Khóe miệng Giang Tu Minh run rẩy, rít gào như sấm: “Tiệc cái chó má gì!”
“Còn ăn tiệc? Sao mày không ăn tao luôn đi?!”
Giang Từ Vô xốc mí mắt, thấy gương mặt giận đến đỏ lên của Giang Tu Minh, một bộ dáng tràn ngập “Sinh cơ sức sống”, cười cười, chậm rì rì nói: “Lão Giang, nếu đây là di nguyện của ông.”
“Tôi có thể cố mà nếm thử một ngụm.”
Giang Tu Minh: “Cút ngay!!!”
Tiếng gầm đinh tai nhức óc, chấn động trời đất, chấn đến mức điện thoại đặt trên quầy của Giang Từ Vô rung lên, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đổ xuống.
Vương Bàng Bàng đang ăn Lãng vị tiên cũng dừng lại, liếm ngón tay, cẩn thận mà nhìn về phía Giang Từ Vô, hạ giọng hỏi: “Ông chủ Giang, không có việc gì chứ?”
Giang Từ Vô cầm di động, nói với Vương Bàng Bàng: “Không có việc gì, lão Giang thích đại kinh tiểu quái*.”
*Chuyện bình thường nhưng làm quá lên -> chuyện bé xé to.
“Cái gì mà đại kinh tiểu quái hả?” Giang Tu Minh bên kia nghe hai người nói thế, bất chấp bên cạnh Giang Từ Vô có người ngoài nào không, tức giận mắng, “Mày coi lại coi mày vừa nói cái gì!”
Giang Từ Vô ừm một tiếng, có lệ mà nói: “Ông không đại kinh tiểu quái.”
“Coi như ông chuyện bé xé to, được chưa?”
Giang Tu Minh: “……”
Thấy một bộ biểu tình bất đắc dĩ của Giang Từ Vô, ông hít sâu một hơi, quát: “Mày muốn ăn cả cha mày, đây gọi là chuyện bé xé ra to hả thằng ranh?”
“Chu Văn Vương nghe xong cũng phải gọi mày bằng thầy!”
Giang Từ Vô nhướng mày: “Cũng được, vậy ông sẽ gọi tôi là tổ tông.”
Giang Tu Minh: “……”
“Giang Từ Vô!”
Giang Từ Vô biếng nhác đáp lại: “Đây.”
Giang Tu Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được vén tay áo, như muốn xuyên qua màn hình di động vọt vào cửa hàng mà đánh người.
Trương Nhã Vân liếc nhìn ông, tháo mặt nạ, mở miệng nói: “Được rồi, hai người đừng nói nữa.”
“Lão Giang, ngồi xuống.”
“Dì Hồ, cho ổng ly trà lạnh.”
Một lát sau, Giang Tu Minh bị nhét cho ly trà lạnh. Ông bị Trương Nhã Vân ấn đầu uống hai ngụm, thư hoãn chút xíu tức giận, thoáng bình tĩnh trở lại, xụ mặt ngồi trên sô pha.
Trương Nhã Vân uống miếng nước, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Giang Tu Minh dẫn đầu mở miệng: “Lão chó già Lâm Đức Dung kia muốn mời cả nhà chúng ta ăn cơm, là thực lòng hay lòng Tư Mã Chiêu thì người qua đường cũng biết!”
“Lúc tôi nhận điện thoại còn tưởng là chuyện ở hội đấu giá, nói với ông ta đừng có để ý, tôi đại phát từ bi tha cho ông ta.”
“Kết quả lão chó kia nói là chuyện khác, kêu tôi về nhà hỏi thằng ranh Giang Từ Vô này.”
“Bị lão chó Lâm cười nhạo tôi không quản tốt con trai,” Giang Tu Minh nói, càng giận, “Mặt mũi tao đều bị mày ném đi!”
Nói xong, ông tức giận trừng mắt nhìn Giang Từ Vô, hai ba ngụm đã uống xong ly trà lạnh, hô: “Dì Hồ, cho tôi thêm một ly!”
Giang Từ Vô à một tiếng, bình tĩnh nói: “Lâm Đức Dung đã biết tôi làm cái gì, lão Giang, ông làm cha mà lại không biết.”
“Tự mình kiểm điểm lại chút đi.”
Giang Tu Minh: “……”
Trương Nhã Vân thấy hai cha con họ lại muốn nháo lên, mở miệng nói: “Tiểu Giang, con đã làm gì?”
Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, khái quát nói: “Con với Tiểu Trần đưa tên Tuyên đại sư kia vào cục cảnh sát ngây người mấy ngày.”
“Không có chuyện gì khác.”
Nghe được chuyện của Tuyên đại sư, Giang Tu Minh ngẩn người, vẻ tức giận trên mặt dần dần biến mất, rất nhanh đã tiêu tán không còn một mảnh.
Biểu tình ông bình tĩnh trở lại, thanh giọng, ngữ khí bình thản: “Làm không tồi, tao biết ngay, Tiểu Trần kiên định chủ nghĩa duy vật chắc chắn là bị mày làm dao động.”
“Chứ Tiểu Trần là một thằng nhóc tốt.”
Giang Từ Vô nhướng mày, cầm di động, nói với ông: “Tiểu Trần chỉ đánh phụ trợ.”
“Chuyện đó chủ yếu vẫn dựa vào tôi đa mưu túc trí.”
“Dựa vào mày?” Giang Tu Minh ha hả cười, đúng lý hợp tình mà nói, “Chủ yếu vẫn là dựa vào gen thần cơ diệu toán của tao.”
Giang Từ Vô: “……”
Trương Nhã Vân bất đắc dĩ mà đẩy mặt Giang Tu Minh ra, tiến đến trước màn ảnh, mở miệng: “Chuyện cụ thể ra sao?”
“Họ Tuyên tìm con gây phiền toái?”
“Không phải,” Giang Từ Vô lắc đầu, nói với họ, “Là Lâm Diễn Thiên.”
“Tên tiểu tử đó tới nhà ma gây chuyện.”
Ánh mắt Giang Tu Minh sáng lên, gấp không chờ nổi mà hỏi: “Nó thành công rồi hả?”
Giang Từ Vô cười nhạt: “Đương nhiên là không.”
“Kiếp sau cũng đừng hòng.”
Nghe vậy, Giang Tu Minh ghét bỏ mà chậc một tiếng: “Phế vật.”
Giang Từ Vô: “……”
Trầm mặc một lát, ông tiếp tục hỏi chuyện Lâm Diễn Thiên khiêu khích ngày đó, cùng với hai cuộc gọi báo nguy kia.
Biết Trương Nhã Vân cũng không thích nghe mấy chuyện quỷ quái, nhìn mặt mũi bà, cậu chỉ giản lược nói mấy cái trọng điểm, không cố ý lấy chuyện quỷ quái ra chọc tức Giang Tu Minh.
Nghe xong, Trương Nhã Vân suy tư nói: “Lâm Đức Dung còn định chơi chiêu gì đây?”
“Lão Giang, gần đây công ty có nghiệp vụ gì quan trọng không?”
Giang Tu Minh trầm tư một lát: “Phía nam có khu đất chuẩn bị đấu thầu, lão Dương báo tin cho tôi, để tôi đi xem, nói là người phía trên coi trọng chuyện này, nếu làm tốt là có thể hợp tác với trung ương rồi.”
Trương Nhã Vân nghi hoặc: “Gần đây Lâm gia không phải làm về phát sóng internet sao, sao còn muốn đụng tới đất đai.”
Giang Tu Minh lạnh lùng cười: “Chắc là ham chỗ tốt, phương diện internet gần đây bị quản khá chặt, chi nhánh công ty bên kia của ông ta không biết đã chui bao nhiêu lỗ hỏng, phỏng chừng là sợ bị phát hiện.”
Nói xong, ông nhịn không được trừng mắt nhìn Giang Từ Vô, bất mãn nói: “Ranh con chỉ biết chọc phiền phức cho cha mày.”
Giang Từ Vô ò một tiếng, không chút để ý nói: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.”
“Lão Giang, đây là chuyện ông nên làm.”
Giang Tu Minh: “……”
Giang Từ Vô hỏi: “Lâm Đức Dung hẹn khi nào?”
Giang Tu Minh: “Buổi tối cuối tháng này.”
“Cuối tháng à,” Giang Từ Vô chớp hạ mắt, cười tủm tỉm mà nhìn ông, “Lão Giang, vậy ông không còn nhiều thời gian lắm ha.”
“Mau chạy đi kiếm đối sách đi.”
Giang Tu Minh hùng hùng hổ hổ mà nói: “Tao đi cái đầu m——”
Giang Từ Vô không cho ông có cơ hội nào mắng cậu, nói xong liền ngắt máy, trực tiếp tắt điện thoại.
Giây tiếp theo, di động rung lên, bắn ra mấy tin nhắn WeChat.
Là của Trương Nhã Vân.
【 Trương Nhã Vân: Nhớ chừa ra ngày rảnh cuối tháng này, mẹ cho tài xế tới đón con. 】
Giang Từ Vô rũ mắt nhìn màn hình, mím môi, không cự tuyệt, trả lời một chữ “Dạ”.
Cậu muốn đến xem Lâm Đức Dung rốt cuộc muốn làm gì.
Lâm Đức Dung là cha Lâm Diễn Thiên, chắc chắn biết Tuyên Hoằng Tráng và Lâm Diễn Thiên có quan hệ, lại còn mặc kệ họ, tùy ý để Tuyên Hoằng Tráng tiếp xúc với những người trong vòng này.
Hội từ thiện bán đấu giá lần trước, Tuyên Hoằng Tráng rõ ràng rất hứng thú với lão Giang, một bộ dáng thèm thuồng kỳ quặc.
Giang Từ Vô lâm vào trầm tư, trong đầu lướt qua vài ý nghĩ, đột nhiên cảm nhận được Vương Bàng Bàng đang nhìn sang đây.
Cậu nâng mí mắt, chỉ thấy Vương Bàng Bàng tiến đến trước quầy, mắt trông mong mà nhìn cậu: “Ông chủ Giang, ừm thì cha của Lâm Diễn Thiên thật sự đến tìm cậu gây phiền toái sao?”
Giang Từ Vô ừ một tiếng, thấy hắn lo lắng, thuận miệng nói: “Không có việc gì.”
“Làm lão Giang có chút nguy cơ thôi.”
Vương Bàng Bàng vội vàng hỏi: “Có cần tôi hỗ trợ chỗ nào không?”
Giang Từ Vô giương mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Anh có thể làm gì?”
Vương Bàng Bàng nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, luận tiền, hắn không có.
Luận quyền, hắn cũng không có.
Luận năng lực, hắn càng không có.
Sau khi trầm tư thật lâu, Vương Bàng Bàng thử nói: “Tôi có thể mắng ông ta.”
Giang Từ Vô gật đầu, nói với hắn: “Có thể.”
“Tích đức.”
Yến Triều Nhất: “……”
Vương Bàng Bàng sửng sốt, sợ ngây người: “Ông chủ Giang, mắng người khác cũng là tích đức hả?”
Giang Từ Vô ừ một tiếng: “Mắng người xấu là tích đức.”
Yến Triều Nhất: “……”
Hắn trầm mặc một lát, nói với Vương Bàng Bàng: “Mắng chửi người khác là khẩu nghiệp.”
Vương Bàng Bàng nhìn Yến Triều Nhất, lại nhìn Giang Từ Vô, so một chút, hắn đương nhiên tin tưởng Giang Từ Vô.
Hắn tò mò hỏi: “Khẩu nghiệp là cái gì?”
Yến Triều Nhất chậm rãi giải thích: “Miệng lưỡi nói lời xấu là “Khẩu nghiệp”. Cùng cấp tội với Sát sinh, Tà dâm, Trộm cướp.”
“Thiên Đạo tuần hoàn, thiện ác có báo.”
Vương Bàng Bàng sửng sốt, nghe hiểu.
Giang Từ Vô nâng má, nói với Yến Triều Nhất: “Tiếp tục.”
Yến Triều Nhất: “……Hai giáo Phật, Đạo đều có cách định nghĩa khẩu nghiệp tương tự nhau, là Vọng ngôn, Ác khẩu, Hai lưỡi và cả A du.”
Biết hai người họ nghe không hiểu, hắn tiếp tục giải thích: “Vọng ngôn là lời nói dối vô căn cứ, Hai lưỡi là lời bàn lộng thị phi, châm ngòi ly gián.”
“A du chỉ lời a dua nịnh hót, hoa ngôn xảo ngữ, còn Ác khẩu lại là lời thô tục, vũ nhục chửi rủa người khác.”
Giang Từ Vô nhướng mày, nghĩ thầm Yến Triều Nhất rất hiểu biết về hai đạo này, thoạt nhìn thật sự là người cao tầng thuộc bộ huyền học.
Vương Bàng Bàng tiêu hóa trong chốc lát, cái hiểu cái không mà nhìn về phía Giang Từ Vô: “Ông chủ Giang, vậy tôi nên làm gì đây?”
Giang Từ Vô cười cười, liếc mắt nhìn hắn: “Yến Triều Nhất đã nói rõ như thế, anh vẫn không hiểu?”
Vương Bàng Bàng thành thật gật đầu, buồn bực nói: “Có phải ý của anh Yến là mắng chửi người là không tốt không?”
Giang Từ Vô thong thả ung dung nói: “Anh ta cẩn thận đề cập đến bốn phương diện khẩu nghiệp như vậy, anh chỉ cần không đụng tới bốn cái đó là được.”
“Khẩu nghiệp là nghiệp, mắng chửi người chỉ là mắng chửi người.”
Vương Bàng Bàng bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế!”
Yến Triều Nhất: “……”
Giang Từ Vô: “Anh cứ ăn ngay nói thật mà mắng.”
Yến Triều Nhất: “……”
Vương Bàng Bàng: “……”
Sau một lúc lâu, Vương Bàng Bàng hốt hoảng cảm khái: “Mắng chửi người khác, thật đúng là một môn nghệ thuật mà.”
Yến Triều Nhất: “……”
…………
Hai ngày sau, là thời gian buổi hẹn.
Giang Từ Vô chào Vương Bàng Bàng và Yến Triều Nhất, lại cầm chút giấy trát tiểu nhân ra khỏi cửa hàng nhang đèn.
Còn chưa đi ra ngõ nhỏ, Giang Từ Vô đã thấy chiếc xe thương vụ bản dài dừng ở giao lộ, cửa sổ xe mở ra, có thể thấy vẻ mặt ghét bỏ của Giang Tu Minh đang đánh giá ngõ nhỏ này.
Sau khi lên xe, Trương Nhã Vân đánh giá trên dưới cậu, khẽ nhíu mày: “Tiểu Giang, mấy ngày nay có phải con không ăn gì đúng không?”
“Gầy quá rồi.”
Giang Tu Minh bất mãn nói: “Nó gầy chỗ nào, tôi mới gầy.”
“Mệt mỏi đi cứu tế ở thành phố Hoa Hưng vài tháng, ngủ không ngon ăn không vô, gầy năm cân!”
Trương Nhã Vân à một tiếng, bình tĩnh nói: “Ông gầy là giảm béo, Tiểu Giang gầy là toi mạng.”
Giang Tu Minh: “……”
Giang Từ Vô: “……”
Giang Từ Vô trầm mặc một lát, nói với Trương Nhã Vân: “Con không gầy, thể trọng không thay đổi.”
Trương Nhã Vân hỏi tiếp: “Vậy mấy nay con ăn gì?”
Giang Từ Vô thuận miệng nói mấy món ở Nhạc Thực Uyển.
Trương Nhã Vân nhíu đầu mi, cười ngâm ngâm mà nhìn cậu: “Xem ra gần đây con thích đồ ăn ở đó.”
Giang Từ Vô có lệ mà gật đầu.
Giây tiếp theo, đã nghe Trương Nhã Vân nói: “Vừa lúc, mẹ bảo đầu bếp làm chút đồ ăn giống ở đó.”
Nói xong, không biết bà lấy từ chỗ nào ra một hộp cơm.
Giang Từ Vô trầm mặc.
Trương Nhã Vân mở hộp, bảo tài xế lái chậm lại, đưa cơm cho Giang Từ Vô: “Con ăn lót bụng trước.”
“Đợi chút tới nhà hàng, nhìn cái bản mặt hoa cúc già của lão Lâm Đức Dung kia, sao mà ăn vô.”
Bà vừa nói, vừa lấy một hộp trái cây ra từ tủ lạnh trong xe, đặt lên đùi Giang Từ Vô: “Ăn đi, ăn không hết thì nói, tài xế chạy thêm hai vòng nữa cũng được.”
Giang Từ Vô: “……”
Giang Tu Minh nhìn hộp cơm, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Nhã Vân: “Của tôi đâu?”
“Tôi nhìn Lâm lão chó cũng ăn không vô.”
Trương Nhã Vân liếc mắt nhìn ông, cười nói: “Vừa lúc, giảm béo.”
Giang Tu Minh: “……”
Giang Từ Vô đưa cho ông cái nắp hộp cơm, chần chờ nói: “Lão Giang, tôi không làm khó người khác, chia cho ông một chút.”
Giang Tu Minh nhận cái nắp, do dự nói: “Bất đắc dĩ, vậy tao ăn một chút.”
Trương Nhã Vân: “……”
Gần giờ cao điểm buổi chiều, khu Linh An cũng có chút kẹt xe, chạy được mấy mét, phải dừng mấy mét.
Chạy đến đường phố Nam Khê, lúc đợi đèn xanh, một mùi cháy bay vào trong xe, mắt thường còn thấy được khói đen phiêu đãng trên đường, giống như tro tàn bay bay.
Giang Tu Minh ngửi được, chau mày, cả giận nói: “Ai lại đốt tiền giấy trên đường thế?!”
“Không có đạo đức à?!”
Trương Nhã Vân quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn đến bên góc tường, có một người phụ nữ trung niên mặc đồ đen, ngồi xổm ở góc tường đốt tiền giấy.
Bà hỏi tài xế: “Đã xảy ra chuyện gì ở đường này sao?”
Tài xế gật đầu: “Không lâu trước đây có tai nạn xe cộ.”
Thấy lực chú ý của Trương Nhã Vân không ở trên người mình, Giang Từ Vô nhân cơ hội đưa cho Giang Tu Minh chút đồ ăn và trái cây.
Tài xế chậm rãi lái về phía trước, thở dài: “Có một đôi tình nhân chuẩn bị đi lãnh chứng ở Cục Dân Chính, kết quả là xảy ra tai nạn giao thông ở đây, đụng phải bồn hoa, hai người trực tiếp bị thiêu chết trên xe.”
Giang Từ Vô đã thấy qua cái tin này, không thèm nhấc mắt, miễn cưỡng nhét miếng táo cuối cùng vào miệng.
Tài xế tiếp tục nói: “Nhưng mà cũng không hẳn là vì chuyện này, em gái tôi cũng ở gần đây.”
“Nó nói, mấy ngày hôm trước ở gần trường cấp hai Nam Khê, cũng có một thầy giáo trẻ nhảy lầu.”
“Ngõ nhỏ bên phải phía trước, còn có người chết đột ngột.”
Nghe vậy, Giang Từ Vô xốc mí mắt, hỏi: “Đều chết ở gần đây?”
Tài xế gật đầu: “Đúng vậy.”
Giang Từ Vô nhìn phong cảnh ngoài cửa, liếc mắt một cái đã thấy kiến trúc đỉnh nhọn cách đó không xa.
Là cao ốc Chấn Ngân, ba cái đỉnh nhọn xông thẳng tận trời, cửa sổ mỗi tòa đều là màu đen, khác biệt hoàn toàn với mấy tòa nhà đèn đuốc sáng trưng chung quanh, có loại quái dị không nói nên lời.
Tài xế thở dài, lại nói: “Nhưng tin nhảy lầu ở trường kia cũng bị áp xuống, không có đăng báo.”
“Còn có cô gái chết đột ngột kia nữa, lúc ấy đã gọi 120 cấp cứu, cũng không bao nhiêu người biết, lúc ấy em gái tôi ở trong tiểu khu, mới nghe được chuyện này.”
Giang Từ Vô nhìn cao ốc Chấn Ngân, nheo mắt.
Địa điểm gần sát nhau, ba vụ án mạng dù dương thọ chưa hết.
Trò chiêu quỷ, Nhạc Thực Uyển, Quỷ diện…… Đều trên đường phố này, gần cao ốc Chấn Ngân.
Xem ra cao ốc Chấn Ngân là một trong các cứ điểm của Tuyên Hoằng Tráng.
Rất nhanh sau đó, tài xế đã chạy đến nhà hàng mà Lâm Đức Dung hẹn trước.
Là một nhà hàng kiểu Tây.
Sau khi tiến vào, Giang Từ Vô không gặp được Tuyên Hoằng Tráng, thậm chí Lâm Diễn Thiên cũng không ở đây.
Cậu chỉ thấy một lão nhân độ 60 tuổi, mặc một thân tây trang màu đen, tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén, tuy rằng mặt mang ý cười hòa ái, nhưng lại là loại tươi cười dối trá.
Lâm Đức Dung gật đầu với họ, cười nói: “Tới rồi sao, ngồi đi.”
Giang Từ Vô tùy tiện chọn một chỗ trống ngồi xuống, biết mục đích của Lâm Đức Dung không phải cậu, là Giang Tu Minh. Nên cậu cũng lười mở miệng, sau khi ngồi xuống thì cúi đầu chơi điện thoại.
Lâm Đức Dung nhìn cậu một cái, ngược lại cười nhìn về phía Giang Tu Minh: “Giang tổng, đã lâu không gặp.”
Giang Tu Minh gật đầu: “Đúng vậy, từ khi kết thúc nghiệp vụ hai năm trước, cũng chưa gặp lại.”
“Quý nhân việc nhiều.”
Lâm Đức Dung đang muốn gật đầu, đã nghe ông nói: “Giang thị gần đây phát triển rất tốt, cũng kéo ra chút khoảng cách với Lâm thị.”
Quý nhân, ý chỉ Giang Tu Minh.
Lâm Đức Dung: “……”
Ông ta cười cười, không đáp lại chuyện công ty, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Chuyện của Diễn Thiên, hai ngày sau khi về nước tôi mới biết.”
“Tôi già thế này mới có được thằng con trai, bình thường đúng là có chút cưng chiều, không nghĩ tới gần đây nó lại thích huyền học Đạo giáo.”
Nói rồi, Lâm Đức Dung nhìn về phía Giang Từ Vô: “Tiểu Giang, cháu cũng đừng để ý.”
Giang Từ Vô có lệ gật gật đầu: “Tôi đại nhân đại lượng.”
Lâm Đức Dung rót cho ông một chung rượu, ha ha cười: “Cha con hai người cũng thật giống nhau.”
“Giang tổng, Tuyên đại sư xuất thân ở một địa phương nhỏ, tuy rằng có một thân bản lĩnh, nhưng cũng khác với người hằng năm sống trong nhung lụa, đối nhân xử thế khó tránh khỏi có chút không vừa ý.”
Giang Tu Minh lập tức nói: “Lâm tổng, ông cũng đã lớn tuổi rồi, đừng có kì thị xuất thân thế chứ.”
“Là tự bản thân Tuyên đại sư có vấn đề, đừng trách đến chuyện xuất thân giữa người với người.”
Ý cười trên mặt Lâm Đức Dung đọng lại trong chớp mắt, nháy mắt khôi phục bình thường, tiếp tục nói: “Chuyện của Tuyên đại sư, hẳn là có chút hiểu lầm, tôi kính mọi người một ly.”
Giang Tu Minh đong đưa ly rượu vang đỏ, tuy rằng đã chạm ly với ông ta, nhưng cũng chưa uống: “Lâm tổng, lần này tôi tới đây, chủ yếu không phải vì chuyện của họ Tuyên kia, mà là vì ông.”
“Nói câu không dễ nghe, ông cũng già rồi, sao lại càng ngày càng hồ đồ, mê tín phong kiến.”
Lâm Đức Dung nhàn nhạt mà cười cười, Giang Tu Minh nói ông ta tuổi tác đã cao khiến ông ta không vui vẻ gì, nhưng những lời này cũng cho thấy Giang Tu Minh không tin quỷ thần.
Đối với ông ta mà nói, đây là chuyện vui.
Tươi cười trên mặt Lâm Đức Dung chân thành thêm vài phần, cười nói: “Đâu có, mới có 50 tuổi tri thiên mệnh* thôi.”
*”Ngũ thập nhi tri thiên mệnh” có nghĩa là khi người ta tới 50 tuổi mới có thể thông suốt chân lý của tạo hóa, tức là hiểu được mệnh của trời (thiên mệnh). Muốn đạt được trình độ “tri thiên mệnh,” con người cũng phải có căn bản vững vàng về nền tảng văn hóa và kinh nghiệm sống.
“Giang tổng năm nay cũng 50 rồi đi.”
Giang Tu Minh buông chén rượu, lập tức nói: “Tôi mới 48, còn trẻ.”
“Chúng ta kém nhau cả một vòng.”
“Huống hồ 50 tri thiên mệnh, 50 tuổi cũng đã biết lực mà làm rồi, không nên tin tưởng mấy chuyện lung tung lộn xộn đó.”
“Làm người hẳn là phải tin tưởng khoa học, trân ái sinh mệnh.”
Lâm Đức Dung không đáp lại mấy vấn đề huyền học hay khoa học, mà chỉ cười nhìn Giang Tu Minh, trên gương mặt hòa ái lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Giang tổng, ông thế mà mới 48?”
“Chẳng phải là bằng với em trai tôi sao?”
Nghe thấy ông ta nói tới tên tuổi, đầu ngón tay Giang Từ Vô hơi dừng, thu hồi di động, nhấc mí mắt nhìn về phía Lâm Đức Dung.
Lâm Đức Dung cũng không để ý tiểu bối là cậu, mà chỉ nhìn Giang Tu Minh, tiếp tục nói: “Hẳn là tuổi ngưu đi.”
Giang Tu Minh đang muốn gật đầu, đã bị Trương Nhã Vân đá vào chân.
Trương Nhã Vân cười nói: “48 là tuổi hổ, Lâm tổng, ngài nhớ lầm.”
Lâm Đức Dung ha ha cười: “Đúng vậy, tôi nhớ lầm, là tuổi hổ.”
Giang Từ Vô nhướng mày, dựa ra ghế, rất có hứng thú mà nhìn họ thử tới thử đi.
Lâm Đức Dung lại nói: “Giang tổng hẳn là sinh vào tháng 10 nhỉ, tôi nghe nói tháng 10 năm hổ, trời sinh tính tình hung mãnh, sự nghiệp thành công.”
Trương Nhã Vân cười nói: “Sinh nhật Lão Giang là ngày 2 tháng 11.”
Giang Tu Minh gật đầu, nói với Lâm Đức Dung: “Lâm tổng cũng đừng tin mấy cái chuyện vỉa hè như thế.”
“Tôi sinh tháng 11 năm hổ.”
Lâm Đức Dung nghĩ nghĩ: “Tháng 11 à, tháng 11 48 năm trước, là tháng tốt, thành phố Lăng An thái bình, lúc ấy còn dựng được cả một đống tòa nhà cao tầng.”
“Đúng không? Giang tổng?”
Trương Nhã Vân cười nói: “Tôi nhớ lão Giang có nói qua, lúc ông ấy mới sinh, trên dưới Hoa Quốc đều hạn hán, tháng 11 lại là lúc nghiêm trọng nhất, không ít chỗ đều không có thu hoạch, còn có người bị đói chết.”
Giang Tu Minh gật đầu: “Đúng vậy, cho nên trong nhà đặt cho tôi tên này, chứa ý tương lai quang minh.”
Lâm Đức Dung gật đầu, bừng tỉnh nói: “Đúng, đúng, tôi nhớ lầm.”
“Tên thằng em trai Trị Chính của tôi, ý nghĩa cũng không khác mấy với Giang tổng, nó sinh giờ Tý, Tuyên đại sư đã nói qua, người sinh giờ Tý mệnh rất tốt.”
Trương Nhã Vân: “Lão Giang không sinh vào giờ Tý, là giờ Hợi, 10 giờ rưỡi, vị Tuyên đại sư kia, có nói mệnh người sinh vào giờ Hợi tốt thế nào không?”
Lâm Đức Dung cười nói: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, không bằng hôm nào tôi đưa ông ta đến bái phỏng Giang tổng.”
“Không cần, tôi không tin những thứ đó,” Giang Tu Minh ăn đũa thức ăn, nói với Lâm Đức Dung, “Lâm tổng, ông đừng quá tin vào mấy cái thứ lung tung đó, tuổi lớn rồi thì đừng xem Weibo này nọ.”
“Tôi không sinh vào giờ Tý, mệnh vẫn tốt chán, cái đoán mệnh gì đó có vấn đề rồi.”
“Ông đừng giống với Tiểu Giang, làm trò cười cho tôi xem.”
Lâm Đức Dung uống ngụm trà, không nghĩ tới ông ta đã cho Giang Tu Minh mặt mũi. Giang Tu Minh ngược lại một chút mặt mũi cũng không cho ông ta, vẫn luôn âm dương quái khí, lúc này lại coi mình như con trai mà mắng.
Ông ta miễn cưỡng duy trì biểu tình, mở miệng nói: “Giang tổng quả thật rất giống em trai tôi, không nghe người già khuyên nhủ.”
Giang Tu Minh: “Lâm tổng lại thế nữa, chúng ta nói chuyện không nói người.”
“Vấn đề là của ông chứ đừng oán tuổi tác.”
Lâm Đức Dung: “……”
Không đợi ông ta mở miệng, Giang Tu Minh lại hỏi: “Em trai của ông?”
Lâm Đức Dung gật đầu.
Giang Tu Minh: “Hắn so được chỗ nào với tôi.”
Lâm Đức Dung: “……”
Giang Tu Minh nói xong, cảm thấy còn chưa đủ, lại nói: “Ngay cả anh trai cũng khó mà so với tôi, em trai thì tính là gì chứ.”
Lâm Đức Dung: “……”
Khóe miệng ông ta cứng đờ, mặt nạ hòa ái thiếu chút nữa đã nứt ra trước mặt Giang Tu Minh.
Miễn cưỡng ăn xong một bữa cơm, vội vàng lấy lý do công việc mà rời đi.
Giang Tu Minh và Trương Nhã Vân đều không thích cơm kiểu Tây cho lắm, thích kiểu Trung Quốc hơn, nên khi Lâm Đức Dung vừa đi, cũng lập tức rời khỏi nhà hàng.
Sau khi lên xe, Giang Tu Minh hùng hùng hổ hổ nói: “Cái lão hồ đồ này, thế mà lại khuyên tôi tin vào mấy cái chuyện chó má đó.”
Giang Từ Vô dựa vào ghế, chậm rì rì nói: “Ông ta cũng không muốn ông tin mấy thứ kia.”
“Chỉ vì muốn biết sinh nhật của ông thôi.”
Giang Tu Minh liếc nhìn cậu: “Ông ta biết sinh nhật của tao để làm gì? Muốn so tuổi tác hay sao.”
Giang Từ Vô: “Chắc chắn là muốn làm gì đó với sinh thần bát tự của ông.”
Giang Tu Minh ha hả cười: “Tao thấy ông ta nên làm phép với mày thì có, để mày bớt tin mê tín phong kiến.”
Giang Từ Vô: “……”
Lúc này cậu không muốn lời qua tiếng lại với Giang Tu Minh, nghiêng đầu nhìn về phía Trương Nhã Vân: “Chị Vân, sinh thần bát tự vừa rồi mẹ nói là của ai vậy?”
Trương Nhã Vân bình tĩnh nói: “Anh trai mẹ.”
Giang Từ Vô: “???”
Lời định nói phải nuốt trở vào, cậu mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Mẹ còn có anh trai? Sao trước giờ chưa nghe nói?”
Trương Vân Nhã đương nhiên mà nói: “Anh ấy chết rồi.”
“Nói chuyện về một người đã chết thì có gì hay.”
Giang Từ Vô sửng sốt: “Chết khi nào?”
“Trước khi con sinh ra không lâu, bệnh cấp tính,” Trương Nhã Vân thở dài, “Anh ấy là chút tình cảm người thân cuối cùng của mẹ.”
Giang Từ Vô à một tiếng, từ nhỏ đến lớn, Trương Nhã Vân không hề nhắc tới người trong nhà. Lúc nhỏ cậu cũng từng hỏi lão Giang một lần, ông nói người nhà của Trương Nhã Vân chuyên hút máu bà mà sống, không phải người tốt.
Thấy Trương Nhã Vân không nói về chuyện anh trai nữa, nên cậu cũng không tiếp tục hỏi.
Hiện tại có một vấn đề khác quan trọng hơn.
“Chị Vân, lúc Lâm Đức Dung hỏi tới, sao mẹ lại nói ra sinh nhật anh trai mình?”
Trương Nhã Vân bĩu môi, một lời khó nói hết mà nhìn về phía Giang Tu Minh: “Còn không phải bởi vì lão Giang.”
“Chỉ vì muốn nói Lâm Đức Dung lớn tuổi, vậy mà dám nói dối tuổi của mình, ông đã 51 tuổi rồi, còn không biết xấu hổ nói mình 48?”
“Lão già Lâm Đức Dung kia chắc chắn sẽ hoài nghi tính nhẩm thử, nếu lòi ra thời gian thật, coi chừng bị Lâm Đức Dung cười chết.”
“Lão Giang ông không biết xấu hổ, nhưng tôi lại cần mặt mũi.”
Giang Tu Minh ngạnh cổ, đúng lý hợp tình mà nói: “Tôi kém Lâm lão chó mười tuổi, bốn bỏ năm lên, kém mười hai tuổi cũng coi như kém mười tuổi.”
“Như vậy tính ra, tôi chính là 48 tuổi.”
Trương Nhã Vân: “……”
Giang Từ Vô: “……”
“Lão Giang, ông không tham gia nghiên cứu toán học đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
****
Một giờ sau.
Cao ốc Chấn Ngân.
Một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn đi đến trước cao ốc, nhận điện thoại.
“Alo, Lâm tổng.”
“Tôi đã gửi cho ông sinh thần bát tự của Giang Tu Minh,” Lâm Đức Dung dừng một chút, nói với gã, “Hỏi cái bát tự này tuy hơi vòng vèo nhưng cũng quá dễ dàng, ông nhìn thử xem bát tự này có phù hợp với diện mạo của ông ta không.”
Tuyên Hoằng Tráng nhìn thời gian, lấy ảnh chụp của Giang Tu Minh ra.
Tướng doanh nhân, gia đại nghiệp đại, vinh hoa phú quý.
Có con trai không con gái.
“Không tồi, rất ăn khớp.”
“Vậy là tốt rồi,” Lâm Đức Dung cười cười, trầm giọng nói, “Nhất định phải làm cho Giang Tu Minh đẹp mặt ra.”
“Dù ra sao, cũng không nên xen vào sống chết của Giang gia.”
“Đã hiểu chưa?”
“Đương nhiên hiểu,” Tuyên Hoằng Tráng cười đáp, “Lâm tổng, ngài yên tâm, cái tôi học được là đạo pháp Ngự quỷ.”
Nói xong, gã cúp điện thoại, đi vào cao ốc Chấn Ngân.
Tuyên Hoằng Tráng đứng trong đại sảnh, lấy ra một cái lục lạc, khí định thần nhàn* mà lắc lắc.
*Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
Thanh âm thanh thúy của lục lạc quanh quẩn trong sảnh.
Tuyên Hoằng Tráng mỉm cười, nhìn thẳng về phía trước.
Một phút, hai phút, ba phút…… Năm phút sau, vẫn không có một con quỷ nào xuất hiện.
Tuyên Hoằng Tráng không tin, lại lắc lắc.
Vẫn là không có quỷ.
Sắc mặt gã khẽ biến, bước nhanh lên lầu.
Ba giờ sau.
Tuyên Hoằng Tráng mờ mịt mà nhìn cao ốc trống rỗng.
???
Lệ quỷ của gã đâu?
Cả đống lệ quỷ của gã đâu?!
Mười mấy lệ quỷ mà không con nào ở đây?!