Sau khi đạt thành giao dịch với Hàn Tuyết, Tiêu Ánh Vân trở về tìm bạn trai của mình và bắt đầu liên lạc cho Vương Ân. Lần này, thành hay bại đều phải dựa vào việc bọn họ có thể thuyết phục được cậu ta hay không.
Khi Vương Ân biết Tiêu Linh đã có thai con của người khác, phản ứng đầu tiên là nhíu mày nghĩ đến người đàn ông từng xuất hiện trong phòng bệnh của cô ấy.
“Chị có biết vị hôn phu của Hàn Tuyết là ai không?” Vương Ân hỏi.
“Không, chị không muốn quan tâm lắm. Chỉ biết Tiêu Linh xen vào hạnh phúc gia đình người khác, không thể để em nó tiếp tục việc này được.” Tiêu Ánh Vân lắc đầu.
Ba người ngồi trong một góc nhà hàng, nhỏ giọng bàn luận, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.
“Nếu chúng ta làm vậy, đứa trẻ sẽ ra sao?” Vương Ân hỏi.
Tiêu Ánh Vân nhìn về phía bạn trai, khẽ gật đầu rồi nói:
“Không giấu gì em, vị tiểu thư kia nói sẽ cho chúng ta một số tiền lớn. Vậy nên sau khi xong việc, chị có tiền rồi sẽ đưa Tiêu Linh đến nơi khác, cho nó tiền nuôi con.”
“Việc này…” Vương Ân do dự, cậu ta lắc đầu: “Em sẽ không hại Tiêu Linh đâu.”
Thấy người quan trọng nhất trong kế hoạch lần này từ chối, Tiêu Ánh Vân gấp gáp:
“Không, em nghe chị đã! Nói thật, không cần biết em muốn bao nhiêu, chỉ cần đưa ra một con số là bọn họ nhất định có thể cấp cho em! Em nghĩ kỹ đi đã!”
Mặc dù Vương Ân cũng thuộc diện có tiền, nhưng là không phải thật sự giàu có gì. Cho nên khi nghe đến đây, mí mắt cậu ta nâng lên:
“Lấy gì làm chứng? Họ thật sự có tiền vậy à?”
“Có.” Trương Minh Tuấn ở bên cạnh gật đầu xác nhận. “Nhận tiền trước làm việc sau.”
Bấy giờ, ba người bắt đầu tìm được điểm chung, nói ngày càng thông thuận, sau đó cuối cùng Vương Ân cũng bị dụ dỗ.
Trong lúc Tiêu Linh không hề hay biết, ba người dưới sự trợ giúp của Hàn Tuyết đã lập nên kế hoạch chia rẽ cô và Hoắc Tư Thần.
…
Tiêu Linh được đón về Hoắc gia vào ngày hôm sau, khi tình hình của cô đã ổn hơn một chút. Nhưng khi trở lại, cô phát hiện Hoắc Tư Thần luôn ngó lơ cô. Anh đi làm từ sáng sớm, tối đến ngủ ở phòng khác, giờ cơm cũng không thấy đâu. Cô cảm thấy không quen, ban đêm một mình nằm trong phòng lạnh lẽo, nhắm mắt đếm thời gian trôi cũng không thể ngủ được.
Cô mặc quần áo ngủ bước xuống giường, bụng lúc này đã lộ rõ hơn trước nhiều. Ba tháng hơn rồi, cố gắng thêm một thời gian nữa là đứa trẻ sẽ ra đời, sau đó, cô có thể rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến mình cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi này.
Đi ngang qua phòng bếp, Tiêu Linh chợt thấy đói bụng. Cô quyết định vào trong tìm gì đó ăn, tủ lạnh luôn chất đầy các loại rau củ, thịt, hải sản, mỗi ngày dường như đều được đổi mới.
Đang lúc cô loay hoay muốn nấu cháo ăn, bên ngoài có tiếng bước chân khe khẽ. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc phu nhân xuất hiện ở cạnh cửa liền chào hỏi:
“Hoắc phu nhân.”
“Không ngủ được?” Bà Tịnh Nhã đi đến gần, ngồi xuống ở chỗ bàn ăn rồi nhìn cô.
Tiêu Linh liếc mắt qua chỗ đồng hồ treo tường rồi nói:
“Vâng, đã trễ thế này rồi, Hoắc phu nhân cũng không ngủ được ạ?”
Bà Tịnh Nhã trông có vẻ gần gũi hơn lần đầu gặp mặt rất nhiều, bà nói:
“Gọi tôi là bác gái đi. Gần đây tôi cũng thấy khó ngủ.”
“B-Bác gái, bác muốn ăn gì đó không? Cháu làm.” Tiêu Linh hỏi bà, tay vẫn đang gọt rau củ.
Bà Tịnh Nhã lắc đầu:
“Không cần đâu.”
Hai người ở trong bếp, một người nấu ăn và một người ngồi nhìn xem, thỉnh thoảng nói vài câu khiến không khí phá lệ ấm cúng, cứ như một gia đình nhỏ hạnh phúc. Tiêu Linh nấu nhanh một bát cháo rau củ, mang đến bàn ăn ngồi cùng bà Tịnh Nhã.
Bà nhìn cô ngoan ngoãn hiền lành như vậy, không khỏi yêu thích, nói:
“Cô có biết vì sao tôi lại xem trọng cái thai trong bụng cô như vậy không?”
“Cháu không biết ạ.” Tiêu Linh thật ra cũng nghĩ về việc này vài lần rồi, cô khá tò mò lý do, chỉ là không dám hỏi.
Bà nhìn cô, hay nói chính xác hơn là nhìn bụng của cô, ánh mắt có chút trông đợi:
“Vì Hoắc Tư Thần khó có con nối dõi. Cho nên đây là hy vọng của Hoắc gia, bằng mọi giá, tôi phải bảo vệ nó.”
Lần đầu tiên nghe được thông tin này, Tiêu Linh quên cả việc ăn uống, đặt bát cháo qua một bên. Cô mân mê môi, có chút khó tin nhìn bà Tịnh Nhã.
Bà ngồi ở nơi đó, khuôn mặt dần trở nên lạnh lùng:
“Nhưng nếu nó không phải con của Hoắc Tư Thần, thì cô phải chuẩn bị tâm lý nhận lửa giận của Hoắc gia. Dám lừa dối chúng tôi, cô sẽ nhận lấy hậu quả rất thảm.”
Từng câu từng chữ đều như ghim vào tim Tiêu Linh một nhát dao, cô biết họ không thể tin cô ngay lúc này, nhưng nghe vẫn rất đau lòng. Cô cười gượng nói:
“Cháu hiểu rồi ạ. Nhưng mà, thật ra cháu cũng tự hỏi đã lâu, khi đứa trẻ được sinh ra thì Hàn Tuyết tiểu thư sẽ phản ứng thế nào?”
Nhắc đến Hàn Tuyết, bà Tịnh Nhã cười gằn:
“Chuyện này không cần cô lo.”
Hàn gia và Hoắc gia có thù không đội trời chung, bà và Tư Thần đã mất mấy năm trời để thu thập thông tin và chuẩn bị để đạp họ xuống! Họ không thoát khỏi việc liên quan đến cái chết của chồng bà bốn năm trước, bà có xuống mồ cũng nhất định phải đưa họ chôn cùng bà.
Tiêu Ánh Vân thở gấp mấy hơi để bình tĩnh lại rồi nói:
“Nó là em gái tôi, tôi đang dạy dỗ lại nó nên các người đừng có xen vào.”
“Mời cô ra khỏi đây.” Người đàn ông vừa rồi lên tiếng đưa tay ra, làm động tác mời.
Khóe miệng Tiêu Ánh Vân cứng đờ, bị người ta lơ đẹp như vậy nên rất bất mãn, nhưng bất mãn thì sao? Cô ta một mình đấu không lại hai gã đàn ông cao lớn đầy cơ bắp. Chuyện nhỏ không nhịn khó làm được chuyện lớn, Tiêu Ánh Vân liếc mắt về phía Tiêu Linh, muốn trừng cô nhưng bị hai gã vệ sĩ kia chặn mất tầm nhìn.
Tiêu Ánh Vân xoay người đi ra ngoài, bỏ lại một câu:
“Mày giỏi lắm, có ngon thì mày đi luôn đừng về nhà nữa, tao sẽ nói hết cho mẹ nghe.”
Người đàn ông kia tấm tắc trong lòng, không hiểu sao người nhà của thiếu phu nhân lại thuộc hàng “cực phẩm” như vậy. Hắn quan sát thấy sắc mặt Tiêu Linh lúc này vô cùng kém liền hỏi:
“Thiếu phu nhân không sao chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
“Không cần đâu, cảm ơn hai anh.”
Loading…
Tiêu Linh thở đều đều, đặt bình nước về vị trí cũ. Cô có chút ngượng ngùng dùng tay vuốt mái tóc rối của mình, may mà lúc nãy kịp phản ứng nên không bị thương nặng.
Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó chào Tiêu Linh một tiếng rồi ra cửa tiếp tục công việc bảo vệ của mình.
Trong phòng an tĩnh lại, Tiêu Linh co chân ngồi trên giường, úp mặt vào đầu gối rồi khẽ nhắm mắt. Cô không hiểu nổi bản thân tại sao lại khổ thế. Từ nhỏ đến lớn bị cả nhà chèn ép bắt nạt, lãng phí thanh xuân vào việc làm thêm ở khắp các ngõ ngách, ngay cả thứ quý giá nhất của con gái cũng vô tình bị cướp mất. Cô không muốn bỏ đứa trẻ khi bào thai đã sắp thành hình nên tìm đến chỗ Hoắc Tư Thần, nhưng nghĩ lại thì lúc đó cô thật ngu ngốc.
Hoắc Tư Thần có vị hôn thê, mà cô mang cái thai đến tìm anh thì khác gì tiểu tam chứ? Tiêu Linh ôm chặt đầu gối, khóc không thành tiếng. Cô sai rồi, sai ngay từ lúc được sinh ra trên đời này.
Bác sĩ nói phụ nữ có thai rất nhạy cảm quả thật không sai, nội tâm của Tiêu Linh bây giờ vô cùng yếu ớt, nó khiến cô thấy mệt mỏi với cuộc sống.
Cô lẳng lặng ngồi trong phòng mà khóc, bị sự cô đơn và trống rỗng vây chặt lấy.
…
Tiêu Ánh Vân rời khỏi bệnh viện không lâu thì đột nhiên bị chặn đường, lại là một đám người mặc đồ đen và đeo kính râm, cô còn tưởng mấy người kia tìm mình gây sự nên vội vàng cong chân lên, lập tức bỏ chạy. Nhưng còn chưa được mấy bước, đám người kia đã đuổi theo và tóm gọn cô ta.
“Buông ra! Các người muốn làm gì? Mau buông tôi ra!”
“Cô là Tiêu Ánh Vân? Hàn tiểu thư muốn gặp cô, bàn về chuyện của Tiêu Linh.” Người đàn ông đang giữ chặt Tiêu Ánh Vân nói.
“Hàn tiểu thư là ai?”
“Là cô chủ của chúng tôi, giám đốc của hãng thời trang Thiên Mỹ, có biết không?”
Tiêu Ánh Vân cảm giác quá sợ hãi: “Tôi không biết! Các người muốn bàn gì về chuyện của em gái tôi thì đi tìm nó, tôi không biết gì cả!”
Mặc kệ sự giãy dụa và những tiếng hét thất thanh của Tiêu Ánh Vân, đám người kia cưỡng chế lôi cô ta ra ngoài rồi nhét vào trong xe.
Tiêu Ánh Vân rất thông minh, khi biết mình bị bắt cóc thì lập tức giữ im lặng không ồn ào nữa, cả người nép vào trong góc vừa run vừa cầu nguyện. Tại sao cứ dính đến Tiêu Linh là xui xẻo? Tại sao chứ? Cái con nhỏ này chẳng khác gì sao chổi cả!
Chờ cho Tiêu Ánh Vân bình tĩnh hơn, cô ta đã được đưa đến một nơi trông giống như nhà hàng, lên thẳng phòng VIP. Trong quá trình này, cô ta đang cố gắng nghĩ xem Hàn Tuyết là ai, nhưng đáng tiếc những kẻ như cô ta làm gì có cơ hội tiếp xúc với giới thượng lưu mà biết được. Hầu hết thời gian, cô ta đều chơi bời ở góc chợ hay quán bar nào đó.
Căn phòng được trang trí đơn giản nhưng rất tinh tế, là loại phòng VIP giá một đêm bằng tiền lương một tháng của Tiêu Ánh Vân. Cô ta bị lôi kéo đến trước bàn, nơi đó đang có một người phụ nữ xinh đẹp chờ đợi.
Hai người giữ chặt lấy Tiêu Ánh Vân buông tay ra, trả tự do cho cô ta rồi đứng phía sau canh chừng. Cô ta không thể làm gì hơn là khép nép ngồi xuống, run giọng hỏi:
“C-Cô là Hàn tiểu thư?”
“Đúng vậy.” Hàn Tuyết nhàn nhạt quét mắt qua người Tiêu Ánh Vân. “Tôi muốn làm một giao dịch với cô và bạn trai cô, giá cả tùy cô đưa ra, chỉ cần đảm bảo không để lộ tin tức ra ngoài là được.”
Đây không giống như giao dịch, mà là ép buộc thì đúng hơn. Tiêu Ánh Vân nghĩ vậy, lại không dám nói ra mà chỉ hỏi:
“Giao dịch gì?”
“Cô có muốn cho em gái Tiêu Linh của mình một bài học không?”
“Tôi…” Tiêu Ánh Vân đột nhiên do dự, bởi vì tuy rằng rất ghét Tiêu Linh, nhưng mấy việc giết người cướp của thì cô ta không làm được. “Tôi không muốn tham gia vào.”
“Tôi có thể cho cô rất nhiều tiền, cho cô một con số mà cả đời cô cũng không bao giờ có thể kiếm được.” Hàn Tuyết mỉm cười. “Vả lại, chuyện này sẽ không khiến Tiêu Linh gặp nguy hiểm đến tính mạng, tôi chỉ muốn cô ta tránh xa khỏi vị hôn phu của tôi thôi.”
Chuyện này là sao, Tiêu Ánh Vân thật sự không hiểu, nhưng cô ta đang dao động vì số tiền mà người trước mắt hứa hẹn.
“Cô có thể cho tôi bao nhiêu?”
Thấy Tiêu Ánh Vân có xu thế đồng ý, Hàn Tuyết nhún vai:
“Tùy cô, ngoài thứ đó ra, tôi còn có thể cho cô một công việc trong công ty.”
Trong mắt của Tiêu Ánh Vân toát ra một chút băng lãnh, sau đó nói:
“Được, tôi đồng ý với cô. Nhưng cô phải nói rõ mọi chuyện cho tôi biết, đảm bảo không có chuyện giết người, tôi mới dám làm.”
Vì để đạt được mục đích cuối cùng, Hàn Tuyết rất kiên nhẫn: “Không thành vấn đề.”