Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 31



Nguyên Ngọ chắc là không nghĩ tới hắn lại nói toạc ra như vậy, nhìn một lúc lâu không đáp rồi cười phá lên.

“Buồn cười lắm à?” Lâm Thành Bộ kéo kéo tay áo y, “Ầy, anh đừng cười… có gì buồn cười đâu, em chỉ nói thật thôi mà.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ gật đầu nhưng vẫn cười.

“Thôi rồi, ” Lâm Thành Bộ thở dài, “Anh cười đi.”

“Cười xong rồi.” Nguyên Ngọ không cười nữa ngồi dựa lưng lại vào ghế nhắm hai mắt.

Lâm Thành Bộ nhìn y, vốn muốn nói vậy hẹn lúc nào lên giường đi, nhưng ngẫm nghĩ xong lại không mở miệng nữa, đề tài như vậy nếu Nguyên Ngọ không mở đầu thì hắn cũng không nói ra được, sợ nói xong Nguyên Ngọ lại cười như điên mất.

Không biết là chỉ buồn cười nên cười hay cười nhạo hắn nữa.

Nguyên Ngọ cười xong thì không nói gì, dựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Thành Bộ ngồi bên cạnh ngỡ ngàng, không nhịn được nữa khẽ đẩy đẩy Nguyên Ngọ: “Này, anh đến đây để ngủ à?”

“Không,” Nguyên Ngọ nhíu mày, “Tôi còn… chưa nghĩ ra.”

“Chưa nghĩ ra cái gì?” Lâm Thành Bộ hỏi.

“Chưa nghĩ ra xem xử lý đồ của Nguyên Thân thế nào,” Nguyên Ngọ bóp trán, “Cậu chưa ăn cơm trưa phải không?”

“…Ừ.” Lâm Thành Bộ đáp.

“Đói ngất chưa?” Nguyên Ngọ hỏi

“Vẫn… ổn, vẫn ổn,” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ đeo tay, “Dù sao anh nhắm mắt thêm một lúc nữa là ăn tối được rồi.”

“Tôi ghe được cả tiếng bụng cậu kêu đấy,” Nguyên Ngọ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, “Ấy? Có một quán trà sữa kìa, thấy chưa, có hàng trà sữa, nhưng không phải Gongcha…”

“Làm sao?” Lâm Thành Bộ liếc mắt nhìn y.

“Đi,” Nguyên Ngọ mở cửa xe, “Chú mua trà sữa cho con.”

“Lát nữa cảnh sát giao thông tới kéo xe đấy.” Lâm Thành Bộ ngồi im không nhúc nhích

“Kéo thì kéo đi,” Nguyên Ngọ xuống xe nhìn quanh, “Cũng có biển cấm đậu xe đâu, chả qua không kẻ vạch, trước sau nhiều xe thế kia mà… Cậu lắm chuyện quá đấy.”

Lâm Thành Bộ xuống xe.

“Như bà cô già vậy,” Nguyên Ngọ bước về phía hàng trà sữa, “Lo đủ thứ chuyện.”

“Nói thật, nếu bị mất tiền thì em thà làm bà cô cũng được,” Lâm Thành Bộ đi theo sau lưng anh, “Không như vậy thì ai quan tâm anh.”

Nguyên Ngọ dừng bước quay người sang, giơ tay lên.

“A!” Lâm Thành Bộ sự hết hồn vội giơ tay lên che đầu.

Nguyên Ngọ ôm hắn, còn vỗ vỗ sau lưng hắn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”

Lâm Thành Bộ đứng ngây tai chỗ, tận đến khi Nguyên Ngọ đi vào quán trà sữa rồi hắn mới hạ cánh tay đang che đầu xuống, từ từ bước vào tiệm.

Nguyên Ngọ mua hai cốc trà sữa kem cheese và một hộp bánh tart trứng mang ra cái bàn nhỏ bên ngoài ngồi xuống.

“Anh làm gì vậy,” Lâm Thành Bộ bước đến ngồi xuống trước mặt y, cầm một cốc hút sùn sụt, “Tự nhiên như vậy, làm em…”

“Làm gì đâu,” Nguyên Ngọ lấy ống hút quấy quấy cốc trà, “Cho cậu biết, những gì cậu làm tôi đều biết.”

“Anh không biết cũng không sao, em đâu phải vì muốn anh biết mới làm,” Lâm Thành Bộ nhìn ống hút trong tay y, nhìn không nổi nữa mới giữ tay y lại, “Đừng quấy lên, uống thế không ngon.”

“Có phải để cậu uống đâu,” Nguyên Ngọ nói, “Vậy muốn tôi uống thế nào?”

“Như này này,” Lâm Thành Bộ rút ống hút ra: “Để ống hút chỗ giữa hai lớp, uống trà sữa cùng với kem cheese cùng lúc, thế mới ngon.”

“… Được rồi,” Nguyên Ngọ uống theo lời hắn, “Cô gái nhỏ.”

“Anh cút đi.” Lâm Thành Bộ nói.

Uống xong trà sữa ăn sạch bánh trứng, Lâm Thành Bộ cảm thấy vững dạ hơn nhiều rồi.

Có điều Nguyên Ngọ hình như vẫn chưa nghĩ ra, ngồi cạnh bàn của quán trà sữa không động đậy gì.

“Hay đi về trước đã,” Lâm Thành Bộ nói, “Nghĩ xong lại tới.”

“Nhà này thuê, tuần tới đến hạn rồi, hai ngày này phải dọn,” Nguyên Ngọ nói, im lặng một lúc rồi đứng dậy, “Đi thôi, đi vào dọn đi, tiện thể cậu giúp tôi luôn.”

“Em dọn cho,” Lâm Thành Bộ nói, “Gần đây em dọn dẹp thành thục lắm, sau này không sợ thất nghiệp.”

“Tôi phải tự tay dọn.” Nguyên Ngọ cười.

Khu này rất cũ, Nguyên Thân thuê một phòng ở ngay tầng một, cử sổ mở nhìn ra một bãi cỏ nhỏ, còn có gà thả nuôi không biết của nhà ai, bên cạnh có mấy chậu hoa bị vỡ, rễ hoa đã mọc dài đâm xuống thảm cỏ bên dưới, có vẻ vẫn phát triển tốt.

Vốn Lâm Thành Bộ cảm thấy nơi đây hơi tồi tàn nhưng rất gần gũi, đứng từ cửa sổ nhìn ra ngoài còn có cảm giác phong cảnh vườn tược.

Nhưng khi Nguyên Ngọ mở cửa phòng, hắn ngó vào trong một cái thì thấy người ở đây chưa chắc sẽ đứng ở cửa sổ ngắm sân vườn.

Trong phòng hơi bừa, không biết bừa từ trước hay là Nguyên Ngọ ở mới bừa.

Bừa bộn còn chấp nhận được, khiến người ta thấy áp bức là những chữ ngổn ngang trên tường và những hình vẽ tương tự như ở nhà xưởng cũ kia.

“Lúc trả nhà chắc phải trả thêm tiền bồi thường cho chủ nhà quá,” Lâm Thành Bộ nói, “Người ta còn phải cạo tường sơn lại.”

“Nói với chủ nhà là không lấy tiền cọc nữa rồi.” Nguyên Ngọ đứng giữa nhà.

“Có túi đựng không? Trên xe em có một cái thùng chứa đồ rỗng.” Lâm Thành Bộ hỏi.

“Được, cho tôi đi.” Nguyên Ngọ nói.

Lâm Thành Bộ lấy thùng đựng đồ ở trên xe xuống vào phòng, Nguyên Ngọ đặt cái thùng xuống đất, đá từ bên này sang bên kia, lại đá từ bên kia về bên này, có vẻ như không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lâm Thành Bộ không giục y, ngồi xuống một bên châm thuốc nhìn.

Một lát sau Nguyên Ngọ bắt đầu sắp xếp đồ trên bàn: “Tôi nghĩ là thế này.”

“Ừ.” Lâm Thành Bộ đáp.

“Những thứ có thể khiến tôi cảm thấy thoải mái thì tôi giữ lại, những thứ khác cứ để đấy đi,” Nguyên Ngọ vừa nói vừa cầm lên một quyển sổ lật qua lật lại, để lại trên bàn, “Giống như quyển sổ này, bên trong toàn là… không rõ lắm, cảm thấy không nên giữ lại.”

“Ừ,” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Những thứ để lại thì sao?”

Nguyên Ngọ vỗ vỗ túi, chìa khóa bên trong kêu leng keng: “Để cho ông bà nội tự quyết.”

“Hả?” Lâm Thành Bộ sửng sốt, cảm giác ngoài Nguyên Ngọ ra, ông bà nội cũng là người tạo áp lực lên tinh thần Nguyên Ngọ, hắn hơi lo lắng.

“Không sao đâu,” Nguyên Ngọ nói, “Thái độ bọn họ đối với tôi như nào không vấn đề, dù gì cũng quen rồi, chẳng qua muốn giải quyết hết những chuyện này, không để bọn họ trong cuộc sống mình nữa…. Dĩ nhiên là không phải thật sự được như vậy, chỉ là muốn những chuyện liên quan đến bọn họ sẽ không luẩn quẩn trong đầu tôi nữa.”

Lâm Thành Bộ không nói gì chỉ gật đầu.

Nguyên Ngọ nói những câu này không giống lẩm bẩm một mình, nhưng Lâm Thành Bộ lại cảm thấy như y đang tự nói cho mình nghe vậy.

Từ hôm bóc trần vết thương của bản thân ở quán rượu, khoảng thời gian qua trải qua những gì chỉ có y rõ ràng, ngay cả bác sĩ Lương cũng không thể hiểu được hết.

Trước kia Lâm Thành Bộ cảm thấy Nguyên Ngọ lúc nào cũng trốn tránh, nhiều lúc cáu lên chỉ muốn mắng Nguyên Ngọ là đồ ăn hại, nhưng sau khi biết được quá khứ của Nguyên Ngọ, hắn lại cảm thấy Nguyên Ngọ làm được đến bước này đã là không dễ dàng gì rồi.

“Biết không,” Nguyên Ngọ chậm rãi nhấc từng thứ trên bàn, đa phần chỉ nhìn một chút rồi đặt lại chỗ cũ, “Tình cảm của tôi với Nguyên Thân không tốt lắm, chí ít là tôi cảm thấy không tốt đẹp mấy.”

“Chắc vì hồi bé không ở chung với nhau.” Lâm Thành Bộ nói.

“Cứ nói đầu óc nó có chút vấn đề, nhưng tôi thấy đầu tôi cũng không tốt lắm, những chuyện sớm nhất tôi nhớ được là từ hồi hai đứa đổi tên,” Nguyên Ngọ cười cười, lấy một tấm hình kẹp trong sách bỏ gọn vào thùng, “Trước đấy nữa thì không nhớ được hoặc không có gì đáng nhớ.”

“Ký ức sớm nhất của em là đi học mẫu giáo tè ra quần bị cô phạt giơ tay đứng trên ghế cho cả lớp nhìn,” Lâm Thành Bộ tặc lưỡi: “Cảm giác tim mình vỡ vụn.”

Nguyên Ngọ quay đầu liếc hắn: “Mông trần à?”

“Có sao đâu? Quần tè ra ướt rồi, cô cởi ra, cầm quần sạch tới đặt ở trên ghế,” Lâm Thành Bộ thở dài, “Ôi cái cảm giác ấy, giống như bà cụ hàng xóm rảnh rỗi là búng trym mình vậy.”

Nguyên Ngọ quay lưng về phía hắn chống tay lên bàn không nói.

Lâm Thành Bộ nhìn vai y chằm chằm: “Có phải anh đang cười không đấy?”

“Đúng vậy.” Nguyên Ngọ nói, giọng nói mang theo tiếng cười.

“Cười đi, anh cười to lên đi, có sao đâu.” Lâm Thành Bộ nói.

“Không phải tôi lo cậu bị đả kích trầm trọng quá à.” Nguyên Ngọ nói

“Anh đả kích em còn ít à,” Lâm Thành Bộ gảy tàn thuốc, “Cười được cũng tốt.”

Nguyên Ngọ cười một lúc rồi tiếp tục dọn, đồ trên bàn y không động vào mấy, cầm mấy cây bút, một tấm ảnh, cùng một quyển sổ nhìn qua có vẻ mới.

Trong phòng Nguyên Ngọ rất loạn, nhưng đồ không nhiều, chủ yếu là bị vứt lung tung.

Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ thu đồ vào trong thùng, trừ mấy thứ trên bàn thì không bỏ gì nữa vào, cầm cái quạt xếp trên ghế salon, một cái băng bảo vệ cổ tay trong ngăn kéo bàn.

Hắn thò đầu vào xem một chút, cái quạt toàn màu đèn, thật ngầu, phía trên có chữ màu bạc nhưng viết gì nhìn không ra, quá bay bướm nghệ thuật.

“Cái quạt này,” Nguyên Ngọ lấy cái quạt ra phe phẩy, “Thấy sao?”

“….Anh cũng dùng loại quạt ông già này à?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.

“Có tuổi rồi,” Nguyên Ngọ phạch một tiếng thu quạt lại, rồi lại phạch một tiếng mở quạt ra, “Đây là kiểu tôi thích trước khi đổi phong cách.”

“Trước khi đổi thì là phong cách gì?” Lâm Thành Bộ hứng thú hỏi.

“Áo khoác ngắn giày vải đen,” Nguyên Ngọ bỏ cái quạt vào thùng, “Cái kiểu giày vải của ông già đấy, đi thoải mái lắm.”

“…Ừ,” Lâm Thành Bộ nhìn y, “Hồi đó quen anh thì tốt biết bao.”

“Hửm?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.

“Phong cách ông già kiểu đó không phải gu của em,” Lâm Thành Bộ nói, nghĩ nghĩ một chút rồi ngậm ngùi, “Nếu như vậy thật thì em cần gì dày vò với anh mấy năm như vậy.”

“Đen quá đúng không.” Nguyên Ngọ nói.

“Cũng không hẳn, nếu tự cảm thấy đen thì em sẽ không thế này, em nhìn thì ngu nhưng không ngu lắm đâu,” Lâm Thành Bộ cười cười, ngửa đầu dựa vào ghế salon, “Có điều, em thấy anh hợp mắt là bằng cảm giác, nói thẳng ra là em có cảm giác với anh, cho dù anh có ăn mặc như lão già thì vẫn có cảm giác với anh, nếu anh mà là con gái thì em có thể giúp nhà họ Lâm nối dõi tông đường rồi.”

Nguyên Ngọ nhìn hắn một lúc, xoay người tiếp tục chậm rãi dọn đồ: “Tiểu Hoa à.”

“… Anh gọi em?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Tiểu Hoa là cái gì vậy?”

“Tiểu Hoa Jehovah.” Nguyên Ngọ nói.

*耶和华/ Jehovah/ Ye he hua, Tiểu Hoa là hua trong Ye he hua.

“Đệt,” Lâm Thành Bộ cạn lời, “Anh vẫn chưa chán à, vẫn gọi Jehovah.”

“Là tự cậu nói,” Nguyên Ngọ cất quyển sách vào trong thùng, “Có phải tôi đặt cho cậu đâu… Hết đợt này tôi có quà cho cậu… Có thể có”

“Thật?” Lâm Thành Bộ nhảy phắt từ ghế salon xuống, “Là cái gì? Sao lại tặng cho em? Chẳng lễ chẳng tết.”

“Là có thể, có thể thôi,” Nguyên Ngọ nói, “Có thể, chắc thế.”

“Không phải chứ,” Lâm Thành Bộ tặc lưỡi, “Không muốn tặng em thì không cần xoắn xuýt, em cũng không chờ đợi gì anh có thể tặng đồ cho em, thật đấy, nhìn anh như vậy em còn ngại thay anh.”

“Được rồi, chắc chắn đưa.” Nguyên Ngọ vỗ vỗ tay hắn.

“Rốt cuộc là gì thế?” Lâm Thành Bộ loanh quanh sau lưng y, “Sao lại tặng quà thế?”

“Không trật tự thì không có.” Nguyên Ngọ nói.

Lâm Thành Bộ vội vàng quay về ghế salon châm thuốc.

Nguyên Ngọ thu tất cả những đồ y muốn giữ vào thùng mất hơn một tiếng.

“Xong rồi,” y nói, “Đi thôi.”

“Em cầm giúp anh,” Lâm Thành Bộ nhảy khỏi ghế salon, nhìn cả căn phòng không khác gì trước khi dọn, “Anh dọn cái gì thế? Chẳng mang mấy thứ đi.”

“Ừ,” Nguyên Ngọ có vẻ mệt rồi, đáp xong thì ra khỏi phòng, “Chìa khóa trên bàn, khóa trái giúp tôi.”

“Được,” Lâm Thành Bộ cầm chìa khóa lên, hai tay nhấc chiếc thùng kèm theo một tiếng kêu: “A!”

Cái thùng vốn dĩ không hề nặng, hắn dùng sức mà suýt nữa bật ngửa ra sau.

Nguyên Ngọ không lên xe tựa vào bên ngoài ngậm điếu thuốc chưa đốt, nhìn mấy con gà chạy tới chạy lui trên thảm cỏ.

“Em còn đưa anh cái thùng to thế này,” Lâm Thành Bộ đi qua, rút bật lửa châm thuốc giúp Nguyên Ngọ, “Tí đồ này đựng vào hộp đựng giày cũng vừa.”

“Chẳng có gì cầm đi được,” Nguyên Ngọ nhả ra một vòng khói, “Chỗ đồ này đều là Nguyên Ngọ lấy đi từ chỗ của tôi.”

“Đều là đồ của anh?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Em cứ nghĩ anh muốn lấy đồ của anh ta làm kỉ niệm.”

“Không, giữa tôi và Nguyên Ngọ không có gì để kỉ niệm,” Nguyên Ngọ nhìn làn khói mờ mịt, “Trước giờ nó sống không vui vẻ gì, tôi thì sao, cũng vậy, giữa anh em đã như vậy thì không có gì phải kỉ niệm cả.”

“Ừm, anh thấy thoải mái là được,” Lâm Thành Bộ đá đá bánh xe, “Có điều… Có điều..”

“Lại nữa rồi,” Nguyên Ngọ nhìn y, “Có phải ngày xưa đi học lúc nói chuyện bị đánh cho quen rồi không?”

“Tổ sư anh,” Lâm Thành Bộ cười, “Ý em là, anh đừng cảm thấy là giữa hai người không có gì cần kỉ niệm, nói gì đi nữa cũng xảy ra…”

“Xảy ra rất nhiều,” Nguyên Ngọ rít một hơi thuốc, dụi nửa điếu thuốc còn lại rồi ném vào thúng rác, “Tôi sẽ không quên, sẽ nhớ cả đời.”

“Thật không?” Lâm Thành Bộ nhìn y.

“Trong lòng cậu tôi tuyệt tình đến thế à?” Nguyên Ngọ kéo cửa xe ghế phụ ra.

“Em lo lắng,” Lâm Thành Bộ cũng lên xe, “Có những ký ức em sẽ nhớ đến già, chỉ sợ người trong lòng em không có gì để nhớ về em cả.”

“Tôi nói này Tiểu Hoa,” Nguyên Ngọ nghiêm túc nhìn hắn, “Cậu mà đổi người khác để theo đuổi, với cái sự dẻo miệng thâm tình thế này thì nhiều nhất là một tháng đối phương sẽ đổ đấy.”

“Cái này không phải dẻo miệng,” Lâm Thành Bộ nhíu mày chạy xe, “Em không nói với người khác được những lời như vậy, anh phải hiểu rõ chuyện này, em chỉ như vậy với duy nhất anh.”

Nguyên Ngọ không lên tiếng

“Còn nữa, cái gì mà Jehovah thì em nhịn được, anh mà gọi Tiểu Hoa thêm lần nữa em sẽ cáu đấy,” Lâm Thành Bộ nói, “Thật nghĩ là em không biết giận hả?”

“Biết rồi.” Nguyên Ngọ cười cười gật đầu.

Lái xe từ chỗ Nguyên Ngọ về đã gần sáu giờ, Lâm Thành Bộ nói đi ăn cơm, Nguyên Ngọ không từ chối.

Nhưng lái xe đến nhà hàng rồi, Nguyên Ngọ lại nhìn người đi ra đi vào bên ngoài không nhúc nhích.

“Sao vậy?” Lâm Thành Bộ nói, “Thấy đông quá à?”

“Không, tự nhiên không có hứng ăn,” Nguyên Ngọ do dự rồi quay đầu nhìn hắn, “Cái món đậu phụ trước giờ cậu hay kể, làm ăn thử một lần nhé.”

“Đậu phụ?” Lâm Thành Bộ sửng sốt rồi mới đáp lại, “Đậu phụ em làm hả?”

“Ừ.” Nguyên Ngọ gật đầu.

“Vậy thì phải làm ở nhà hàng,” Lâm Thành Bộ nói, “Anh đi với em đến Xuân Trĩ không? Trước kia mời anh chỉ còn thiếu quỳ lạy nữa thôi mà anh không đi.”

“Thì đi,” Nguyên Ngọ ngẫm nghĩ, “Hôm nay chắc không đi được, không phải cậu đau dạ dày à, diễn trò còn chuyên nghiệp lắm, tôi thấy chủ quán chỗ cậu chắc sắp đến thăm cậu rồi đấy.”

“Không sao,” Lâm Thành Bộ cười, “Bây giờ em đến còn có thể giúp vài việc, tỏ ra có đạo đức nghề nghiệp.”

“Vậy đi thôi, nếm thử xem thế nào, “Nguyên Ngọ nói, “Khoe khoang chém gió bao nhiêu lâu như vậy.”

Lâm Thành Bộ không biết vì sao đột nhiên Nguyên Ngọ lại đồng ý đến Xuân Trĩ ăn cơm, là bởi vì mình lăn lộn lâu như vậy nên an ủi tí coi như cảm ơn hay đơn thuần chỉ là muốn đi.

Có điều hắn không xoắn xuýt cái này, Nguyên Ngọ muốn đi ăn thì đưa Nguyên Ngọ đi, làm cho y ăn.

Hắn cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mình là không nghĩ quá nhiều, Nguyên Ngọ trái ngược hẳn, Nguyên Ngọ có lẽ vì để bụng quá nhiều thứ mà suýt nữa cuốn bản thân vào không gỡ ra được.

Xuân Trĩ hôm nay chưa đầy khách, vẫn còn một phòng riêng, dù tối muộn kiểu gì cũng có khách dùng nhưng Lâm Thành Bộ bảo với Tôn Ánh xuân là muốn ngồi phòng riêng rồi.

“Có mỗi một người mà dùng phòng tiêng à?” Tôn Ánh Xuân khó hiểu nhìn hắn.

“Bạn… rất quan trọng.” Lâm Thành Bộ cười cười.

“Vậy cậu dùng đi,” Tôn Ánh Xuân thở dài, “Vừa nãy cậu bảo phải dùng phòng riêng còn nghĩ có phải mang bạn gái đến không, kết quả lại là con trai.”

“Mẹ em còn không quan tâm nữa là,” Lâm Thành Bộ ôm ôm bả vai cô, “Lát nữa em đến nhà bếp.”

Lâm Thành Bộ nhận lấy khay trà và đồ ăn nhẹ phục vụ chuẩn bị bê vào phòng riêng, đẩy cửa đi vào.

Nguyên Ngọ đang đứng bên cửa sổ quay đầu thấy hắn đang để khay lên bàn, lấy bánh cắn một miếng: “Không phải cậu là đầu bếp à, lòi đuôi rồi.”

“Em muốn phục vụ anh cẩn thận mà.” Lâm Thành Bộ cầm chén rót trà cho y.

“Ừ.” Nguyên Ngọ nhìn hắn nhếch khóe miệng.

“À…” Lâm Thành Bộ cảm giác mình nói ra câu kia hơi kì kì, để tránh cho Nguyên Ngọ đánh hắn đành đổi chủ đề, “Bánh ngàn lớp này ăn ngon lắm, nhân đậu đỏ.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ lại cầm một chiếc bánh ngàn lớp nhân đậu đỏ lên ăn.

Bánh ngàn lớp nhân đậu đỏ vừa ra lò, cực kỳ xốp, Nguyên Ngọ cắn một miếng là rớt cả vốc vụn dính cả ra ngoài miệng.

“Ngon lắm,” y vỗ vỗ phủi vụn trên tay, liếm môi, “Tôi thấy ăn cái này đủ no rồi.”

“Đừng mà, ” Lâm Thành Bộ kéo đĩa bánh trước mặt y qua một bên, nhìn chằm chằm miệng y, cảm giác hồn vía mình bay đi đâu rồi. “Anh còn phải ăn đậu phụ của em mà.”

Nguyên Ngọ nhìn hắn, qua mấy giây mới cười cười: “Được rồi.”

“Không phải,” Lâm Thành Bộ giật mình, “Không phải, ý em là…”

Nguyên Ngọ không lên tiếng, cười như không cười.

“Anh đừng cười mà,” Lâm Thành Bộ chỉ chỉ y.

“Ha ha ha ha ha,” Nguyên Ngọ mặt không thay đổi ha ha mấy tiếng, “Cậu nghĩ cái gì đấy.”

Lâm Thành Bộ trừng mắt nhìn y một lúc, chống bàn nhào qua hôn lên khóe miệng y một cái thật nhanh: “Nghĩ đến cái này.”

Nguyên Ngọ sửng sốt vì hành động của hắn mãi mới nói được một câu: “Ai ui, nhìn cậu tôi còn nghĩ cậu định lột sạch tôi ở đây luôn đấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.