có thể nói ,có thể biểu cảm vui buồn nhưng lại không có suy nghĩ độc lập,một khi mà Tạ Kiều Lam thi triển chú thuật thì bản thân của Bá Dực sẽ rất mực nghe lời không thể khống chế bản thân.
Mỗi ngày Bá Dực chỉ ngồi trên Ngôi Vương nghe các Quỷ Tướng bẩm báo ,những việc điều hành Quỷ Vực đã có Kỳ Đà và Hoa Y đi làm,Việc Hắn chú tâm chỉ là bảo vệ Hành Cung của Tạ Kiều Lam.
……
Tạ Kiều Lam ngồi ở giữa trận pháp được bày ra trong Tư Phòng của hắn,là một hình tròn chia âm dương được vẽ bằng máu của những người trong Hoàng Gia Ma Tộc,bên trong vòng âm dương còn viết nhiều ký tự thượng cổ.
Tạ Kiều Lam đang dùng trận pháp để luyện Cốt Quỷ theo quyển chú thuật Nhục Thể Hình Nhân Chú mà hắn có được.
Tương truyền vào thời thượng cổ sơ khai có một vị thần vi phạm thiên quy nên bị đày đến trần thế.Vị Thần này vì quá cô độc nên đã tự lấy xương cốt của mình tạo ra con cháu ,để giữ cho con cháu của mình tồn tại Thần đã dùng tiên khí nuôi dưỡng chúng .Chuyện này lại là một điều cấm kỵ của Thiên Giới vì trần thế là một nơi có linh khí bất ổn,chứa nhiều nhục dục ô uế dễ sinh tà khí ,Vị Thần này có tu vi nhiều năm ít bị ảnh hưởng nhưng con cháu của Thần không qua tu tập rất dễ bị tà khí xâm nhập,sẽ trở thành những Dị Thần.
Khi Thần hết hạng bị đày đã trở về Thiên Giới , những con cháu của Thần cũng nhanh chóng trở thành Dị Thần,để tồn tại chúng tàn sát sinh linh trên trần thế và tàn sát lẫn nhau,đến một khoảng thời gian sau chỉ còn lại một Dị Thần tự xưng là Ma Tôn,Ma Tôn lại tự tạo ra con cháu từ chính máu thịt của mình,sản sinh ra một dòng Hoàng Gia Ma Tộc .
Vì thế chỉ có con cháu thuộc dòng Hoàng Gia Ma Tộc mới là huyết thống Ma Tộc thuần khiết hội tụ đủ khả năng phi thường mà các Quỷ Quái Yêu Ma khác không thể có.
Đó là điều mà Tạ Kiều Lam muốn có,một thân trường thọ bất lão, có khả năng tự chữa lành vết thương,miễn nhiễm chú thuật,độc chướng…
Quyển Chú Thuật Nhục Thể Hình Nhân bắt nguồn cũng từ thời Ma Tôn ,hắn để lại cách hồi sinh cho con cháu nếu chẳng may bị Thiên Giới truy sát diệt tộc.Nhưng không ngờ qua trận đánh sinh tử tạo ra Ma Vực , quyển chú thuật lại bị rơi vào tay của bọn tu tiên truyền nhân của Tiên Gia,và thất lạc đến nay lại rơi vào tay của Tạ Kiều Lam.
Bởi vì Hắn không phải người của Ma Tộc nên khi luyện thuật nhập ma đã xảy ra dị biến khiến thân xác nửa người nửa quỷ khó khống chế ma lực của bản thân ,đành dựa vào chú thuật điều khiển con rối để đối phó với kẻ thù.
Trong bốn năm lẫn trốn ở Ma Vực ,ngoài thu nhận thuộc hạ ,Hắn còn điều tra về Hoàng Gia Ma Tộc, khi Khiêm Tử Lăng và Bá Dực giao chiến ,hắn đứng bên ngoài do thám biết đến Huyết Thạch Ma Tôn nằm trong Hoàng Lăng nên đã bắt một người trong Hoàng Tộc ở Trung Ma Vực đến giải chú thuật trên cửa .
Hắn lợi dụng Khiêm Tử Lăng mãi mê đánh chiếm Quỷ Cung lén thu một ít Tro Cốt của Bá Dực đưa vào Hoàng Lăng dùng máu thịt của con cháu dòng dõi Bá Dực để luyện ra Rối Nhân Bá Dực Lãng Thiên ,dấu vết Huyết Thạch Ma Tôn mà Khiêm Tử Lăng nhìn ra chỉ là sự tích tụ máu thịt của con cháu Hoàng Gia Ma Tộc tạo thành ,so với khối Huyết Thạch chính tông mà Khiêm Tử Lăng hấp thụ ma lực nó kém một bậc.
Tạ Kiều Lam đã tính toán rất kỹ càng ,một khi đã thi triển trận pháp cần mất nhiều thời gian tu luyện ,trong lúc đó bản thân của Hắn không có khả năng tự vệ ,sẽ rất nguy hiểm cho nên trước khi luyện Cốt Quỷ ,Hắn luyện ra con rối Bá Dực để có một hộ pháp đáng tin cậy bảo vệ.
Vòng tròn trận pháp bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt , những chữ thượng cổ ánh sáng từ máu vẽ trên sàn nhà bay lên lơ lửng bao quanh người Tạ Kiều Lam,theo chuyển động tròn cứ thế càng lúc càng sáng lên,mở ra một luồng ánh sáng đỏ như máu chiếu xuyên qua mái nhà liên kết với mặt trăng trên trời.
Dị tượng này kéo dài cả tháng khiến cho giới quỷ dân kinh ngạc,nhốn nháo.
_Ối trời đó là thứ ánh sáng gì vậy?Quỷ Vương tạo ra nó sao?
_Từ khi nó xuất hiện mặt trăng không còn màu vàng nữa á…
_Đại Vương đang luyện ma công gì chăng?
_Nó từ Quỷ Cung chiếu lên trời đó….
_Nó khiến cho bọn tiểu quỷ ,tiểu yêu như phát điên á….
_Trận chiến tranh ngôi mới kết thúc ta còn chưa xây dựng lại nhà cửa đây à …giờ còn bị cái cột sáng đó ảnh hưởng đến yêu khí đây….
_Chắc ta phải rời Quỷ Thành à….
Có những Quỷ Tướng lão làng nhìn một phát là hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
_Có yêu tinh đang cố luyện Cốt Quỷ đây mà….Ma Tộc sẽ thêm một phen loạn lạc đây…
…..
Trên một vùng đất hoang ở U Minh Nhai
Mộ Tuyết bấy giờ đã biến lại hình người và khôi phục hoàn toàn linh lực Tuyệt Đại Hoàng Kim của mình.Y ngồi tịnh tâm đang độ linh lực vào con Tiểu Hồ Ly đã ngất,ở bên cạnh là Đông Kỳ Vân vẻ mặt lo lắng ngồi nhìn diễn biến ,còn ba con chuột tinh thì đang nhóm lửa nướng cá.
Qua một lúc sắc mặt của con Tiểu Hồ bình thường trở lại ,Mộ Tuyết thu linh lực dưỡng thần,Đông Kỳ Vân vội bế Tiểu Hồ vào lòng vuốt ve sưởi ấm nó.
_Đa tạ huynh ,Lãnh sư huynh nếu không có huynh kịp kéo hắn vào hố truyền linh lực giữ mạng có lẽ hắn đã chết rồi.
Thì ra lúc Đông Kỳ Vân bị ngất đi ,Mộ Tuyết đã trở ra kéo hắn vào hố né tránh trận nổ ma lực của Bạch Diễn Tình ,độ linh lực lay tỉnh hắn ,khi Bạch Diễn Tình bị Tạ Kiều Lam hút hết yêu lực rơi xuống đất ,Đông Kỳ Vân đã nhờ Mộ Tuyết kéo hắn vào hố,cả bọn nhân lúc Khiêm Tử Lăng đánh nhau với Tạ Kiều Lam thì dùng thuật dịch chuyển ,thần tốc theo đường hầm bỏ chạy khỏi Quỷ Thành.
Mộ Tuyết nhìn Đông Kỳ Vân thở dài hỏi.
_Hắn đã cố ý muốn giết huynh ,huynh lại đi cứu hắn , huynh không sợ hắn tỉnh lại sẽ giết huynh hay sao?
Đông Kỳ Vân vẻ mặt ưu tư nhìn Tiểu Hồ Ly nói.
_Hắn đã bị đánh hiện nguyên hình rồi…muốn trở lại dung mạo như xưa e rằng không được nữa…từ nay ta sẽ chăm sóc cho hắn….
Mộ Tuyết tròn xoè mắt nhìn Đông Kỳ Vân ngạc nhiên nghĩ.
“_Ngươi đừng có nói là ngươi đã yêu hắn rồi đấy nhá?má ơi Bạch Diễn Tình đúng là lợi hại ,Đông Kỳ Vân từ trai thẳng hắn bẻ thành cong luôn…”
_Ta có một điều rất không hiểu…tên Bạch Diễn Tình này không phải chỉ có bảy cái đuôi thôi sao,tại sao lúc ở Miếu Hoang ta thấy hắn tung ra cả thảy là chín chiếc đuôi ấy.?
Đông Kỳ Vân cũng không quan tâm lắm

_Từ khi hắn đi làm nhiệm vụ quay về Quỷ Cung đã trở nên kỳ quái rồi…chín cái đuôi hay bảy cái đuôi giờ thì sao chứ còn ý nghĩa gì với ta nữa….
Mộ Tuyết cười gượng
_À…ờ…giờ còn một cái đuôi cũng là may mắn cho hắn….
Đông Kỳ Vân nhìn về phía bọn chuột nói
_Huynh định dẫn chúng về Bách Kiếm Môn hả?bọn chúng là yêu tinh đó,đi qua kết giới không được đâu?
_Bọn chúng chỉ là trẻ con thôi yêu lực kém không gây hại cho ai đâu,đem về Bách Kiếm Môn điểm hoá cho làm việc vặt ,khi đi qua kết giới chúng ta độ chút linh lực che chở cho chúng là được.
_Ừm….
Đông Kỳ Vân lại nhìn Tiểu Hồ đang say ngủ yên bình trong vòng tay của mình.
_Ta sẽ bảo vệ ngươi….!đừng sợ….
Mộ Tuyết nghe xong lại nhớ đến Khiêm Tử Lăng,lòng của y chùng xuống.
_Hắn cũng đã từng nói như vậy…..
….
Để cho bọn chuột không bị tu sĩ khác chú ý ,Đông Kỳ Vân đã yểm chú biến hình cho bọn chúng biến thành ba đứa bé khoảng bảy,tám tuổi để chúng đi đường không bị ai gây hại.
Cứ thế cả nhóm của Mộ Tuyết đi vào Trung Nguyên ,khi qua các trấn khác đều nghe đến cái tên Trường Bạch Tiên Quân mà bọn tu sĩ đồng đạo khác cứ xầm xì kháo nhau mỗi khi họ dừng nghỉ chân ở quán trà hay tửu lầu.
_Xem ra cái lão già Hàn Tiếu đó rất được lòng nhân sĩ võ lâm ha….
_Hơn cả tháng ta bị kẹt lại ở Ma Vực lần gặp lão sau cùng là ở Bách Kiếm Môn…hừ lần đó lão mất mặt vờ ngất đi để bỏ chạy…!không ngờ chưa qua bao lâu đã vực dậy thành danh….đúng là lão Hồ Ly.
_Ẳng….
Tiểu Hồ từ trong ngực áo của Đông Kỳ Vân thò đầu ra ngó Mộ Tuyết ngơ ngác.
Đông Kỳ Vân mỉm cười
_Không có nói ngươi Tiểu Tình….
_Ngoàm ngoạp,ngoàm ngoạp….
Ba con chuột tinh cúi đầu vụt mặt vào đĩa thức ăn đánh chén tạo ra âm thanh lớn làm cho khách trong quán trà chú ý.
_Xừ…ba đứa ăn nhẹ nhàng một chút đi …còn hơn quỷ đói nữa….
_Dạ…nham nham..
Đang lúc đó thì có một đám đệ tử Trường Bạch Tiên vừa đi ngang qua quán trà vừa hô hào rất khí thế.
_Trường Bạch Tiên Môn khí thế Tiên Gia…!Bạch Tơ Tiên Tôn Anh Minh Kiệt Xuất….
_Phụt!
Mộ Tuyết nghe xong không nhịn được bật cười làm ngụm trà trong miệng phun thẳng ra ngoài.
_Ha ha ha….đúng là không biết xấu hổ….tự tô tự vẽ…Tơ Bạch Tiên không phải cũng đã bị Hoả Lôi chém đứt đoạn rồi hay sao…
Đông Kỳ Vân thì tinh ý hơn liền gọi tiểu nhị đến hỏi thăm.
_Tiểu huynh đệ…đệ cho ta hỏi …ta có nghe nói từ sau khi cuộc chiến với Ma Tộc ở U Minh Nhai kết thúc thì liên quân của Trường Bạch Tiên Quân đã giải tán rồi….sao bây giờ bọn họ còn hô hào khẩu hiệu như thế?
_Ậy vậy là khách quan vẫn chưa nghe qua cuộc thi Đấu Linh Lục Phái rồi à?Cuộc thi năm nay đã diễn ra sớm hơn mọi năm vừa kết thúc khoản bảy ngày trước,ở Trường Bạch Tiên Môn xuất hiện một vị Tông Sư mới toanh tên gọi là Hàn Bất Tiếu.
Mộ Tuyết lại phun trà ra khỏi miệng cười phá lên.
_Phụt…há há há….lạnh đến không thể cười à….hắn chắc là kẻ thù của Lão Hàn Tiếu rồi…
_Ế khách quan nói sai rồi,vị Tông Sư này là đệ đệ của Hàn Tông Chủ nửa tháng trước đã từ ngọn núi Trường Bạch phá đá xuất quan ra ngoài ,nghe nói Hắn ta chính là đệ tử của Tiên Gia .Woa…rất là lợi hại nha đánh hạ hết các đối thủ giành danh vị Tông Sư còn giết cả Cổ Trùng Vạn Năm ở núi Ngư Lạp lấy mật Cổ Trùng quý giá chia cho dân chúng ở đó nữa….tóm lại là danh tiếng của Trường Bạch Tiên Môn bây giờ bay xa vạn dặm , người người thi nhau đến bái môn làm đệ tử nhiều vô kể,đã trở thành Đệ Nhất Tiên Môn trong Lục Phái rồi.
Đông Kỳ Vân kinh ngạc
_Cổ Trùng Vạn Năm ở núi Ngư Lạp sao?

Mộ Tuyết vẻ mặt hóng chuyện hỏi.
_Con vật đó lợi hại lắm sao?
_Không lợi hại gì yêu lực của nó chỉ ngang tằm Khiêm Tử Lăng thôi à!
_Á!
Mộ Tuyết há hốc mồm.
_Nói,nói như vậy …cái tên Bất Tiếu này rất là lợi hại rồi….
_Huynh nghĩ sao?
Vài ngày sau cả nhóm của Mộ Tuyết về đến Bách Kiếm Môn,Mộ Tuyết vội mang thuốc đến cho Tô Nhược Hồng để cứu Phong Truy Mệnh.
Chưa ngồi yên vị trên ghế ở Hoa Dược Đường thì đã có một vị đệ tử đi vào.
_Dạ bẩm Tông Chủ bên ngoài có đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn đến gửi thiệp mời ạ.
Mộ Tuyết ngạc nhiên
_Thiệp mời gì vậy?
Ngô Đường Chủ của Thiết Đường lên tiếng giải thích.
_Chính là thiếp mời Tông Chủ đến Tô Hà tham dự Đại Lễ tiếp nhận chức Chưởng Môn của Tân Tông Chủ Trường Bạch Tiên Môn đấy mà.
Mộ Tuyết tròn xoè mắt ngạc nhiên.
_Tân Tông Chủ ư? Vậy thì cái Lão Hàn Tiếu đó bị ra rìa rồi ư?
_Ra rìa là gì ạ?
_À…à…ý của ta là Lão Hàn Tiếu đó rất hám danh vị sao lại dễ dàng nhường chỗ cho kẻ khác như vậy á….
Ngô Đường Chủ cũng ra vẻ khó hiểu.
_Đó cũng là một chuyện làm cho quần hùng khắp nơi rất bất ngờ …trong giới tu tiên ai cũng rõ Hàn Tiếu là một kẻ giảo hoạt hám danh ,không thể nào dễ buông rời ngôi vị Chưởng Môn ,cái vị trí mà bản thân Lão ta nhọc công gầy dựng lại từ đống đổ nát .
_Vậy huynh có biết kẻ kế nhiệm là ai không?
_Là tên đệ đệ bí ẩn của lão ấy người đã đoạt được danh vị Tông Sư của cuộc thi đấu linh năm nay,Hàn Bất Tiếu.
Mộ Tuyết dùng hai ngón tay cái và chỏ vuốt vuốt cằm của mình ra vẻ suy nghĩ.
_Ta vừa xuất quan ra đây cũng đã nghe nhiều đệ tử bàn tán về Hắn,xem ra tên này rất lợi hại.
_Hắn đúng là rất lợi hại…Hắn tuổi độ ba mươi ,thân cao 8thước(~=1m8), gương mặt hao hao giống Hàn Tiếu,cũng ánh mắt diều hâu chẳng có chút thiện cảm nào, nhưng linh đan gần như Tuyệt Đại Hoàng Kim,linh lực cường hãn…ra chiêu chẳng có chút nương tình khi đầu linh đã đánh các đối thủ gần như vỡ nát linh đan ,cũng may là năm nay Bách Kiếm Môn của chúng ta không có ai tham dự nếu không đệ tử chắc có người thương vong.
_Đáng sợ như vậy sao?
_Cái đáng sợ nhất chính là thần võ Bạch Tiên Phất Trần của Hắn….số với cái trong tay của Hàn Tiếu thì cây phất trần trong tay Hàn Bất Tiếu ủy mãnh gấp mười.
_Ghê vậy?vậy ta không tham dự đâu….biết đâu cái lão Hàn Tiếu kia nhắc lại chuyện lão mang nhục ở Bách Kiếm Môn lần trước ,cả bọn sẽ úp sọt ta đánh nguội thì sao?
_Úp sọt …gì á?
_Nói tóm lại không đi…con ra ngoài đuổi cái tên đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn đi đi….
_Dạ…
_Khoan đã….
Tô Nhược Hồng sau khi cho Phòng Truy Mệnh uống xong thuốc đã đi từ phòng trong ra ngoài sảnh đường.
_Lãnh Sư đệ ,chuyện mời dự lễ tiếp nhận Chưởng Môn của một phái rất quan trọng ,vừa ra mắt Tân Tông Chủ với quần hùng vừa phô trương thân thế của bổn phái ,nếu chúng ta từ chối lời mời chính là ngầm nói bổn phái của chúng ta không muốn có giao tình với phái của họ ,nghiêm trọng hơn là bị hiểu lầm ghi thù ,huống hồ gì Bách Kiếm Môn chúng ta lại là một đại phái không thể từ chối.
Ngô Đường Chủ gật gù
_Ừm…ta thấy Tô Đường Chủ nói cũng có lý đó Tông Chủ…tuy rằng chúng ta và phái Trường Bạch Tiên có nhiều xung đột nhưng cũng không nên để bọn họ lấy cớ này dèm pha chúng ta.
Mộ Tuyết gãi cằm
_Thôi được đi thì đi….ta cũng chẳng sợ chi…
Đoạn Y nói với người đệ tử.
_Con ra lấy thiệp đi,nói ta sẽ đến đúng giờ
_Dạ….
Tô Nhược Hồng nói tiếp.
_Ta đã cho Phong Sư huynh uống thuốc rồi,chúng ta vào độ linh lực cho huynh ấy đi…thật là làm phiền hai vị quá…
_Tô Đường Chủ đừng quá khách khí…Ta cũng là người của Bách Kiếm Môn…!người trong một phái tương trợ nhau là lẽ đương nhiên.
_Ta là sư đệ của huynh ấy , sư huynh đồng môn tương trợ là chuyện phải làm mà….
_Đa tạ….

Phong Truy Mệnh sau khi được độ linh lực quá hơn nửa ngày quả nhiên đã dần dần tỉnh lại.
_Hơ…Lãnh Sư Đệ….ặc…
_Phong Sư Huynh…
_Truy Mệnh…
_Phong Đường Chủ…
Mộ Tuyết thở hắt ra nhẹ nhàng.
_Cuối cùng thì huynh cũng đã tỉnh….Đại Sư Huynh….
…..
Mười ngày sau do dược tính chữa lành cao của Hoa Dạ Nguyệt mang lại,Phong Truy Mệnh đã đi đứng lại như trước tuy nhiên cần phải vào Động Tu Linh tu luyện thêm để hồi phục lại linh lực như trước.
Hôm nay Y lại hẹn Tô Nhược Hồng ra gốc hoa Tử Điệp để gặp mặt.
Tô Nhược Hồng e lệ nhỏ nhẹ nói
_Huynh ngày mai đã vào Động bế quan,hôm này còn hẹn muội ra đây làm gì?
Phong Truy Mệnh hít sâu một hơi lấy hết can đảm nắm lấy hai tay của Tô Nhược Hồng nói.
_Huynh…huynh…huynh…..ngày mai huynh đi bế quan….muội muội muội….ở ngoài bảo trọng.
Tô Nhược Hồng trợn mắt ,nghiến răng ken két rút tay lại nổi giận.
_Huynh…!huynh đúng là kẻ đần mà….
Mắt nàng đỏ hoe vội quay lưng bỏ đi, nhưng Phong Truy Mệnh đuổi theo ôm chặt lấy nàng từ sau lưng giữ lại.
_Ta chưa nói xong mà….ta muốn nói ….hay là chúng ta thành thân trước rồi ta mới bế quan sau….có được không…Tô Sư Muội …muội đồng ý gả cho ta không?
Tô Nhược Hồng ngỡ ngàng một chút rồi rơi nước mắt khóc như mưa.
_Hic hic…ta chờ câu nói này đã lâu lắm rồi…chờ đến xuân sắc cũng phai tàn rồi…bây giờ huynh mới chịu nói…hic hic…
_Vậy vậy…muội muội….!có đồng ý không…không không cần phải trả lời ngay đâu …muội cứ suy nghĩ …..ta chờ…ta chờ….hay hay để ta đi bế quan trước rồi khi trở ra ….
_Muội đồng ý….muội đồng ý gả cho huynh.
Phong Truy Mệnh gãi đầu lúng túng , mặt đỏ ửng lên vì ngượng,Y lắp bắp…
_Ơ…Ơ…Ờ….vậy mai…!ngày mai chúng ta chuẩn bị hôn lễ nha….
_Ừm….
Tô Nhược Hồng bẽn lẽn ngã đầu vào vai của Phong Truy Mệnh,nàng thẹn thùng như một thiếu nữ vừa được nghe những lời âu yếm của ý trung nhân vậy.Phong Truy Mệnh đưa tay ôm nàng vào lòng ,mà trống tim của Y đập mạnh liên hồi,mặt vẫn đỏ ao,ngượng ngùng.
_Ta ta…sẽ yêu thương nàng đến hết kiếp….
…Hai ngày sau khắp Bách Kiếm Sơn Trang kết hoa treo đèn ,Hôn lễ diễn ra chỉ có đệ tử của Bách Kiếm Môn tham dự ,không rình rang phô trương hay mời khách ngoài Sơn Trang.Phong Truy Mệnh và Tô Nhược Hồng kết làm phu phụ cả Sơn Trang ai ai cũng hân hoan ,vui vẻ,Cát Danh Kỳ cũng xuất quan từ Động Tu Linh trở ra thăm dự.Từ lúc Mộ Tuyết rời khỏi Sơn Trang ,Y cũng vào Động bế quan luyện linh đan,đã thăng lên cấp Hoàng Kim,linh lực tăng cao,Ngọc Kiếm cũng đã nâng tầm linh khí,định sẽ tham dự Đấu Linh Lục Phái nhưng đã không kịp thời.
Trong bàn tiệc ở Mộc Đường, các Sư Huynh Đệ Muội và các Trưởng lão quây quần nói về chuyện hôn sự,nói tới nói lui rồi nói sang Mộ Tuyết.
Phong Truy Mệnh nói
_Lãnh sư đệ năm nay tính ra thì đệ cũng đã 29 tuổi rồi ha,cũng cần phải thành gia lập thất rồi.
Mộ Tuyết vừa uống chung rượu vừa liếc mắt sang Đông Kỳ Vân.
_Đệ vẫn chưa muốn….nếu nói tuổi này cần lập thê vậy thì Đông huynh cũng nên lấy vợ đi…
Đông Kỳ Vân lấy quạt phe phẩy nói.
_Ta vẫn còn chưa đi hết Trung Nguyên nữa không muốn bị trói chân đâu.
_Ẳng…
Tiểu Tình lại ngóc đầu thò ra khỏi ngực áo của Đông Kỳ Vân,nó mở to mắt nhìn Y chớp chớp.
Cát Danh Kỳ nhíu mài cau có nói
_Sao đi đâu huynh cũng mang con Tiểu Hồ này theo hết vậy?
_Ta thích nó…ờ ờ….ý ta là nó hay chạy lung tung sợ gây phiền cho mọi người nên mang theo dễ trông chừng…
Đoạn Cát Danh Kỳ nhìn sang bàn bên cạnh,nơi có ba đứa nhóc đang ngồi ăn như hổ đói.
_Tông Chủ huynh hết thú để nuôi rồi à lại nhặt ba con chuột tinh này về Bách Kiếm Môn….
Mộ Tuyết cười hề hề
_Chúng chỉ là trẻ con …tuy là yêu tinh nhưng không hề hại ai…tâm tính hiền lành…mang về điểm hoá nuôi dưỡng thì có sao đâu chứ…huống hồ cũng nhờ có bọn chúng ,ta và Đông huynh mới thoát ra khỏi Ma Vực đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 38: Ta biết ngươi là ai



Mộ Tuyết khóc bù lu bù loa đi thẳng đến khu nghỉ của nô tỳ,Y tìm gặp A Thố.

_Ân Nhân ngài vừa khóc à?

_Hừm…chỉ là giả vờ thôi….ta mặc dù không là anh hùng cái thế gì nhưng cũng từng trãi qua nhiều cuộc chiến rồi,nam nhi đại trượng phu sao dễ khóc chứ.

“Nhưng thật là đau lắm,tim đau lắm…hic

..”

_Ngài tìm ta có việc gì ạ?lẽ nào ngài đã bị lộ thân phận,lớp biến hình bị Đại Vương phát hiện rồi ư?

_Ngươi động não một chút có được không,nếu hắn biết ta giả nữ nhân thì đã truy sát đến đây rồi còn thông thả đứng trò chuyện với ngươi sao,linh lực của ta cao hơn ngươi nhiều ,một lần biến hình dùng được hơn ba ngày đó ,không phải mỗi ngày mỗi biến đi biến lại giống ngươi.

_Vậy ngài đã tìm ra bí mật hay sơ hở nào của Huyết Kiếm rồi hả?

_Kiếm ở trong người Khiêm Lăng Bình ,hắn không triệu nó ra ta làm.sao thấy mà biết nó chứa bí ẩn gì?

_Vậy ngài tìm ta có việc gì?

_Đã đến bảy ngày rồi….trăng đêm nay sẽ rất tròn….ta muốn ngươi dẫn ta đi tìm Hoa Dạ Nguyệt….

“Sẵn dịp đào tẩu khỏi Quỷ Cung luôn…hic Tử Lăng hận ta như vậy…kiếp này không thể thành đôi rồi…hic…hic….”

_Nhưng,nhưng,nhưng…ta vẫn chưa bắt đủ chuột….Sếu Ma Ma sẽ không cho ăn cơm….

Mộ Tuyết cười khẩy một cái.

_Hừ…chứ không phải ngươi sợ đi cùng ta gặp phải rắc rối hả?đừng tưởng ta không biết…ngươi cả ngày ở Quỷ Cung chỉ ăn với ngủ…bắt chuột ư?tìm chỗ ngủ lười thì có,nhìn thây mập của ngươi đi…càng ngày càng béo lên rồi….

_Tiểu nhân vẫn vậy mà…nhưng chúng ta muốn ra khỏi Cung cũng cần có lệnh bài đó…nếu không,đi ra rồi lại không vào được…còn nhiệm vụ Huyết Kiếm nữa mà….

_Ngươi còn muốn ở lại đây ư?nhiệm vụ khỉ gì chứ,ngươi có bị yểm chú giống ta đâu mà lại sợ cái tên Quỷ Điệp Ma Quân…

_Ân nhân sao… sao ngài biết…

_Hừm …lúc ngươi xuống hồ bắt cá không phải đã cởi hết y phục ra hay sao,ta đâu thấy cánh hoa nào trên người của ngươi.

A Thố thoáng ngượng ngùng.

_Ân nhân ngài để ý kỹ thế….

Mộ Tuyết nhếch mép.

_”Toàn thân ngươi đều là lông mèo đen thùi có khác gì mấy con mèo bình thường đâu….có mặc y phục hay không cũng như nhau thôi mà…”

_Ân nhân ….tiểu nhân khác với người…tiểu nhân không còn nhà cửa…linh lực không cao…ra khỏi Quỷ Cung sẽ chẳng còn mái che đầu,chăn ấm để trùm…tuy ở đây ta chỉ là nô tỳ thấp hèn nhưng không có ai chú ý …mặt mũi của tiểu nhân không được đẹp ra bên ngoài sẽ….

_Hơ…chương trình kể khổ nữa à….thôi thôi…ngươi chỉ cần đưa ta đi gặp cái Hoa Dạ Nguyệt tròn méo ra sao là được rồi…sau đó ngươi đi hay ở thì tùy ngươi…

_Dạ dạ…

…..

Để có thẻ bài xuất Cung,Mộ Tuyết và A Thố đã đánh ngất một tên hầu rồi trộm lấy,sau đó đường đường chính chính ra khỏi Cổng Quỷ Cung.

Cả hai đi đến cánh rừng gần khu vực Quỷ Thành để tìm Hoa Dạ Nguyệt.

Đường đi ngoằng ngoèo lại có nhiều côn trùng lạ ,không hút máu thì cũng có miệng để cắn,cũng may là Mộ Tuyết luôn cầm chặt Hoả Lôi trong tay để đối phó.

_Hừ…A Thố ngươi đưa ta đi hái hoa hay đưa ta đi phát cỏ làm đường hả?sao cứ đi mãi không đến vậy hả?trăng đã lên cao rồi còn gì?

A Thố dùng tay áo lau mồi hôi trên trán .nó thở hì hộc trả lời.

_Ân nhân….Hoa Dạ Nguyệt mộc ở nơi có âm khí tích tụ nhiều nhất…mà nơi đó chính là ở gần đầm lầy nằm sâu giữa khu rừng này…chúng ta gần đến rồi…

Mộ Tuyết gắng sức băng rừng đi thêm một hồi nữa thì cũng đến khu vực đầm lầy.

Nơi này có quan cảnh khác hẳn những nơi mà Mộ Tuyết đi qua khi nãy,nó tươi sáng hơn,lấp lánh hơn.

_wOa…đẹp quá…ta không ngờ ở nơi Quỷ Vực tăm tối đầy chướng độc này lại có một nơi đẹp như vậy!

Đầm lầy là một nơi nước cạn ,bùn trong đó lại phát ra ánh sánh lân tinh,cộng thêm ánh trăng chiếu xuống mặt nước dạ lên những khóm hoa đầy màu sắc lấp lánh quanh bờ đá,cứ như là tranh vẽ những khu vườn trong truyện cổ tích mà Mũi Trâu đã từng đọc.

_Ân nhân …bên đó là Hoa Dạ Nguyệt….

A Thố đưa tay chỉ đoá hoa màu đỏ ở phía trước ,một đoá hoa to lớn kích thước bằng cái thúng dạ, có sắc đỏ đậm như màu máu,trông hình dạng như một búp sen,thân nó to như bắp chân người ,không có lá nhưng ở xung quanh thân lại là những xúc tua như xúc tu bạch tuột,vừa dài vừa xoăn,độ dài mỗi cái xúc tua tầm ba mét,to như cùm tay.

_To như vậy sao ?ta ngỡ nó chỉ nhỏ như hoa hồng hoa huệ hái xong thì bỏ túi áo mang về,to vậy phải thái nhỏ ra rồi….

Nói đoạn Y tiến đến gần để hái hoa,không chú ý bước chân nên Y đã giẫm lên một cái xúc tua của hoa.

_Oé!

Đoá hoa Dạ Nguyệt rung lên ,Cái xúc tua rút lại về thân cây hoa,khiến cho Mộ Tuyết ngỡ ngàng.

_A Thố ngươi vừa kêu hả?ta nghe tiếng oé của mèo con bị giẫm phải đuôi.

A Thố từ nãy giờ vẫn đứng ở xa không di chuyển,nó nói.

_Ân nhân là người giẫm phải chân của Hoa Dạ Nguyệt,tiếng oé đó là tiếng của nó kêu lên.

_Hả?

Mộ Tuyết chưa kịp hiểu gì thì đoá hoa Dạ Nguyệt đã rung chuyển ,nó biến lớn hơn kích thước ban đầu trở thành khổng lồ,và đang mở những cánh hoa ra,khiến cho Mộ Tuyết sửng sờ há hốc mồm.

_Nó,nó,nó…biết cử động ư….á….còn có cả miệng hả…?

Hoa Dạ Nguyệt bây giờ như một đoá hoa sen nở bung ra,chỉ khác là nơi nhụy sen lại là những chiếc răng sắt nhọn sẵng sàng nghiền nát con mồi.Những cái xúc tua bắt đầu tấn công Mộ Tuyết,nó quất liên tục,khiến cho Y né tránh và chém kiếm liên tục,nhưng khi Y chém đứt cái xúc tua nào là cái đó sẽ tự mọc dài ra trở lại.

_Á ….nó mọc trở lại kìa…aaa….

Mộ Tuyết bị một cái cúc tua quấn lấy chân kéo lê trên đất về hướng miệng hoa.

_Bùm…

A Thố nhanh phát đạo bùa đánh đứt nó giải vây cho Mộ Tuyết,cả hai lại chiến đấu với hơn cả chục cái xúc tua,né tránh chạy loạn,đánh mãi vẫn không chặt hết xúc tua của Hoa Dạ Nguyệt.

_A Thố chết bầm…tại sao ngươi không nói trước là cái hoa quỷ quái này biết đánh nhau hả?

_Ân nhân tại người không có hỏi ta….

_Grừ…không hỏi thì ngươi không nói sao hả…đầu ngươi có bình thường không hả?

_Ân nhân …ở Quỷ Vực này thực vật hay động vật đều là thứ bất thường mà…

Mộ Tuyết lúc này:(T.T) thiện tai,thiện tai,ta bó tay…

_Giờ phải làm gì đây…nếu nó cứ hồi sinh như vậy mãi ,đánh tới sáng cũng không xong.

_Chuyện này Ân nhân cứ yên tâm…trời sáng trăng lặn là nó biến mất luôn à….một tháng sau trăng tròn nó mới mọc lại….

Mộ Tuyết nghe xong điếng cả hồn

_what?…..hic có đồng đội ngu thì chỉ có trời cứu….ta đã lầm tin Em…hic…

_Ân nhân người muốn đánh hạ nó chỉ cần tấn công vào miệng nó là được….ta thấy mấy Con Quỷ khác đánh chưởng lực vào miệng nó là nó nổ tung…

_Hước….Đại Lão Gia…sao Ngài không nói sớm….

_Ân nhân người không có hỏi ta…

_Hum..ừm…um

Mộ Tuyết cạn lời không nói nữa y sợ nói tiếp sẽ bị A Thố chọc cho thổ huyết.

Mộ Tuyết phi thân lên liền tung chưởng đánh vào miệng Dạ Nguyệt,nhưng nó dùng những cánh hoa cụp lại đỡ văng luồn chưởng lực sang phía khác,làm một cái cây bị đánh hạ.

_Yaaaa….

_Soạt…

_Bùm…rắc…

Mộ Tuyết ngạc nhiên.

_Sao sao sao nó thông minh vậy…biết đỡ đòn kìa…

_Dạ điều đó là đương nhiên ạ…Hoa Dạ Nguyệt là do máu thịt của Ma Tôn để lại mà biến hóa thành,ma lực của nó sánh bằng quỷ bậc Trung,nếu nó ăn nhiều thịt tươi sống ma lực lại càng mạnh hơn…

_Á…

Một xúc tua quất vào lưng của Mộ Tuyết khiến Y văng xuống đầm nước,Hoả Lôi tắt lửa chui vọt vào tay Y ,trong khi chới với đứng lên,Mộ Tuyết mới biết nguyên nhân vì sao đầm lầy phát ra ánh sáng lân tinh.

_Á…má ơi….toàn xương không vậy?

_Ân nhân cẩn thận đó….

Hoa Dạ Nguyệt vươn thân dài ra nó há miệng đớp xuống đầm lầy..

__Bụp,bụp…

_Xí hụt…xí hụt….chết nè….yaaaa..

Mộ Tuyết né tránh linh hoạt và lợi dụng lần đớp tiếp theo của Dạ Nguyệt liền tung một chưởng vào miệng nó.Nhưng nó kịp khép lại,chưởng lực đánh vào những cánh hoa nhẹ như gãi ngứa.

__Á….linh lực cạn rồi…không có tác dụng rồi… hèn chi Hoả Lôi tự biến mất …nó thông minh hơn mình nữa….á…chạy mau A Thố…

Mộ Tuyết dùng kinh công ,nắm áo A Thố chạy chối chết ,Cả hai vượt qua nhiều tán cây rậm rạp quanh co,sau đó ….lại chạy về chỗ đầm lầy.

_Sao sao sao ..lại như vậy….sao ta lại quay trở lại nơi này vậy hả?

_Ân nhân…có lẽ khi chúng ta đánh nhau với hoa Dạ Nguyệt đã hít phải phấn hoa của nó rồi…

_Thì sao hả?

_Phấn Hoa của nó sẽ gây ra ảo giác….khiến cho con mồi bị nảy sinh ảo cảnh lạc lối chạy loạn lúc đó họ sẽ dần kiệt sức trong ảo cảnh này và….bị nó nuốt gọn…dưới đầm lầy chính là xương của các con mồi mà nó ăn đó ….

_Trời ơi sao ban đầu ngươi không nói với ta…

_Dạ tại…

_Thôi… thôi…đừng nói …đừng nói….phải chạy khỏi đây đã …phải chạy….Á….A Thố ….sao sao ngươi biến thành củ khoai lang vậy hả?

_Ân nhân người bị ảo giác rồi ta vẫn là ta mà….

_Sao ngươi vẫn biết nói vậy hả?ta vẫn nghe tiếng của ngươi nè…

_Ân nhân…khi nãy ta dùng toàn bộ ma lực để yểm chú phòng thân tránh bị ảo giác,ta vẫn còn tỉnh táo để nói chuyện với ngài ,giờ ta cạn ma lực rồi không thể giúp ngài giải ảo giác được…ân nhân người đừng vùn vẫy nữa thêm kiệt sức thôi à….ngài tỉnh đi…chúng ta đã chìm xuống hố bùn lún rồi à…

Thì ra bên cạnh khu đầm lầy là những hố bùn lún sâu cả dặm còn nhão nhẹt,vật sống nào rơi vào thì như bị dính chật và bị dìm dần xuống bên dưới,Mộ Tuyết vừa nắm cổ áo A Thố chạy đi chưa xa đã lọt ngay vào hố,do ảnh hưởng của phấn hoa Dạ Nguyệt mà Y tưởng mình vẫn chạy trên đường,càng vùn vẫy càng lún sâu,lún đến cả hai chỉ còn lại chỏm tóc và đôi tai mèo.

_Cứu…méo….

Ặc….khó thở….ặc ặc…heo mi…(help me)…(++)….

Lúc này mấy cái xúc tua của Hoa Dạ Nguyệt vươn đến bò xuống đầm lầy và quấn lấy cả hai kéo lên,A Thố lẫn Mộ Tuyết đều đã bất tỉnh,mặt mũi và cả thân đều dính bùn đen thui.Hoa Dạ Nguyệt liền há miệng định bỏ cả hai vào nghiền nát thì một luồn ma lực cực mạnh bay đến.

_Uỳnh….

Một chưởng đánh nát thây cây hoa,A Thố và Mộ Tuyết rơi bịch xuống đất,tỉnh dậy.

_Úi mẹ ơi…đau chết ta…

_Úi da…ặc ặc….

Trong mơ màng hai tay của Mộ Tuyết quơ quào trên đất ,chợt đụng phải một đôi chân đi hài cổ cao,Y liền bám vào làm điểm tựa mà đứng lên.

_A Thố ….cho ta vịn đỡ một chút….

Khi Mộ Tuyết đứng thẳng lên rồi mới cảm thấy có gì đó bất ổn,hai tay của Y vẫn bám vào thân của người mà từ nãy giờ Y tưởng là A Thố,sờ soạng lung tung để cảm nhận.

“_Vai?Cổ?Cằm?Môi?Mũi?…cao cao cao hơn mình một cái đầu ,A Thố chân của nó ngắn ngủn như Doraemon sao mang được giày cao cổ chứ ?…”

_ Sao sao ngươi cao vậy A Thố?ngươi lại biến hình sao hả?Vậy mà dám nói với ta ngươi cạn ma lực rồi…đồ mèo nói điêu….

_Hic…hic…Ân nhân …ta bị hiện hình rồi a…mái tóc dài ,hai trái chanh trước ngực biến mất rồi….đau quá à….đầu óc quay cuồng …hic…hic…ta xĩu…hơ…

Hai tay của Mộ Tuyết vẫn bám vào ngực của người thần bí đó.

_Vậy,vậy,vậy….đây đây là…ai…chứ…?

Bỗng dưng một giọng nam trầm ồn vang lên.

_Hoá ra ngươi là nam nhân?

Mộ Tuyết nghe giọng nói thì giật bấn người ,hồn phi phách lạc ,vội buông tay ra khỏi người đó,đi lui vài bước,nhưng đầu óc vẫn quay cuồng nên Y té ngửa ra đất luôn.

“_Uý mẹ ơi…Khiêm Tử Lăng….”

_Úi….

…..

Khiêm Tử Lăng sau khi lấy lại bình tĩnh đã mặc y phục và đi ra phòng phía ngoài,nhưng lại không thấy Mộ Tuyết,Hắn nhớ đến khi nãy đã có phần mạnh tay với cô nương người ta,nên đi tìm.Khiêm Tử Lăng ngửi mùi máu có lẫn chút chướng độc và ma chú khác thường của Mộ Tuyết dò dẫm đi theo đến khu rừng,vừa khéo cứu Mộ Tuyết thêm.một mạng.

Tử Lăng bước đến ,một tay túm lấy cổ áo của Mộ Tuyết kéo lên,hắn tức giận hét .

_Hoá ra ngươi là nam nhân…nói….ngươi cải trang nữ nhi vào Cung để thám thính chuyện gì …nói?

Mộ Tuyết hoảng kinh

_Ớ…xỉu….

Mộ Tuyết kiệt sức cũng ngất đi luôn.

Qua một lúc sau.

Mộ Tuyết nheo nheo mắt tỉnh lại,thấy bên cạnh có một đống lửa.

_A…Ân nhân ngài tỉnh rồi…không ngờ Hoa Dạ Nguyệt lại công hiệu đến vậy?

_A Thố….ngươi…là ngươi cứu ta hả…?A Thố khi nãy ta đã mơ thấy ác mộng….ta thấy …Khiêm Lăng Bình….ta còn thấy…

_Thấy gì nữa….?

_Hước…

Mộ Tuyết trợn mắt vội ngồi bật dậy khi nhìn sang phía bên kia đống lửa là Khiêm Tử Lăng đang ngồi trên rễ cây cổ thụ đối diện,một tay chống cằm,một tay cầm lấy đoá hoa Dạ Nguyệt bị thu nhỏ.

_Đại,Đại, Đại…Vương….

A Thố liền nói nhỏ vào tai Mộ Tuyết.

_Là Đại Vương đã cứu chúng ta….Hắn đã dùng Hoa Dạ Nguyệt trị thương và khử độc trong người của ngài…

Mộ Tuyết chớp chớp mắt.

_Thế thế à….nhưng nhưng sao da của ta vẫn đen vậy?

_Ngài quên rồi hả…khi nãy chúng ta rơi vào hố bùn lún mà….ngài và ta đã lộ thân phận nam nhân rồi á….ta nhanh trí bảo rằng chúng ta là dân lưu lạc từ Tây Ma Vực…đến Quỷ Thành kiếm ăn ,vì gặp khó khăn nên mới giả nữ nhân để vào Cung làm nô tỳ ….đêm nay ra khỏi Cung là để tìm thuốc chữa độc cho Ngài…Hắn có vẻ đã tin tưởng nên tha mạng cho chúng ta…

_Lộ,lộ …nguyên hình rồi á….tin tin tưởng hả?….chưa chắc đâu à…

_”Trời phù hộ…nếu không nhờ lớp bùn đen này chắc làn da trắng sứ của Lãnh Mộ Tuyết đã phơi ra rồi….ta không thể hình dung nỗi đến lúc đó Tử Lăng sẽ cho ta nổ ra thành mấy khúc…hic…”

Ánh mắt của Khiêm Tử Lăng vẫn không rời khỏi Mộ Tuyết,khiến cho Y có cảm giác lạnh sống lưng.

_Đại Vương anh minh thần võ ,đẹp trai soái ngầu,cái thế anh hùng…ta ta ta ….chỉ nằm mơ thôi….hết thấy gì rồi…hề hề….đa đa tạ Ngài cứu mạng….

_Cứu mạng?ta không cứu ai cả,ta chẳng qua chỉ muốn đánh chết Hoa Dạ Nguyệt….

Ngươi là kẻ hầu phụ trách Thẫm Cung của Bổn Vương mà lúc nào gọi tên ,ngươi cũng không có mặt…ngươi muốn ta dùng vuốt trảo xé xác ngươi ra trăm mãnh ?hay muốn thử cảm giác rơi xuống Đầm Huyết Giáp.hả?

A Thố và Mộ Tuyết vội quỳ gối mếu máo

_Không muốn,không muốn….xin..xin…Đại Vương tha mạng…hic hic….

Tử Lăng đứng lên đi đến trước mặt Mộ Tuyết,không nói không rằng túm lấy cổ áo của Y kéo đi xềnh xệch.

_Hồi Cung….

_Á…á….Đại Vương xin ngài đi chậm chậm…á…..lác đầu gối…á…xiết cổ..ặc…ặc…

Cứ thế Tử Lăng lôi Mộ Tuyết dịch chuyển đi về Quỷ Cung bỏ mặc A Thố quỳ ngây ngốc trong rừng.

_Á…chờ chờ chờ ta với….

Kế hoạch hái hoa rồi bỏ trốn của Mộ Tuyết bị tan vỡ,dù được Tử Lăng ban cho Hoa Dạ Nguyệt,nhưng Y cũng chẳng có cách mang về Bách Kiếm Sơn Trang ,lại lén đi tìm Đông Kỳ Vân.

Lúc này Bạch Diễn Tình đã rời Cung đi lo một số việc mà Khiêm Tử Lăng giao phó,nên Mộ Tuyết rất dễ đi vào Tư phòng của hắn.

Đông Kỳ Vân cầm Hoa Dạ Nguyệt mà thở dài.

_Ta bây giờ như chim lồng cá chậu,mỗi một bước đều có quỷ binh giám sát muốn đi khỏi Hành Cung này còn khó nói chi là rời Quỷ Thành….

_Ta bây giờ cũng vậy á….ta không hiểu tại sao thân phận của ta chỉ là một yêu tinh nhỏ bé lại là tên hầu thấp hèn vừa xấu vừa ngốc vậy mà tên Khiêm Tử Lăng cũng dán tranh chân dung của ta lên Cửa Quỷ Cung cấm rời Cung….

_Hừ…sở thích quái dị…

Đông Kỳ Vân ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp.

_Huynh đã lộ thân là nam nhân ,độc cũng đã giải tại sao da vẫn đen như vậy hả?

_Ta dùng than lọ nồi trét lên ngụy trang đấy…chứ để lộ làn da trắng ra…Khiêm Tử Lăng mà nhìn thấy còn không mau một chưởng đánh cho ta tan thây hay sao?

Đông Kỳ Vân bổng loé lên cao kiến.

_Ế…không phải không tốt đâu…Tên Bạch Diễn Tình đã rời Quỷ Thành đi làm.nhiệm.vụ rồi…mà hắn lại dùng dung mạo của huynh để xuất hiện ….huynh có thể dùng diện mạo của mình để giả làm hắn mà trốn khỏi đây….

_Ế…hay à nha…

_Mau mau…tẩy trắng đi…phía trong kia có Bồn nước tắm….để ta đi lấy y phục của Bạch Diễn Tình cho huynh mặc….

_Ừm…

Một lúc sau Mộ Tuyết đã trở về diện mạo của mình,cộng thêm y phục của Bạch Diễn Tình trắng tinh quý phái càng tô thêm vẻ tuấn mĩ của Y.

_Woa…đúng là Đệ nhất mỹ nam Trung Nguyên…

_Rầm….

Tiếng cửa bị xô ra đập vào hai phía làm cho Đông Kỳ Vân hoảng hốt.

_Ai?

_Là Bổn Vương.

Cả Đông Kỳ Vân và Mộ Tuyết sửng sốt.

_Làm gì đây ,làm gì đây…sao sao hắn lại đến đây chứ?

_Làm sao ta biết được chứ…nấp đi…huynh nấp trong này đi…để ta ra ngoài xem thử…

Đông Kỳ Vân đi ra phía phòng ngoài thì đã nhìn thấy Khiêm Tử Lăng đứng ở giữa phòng.

_Lăng ca ca huynh huynh đến đây để tìm đệ hả?có chuyện …chuyện gì hay sao?

Tử Lăng đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Đông Kỳ Vân

_Sao ngươi lại lúng túng như vậy,có gì mờ ám à?

_Đâu,đâu đâu có có…

_Hắn đâu?

_Ai ai ai chứ ạ…?

_Hừ…Lãnh ….

Tim của Đông Kỳ Vân đánh trống bùm.bụp trong lồng ngực .

_….Trợ Cấp!

_Hả?…huynh…đến đây là tìm tên đó hả?ta với hắn đâu có thân….hắn xấu xí như vậy trộn cơm cho mèo ăn cũng không thèm…

_Ách xì…

Tiếng của Mộ Tuyết nhảy mũi đã khiến cho Khiêm Tử Lăng hạ đầu mài,dịch chuyển một cái nhanh như chớp đã đứng trước mặt Mộ Tuyết,một tay trảo thủ của hắn đã bấu vào cổ của Y.

_Hừ…Ngươi….

_Á….

Tử Lăng mở to mắt không chớp nhìn Mộ Tuyết,con ngươi của Hắn thoáng co rút,ấn đường nhíu nhẹ một cái,sắc mặt rất đỗi ngạc nhiên.

Mộ Tuyết cũng nhìn Hắn không chớp mắt,một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh mà cất giọng.

_Đại,Đại Vương…là Diễn Tình….

Khiêm Tử Lăng nheo mắt một cái hỏi.

_Ngươi không phải đã rời Quỷ Thành đi làm nhiệm vụ ta giao hay sao…sao còn ở đây?

_Diễn Tình….quên đồ nên quay lại lấy….Đại Vương xin ngài thả tay ra…Diễn Tình sẽ đi làm ngay…ạ…

Khiêm Tử Lăng buông tay khỏi cổ của Mộ Tuyết,nhưng lại chụp cổ tay Y nắm chặt.

_Không cần làm nữa…về Thẫm Cung của ta….đi…

_Á….

Đông Kỳ Vân cũng ngớ người vội chạy theo ra sân đứng chết lặng nhìn bóng dáng hai người đi xa.

_Đây là cái tình huống gì hả?Lãnh sư huynh…hic bảo trọng…ta cứu không nỗi huynh rồi…

_Ngươi đứng ở đây làm gì?

_Hước…

Tiếng của Bạch Diễn Tình vang lên sau lưng làm Đông Kỳ Vân muốn đứng tim quay lại.

_Bạch,Bạch,Bạch…Diễn Tình…sao ngươi ở đây?

_Hừ…ta quên đồ nên trở về lấy…

_Hả câu thoại nghe quen quen…

Bạch Diễn Tình đi vào trong phòng,Đông Kỳ Vân khó hiểu gãi đầu suy nghĩ.

_Có cái gì đó là lạ…cái gì chứ?Á….ta nhớ ra rồi…hic….là cái dấu chu sa trên trán…hước Lãnh Sư Huynh đừng trách ta….ta hứa sẽ làm giỗ mỗi năm cho huynh không thiếu năm nào…hic hic…

Thì ra Bạch Diễn Tình dù hoá thân thành Lãnh Mộ Tuyết có giống đến đâu thì cái dấu chu sa trên trán của hắn vẫn không đổi.Dấu này không phải là son đỏ hoạ lên mà là giọt máu của Khiêm Lăng Thành điểm lên cho hắn khi hắn còn là Tiểu Hồ Ly ,đánh dấu công nhận hắn cũng là một thành viên của dòng dõi Khiêm Lăng Hoàng Tộc.

Nói chính xác hơn thì Khiêm Tử Lăng đã nhận ra Lãnh Mộ Tuyết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad