Không biết là có nghe đoạn đối thoại của họ hay không, sau khi gã tính xong cho cô gái tóc xoăn kia, nghe thấy tên mình thì gã liếc mắt qua, rất nhanh, ánh mắt đã dừng lại trên mặt Trần Quang.
Gã cười cười, nói với Trần Quang: “Vị tiên sinh này, ấn đường biến đen, gần đây đều gặp vận rủi.”
Trần Quang sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô dùng ánh mắt ý bảo hắn không cần nói chuyện.
Tuyên đại sư tiếp tục nói: “Nhưng không cần phải lo lắng, hẳn là do trước đó đã chọc tới thứ gì bất thường, chỉ tạm thời bị lây dính sát khí, bình thường phơi nắng nhiều chút là được.”
“Mấy việc lo lắng đều sẽ thuận lợi thôi,” Nói đoạn, gã dừng một chút, lại nói, “Cậu đang sầu lo phương diện sự nghiệp đúng không?”
Trần Quang không nhịn được mà gật gật đầu.
Tuyên đại sư vuốt râu, biểu tình đạm nhiên, một bộ dáng thế ngoại cao nhân: “Đường trán của cậu trống trải, mắt sáng mày đậm, trời sinh quý tướng, là vận mệnh gặp dữ hóa lành.”
“Bất luận gặp chuyện gì đều có thể giải quyết dễ dàng.”
Vừa nói xong, xung quanh lại vang lên một tràng khen ngợi nồng nhiệt.
“Wao wao wao, không sai chỗ nào luôn.”
“Đúng vậy, quá tuyệt.”
“Hy vọng người có duyên tiếp theo sẽ là tuiiiii.”
…………
Giang Từ Vô lười biếng đứng sau đám người, nâng mí mắt, nhìn Tuyên đại sư đứng trước mặt.
Rõ ràng là diện mạo đoan chính, ngôn hành cử chỉ cũng coi như nho nhã lễ độ, cảm giác là người khiêm tốn, giản dị.
Trông như một đại sư đứng đắn thật sự, nhưng Giang Từ Vô lại cảm thấy bộ dáng của gã vô cùng dối trá.
Trần Quang ghé sát đến bên tai cậu: “Anh Giang, gã tính chuẩn không?”
Giang Từ Vô thuận miệng nói: “Lời hay thì nghe.”
“Thân thể cậu khôi phục khá tốt, qua mấy ngày thì khôi phục lại bình thường.”
Nghe được lời này, Trần Quang thở phào một hơi.
Đột nhiên, Tuyên đại sư nhìn qua Giang Từ Vô, nhìn chằm chằm mặt cậu một lát, đánh giá trên dưới thân thể cậu.
Nhìn ra lúc này hẳn là đến phiên Giang Từ Vô, mấy người đứng trước mặt Giang Từ Vô sôi nổi thối lui, muốn cho Tuyên đại sư xem cẩn thận.
Giữa mày Tuyên đại sư hơi nhíu lại, mặt lộ vẻ khó xử, chậm rãi nói: “Vị tiên sinh này.”
“Trên người của cậu có âm khí, là tướng bị lệ quỷ quấn thân.”
Vừa nói xong, bên người Giang Từ Vô lập tức không còn ai ngoài Trần Quang.
Ánh mắt mọi người đều nhìn Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô nâng mí mắt, chung quanh không ai lên tiếng, tựa hồ đều đang đợi cậu mở miệng.
Cậu nghĩ nghĩ, cũng cố mà khen một câu: “Không tồi.”
Tuyên đại sư: “???”
Thấy thế, Giang Từ Vô lại bổ sung một câu: “Mắt của ông khá tốt.”
Tuyên đại sư: “……”
Gã trầm mặc một lát, lại tỉ mỉ nhìn tướng mạo Giang Từ Vô, muốn tính toán một chút làm đối phương tâm phục khẩu phục.
Nhưng vừa nhìn, ngược lại gã lại nhìn đến ngây người.
Mắt như nhật nguyệt, mắt phượng long tình.
Ấn đường no đủ, mà các góc cạnh đều hiện rõ phú quý.
Ngay cả đường chân tóc cũng giống như sách viết “Sáng đen như lụa phủ tơ, chính là nhân gian giàu có”.
Đây là tướng mạo cực kì phú quý, ngay cả đi PTTM cũng không làm ra được.
Tuyên đại sư ngơ ngẩn nhìn Giang Từ Vô.
Quần chúng vây xem còn tưởng rằng gã đang nhìn kỹ âm khí lệ quỷ, không thấy có gì sai.
Giang Từ Vô thấy ánh mắt gã thẳng lăng lăng, có chút không kiên nhẫn: “Nhìn đủ chưa?”
Tuyên đại sư ổn định tâm thần, thu liễm ánh mắt, chậm rãi mở miệng: “Vị tiên sinh này, cậu……”
Gã nhớ lại tam đình ngũ nhãn*, nhanh chóng suy đoán trong đầu, thế nhưng cũng không tính ra nổi.
(*là một câu tục ngữ cổ của TQ, là tỷ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của khuôn mặt)
Tuyên đại sư trầm tư một lúc lâu, chậm rãi mở miệng: “Nếu cậu chưa tin, có thể trả lời tôi vài vấn đề.”
Giang Từ Vô muốn xem lão già này còn có chiêu bài gì nữa, khẽ nâng cằm: “Nói.”
Tuyên đại sư: “Gần đây có lúc nào cảm thấy nhiệt độ đột nhiên hạ xuống không? Thân thể có chút rét run?”
Giang Từ Vô chậm rì rì phun ra hai chữ: “Không có.”
Tuyên đại sư lại hỏi: “Trong nhà hoặc chỗ làm việc xảy ra mấy chuyện kì quái, ví dụ như đèn điện đột nhiên lập loè, ly nước bị đánh đổ hay tự di chuyển.”
Giang Từ Vô: “Không có.”
Tuyên đại sư khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Chuyện quỷ thần không phải chuyện hoang đường, cậu có thể không tin nhưng cần phải có tâm kính sợ.”
Vừa nói ra những lời này, mấy người trẻ tuổi đứng bên cạnh gã nhìn về phía Giang Từ Vô, ánh mắt ẩn ẩn mang theo một chút khiển trách.
Biết những người tham gia tiệc tối nay không phú thì quý, bọn họ cũng không dám nói gì, thấp giọng dò hỏi lẫn nhau chuyện của Trần Quang và Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô cười nhạt một tiếng: “Tôi nói không có gì khác thường tức là không tin quỷ thần?”
“Lão già, ông còn dám đánh tráo khái niệm.”
Nghe thấy hai chữ lão già, Tuyên đại sư tức giận đến run râu, nhưng vì duy trì hình tượng của bản thân, gã đành nhịn xuống cơn tức.
Trần Quang không nhịn được mà mở miệng: “Đúng vậy đại sư, anh Giang không nói rằng anh ấy không tin, chỉ trả lời vấn đề của ông thôi.”
Tuyên đại sư đi về trước hai ba bước, chất vấn nói: “Âm khí trên người cậu không phải âm khí của âm hồn bình thường, mà là sát khí của lệ quỷ hung hãn.”
“Không có khả năng không có bất thường gì xảy ra.”
Giang Từ Vô nhướng mày: “Vì sao không có khả năng?”
Tuyên đại sư: “Lệ quỷ đều hút tinh khí con người để tu luyện.”
“Từ đầu đến chân cậu đều là một tầng âm khí, hiển nhiên đã ở chung với lệ quỷ mấy ngày.”
Giang Từ Vô có lệ mà à một cái: “Mấy chuyện này cũng nhìn ra được, tiếp đi.”
Tuyên đại sư hơi sửng sốt: “Tiếp cái gì?”
Giang Từ Vô: “Ông nói thử nghe, quỷ gì đang quấn lấy tôi?”
Tuyên đại sư cau mày, nói với cậu: “Không phải tôi đã nói rồi sao, là lệ quỷ.”
Giang Từ Vô: “Lệ quỷ gì?”
“Thủy quỷ? Quỷ chết đói? Quỷ thắt cổ?”
Mày Tuyên đại sư càng nhăn, bây giờ lệ quỷ không hiện ra, gã làm sao có thể phân biệt quỷ gì chỉ dựa vào âm khí.
Giang Từ Vô tiếp tục nói: “Lại có bao nhiêu con quỷ quấn lấy tôi?”
“Một con? Hai con? Hay nhiều hơn nữa?”
Cậu nhếch môi, không chút để ý mà nói: “Không nhìn ra sao?”
“Hay trong lòng ông có quỷ?”
Tuyên đại sư: “……”
Giang Từ Vô tung ra một đống hỏa mù, Tuyên đại sư lại không đáp lại, có người mở miệng nói: “Tuyên đại sư, ông mau nói cho cậu ta nghe lệ quỷ gì đi.”
“Đúng vậy đại sư, làm cậu ta tâm phục khẩu phục.”
Tuyên đại sư giật giật khóe miệng, đành phải nói thật: “Lệ quỷ kia không có ở đây, không thể nhìn kỹ.”
Giang Từ Vô chớp hạ mắt, thuận miệng nói: “Vậy ông tính thử xem.”
Tuyên đại sư: “……”
Sao có người có thể nhìn một cái là biết quỷ gì chứ?!
Thấy biểu tình Giang Từ Vô tản mạn, ngữ điệu cà lơ phất phơ, hoàn toàn không để mình vào mắt, một bộ biểu tình ‘ông là kẻ lừa đảo’, làm lửa giận gã bành trướng, sắc mặt bắt đầu thay đổi.
Gã nghiên cứu mệnh lý nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều người không tin mình.
Nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một người biết ăn nói châm chọc mỉa mai như vậy.
Tuyên đại sư cắn răng, cố nén bất mãn, làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy, gã không thể nói bản thân không thể tính ra được, đành phải hàm hồ nói: “Quy củ Minh giới cùng dương gian chúng ta là bất đồng.”
Giang Từ Vô hạ mi: “Ông là người giữ quy củ?”
“Đó là đương nhiên,” Tuyên đại sư hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói “Vạn vật đều có luật lệ, cần phải giữ.”
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn gã, cười nhạo nói: “Vậy mà ông lại không tuân thủ tốt luật pháp dương gian ha.”
Tuyên đại sư sửng sốt.
Giang Từ Vô hơi nheo mắt, thong thả ung dung mà nói: “Pháp luật Hoa Quốc cấm tuyên truyền phong kiến mê tín.”
Tuyên đại sư trầm mặc một lát, khô cằn nói: “Tôi không có tuyên truyền phong kiến mê tín.”
Giang Từ Vô: “Mấy lời này ông đi mà nói với cảnh sát”
Tuyên đại sư: “……”
Trần Quang lúc này mới phản ứng, tuy rằng Tuyên đại có chút bản lĩnh, nhưng khẳng định cũng có vấn đề.
Nếu không anh Giang cũng không vô duyên vô cớ làm khó gã.
Hắn lập tức hỏi: “Anh Giang, cần tôi gọi bảo an không?”
Xưng hô này, không ít người nghe được rành mạch.
“Giang?”
“Họ Giang?”
“ĐM, họ Giang ở thành phố Lăng An chỉ có một nhà.”
“WTF, là Giang đại thiếu”
…………
Giang gia đại thiếu sinh ra đã yếu ớt, chuyện cậu từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu mọi người đều biết, bởi vậy mỗi khi vợ chồng Giang Tu Minh và Trương Nhã Vân tham dự yến hội, rất ít dẫn theo đứa con trai duy nhất này.
Giang Từ Vô vô cùng ít đến nơi công cộng, người cùng lứa trong cái vòng này cũng không gặp cậu được quá nhiều.
Sau khi ý thức được thân phận của Giang Từ Vô, mọi người không dám tiếp tục lẩm bẩm nói gì nữa, ngược lại nhìn về phía Tuyên đại sư.
Cô gái vừa được Tuyên đại sư tính giúp cho lên tiếng nhắc nhở: “Tuyên đại sư, vị này chính là con trai duy nhất của Giang tổng.”
Tuyên đại sư lập tức hiểu rõ đây là con trai của nhà giàu số một Lăng An- Giang Từ Vô.
Gã hòa hoãn biểu tình, khẽ thở dài: “Thôi.”
Tuyên đại sư đi đến trước mặt Giang Từ Vô, đưa cho cậu một lá bùa: “Đây là Ngũ lôi phù, có thể đuổi ma trấn sát.”
“Lệ quỷ quấn lấy cậu cũng khoảng mấy trăm năm đạo hạnh, mang lá bùa này bên người, thời khắc nguy nan có thể giữ được một mạng.”
“Cậu cũng có thể tìm đạo trưởng chùa Linh An hoặc nhà nghiên cứu khoa học gì đó, kiểm tra xem lá bùa này có vấn đề hay không.”
“Cậu không tin tôi cũng không sao, nhưng với tôi mà nói, sinh mệnh cậu lại càng quan trọng hơn.”
Giang Từ Vô không muốn nghe gã giả mù sa mưa, rũ mắt đánh giá lá bùa.
Tên Tuyên đại sư tuy không phải người đứng đắn gì, nhưng lá Lôi phù này lại là bùa chú không tồi.
Cậu nheo nheo mắt: “Đòi tiền sao?”
“Không cần,” Tuyên đại sư giơ tay vuốt vuốt râu, “Cậu và tôi có duyên, không cần……”
Lá bùa tốt mà không cần trả tiền, không lấy cũng uổng.
Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn về phía Trần Quang, ý bảo hắn cầm giúp mình.
Tuy rằng Trần Quang không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn làm theo.
Thấy họ nhận bùa, biểu tình Tuyên đại sư càng thêm hòa hoãn, thậm chí còn mang theo một tia mỉm cười.
Gã nhắc nhở nói: “Nếu lá bùa bỗng bị cháy hoặc xuất hiện dị trạng, chứng minh đã gặp lệ quỷ.”
Nói đoạn, gã lại lấy ra một tờ danh thiếp: “Giang tiên sinh, nếu cậu hồi tâm chuyển ý, có thể tùy thời liên hệ cho tôi.”
Giang Từ Vô rũ mắt, quét mắt nhìn hai mu bàn tay gã.
Sạch sẽ, không có nốt ruồi nào.
Không phải tên đạo sĩ đưa lắc tay tro cốt.
Lão già nào sau khi biết mình là con của lão Giang, thì lập tức đổi sắc mặt.
Không biết là nhắm vào tiền của lão Giang, hay là lão Giang.
Suy tư một lát, Giang Từ Vô kéo khóe miệng, không chỉ không nhận danh thiếp trên tay Tuyên đại sư, còn cười lạnh một tiếng, cố ý nói: “Tôi cũng không phải cha tôi, tôi không tin mấy thứ loạn tháo bất tao này.”
Nói xong, trực tiếp rời đi.
Trần Quang chần chờ đứng lại một lát, nhận danh thiếp trên tay Tuyên đại sư, vội vàng đuổi kịp Giang Từ Vô.
Tuyên đại sư nhìn bóng dáng hai người họ, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Ý tứ trong câu nói kia của Giang đại thiếu, chẳng phải là đang nói Giang tổng tin tưởng quỷ thần?
Gã cười cười, gật đầu với quần chúng vây xem: “Các vị, hôm nay tới đây thôi.”
“Chúng ta có duyên gặp lại.”
Nói xong, Tuyên đại sư lập tức đi vào yến thính, bước đến căn phòng ở lầu hai.
Gã đẩy cửa phòng, trên sô pha có một người đàn ông tóc vàng đang ngồi, diện mạo anh tuấn, ánh mắt lại phá lệ hung ác nham hiểm.
Tay trái gã ôm một nam sinh, tay phải ôm một nữ sinh, liếc nhìn Tuyên đại sư: “Đi đâu vậy?”
Tuyên đại sư cười nói: “Thưởng thức phong cảnh hoa viên một chút, gặp được mấy người có duyên, thuận tiện tính mấy quẻ.”
Lâm Diễn Thiên bĩu môi: “Tôi thấy ông nhàn đến hoảng.”
Tuyên đại sư ngồi trên sô pha, nhàn nhạt mở miệng: “Lâm thiếu, cậu có biết Giang tổng?”
“Gặp qua vài lần, trước kia công ty có hợp tác vài hạng mục,” Lâm Diễn Thiên dừng một chút, quay đầu nhìn gã, “Làm sao? Vừa rồi ông xem bói cho ông ta?”
Tuyên đại sư lắc đầu, cười nói: “Ông ta có duyên với tôi, nhưng mà không phải hôm nay.”
“Nếu về sau Giang gia có phái người đến tìm tôi, còn phiền Lâm thiếu dẫn kiến một chút.”
Lâm Diễn Thiên không ngốc, nhìn chằm chằm gã một lát, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Sao thế?”
Tuyên đại sư: “Tôi vừa mới gặp con trai Giang tổng.”
“Giang Từ Vô?” Lâm Diễn Thiên híp híp mắt, đẩy nữ sinh bên người ra, hứng thú bừng bừng hỏi, “Ông tính được gì trên người cậu ta?”
Tuyên đại sư thở dài, nói với gã: “Cậu ta bị lệ quỷ quấn thân, nhưng không tin tôi đã nhìn thấy âm khí.”
“Dựa trên âm khí nồng đậm trên người cậu ta, không lâu sau, Giang gia khẳng định sẽ phát sinh vấn đề.”
“Rất tốt,” Lâm Diễn Thiên cười lạnh, hung hăng mà ép nữ sinh lại vào ngực, “Ta chờ tên tiểu tử Giang Từ Vô kia tới cầu ông.”
Tuyên đại sư cũng hơi mỉm cười: “Tôi đã tặng cậu ấy một lá Ngũ lôi phù.”
“Hy vọng bùa chú có tác dụng, làm cậu ta tỉnh táo lại.”
…………
Bên kia, Giang Từ Vô và Trần Quang còn đi dạo ở tầng một.
Buổi từ thiện bán đấu giá sắp bắt đầu, đã không ít người ngồi trên sảnh bán đấu giá ở lầu một.
“Anh Giang, mẹ tôi và chú Giang họ đã ngồi ở phòng nhỏ.” Trần Quang nhìn di động, nói với Giang Từ Vô.
“Tôi biết,” Giang Từ Vô đáp, “Tôi đang đợi những người khác.”
Trần Quang còn tưởng rằng cậu đang đợi Tuyên đại sư kia, thò lại gần thấp giọng hỏi: “Anh Giang, anh thấy Tuyên đại sư kia có vấn đề gì vậy?”
“Gã tính không chuẩn sao?”
Giang Từ Vô lắc đầu: “Thoạt nhìn tính khá chuẩn.”
Trần Quang càng nghi hoặc: “Vậy sao anh lại thấy gã có vấn đề?”
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn danh thiếp trên tay hắn, thuận miệng nói: “Trên danh thiếp chỉ có tên và số điện thoại, có cái địa chỉ thôi cũng không dám để lại.”
“Chủ yếu là, vì sao gã lại đoán mệnh cho cậu?”
Trần Quang sửng sốt, chần chờ mà nói: “Ông ta nói là có duyên……”
Giang Từ Vô cười nhạt: “Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.”
“Ngày hôm nay ông ta gặp, đều là mấy người không thiếu tiền.”
“Lão già kia còn không thu tiền, vậy thứ gã muốn không chừng không chỉ là tiền.”
Trần Quang hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, hắn cúi đầu nhìn lá bùa, cảm thấy có chút phỏng tay.
Hắn hạ giọng, khẩn trương hỏi: “Anh Giang, lá bùa này chắc là không khác cái lắc tay lần trước lắm ha?”
“Không phải,” Giang Từ Vô nói với hắn, “Đây thật sự là Ngũ lôi phù.”
Trần Quang suy nghĩ một lát, hiểu rõ: “Gã dùng bùa chú thật để lừa gạt tín nhiệm của chúng ta.”
Giang Từ Vô gật đầu.
Trần Quang lại hỏi: “Anh Giang, vậy chúng liền ném cái bữa trưa miễn phí này sao?”
“Đương nhiên là không,” Giang Từ Vô kỳ quái mà nhìn hắn một cái, “Lôi phù giá trị xa xỉ, huống chi, lão già kia vừa lừa được không ít tín nhiệm của người khác.”
“Đương nhiên là phải dụng hết công sức của thứ này rồi, tránh lãng phí.”
Trần Quang nhìn cậu, còn có chút ngốc: “Dùng như thế nào? Đi tìm con quỷ rồi dùng hả?”
“Không.” Giang Từ Vô cười cười, dư quang thoáng nhìn một người đàn ông bụng phệ đang đi tới, nhấc chân đi qua.
Cậu trực tiếp đứng đối diện với người chủ trì bán đấu giá: “Đợi chút bán đấu giá thêm thứ này.”
Người chủ trì sửng sốt, đánh giá trên dưới Giang Từ Vô, cảm thấy cậu có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra cậu là ai, thử hỏi: “Tiên sinh, vật đấu giá cần nhân chứng thực, bởi vì bên tôi phải báo cơ cấu từ thiện, nếu không ngài ——”
Thấy hắn không nhận ra mình, Giang Từ Vô đơn giản thô bạo mà nói: “Cha tôi là Giang Tu Minh.”
Trần Quang: “……”
Người chủ trì bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới lúc nãy cậu có vào trong cùng Giang tổng, vội vàng cười tủm tỉm hỏi: “Giang thiếu, ngài chuẩn bị đưa ra vật phẩm gì?”
Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn về phía Trần Quang: “Đưa anh ta.”
Trần Quang ngây người một lát, thử đưa qua Ngũ lôi phù.
Giang Từ Vô: “Còn danh thiếp nữa.”
Trần Quang: “???”
Người chủ trì: “???”
Người chủ trì nhìn lá bùa và danh thiếp, khó có thể tin hỏi: “Giang, Giang thiếu? Ngài chuẩn bị đấu giá cái này, lá bùa?”
Giang Từ Vô: “Đây là Ngũ lôi phù, còn có phương thức liên hệ của người vẽ bùa.”
“Anh cứ việc bán, xảy ra chuyện gì thì có lão Giang phụ trách.”
Nghe thấy danh của Giang Tu Minh, nụ cười trên mặt người chủ trì càng lớn hơn nữa: “Giang thiếu yên tâm, tôi nhất định tuyên truyền thật tốt cho ngài.”
“Cũng sẽ không làm Giang tổng thất vọng.”
Trần Quang: “……”
Vài phút trước khi buổi Bán đấu giá bắt đầu, Giang Từ Vô và Trần Quang mới đi vào phòng nhỏ của Giang gia.
Trần Thiên Nhạn và Trương Nhã Vân đang kéo tay nhau xem danh sách vật phẩm bán đấu giá, Giang Tu Minh một mình lướt di động.
Thấy ngoài cửa có động tĩnh, Giang Tu Minh giương mắt nhìn qua, thấy Giang Từ Vô đã tới, hơi dừng mắt, quay đầu hỏi Trương Nhã Vân: “Bà vừa nói với Tiểu Giang cái gì đó?”
Trương Nhã Vân mờ mịt: “Không có mà.”
Giang Tu Minh nghi hoặc: “Vậy sao nó còn chưa đi?”
Trương Nhã Vân nghĩ nghĩ: “Chắc là ở lại nói chuyện với Tiểu Trần?”
Giang Tu Minh cười lạnh: “Thằng ranh đó mà có lương tâm thì tôi cũng không mang họ Giang.”
Trương Nhã Vân: “……”
“Chú Giang, dì Trương.” Trần Quang hô.
“Tiểu Trần, cậu cứ tùy tiện ngồi.” Giang Tu Minh nói xong, lại nhìn Giang Từ Vô.
Cậu lười biếng mà ngồi trên sô pha, ghim sạc điện thoại rồi cúi đầu chơi game.
Giang Tu Minh nhìn chằm chằm cậu một lát, cứ cảm thấy không thích hợp.
Đồng ý ở lại chỗ mình không thích, lại còn an phận như vậy.
Khẳng định có vấn đề.
“Tiểu tử mày đang làm gì?”
Giang Từ Vô cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Không làm gì cả.”
Giang Tu Minh đương nhiên không tin, quay đầu hỏi Trần Quang: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Quang nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: “Cháu và anh Giang gặp một người tự xưng là Tuyên đại sư trong sân vườn, đoán mệnh miễn phí cho mọi người, sau đó……”
Trần Quang chậm rãi miêu tả một chút cảnh tượng lúc đó, thuận tiện nói trong mấy người có duyên được đoán mệnh, cũng có hắn và Giang Từ Vô.
Giang Tu Minh nghe xong, hơi đổi sắc mặt: “Cái gì mà lệ quỷ ác sát, quả thực là nói hươu nói vượn!”
“Đúng vậy,” Trần Quang gật đầu, nói với ông, “Sau đó cháu cũng biết tên này là kẻ lừa đảo.”
“Nhà ma của anh Giang đều là lệ quỷ, trên người anh ấy đương nhiên là có âm khí.” Cần gì mà phải bói.
Giang Tu Minh: “……”
“Ý của chú không phải thế.”
“Ý của chú là, cậu cũng đừng tin lời Tiểu Giang nói,” Ông dừng một chút, hung hăng mà trừng mắt nhìn Giang Từ Vô, tiếp tục nói, “Các cậu là người trẻ tuổi, cần phải tin tưởng khoa học, phát triển khoa học kỹ thuật tương lai.”
“Đừng có cả ngày nói mấy cái phong kiến mê tín, tà môn ma đạo đó.”
Cái gì mà tà môn ma đạo? Trần Quang cân nhắc một hồi lâu, cảm thấy ý của Giang Tu Minh là tông phái Đạo giáo đông đảo, có tốt có xấu.
Hắn trầm tư một lát, thử hỏi: “Đạo pháp mà chú Giang tu là Đạo giáo nào?”
“Chính Nhất Đạo sao?”
Giang Tu Minh thấy Tiểu Trần là một đứa trẻ tốt, lại bị Giang Từ Vô dạy ra sàm ngôn đầy miệng như thế, giật giật khóe miệng: “Chú không có học!”
“Nói mấy cái gì đâu không.”
“Giang Tu Minh tôi đi chính là con đường khoa học tươi sáng!”
Trần Quang: “……”
Giang Từ Vô nhịn không được phụt cười, nhìn thời gian, ném điện thoại qua một bên, nói với Trần Quang: “Lão Giang không tin huyền học.”
Trần Quang kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà vừa rồi không phải anh đã nói với Tuyên đại sư……”
“Tôi lừa gã thôi,” Giang Từ Vô nhướng mày, đúng lý hợp tình mà nói, “Miệng đàn ông, lừa người gạt quỷ.”
Trần Quang: “……”
Hắn nhìn nhìn Giang Từ Vô, lại nhìn nhìn sắc mặt không vui của Giang Tu Minh, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Giang Tu Minh luôn muốn hắn khuyên Giang Từ Vô, hợp nhất tư tưởng khoa học cho anh Giang?!
Ai có thể nghĩ đến cha của đại sư trảo quỷ lại không tin quỷ thần chứ?!
Nói ra thì quỷ cũng không tin!
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng nhạc dễ nghe.
Ngay sau đó, bên trong phòng nhỏ vang lên âm thanh của người chủ trì: “Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, kế tiếp là một vật phẩm lâm thời bổ sung vào.”
“Vật phẩm vô cùng đặc thù, có lẽ sẽ có một bộ phận người mua cảm thấy không thể tưởng tượng được, còn có một bộ phận người mua sẽ xua như xua vịt.”
“Vật phẩm này mua một tặng một, từ một doanh nhân nổi danh cực lực đề cử.”
“Được rồi, tôi sẽ không nói nhiều nữa, đây chính là…..!”
Cùng lúc đó, màn hình trong các phòng nhỏ cũng chiếu lên một nhân viên bán đấu giá mang vật phẩm kia ra.
Là một trang hoàng phù và một tờ danh thiếp.
Người chủ trì dõng dạc hùng hồn mà nói: “Đây là Ngũ lôi phù chính thông từ Đạo giáo, trừ tà trấn sát, ngũ lôi oanh đỉnh! Làm tà ám ác quỷ cạnh mọi người không thể trốn nổi!”
Giang Tu Minh: “???”
“Đây là cái vẹo gì?”
Người chủ trì tiếp tục nói: “Mua lá Ngũ lôi phù này, sẽ được phương thức liên hệ của người chế tác!”
“Vị Tuyên đại sư thần bí khó lường, có được danh thiếp, mọi người sẽ mở ra được một thế giới mới, bánh răng vận mệnh chậm rãi khởi động, tương lai được nắm chắc trong tay mọi người!”
“Đại sư hôm nay cũng ở hiện trường, nếu bùa chú không có hiệu quả, hoặc có bất luận vấn đề gì, có thể giáp mặt giằng co với người ta sau.”
Tuyên đại sư trong phòng nhỏ cách vách: “???”
“Giá khởi điểm là 5000 tệ, hiện tại bắt đầu!”
Mấy người trẻ tuổi vừa rồi được Tuyên đại sư tính mệnh cho ngay lập tức sôi nổi ra giá.
“6000!”
“7000!”
“8000!”
…………
Thấy bọn họ cạnh tranh, Giang Từ Vô cũng ấn nút tranh đấu giá bên trong phòng.
Giang Tu Minh thấy động tác của cậu, nhíu mày nói: “Tiểu tử mày lấy đâu ra tiền mua cái thứ rác rưởi này?”
Giang Từ Vô chớp hạ mắt, nói với ông: “Lão Giang, tôi không mua.”
“Chỉ muốn tăng giá thôi.”
Giang Tu Minh quá hiểu biết đứa con trai này, vô duyên vô cớ ở lại hiện trường đấu giá, ban tổ chức đột nhiên bỏ thêm hàng đấu giá, lúc này lại tăng giá……
“Cái thứ Ngũ lôi phù này con mẹ nó là mày bán?” Giang Tu Minh không nhịn được mà chửi bậy.
Giang Từ Vô cười cười: “Nhận được bữa cơm miễn phí, không bán thì có lỗi quá.”
Trần Quang: “……”
Giang Tu Minh: “……”
Ông hung hăng rót một ly trà, quát lớn nói: “Mày bán thì bán đi, mắc gì quăng lên người lão tử?”
“Mày không cần thanh danh, nhưng lão tử thì cần!”
Giang Từ Vô kỳ quái mà nhìn ông một cái: “Quăng lên ông hồi nào?”
Giang Tu Minh cười lạnh: “Chủ trì vừa nói rõ ràng, nó được một doanh nhân nổi tiếng cực lực đề cử.”
“Doanh nhân nổi danh có rất nhiều,” Giang Từ Vô nhướng đuôi lông mày, lười nhác dựa vào lưng ghế, không chút để ý mà nói, “Huống hồ cái tên họ Tuyên kia, là người mà Lâm đại thiếu mang đến.”
“Lâm đại thiếu?” Giang Tu Minh nhíu nhíu mày, tự hỏi chữ ‘Lâm’, nói thầm, “Chẳng lẽ là con của Lâm Đức Dung?”
Lúc này, người chủ trì vẫn còn đang báo giá: “Ba vạn, còn nữa không?”
“Bốn vạn?!”
“Bốn vạn 5000!”
“Năm vạn!”
Giang Từ Vô nhìn tình hình chiến đấu, thấy người tranh đoạt không ít, lại tiếp tục tăng giá.
Không đến hai phút, bùa chú bắt đầu với giá 5000 tệ đã lên tới tám vạn.
Giang Từ Vô rũ mắt, nhìn hai người đang tranh đoạt, là hai người vừa được tính mệnh cho, hiển nhiên là so với bùa chú, họ càng muốn phương thức liên hệ của Tuyên đại sư.
“Mười vạn!”
“Mười lăm vạn!”
“Hiện tại đã là hai mươi vạn! Còn có ai muốn tăng giá không?”
“Hai mươi vạn lần thứ nhất! Hai mươi vạn lần thứ hai! Hai mươi vạn lần thứ ba!”
Thế mà lại nhịn đau bỏ ra hai mươi vạn, Giang Từ Vô cong cong môi, ăn uống cũng thấy ngon hơn. Cậu cầm trong tay mâm đựng trái cây, thoáng nhìn biểu tình ngưng trọng của Giang Tu Minh bên cạnh, không biết đang tự hỏi chuyện gì.
Cậu nuốt xuống một quả nho, an ủi nói: “Yên tâm đi lão Giang, dù sao bọn họ cũng sẽ không nghĩ là ông bán đâu.”
Giang Tu Minh theo bản năng mà ừ một tiếng, ngay sau đó lấy lại tinh thần, cẩn thận lẩm nhẩm lời Giang Từ Vô vừa nói, trừng mắt: “Cái gì mà không nghĩ là tao bán, căn bản là tao không có bán!”
Giang Từ Vô: “Nói không chừng à.”
Giang Tu Minh: “???”
“Ranh con mày có ý gì? Nói cho rõ ràng.”
Giang Từ Vô uống miếng nước, nhẹ tựa mây trôi mà nói: “Không có gì, lúc tôi đưa vật phẩm đã báo tên của ông rồi.”
“Vạn nhất có người điều tra xem là ai bán, vậy chỉ có thể con nợ cha trả thôi.”
Giang Tu Minh: “……”
Trần Quang: “……”
Giang Từ Vô đạo lý đầy mình: “Con nợ cha trả, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Đơn giản mà nói, là hố cha.