Tôi Ship Đối Thủ X Tôi

Chương 40



Hỡi vị thần của các cặp đôi, con tốt nghiệp không nổi, con thành tài không nổi rồi.

Nghe chung một bài hát, đều nghĩ đến đối phương, lại còn dùng chung cả phương thức biểu đạt tình cảm, rốt cuộc đây là cái thể loại duyên phận gì đây, nhân duyên ngàn dặm một sợi tơ hồng à?

Bất kể là hàm lượng đường hay là sự ăn ý này đều quá sức chịu đựng, tui bắt đầu nghi ngờ bản thân Cố Y Lương chính là vị thần của các cặp đôi.

Các fan thì cười nói vui vẻ trong phần bình luận, anti thì đá đểu, shipper Nương Tử trong super topic thì y chang mẹ già đang lo vun vén tiền cưới cho con.

Chỉ một chiếc Weibo đã hoàn thành chỉ tiêu marketing nửa tháng trời của các couple khác, đỉnh, thật sự quá đỉnh.

Tui lặng lẽ khóa màn hình, nhìn hướng chiếc xe đang đi xuống hầm.

Cố Y Lương đưa chìa khóa xe cho tui, rồi lại gửi tui mã QR để lấy vé: “Tầm này người đi xem phim vẫn đông lắm, anh lên trước, đợi em trong rạp nhé.”

Người của công chúng đến nơi công cộng quả thực khá phiền phức, vốn cũng chẳng định ôm ôm ấp ấp nắm tay nắm chân cùng đi vào rạp, tui gật đầu, nhìn anh xuống xe, vào thang máy đi thẳng lên rạp chiếu phim.

Haizz, mặc dù chân tướng là thật, nhưng tui thật sự không thích nhìn bóng lưng của anh tẹo nào.

Mặc dù chẳng nghĩ nhiều đâu, cũng biết điều kiện không cho phép, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm thấy buồn phiền cùng tiếc nuối.

Nhất là lúc nhìn thấy người ta có đôi có cặp vô tư thoải mái vịn tay nhau lướt qua người tui, cứ có cảm giác tủi thân tự nhiên nảy sinh.

Hai thằng đàn ông, không nhất thiết lúc nào cũng phải dính lấy nhau, tui cũng chẳng có nhu cầu nắm tay cho lắm, nhưng mà…!ít nhất cũng có thể quang minh chính đại sóng vai cùng nhau mà không bị làm phiền chứ.

Tui bĩu môi, thầm than trong lòng.

Chưa nói đến việc hai đứa đều ở trong showbiz, kể cả những cặp đôi đồng tính ngoài showbiz, cũng có mấy ai dám yêu nhau công khai đâu.

Có điều, bản thân đã chọn con đường này, muốn đi như nào cũng phải tự mình chọn, cá nhân tui thì chẳng vấn đề gì, nếu vỡ lở ra cùng lắm thì về nhà thừa kế gia sản, nhưng nếu ảnh hưởng đến tiền đồ xán lạn của Cố Y Lương, thì tội lỗi của tui lại lớn quá rồi.

Đa sầu đa cảm trước giờ không phải style của tui, tui đứng trước cây rút vé tự động chờ máy nhả vé, tự an ủi rằng yêu đương bí mật cũng có cái hay của nó.

Tất cả mọi người đều cho rằng hai đứa tui vì marketing kiếm độ hot mà bán đứng tính hướng nhưng lại không ngờ rằng việc marketing đã biến thành tấm bình phong để tụi tui khoe tình cảm, shipper Nương Tử tưởng rằng mình chỉ đang gặm hint rởm cố tình mót ra, nhưng kỳ thực lại đều là hint xịn đã qua xử lý giảm bớt độ ngọt, bên ngoài phơi ra bên trong khoe thầm như vậy, người khác có muốn chơi theo cũng không được.

Ầy, thế nhân đều say, chỉ mình ta tỉnh, ngoài mặt là anh em, sau lưng lại chơi gay, cách chơi mới lạ, có lạc thú riêng.

Tự an ủi mình đến là vui vẻ, lại nghĩ tới sắp được xem phim cùng nhau, tui âm thầm xoay tay trong bụng, cười hi hi bước vào phòng chiếu.

Còn tưởng Cố Y Lương sẽ ngồi vào ghế đợi tui, kết quả là vừa đặt chân vào phòng chiếu đã bị anh tóm gọn.

Đèn trong phòng đã tắt, đang chiếu quảng cáo trước khi chính thức vào phim, Cố Y Lương nắm chặt tay tui, dẫn tui tới chỗ ngồi của hai đứa.

Bàn tay trong lòng chà mạnh như muốn cọ ra lửa, tui sung sướng nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh không ngồi mà đợi em?”

Anh đáp: “Ở bên ngoài không được nắm tay em.”

Bàn tay trong lòng đã chà ra tia lửa, tui cười ngây ngô hỏi anh: “Tối thế này, sao anh nhận ra được em?”

Anh đáp: “Trước lúc em vào nhận nhầm mất bốn năm người, thế là biết để ý hơn.”

Tui: “…”

Tui: “Cái khoản nghị lực kiên trì bền bỉ này của anh cũng đáng học tập phết đấy.”

Anh cười ha ha: “Quá khen quá khen.”

Tui cười khinh khỉnh: “Khách sáo khách sáo.”

Tia lửa trong lòng tắt ngúm chỉ còn lại một làn khói mỏng, tui im lặng cùng Cố Y Lương đi tìm vị trí ghế ngồi, phim cũng chính thức bắt đầu.

Lúc đến đây không để ý, hình ảnh vừa hiện lên, tui mới phát hiện ra đây là phim mà anh vào vai chính.

Anh xuất hiện trên màn ảnh trong một bộ quân phục mạnh mẽ hiên ngang, anh ở bên cạnh thì dường như có phần ngại ngùng quay sang cười với tui một cái.

Đây rốt cuộc là bữa tiệc nghe nhìn 3D lập thể sống động đa chiều gì thế này!

Ôi, ngồi cạnh tui là một vị tiên tử bước ra từ trong tranh ư!

Lòng tui chấn động đến khó tả, chấp nhận một phen thử thách và k1ch thích về mỹ học từ cả mặt trước và mặt bên.

Không lâu sau, nữ chính cũng xuất hiện trên màn hình, Cố Y Lương khẽ nghiêng đầu sang nhìn tui, tui đáp lại bằng một nụ cười ra vẻ không để bụng.

Ha, đều là người trong nghề với nhau, chẳng lẽ tui lại để bụng mấy chuyện vặt vãnh này?…

Hình như cũng có một chút xíu.

Tay vịn giữa hai ghế có thể điều chỉnh, mắt tui nhìn lên màn chiếu, mặt mũi tỉnh bơ nhấc tay vịn lên, ngồi sát về phía anh hơn một chút.

Anh cười như không cười nhìn tui, động tác đồng bộ với anh sĩ quan trong phim, cầm lấy tay nữ chính và tui, hôn mu bàn tay hành lễ, rồi lại chạm khẽ lên đầu ngón tay tui.

Ế, trò này vui nè!

Tui nhìn nữ chính trong phim nở nụ cười mê hồn, thì thầm vào tai sĩ quan, bèn lập tức dán môi lên tai anh thổi nhẹ.

Sĩ quan mặt mày nghiêm nghị, còn Cố Y Lương thì lại đỏ bừng tai, khẽ vỗ tui một cái.

Tui cười thầm trong bụng, nhìn nữ chính ve vãn sĩ quan, cũng học theo động tác của cô ta, ngón tay nhẹ nhàng mân mê thùy tai của Cố Y Lương, đầu ngón tay trượt qua sau tai anh, dọc một đường theo cần cổ anh, vuốt nhẹ xuống dưới.

Sĩ quan trở tay bóp cổ nữ chính, anh cũng trở tay bắt lấy ngón tay tui, nhìn tui bằng ánh mắt mang vài phần lên án.

Nữ chính không chút sợ hãi, môi đỏ giương lên, mu bàn chân nhẹ nhàng cọ xát dọc bắp chân của sĩ quan, lên lên xuống xuống.

Động tác này cũng khó quá đi, chưa kể giày còn bẩn nữa, tui nghĩ ra cách khác, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ xát dọc bắp đùi anh, trái trái phải phải.

“Này…” Cố Y Lương giữ tay tui lại, thấp giọng cảnh cáo.

Tui cười đắc ý, đã thấy ghẹo chưa? Chịu hết nổi chưa? Thấy giày vò chưa?

Thiên địa luân hồi, ai bảo trên đường đến đây anh cứ ghẹo em hết lần này đến lần khác như thế, lại còn “sóng âm” “lắc lư” em nữa.

Sau đó tui thấy sĩ quan trong phim đột nhiên bùng nổ, trở tay đè lên nữ chính, sau đó kéo rèm chuyển cảnh.

Tui có dự cảm không lành.

Cố Y Lương dán sát vào tai tui thì thầm: “Cảnh này không diễn, nhưng anh biết nội dung kịch bản đấy…”

Anh nhìn chằm chằm lên màn hình, vươn tay kéo tui lại gần thêm một chút, ôm chặt eo tui, rồi lại vén vạt áo tui lên, ngón tay lượn lờ trên sống lưng tui mấy lần, xoa nhẹ ngang eo, đầu ngón tay men theo xương hông của tui chầm chậm mò xuống dưới, đồng thời ngoảnh đầu sang khẽ cắn tai tui, trầm giọng cười một tiếng…

Xin hãy nương tay! Xin hãy nương tay!

Ghẹo! Chịu không nổi! Anh chính là chuyên gia giày vò!

Tui vội vàng giữ tay anh lại, dịch người về chỗ cũ, rồi lại hạ tay vịn xuống, ngồi ngay ngắn nhìn thẳng về phía trước.

Anh phì cười, nhỏ giọng hỏi: “Chịu hết nổi rồi à?”

Tui nghiêm trang hùng hồn, nhỏ giọng đáp: “Không, phim đang hay, không thể bỏ lỡ.”

Anh nhướng mày, nhỏ giọng hỏi: “Vậy em đút tay vào túi quần làm gì?”

Tui: “…!Kiềm chế một con hổ dữ chuẩn bị xuất chuồng.”

Anh: “Ồ, em chịu hết nổi rồi.”

Tui: “Vâng vâng vâng chịu hết nổi thật rồi, vậy anh có để em làm công không?”

Anh: “Công là cái gì?”

Tui: “…”

Cơ hội ở ngay trước mắt!

Tui dẫn dắt từng bước: “Công, chính là em, em, chính là công.”

Anh nghi hoặc nhìn tui, trầm tư một chốc, ghé vào tai tui mềm giọng hô: “…!Lão công (ông xã)?”

Tui tê rần.

Hổ dữ sắp không chế ngự nổi mất rồi.

Tui khóc lóc ai oán nhìn anh, anh khẽ ngoắc ngón tay tui, hạ thấp giọng nói đầy từ tính: “Mới gọi có một tiếng mà em đã lại chịu không nổi rồi.”

Mợ nó chứ.

Tui bị tông giọng trầm mang điện cao thế của anh giật cho sắp nổ banh xác rồi, bèn cầm lấy bịch bắp rang bơ trên tay vịn bên cạnh để chặn họng anh.

Anh cười thầm, vỗ đùi tui: “Đừng quậy nữa, xem phim cho đàng hoàng đi.”

Tui giận dữ lườm anh một cái, rồi lại tập trung nhìn lên màn hình.

Tui dán mắt vào Cố Y Lương trên màn ảnh, chỉ một cái nhíu mày hay nụ cười cũng đủ để câu hồn người ta, sợ người thật đang ngồi bên cạnh mình lại giở trò, tui không ngừng nhét bắp rang vào miệng anh, đề phòng anh lại chĩa súng vào tui.

Cơ mà anh cũng tém lại rồi, chỉ là ngón tay tui thỉnh thoảng sẽ chạm vào môi anh, lúc ấy anh sẽ dùng bụng ngón tay đụng khẽ lên mu bàn tay tui.

Phải thừa nhận là trải nghiệm này quả thực khá tuyệt, ngọt ngào lại thú vị, tui nhận ra sự lý thú trong đó, đút bắp rang cho anh hết viên này đến viên khác, trong lòng nở hoa tưng bừng, tay cũng dần dần được siết chặt, ngón tay trên mu bàn tay xoay tròn từng vòng, kín đáo lại mờ ám, trong không gian tắt lửa tối đèn muốn k1ch thích bao nhiêu có bấy nhiêu, còn được tặng kèm cảm giác thành công một cách kỳ lạ khi thuần phục được Cố Y Lương.

Thuần phục…!nghe bậy bạ quá đi à?!

Tui mặt đỏ tai hồng âm thầm gõ bàn tính lách cách trong bụng, lập kế hoạch với một bản vẽ xanh, à không, bản vẽ vàng thật vĩ đại, theo động tác đút bắp rang dần dần đan chặt tay, quấn quýt lấy nhau nhẹ nhàng vuốt ve…

Cố Y Lương bỗng dưng nghi ngờ quay sang nhìn tui: “Em mua bắp rang bơ à?”

Bàn tay đang cầm bắp rang bơ của tui khựng lại.

Người anh em ngồi bên cạnh tui: “Chú em à anh đây còn một cốc coca nữa này, có đá đấy, hay là anh cũng cho chú luôn nhá?”

Tui: “…”

Yên lặng, một sự yên lặng chết chóc, chỉ có sự xấu hổ tràn ngập không gian quanh người.

Một tiếng súng nổ lên trong phim.

Ánh mắt tui chìm trong tuyệt vọng, chỉ mong anh lính vừa bị Cố Y Lương bắn chết trong phim kia chính là tui lúc này.

Tui xấu hổ đến nỗi răng hàm cũng sắp bị nghiến vụn, rối rít xin lỗi mong được bồi thường, không ngừng xoa dịu cảm xúc của ông anh kia, đến tận lúc người ta hào phóng xua xua tay, tui mới ngồi thẳng lưng trở lại được.

Vẫn còn kịp! Phim hãy còn hơn một nửa, vẫn cứu vớt được, bàn tính của tui…

Người anh em xoay mặt lại, nghiêng đầu nói: “Ấy, trông cậu giống diễn viên nào đó ghê, cái cậu quảng cáo đồng hồ ý, Vệ Ngôn…”

Người anh em lại nghiêng đầu thêm một chút, nhìn Cố Y Lương đang ngồi cạnh tui, vẻ mặt đông cứng, rồi lại chầm chậm đưa mắt trở lại màn hình lớn: “Ế…”

Tui ném phắt cái bàn tính đi, kéo tay Cố Y Lương chạy trối chết.

Cố Y Lương ngồi vào ghế lái, buồn cười xoa đầu tui, để tui bình tĩnh lại.

Tui bi phẫn cuộn tròn trên ghế lái phụ, ánh mắt cảnh giác quan sát vài người đi đường thưa thớt bên ngoài cửa sổ xe.

Anh nhịn cười đến run lẩy bẩy, ho khẽ một tiếng.

Tui run run giơ cánh tay cầm bịch bắp rang bơ tới trước mặt anh: “…!Anh mang nó đi đi, em không cần cái tay này nữa.”

Anh nắm lấy tay tui, cắn lên đầu ngón tay tui, lại cười: “Đừng để bụng nữa, chúng mình còn hơn nửa ngày nữa cơ, em muốn đi đâu chơi?”

“Còn chơi bời gì nữa…” Còn gì bi ai hơn chết tâm, tui ỉu xìu: “Lái xe về đoàn phim thôi, trước lúc đi em thấy ông anh kia cúi đầu up Weibo, fan cuồng có khi sẽ đến trong vòng mười giây nữa thôi đấy.”

Anh ngập ngừng giây lát, rồi lái ra khỏi hầm để xe.

Xe chạy rất vững, nhưng tâm trạng tui lại rất chênh vênh, rầu rĩ lấy điện thoại ra liên lạc với chị Mạn, bảo chị ấy chuẩn bị sẵn sàng phương án truyền thông.

Cố Y Lương đánh vô lăng, chẳng biết đang nghĩ gì, tự dưng lại ho một tiếng, thấp giọng hỏi tui: “Chuyện lúc nãy, em có nghiệm ra được gì không…?”

Tui nhìn anh khó hiểu, lại còn phải tự kiểm điểm à?

Tui đã tổn thương sâu sắc như này rồi, mà sao anh vẫn điên cuồng xát muối lên vết thương của tui thế?

Dù sao cũng là lỗi của tui, tui xót xa đáp: “Có, đi xem phim nhất định phải tự chuẩn bị bắp rang bơ.”

Anh: “…”

Anh: “Anh định nói là, về nhà mình có thể tìm một ít, ừm, phim ảnh để xem, có thể học theo mà…!ừm.”

Anh: “Em làm hỏng bét câu chuyện rồi.”

Tui: ???

Ơ hay, hóa ra tui ở bên này còn đang nhấp nhỏm không yên chờ xử lý vụ Weibo của ông anh kia, còn anh bên đó lại chẳng nói lời nào chuyển mode nhân cách thả trí tưởng tượng bay xa à?

Tui: “Xem chứ, về nhà xem luôn.”

Xem hẳn một nghìn tám trăm bộ, xem với tốc độ marathon, xem đến bao giờ gần cuối đời hình ảnh chạy trên đèn kéo quân có đến 50% là cảnh nóng mới thôi, không ai được xuống xe hết!

Chị Mạn hồi âm rất nhanh, nói rằng đã tìm thấy Weibo của ông anh kia rồi, không có vấn đề gì cả, thậm chí còn không nhắc tới tên hai đứa tui.

Tui thở phào nhẹ nhõm, nhấn vào ảnh chụp Weibo chị ấy gửi.

@Một tràng pháo tay dành cho dân xã hội: Năm Tuất nhất định sẽ gặp may, đi xem phim cũng gặp minh tinh, duyên phận tới chính là người ấy, tình và nghĩa nặng tựa ngàn vàng! Tại đây tiểu đệ xin phép chúc Tết muộn cả nhà, chúc cả nhà năm Tuất đại cát, ngày ngày ấm no!

Đính kèm ảnh một bịch bắp rang bơ đã ăn hết.

Tui:………

Tui không nhịn nổi, vỗ tay bôm bốp, nếu không phải bị hạn chế bởi dây an toàn và nóc ô tô, thì tui đã đứng dậy mà vỗ tay rồi.

Cố Y Lương nhìn tui khó hiểu: “Sao thế, sự việc giải quyết xong rồi à?”

Tui: “Đại ca kia không có lật tẩy tụi mình.”

Anh: “Vậy cũng đâu cần phải vỗ tay chứ.”

Tui: “Đẳng cấp up Weibo của đại ca đỉnh thật sự, em không kiềm chế được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.