Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

CHƯƠNG 34



[Ờmmmm, ông anh loạn mã, ông cảm thấy lời ông nói có hợp lý không?]

[Nếu thật là Thẩm Phất từng tỏ tình thì thái tử gia xuất hiện ở đây trằn trọc khóc lóc đòi nhảy lầu tìm chết à? Nói không chừng đã ba năm ôm hai đứa rồi!]

[Bên trên, mặc dù ban nãy rất tối nhưng tôi nhìn rõ ràng là thái tử gia không khóc lóc nha cảm ơn, với lại thái tử gia không phải mới hai bốn à, pháp luật quy định tuổi kết hôn của nam giới là đủ hai mươi hai, trừ khi bọn họ chưa kết hôn đã có con.]

[Ô? Trọng điểm bây giờ là đây à? Trọng điểm là tin đồn mà ông anh loạn mã nghe nói còn không đáng tin bằng mấy tin tức trên mạng đâu.]

Vốn là 4525245 đến để chia sẻ tin đồn nghe được từ chỗ đàn anh, mặc dù bản thân anh ta cũng cảm thấy tin tức mà đàn anh nghe được có tám mươi phần trăm là sai nhưng vừa mới chia sẻ đã bị một đám người không ngừng phản bác, anh ta vẫn có chút tức giận.

4525245: [Không tin thì thôi, thế thì mấy người tự tìm hiểu đi.]

Tức khắc những người dào dạt mong đợi đành thất vọng mà về, vốn tưởng rằng ông anh loạn mã là sư quét rác thật sự có thể biết chút chuyện đấy.

Có điều nghĩ lại cũng đúng, trừ khi là người bên cạnh Giang Thứ và Thẩm Phất nếu không người ngoài vòng làm sao có thể biết được chuyện cũ giữa bọn họ?

Nếu có thể dễ dàng tìm hiểu thì nhà họ Giang còn có thể bí ẩn như vậy sao?

[Hầy, cảm giác mong đợi vài ngày lại bỗng nhiên hụt hẫng thế này thật khó chịu.]

[Mọi người giải tán đi.]

Bên này.

Thẩm Phất vừa về phòng thì hệ thống liền online: “Vừa rồi phát sóng trực tiếp không tắt.”

Thẩm Phất: “…”

Đáy lòng Thẩm Phất nháy mắt hỗn loạn: “Loại chuyện này sao cậu không nói sớm? Cậu vừa đi làm cái gì hả?”

Hệ thống không thể nói thật là vừa rồi cậu ta cũng đang hóng hớt đành cười hì hì nói: “Dù sao người mất mặt trước bàn dân thiên hạ là Giang Thứ có phải cô đâu.”

Thẩm Phất ngẫm nghĩ, thế mà lại cảm thấy rất có đạo lý: “Cũng đúng.”

Cô bỗng bình tĩnh lại ngồi xuống giường, xé mở bao bì bắt đầu gặm bánh mì.

Hệ thống: “…”

“Cơ mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trên diễn đàn có người nói cô từng tỏ tình với Giang Thứ nhưng lại bị từ chối, thật hay giả?” Hệ thống tò mò lâu rồi.

Động tác của Thẩm Phất chững lại.

Hệ thống lại nói: “Mặc dù tất cả người xem trên diễn đàn đều cho rằng tin đó là giả nhưng tôi cảm thấy không đúng lắm.”

Thẩm Phất tiếp tục chậm rì rì gặm bánh mì không để ý tới hệ thống.

Hệ thống thấy cô không định nói gì: “Không phải chứ! Cô tính xem tôi đi theo cô mấy năm rồi? Ngay cả tôi cô còn không kể? Có cần phải bạc tình bạc nghĩa như thế không? Giờ không cho tôi biết tôi không ngủ được, tôi không ngủ được thì cuộc thi ngày mai của tôi sẽ…”

“Cậu muốn tôi nói thế nào?” Thẩm Phất tức giận nói: “Chính là giống như trên diễn đàn nói.”

“A?” Hệ thống phản ứng không kịp: “Chuyện nào trên diễn đàn?”

Thẩm Phất thả bánh mì xuống: “Chuyện này nói ra thì rất dài.”

Hệ thống: “Cô không nói ngắn được à?”

Sống ở nhà họ Giang ba năm, ngay từ khi bước vào nhà họ Giang, Thẩm Phất vừa lúng túng vừa lo vừa, không thể không nghe lời ông nội đi coi chừng Giang Thứ, hai người thường xuyên đối chọi gay gắt, ồn ào đến gà bay chó sủa. Nhưng ở chung ròng rã ba năm, thường xuyên có lúc Giang Thứ đối xử tốt với cô.

Ngoại trừ chuyện ngày giỗ kia thì bất kể ở trường xảy ra chuyện gì Giang Thứ đều giải quyết thay cô. Sinh nhật, đi bệnh viện, lúc không có bạn bè, đều là Giang Thứ làm bạn bên cạnh cô.

Bạn bè của Giang Thứ dần trở thành bạn bè của cô, thế giới của Giang Thứ dần hoà vào thế giới của cô.

“Thời điểm tâm trạng tôi không tốt nếu anh ấy không rủ tôi chơi cờ nhảy thì là rủ mấy người bạn đóng giả quỷ doạ tôi sợ, còn có một lần đột nhiên kéo tôi lên tàu của nhà họ Giang, dù sao chuyện quái gở gì cũng làm. Tôi đương nhiên biết mục đích của anh ấy là để tôi làm bài tập cho anh ấy, bao che cho anh ấy trước mặt ông nội.”

“Trong tình huống như vậy thì rất khó để tôi không có ấn tượng tốt với anh ấy nha.” Thẩm Phất nhịn không được bào chữa cho bản thân, nhỏ giọng nói: “Chưa kể tên này lớn lên thật sự không tồi.”

Cho dù sau này tham gia vào ngành giải trí, tất cả những người xung quanh đều là trai xinh gái đẹp thì cô cũng không thể không thừa nhận rằng Giang Thứ ưu tú hơn hẳn những người này.

Nhưng không hẳn là yêu thầm, khi đó Thẩm Phất còn chưa gặp được hệ thống, tất cả tâm tư đều đổ vào bệnh viện.

Giang Thứ chẳng qua là nơi cô có thể hoãn một hơi, có thể đắm chìm trong ánh mặt trời mà thôi.

Nếu như không có Giang Thứ thì khi đó Thẩm Phất thật sự sẽ mốc meo.

Nhưng lúc ấy Giang Thứ cũng không thông suốt.

Đương nhiên có khả năng là anh không coi cô như người khác phái mà đối xử.

Hệ thống hỏi: “Thế về sau sao cô lại rời đi nhà họ Giang?”*

*Nguyên văn 那后来怎么离开沈家: Có thể là tác giả gõ nhầm.

Thẩm Phất nói: “Trước khi thi đại học bí mật của tôi bị bạn ngồi cùng bàn phát hiện.”

Tâm tư của Thẩm Phất giấu rất kỹ, vì sợ bị Giang Thứ phát hiện nên cô không viết nhật ký càng không nhắc tới chuyện của Giang Thứ với ai, thậm chí lúc ở trường học còn giả vờ như không quen biết Giang Thứ.

Nhưng có một ngày bạn ngồi cùng bạn nói chuyện với cô một cách nghi hoặc: “Lạ nhỉ, tớ phát hiện mỗi lần đám Vương Hiên Hoành đi ngang qua cửa sổ cậu đều ngừng bút.”

Trái tim Thẩm Phất sợ tới mức muốn nhảy ra ngoài.

Hiện tại ngẫm lại thì Thẩm Phất đã quên bạn nam ngồi cùng bàn trông như thế nào. Nhưng đối với Thẩm Phất mới mười bảy mười tám tuổi khi đó mà nói thì câu này giống như trời sập, mỗi lần bạn ngồi cùng bạn chọc ghẹo cô đều vừa vội vừa tức, sợ bị Giang Thứ và đám bạn của anh phát hiện.

Cô bắt đầu suy xét đến việc phải sao làm nếu như chuyện này bị ông nội Giang phát hiện.

“Ông nội Giang đối xử với tôi rất ôn hoà, nhưng trên người ông ấy có khí thế không giận tự uy*, Giang Thứ còn sợ chứ đừng nói tới tôi.”

*Không giận tự uy 不怒自威: Người có sức mạnh và phong thái chững chạc, bề ngoài không cần tức giận nhưng vẫn có uy nghiêm.

Hệ thống khiếp sợ: “Cho nên người bảo cô rời khỏi nhà họ là ông nội Giang?”

“Không phải.” Thẩm Phất lắc đầu: “Lúc tôi quyết định rời đi ông nội Giang còn giữ tôi lại.”

Nguyên nhân bắt đầu từ sinh nhật của Thẩm Phất sau khi kết thúc thi đại học.

Ngày đó Giang Thứ dẫn theo rất nhiều người chúc mừng sinh nhật cho cô.

“Tôi chỉ uống một chén rượu nhỏ.” Thẩm Phất lúng túng nói: “Tôi không biết bên trong là rượu.”

“Trước khi sinh nhật, bạn ngồi cùng bàn nói đùa đánh cược với tôi, nói nếu như tôi dám thổ lộ thì sẽ cho tôi mười vạn tệ.”

Hệ thống cảm thấy Thẩm Phất sẽ không vì mười vạn tệ đó mà đi làm việc mạo hiểm như vậy, cô luôn luôn vô cùng cẩn thận. Với lại mặc dù cô thích tiền nhưng sẽ không vì tiền mà tổn thương người gần gũi với cô nhất.

“Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý, chỉ cảm thấy vô vị.”

“Nhưng vấn đề là, sau khi tôi uống say đã làm một chuyện với Giang Thứ.”

Hệ thống nói: “Cô đè anh ta?”

Lúc này khuôn mặt luôn không có cảm xúc của Thẩm Phất đỏ lên đầy lúng túng, cô không nhịn được chui vào chăn trùm kín đầu: “Không khác mấy.”

Cô đẩy Giang Thứ một cái đè anh xuống ghế sô pha, quỳ trên người anh ôm chặt tay của anh, cưỡng hôn anh trước mặt tất cả mọi người.

Hiện tại Thẩm Phất vẫn không biết sao lúc ấy bản thận lại có thể làm ra chuyện khác người như thế, nhưng hết lần này tới lần khác sự thật lại là cô làm. Có thể là ý thức dính cồn trở nên mông lung, cũng có thể là việc tiềm thức vẫn luôn muốn làm, thế là khi thần trí đứt dây thì thân thể ngay lập tức vi phạm lý trí, chủ động thực hiện. Hoặc cũng có thể là bầu không khí khi đó… đó là sinh nhật tốt đẹp nhất cô nhận được sau khi trong nhà xảy ra chuyện, trước khi gặp được Giang Thứ cô còn tưởng rằng sẽ không còn ai tổ chức sinh nhật cho cô như vậy.

Hệ thống: “Cảm giác thế nào?”

Mặc dù Thẩm Phất uống say nhưng mắt vẫn có thể nhìn rõ, chỉ là tầm mắt giống như biến thành kính lúp chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt gần trong giang tấc của Giang Thứ, nghe thấy hô hấp của anh phả vào mặt, ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng cùng loại với cô trên người anh.

Là người nhà, là người bạn duy nhất, cũng là người cô đặt trong lòng.

Mặt Giang Thứ rất đỏ, vô cùng đỏ, không biết có phải là thẹn quá hoá giận hay không.

Nhưng hiển nhiên tất cả lực chú ý của một người mà thần trí trong đầu đã biến thành một đống mosaic như Thẩm Phất đều tập trung tại cảm thụ của bản thân.

Cô chỉ cảm thấy bờ môi chạm đến môi của thiếu niên, lạnh nhưng mềm mại.

Không đúng, không hẳn là mềm như vậy.

Dù sao cô không biết hình dung như thế nào, vừa ngượng vừa nóng, khiến người cảm thấy nâng nâng.

Choáng váng.

Những người khác và mosaic vặn vào nhau rồi nhanh chóng rời xa, tất cả đều thành một đống mosaic, trong mắt cô chỉ còn lại ánh mắt của anh.

Hệ thống đột nhiên nói: “Được rồi, ngừng tại, tôi còn là vị thành niên.”

Thẩm Phất: “…”

Hệ thống nói: “Thế sao anh ta lại không phản kháng?”

Thẩm Phất đột nhiên rùng mình rút ra khỏi hồi ức.

Ờ nhỉ, sao Giang Thứ lại không phản kháng? Cô nhớ rõ ràng lúc đó anh không uống một giọt rượu nào nên còn rất tỉnh táo. Mới cấp ba anh đã cao hơn một mét tám, chẳng lẽ không có sức chống lại cô?

Thẩm Phất bỗng trở nên tức giận: “Vậy tên đó chính là đã đi làm điếm còn muốn lập đền thờ! Đã hưởng thụ còn không vui!”

Hệ thống: “…”

Sau khi Thẩm Phất tỉnh lại vào hôm sau, mặc dù đêm qua uống say ký ức có chút mơ hồ nhưng cố lắm thì vẫn có thể nhớ ra mình đã làm gì. Lúc ấy cô đã sợ gần chết, thấp thỏm lo âu trốn trong phòng hơn nửa ngày không dám ra ngoài.

Sau khi đi ra liền đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Giang Thứ.

Không phải ảo giác của Thẩm Phất. Bởi vì cả một tuần sau đó Giang Thứ đều không nói chuyện với cô.

Cho dù Thẩm Phất có ngốc đến mấy vẫn có thể hiểu được đây là từ chối bằng cách im lặng.

Huống hồ cô cũng không phải loại người chậm tiêu, khi đó tâm tư của cô mẫn cảm giống một viên đường sau khi bóc ra còn chưa kịp thấy rõ xung quanh đã sợ hãi nhanh chóng chạy trốn rồi.

“Vừa lúc tròn mười tám tuổi lấy được tiền tiết kiệm cha mẹ để lại, lúc ấy có một công ty tìm kiếm ngôi sao đã liên hệ tôi hơn nửa năm, tôi nghĩ tôi đã có năng lực tự lập, ở mãi trong nhà họ Giang làm kẻ ăn bám thì không được.” Thẩm Phất nói: “Tôi đi chào từ biệt ông nội Giang xong là đóng gói hành lý rời đi.”

Đi một cách xấu hổ.

Hiện tại nghĩ lại vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Ông nội Giang tốt bụng dẫn cô về nhà, giúp cô nộp số tiền viện phí khổng lồ, còn đuổi những họ hàng muốn cướp đoạt tiền của cô đi, cô thì nhất thời xúc động đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của cháu nội ông ấy.

Lúc ấy ông nội Giang hỏi cô vì sao lại rời đi, sao cô dám có mặt mũi nói ra.

Giang Thứ chán ghét cô.

Trong mấy năm sau đó Thẩm Phất vẫn luôn cho là thế.

Lúc hệ thống nói đối tượng chinh phục thứ tư là Giang Thứ thì trong đầu Thẩm Phất chỉ có một ý nghĩ: Không có khả năng hoàn thành.

Hơn nữa cô không muốn giẫm lên vết xe đổ, đã làm chuyện mất mặt một lần còn chưa tính, tuyệt đối không thể làm lại lần nữa.

Nếu như thời niên thiếu Thẩm Phất chưa từng sinh ra những tâm tư đó với Giang Thứ thì có lẽ dù có mất mặt trước mặt anh cô cũng cảm thấy không sao cả.

Tựa như chinh phục những người khác, bất kể bảo cô làm gì cô đều có thể thực hiện mà sắc mặt không hề thay đổi.

Nhưng chính vì trước kia đã từng thầm để ý anh cho nên hiện tại càng sĩ diện.

Cô không quan tâm trên mạng nói thế nào, fan hâm mộ có ý kiến gì, càng không thèm để ý mấy người Chử Vi nghĩ sao, nhưng lại cứ không muốn thua Giang Thứ lần thứ hai.

Chỉ là có một việc cô không hiểu lắm.

Năm mười tám tuổi ngay cả việc cưỡng hôn Giang Thứ cô còn làm được, vì sao ở thời điểm chọn lựa “ai có cảm tình với mình” vào mấy ngày trước Giang Thứ lại không cho rằng cô thích anh.

Chẳng qua lần gặp lại này hai người đều ăn ý không nhắc lại chuyện xấu hổ năm đó.

Thẩm Phất nghĩ tới, khả năng là Giang Thứ giả vờ quên đỡ khiến cô phải khó xử.

“Tóm lại là phiền quá đi.” Thẩm Phất chui trong chăn gãi gãi tóc: “Có thể đổi sang chinh phục người khác không hả?”

Hệ thống: “Chỉ còn nửa tháng, sao mà đổi kịp được?”

Thẩm Phất nói: “Thế thì chỉ còn cách tiếp tục gom tiền.”

Hệ thống: “Nhưng tôi thấy lần này gặp lại thái độ của anh ta đối với cô giống như là rất quan tâm mà.”

Thẩm Phất chưa chắc đã chậm tiêu đến mức không nhận ra, cô quả là cũng cảm thấy không hiểu rõ thái độ hiện tại của Giang Thứ.

Ngay từ đầu vào lúc chọn lẫn nhau trong cuộc hẹn ngày xuân cô còn tưởng là anh sợ không có ai chọn cô, nhìn tại những tình cảm quá khứ mới giúp cô giữ lại chút tôn nghiêm. Sau lại cái đêm đưa cà phê, hoàn toàn không nhìn ra Giang Thứ đang nghĩ gì trong đầu, Thẩm Phất vẫn không nhịn được nhiều lời giải thích một câu, nói cho anh biết cô cùng một đội với Ôn Tranh Hàn chỉ vì điểm tích luỹ.

Cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh Giang Thứ đưa cô đi bệnh viện trong điện thoại di động của Khuông Duyệt Dịch.

Cùng với việc anh lên cơn điên trên bệ cửa sổ đêm nay.

“Nhưng lỡ như lại hiểu sai ý thì phải làm sao?”

Thẩm Phất đã từng hiểu lầm Giang Thứ thích mình rất nhiều lần trong suốt ba năm ở nhờ nhà họ Giang, nhưng sau đó sự thật đã chứng minh rằng có thể chỉ là anh thương hại trong nhà cô xảy ra chuyện mới đối xử tốt với cô thôi.

Thẩm Phất tuyệt đối sẽ không để cho bản thân lâm vào hoàn cảnh xấu hổ một lần nữa.

Một người lần đầu bất cẩn ngã xuống sông có thể chỉ là vận may không tốt nhưng nếu lần thứ hai còn ngã vào cùng một con sông thì chính là bị ngốc.

Vương Hiên Hoành cũng bị nhà họ Giang gọi điện kêu dậy gấp rút đi xử lý sự cố lúc nửa đêm.

Đêm nay toàn thế giới đều mất ngủ cmnr.

Chỉ có Giang Thứ ngủ ngon vô cùng.

Bày một trò nhỏ đã biết rõ hình mẫu lý tưởng của Thẩm Phất không phải loại người như Hướng Lăng Vân, Giang Thứ cảm thấy bản thân vẫn có chút mánh khoé, quả thực là nằm mơ còn phải cười tỉnh.

Sáng hôm sau anh tinh thần sảng khoái chủ động chào hỏi đạo diễn.

Trên mặt đạo diễn và toàn thể ê-kíp treo quầng thâm mắt nhìn chàng thái tử gia này tỉnh bơ ngồi ăn sáng như chốn không người, lại còn một người chiếm hai chỗ.

Trong bình luận trực tiếp cũng đang gào thét: [Không hiểu gì cả, tối hôm qua tôi còn thấy có người quay video lại, sao sáng nay lại không thấy nữa rồi?]

Mọi người đều xoá sạch video trong vòng một đêm, hỏi bọn họ vì sao cũng không ai trả lời.

Toàn internet đã tìm không thấy nguồn gốc việc Giang Thứ nhảy lầu.

Trong khoảng thời gian ngắn khán giả xem chương trình tối qua đều nghi ngờ không biết có phải đêm qua bản thân mộng du hay không.

Có người xem căn bản không biết chuyện gì xảy ra tối qua: [Hihihahahehuhi* các bác đang lừa bọn tui đi, bình thường thái tử gia chảnh thế mà, sao có thể làm ra chuyện như mấy người nói, không có ảnh tui không tin.]

*Nguyên văn 红红火火恍恍惚惚 (hồng hồng hoả hoả hoảng hoảng hốt hốt): Từ lóng internet bày tỏ tâm trạng vừa vui vẻ vừa hoang mang. Thường được dùng để diễn tả tâm trạng hoang mang khi hóng drama.

Phần lớn fan hâm mộ của Hướng Lăng Vân không nhìn thấy việc xảy ra tối hôm qua nên cả đám đều đang cười khẩy: [Chó CP của Giang Thứ và Thẩm Phất khác người thật đấy, bây giờ còn có kiểu tạo tin giả để gặm đường à.]

[Còn nói anh của bọn này bị làm cho mất mặt, làm mất mặt cái rắm, cho tới hiện tại anh của bọn này là người duy nhất không thèm để ý tới Thẩm Phất nhỉ? Coi như Thẩm Phất nói hình mẫu lý tưởng của cô ta không phải là mẫu người như anh ấy thì cũng có liên quan gì đâu? Anh của bọn này căn bản đếch care hiểu không?]

Bình luận trực tiếp loạn thành một đoàn.

Bởi vì video đêm qua bị mất nên hôm nay sự chú ý của một đám người xem đều tập trung vào tương tác giữa Thẩm Phất và Giang Thứ.

Thẩm Phất vẫn chờ đến mười giờ rưỡi chương trình thông báo bắt đầu vòng hẹn hò thứ tư mới ra khỏi phòng.

Ngoại trừ Tả Mân trang điểm tương đối chậm ra thì những người khác đều đã chờ ở phòng khách.

Giang Thứ ngồi ở trên sân thượng nơi có thể nhìn thấy được phòng của Thẩm Phất. Anh đeo kính râm, tay cầm một quyển tạp chí ngồi gác chân giả vờ lật xem.

Vừa thấy phía phòng ngủ có động tĩnh anh tức khắc đi sang phòng bếp đổ một cốc sữa bò.

Thẩm Phất xuyên qua hành lang đi vào phòng khách.

Giang Thứ thình lình xuất hiện trước mặt cô: “Rót thừa một cốc.”

Thẩm Phất vừa nhìn thấy anh liền lập tức nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.

Thẩm Phất: “.”

“Em là thùng rác à? Rót thừa một cốc thì đưa em uống?”

Thẩm Phất trực tiếp đi vòng qua anh.

Bình luận: [Đệch đệch đệch đệch đệch.]

[Thái tử gia tấn công rồi, hiện tại ảnh thậm chí còn không thèm giả vờ à?]

Hướng Lăng Vân đang ngồi trên ghế sô pha ở phía bên kia cũng không nhịn được lạnh lùng nhìn về phía bên này, nếu như không phải là sau khi tỉnh ngủ vẫn thấy một ly rượu vang đỏ đầy trên đầu giường thì anh ta cũng muốn coi chuyện xảy ra tối qua là một giấc mơ.

Một người đàn ông bị nói là không phải hình mẫu lý tưởng ngay trước mặt cùng với việc cố ý làm anh ta xấu mặt có chỗ nào khác nhau hả?

Là Giang Thứ cố ý.

Anh ta chắc chắn đã biết việc mình ra ngoài rót rượu vừa lúc đi tới chỗ đó nên mới ép Thẩm Phất thừa nhận.

Trong lúc nhất thời tất cả thù mới hận cũ về việc xe bị nghiền áp, bị cướp hình tượng, bị mắng mắt nhỏ, không thể đeo kính râm đều cùng lúc nảy lên trong lòng.

Trước tối hôm qua Hướng Lăng Vân vẫn luôn sống chết mặc bây nhưng sau khi bị Giang Thứ nhục nhã như vậy anh ta đã không còn cách nào đứng ngoài cuộc chiến này.

Mắt anh ta thật sự không nhỏ.

Hướng Lăng Vân thấy Thẩm Phất không thèm nhìn Giang Thứ chút nào liền đi ngang qua người Giang Thứ, trong lòng bắt đầu so sánh địa vị của Giang Thứ và anh ta trong lòng Thẩm Phất.

Từ khi tham gia chương trình đến nay, mặc dù Thẩm Phất không tỏ ra rằng cô còn chút tình cảm quá khứ nào với anh ta nhưng cũng chưa từng tỏ ra cô có thiện cảm với Giang Thứ nhỉ?

Giang Thứ lại dựa vào cái gì cho rằng bản thân vượt trội hơn anh ta hả?

Nếu như một người không thích ai ngay từ lần đầu gặp mặt thì khả năng cao là sau này cũng sẽ không thích người đó.

Nếu như Thẩm Phất sinh ra tình cảm gì với Giang Thứ thì đã sinh ra ngay từ ngày đầu tiên quay chương trình rồi, sẽ không chờ tới khi chương trình đã quay được hơn một nửa rồi còn cư xử với Giang Thứ hờ hững như thế.

Vừa lúc ngược lại là nếu một người đã từng thích ai thì thời gian sau này lại rất dễ dàng giẫm lên vết xe đổ.

Nói cách khác thì tỷ lệ thắng của mình lớn hơn Giang Thứ rất nhiều.

Vòng này mình nhất định phải nghĩ cách hẹn hò với Thẩm Phất.

Chờ sau khi tất cả các khách mời đều đến đông đủ tổ chương trình mới tuyên bố: Vòng “thời hạn chụp hình tạp chí ngày xuân” chính thức bắt đầu, bước đầu tiên chúng tôi sẽ chia nhóm bằng cách bịt mắt chọn người.”

“Quy tắc là khách mời nữ tới chọn khách mời nam. Trước tiên mời tất cả các khách mời nữ đi theo nhân viên công tác vào phòng.”

Thẩm Phất và ba người khác đi theo tổ chương trình vào phòng, sau đó nhanh chóng có người tới dùng vải đen bịt kín mắt của họ.

[Vcl kích thích thật đấy, phải thầy bói xem voi thật hả?]

[Lỡ đâu sờ phải chỗ không nên sờ thì sao?]

Hứa Điều Điều cũng đang nghĩ tới vấn đề này không nín được đỏ hết tai.

“Đám bình luận trực tiếp đen tối này nghĩ gì thế?” Đạo diễn bảo nhân viên công tác thêm một dòng vào quy tắc: “Chúng tôi sẽ dẫn dắt các khách mời nữ, chỉ có thể sờ tay hoặc mặt.”

[Chậc, chương trình không cởi mở gì sất.]

Miếng vải đen được buộc rất chặt, Thẩm Phất sờ tới nút buộc sau đầu, cô cảm thấy trước mặt cơ bản đã hoàn toàn biến thành màu đen, so đêm khuya còn đen hơn, cái gì cũng không nhìn thấy.

Cô duỗi tay ra, một nhân viên công tác vội vàng đỡ lấy cô.

Ba khách mời nữ khác cũng thế.

Cố Thanh Sương không nhịn được cảm thấy khẩn trương: “Thế này sẽ không vấp té thật hả?”

“Cô Cố cứ yên tâm đi theo chúng tôi là được.”

Dựa theo thứ tự bốc thăm thì người thứ nhất đi ra chính là Hứa Điều Điều.

Nhân viên công tác dìu cô nàng đi qua sờ từng khách mời nam một, lúc sờ đến Giang Thứ anh tỉnh bơ dùng thảm lót trên ghế sô pha bọc tay cô nàng đẩy sang người Hướng Lăng Vân.

Bình luận sắp cười chết rồi: [Hahahaha.]

[D: Xuỳ! Đừng mơ phá trong sạch của tôi!]

Hứa Điều Điều không nhìn thấy gì, cô nàng nghĩ rằng vừa rồi bản thân không cẩn thận chạm tới ghế sô pha hay chỗ nào đó, tay cũng thuận theo tự nhiên sờ tới tay của Hướng Lăng Vân.

“Vậy chọn người này đi.”

Nói thật ra thì cô nàng không phân biệt được rõ ràng lắm, tay của mọi người đàn ông không phải đều có mười ngón à?

[Aaa cắn được đường rồi, Hứa Điều Điều nhớ rõ tay của Hướng Lăng Vân!]

Chương trình hỏi: “Xác định chưa?”

Mặc dù Hứa Điều Điều còn có chút phân vân nhưng nghĩ đến việc bản thân đã làm chậm trễ nhiều thời gian rồi, sợ người xem cảm thấy sốt ruột liền tuỳ tiện đáp: “Xác định.”

[Em ý kiên quyết ghê!]

Sau khi Hứa Điều Điều lựa chọn kĩ càng đã được dẫn xuống lầu.

Hướng Lăng Vân thì vẫn ở lại phòng khách đứng chung một hàng với các khách mời nam khác chờ vị khách mời nữ tiếp theo chọn lựa.

Tổ chương trình nói: “Trong vòng hẹn hò này có thể sẽ có tình huống một khách mời nam được nhiều khách mời nữa chọn trúng, nếu trường hợp này xảy ra thì khách mời nam này cần tham gia chụp tạp chí với nhiều khách mời nữ.”

Nói cách khác cũng sẽ có người gặp phải tua trống*?

*Tua trống 轮空: Hán việt “luân không”. Thường trong khi thi đấu nếu số lượng người/ đội tham gia là số lẻ thì ban tổ chức sẽ tiến hành bốc thăm để chọn ra một người/ đội không phải thi đấu và được vào thẳng vòng trong. Trong trường hợp này người không được khách mời nữ nào chọn sẽ gặp phải “tua trống” không được tham gia hẹn hò và chụp tạp chí.

Lần này thì Chử Vi không muốn căng thẳng không được.

Cuối cùng thì cậu ta cũng tháo cái đầu khủng long bông xuống.

May là trên mặt đã tiêu sưng rồi.

[Đệch, kiểu tóc mới của anh mị!]

Người xem phát hiện cậu ta thay đổi kiểu tóc rất nhanh.

[Sao mà kiểu tóc mới giông giống kiểu tóc của D ý nhỉ, vừa khéo à?]

[Anh Chử Vi to gan đấy, không sợ học khéo thành vụng à? Thực tế thì đã bị so không bằng rồi ==.]

Fan hâm mộ của Chử Vi bắt đầu mắng chửi người khác: [Fan của ảnh đế lại muốn bắt đầu kích war đúng không?]

Người thứ hai đi ra là Thẩm Phất.

Nhân viên công tác từ từ dắt cô đi đến.

Trong tình huống bình thường thì đều là sờ từ trái qua phải.

[D không có ưu thế lắm đâu, ảnh đứng thứ tư lận.]

Chử Vi cũng nghĩ thế, cậu ta đứng đầu tiên bên trái, chỉ cần kiễng chân lên một chút là có thể khiến Thẩm Phất cho rằng cậu ta là Giang Thứ sau đó dắt cậu ta đi một cách suôn sẻ.

Mắt thấy Thẩm Phất dần dần tới gần.

Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ cách một bước chân.

Nói không chừng bản thân tỉ mỉ chuẩn bị một cuộc hẹn là có thể khiến cô quay trở lại thì sao?

Tim Chử Vi đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Một giây sau, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị một lực kéo mạnh túm lui về phía sau.

Giang Thứ đứng ở vị trí của cậu ta.

Chử Vi: “…”

Đệch mé tên họ Giang kia tôi chửi cậu đấy cậu có nghe thấy không?

Không thể phát ra tiếng, lại chen vào chỗ cũ đã không kịp nữa rồi.

Chử Vi trơ mắt nhìn Giang Thứ đứng ở chỗ của bản thân, giây tiếp theo sẽ chạm tới tay của Thẩm Phất.

Nhưng Thẩm Phất lại dừng lại.

Thẩm Phất suy nghĩ một lát rồi nói với nhân viên công tác: “Tôi muốn bắt đầu từ bên phải.”

Cô nói xong thì đã xoay người đi qua Ôn Tranh Hàn ở giữa đi về phía ngoài cùng bên phải.

Giang Thứ đã đứng ở ngoài cùng bên trái: “…”

Vừa rồi trước khi bước vào phòng bịt mắt Thẩm Phất đã trộm liếc qua phòng khách, dựa theo chỗ đứng của các khách mời nam thì Giang Thứ hẳn là đứng ở ngoài cùng bên phải. Chụp tạp chí tất nhiên sẽ có tiếp xúc thân thể, so với ba người khác thì cho dù có xấu hổ thì cô cũng thà chọn Giang Thứ.

Không kịp chờ Giang Thứ làm ra hành động đổi chỗ lần thứ hai, lúc này người ở phía ngoài cùng bên phải là Hướng Lăng Vân đã tiến lên một bước cầm lấy tay của Thẩm Phất.

Bình luận trực tiếp không nhịn được nói móc: [Ban nãy lúc Hứa Điều Điều chọn anh ta cũng không tích cực thế này.]

Thẩm Phất sờ tay của người này.

Giang Thứ? Giống như không phải?

Hướng Lăng Vân liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Giang Thứ, không nhịn được nhếch mép.

Thế nào gọi là lấy đá nện chân mình, chính là vị đại thiếu gia nhà họ Giang này.

Nhưng mà chưa chờ tới Thẩm Phất mở miệng chọn hắn ta.

Giang Thứ liền phi tới kéo tay của Thẩm Phất ra.

Giang Thứ vô cùng đau đớn: “Thẩm Phất em cầm sai rồi! Đây là cô lao công mà!”

Hướng Lăng Vân: “…”

Thẩm Phất: “…”

Bình luận: […]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.