Thiệu Huy lạnh giọng, hướng Ricky Moon cất giọng.
– Chẳng phải cô đã nói đây là khu rừng thuộc quản lý của hoàng gia hay sao. Sao lại có chuyện tội phạm truy nã ở đây.
Ricky Moon thở dài.
– Đây là sai sót của tôi.
Việt Trạch cộc cằn nói.
– Sai sót. Nói hay lắm, giờ thì tính mạng của các học viên đang ngàn cân treo sợi tóc đấy. Cô định lấy gì bồi thường đây hả.
Cao Lãng và Lang Dạ đứng dậy kéo Việt Trạch đang tức giận ra. Hiệu phó William Kai nói.
– Tôi đã gọi được đến trụ sở, 2 giờ nữa họ sẽ đến ngay. Bây giờ chúng ta cần phải đưa các học viên quay lại điểm xuất phát, nhanh chóng di tản các học viên khỏi khu rừng này.
Tin tức tất cả học viên của học viện Diamond đã bị 1 nhóm tội phạm truy nã bắt làm con tin, đã lan ra khắp thế giới, các phụ huynh đều lo lắng trước tin tức này. Ở nhà ông bà nội cô cùng với bố mẹ cô đều chấn động trước tin tức này. Mẹ cô gục đầu bên vai ba cô khóc thút thít.
– Anh à, con bé….con bé.
Ông Lãnh đưa tay vỗ vai vợ mình, giọng trấn an.
– Em à, con bé sẽ không sao đâu. Em bình tĩnh đi.
*Phía Băng Di*
Cô cùng với các học viên bị đám tội phạm đưa đến toà nhà trên đồi cao, nhưng trong sân nhà tất cả các quân đội được cử để canh chừng ở đây đều bị giết sạch. Cô bé học viên kia sợ hãi muốn hét, nhưng cô đã kịp bịt miệng cô bé lại, thì thầm trấn an.
– Đừng hét, bình tĩnh đi.
Cô bé cố gắng nuốt sự sợ hãi vào trong, 2 tay thì ôm lấy tay của cô, sợ hãi nói.
– Hội phó, em…em sợ lắm. Chúng ta sẽ không sao chứ chị.
Băng Di gật đầu chắc chắn.
– Chúng ta sẽ ổn, hiện tại em hãy bình tĩnh một chút. Đừng chọc giận bọn hắn.
Cô cùng với các học viên đều bị giam vào nơi phía sảnh toà nhà. Các học viên nghe lời ngồi co ro 1 góc, không dám động đậy. Băng Di lúc này đưa mắt quan sát đám tội phạm kia, có vài học viên nữ sợ hãi đành khóc nức lên, đám đàn em tức giận dùng dây roi quất lên người bọn cô. Băng Di nắm lấy dây roi, giữ chặt đưa giọng lạnh đến đám tội phạm kia.
– Xin làm ơn, các em ấy không thể chịu được đòn đánh của các người đâu.
Tên cầm đầu nổi giận đi lại đánh tên đàn em, rồi cười dịu ngọt nhìn cô.
– Đúng đúng, người đẹp nói gì cũng đúng cả. Nếu như cô em ngoan ngoãn 1 chút, anh sẽ đối xử tốt với cô em.
Rồi đưa tay vuốt lấy vai cô, Băng Di vội lùi ra sau. Thái độ dè chừng trước tên này, bị cự tuyệt hắn có chút không vui. Rồi bảo đàn em giam cô vào phòng trống riêng biệt. Các học viên lo lắng nhìn theo hướng cô rời đi. Băng Di bị đẩy ngã vào bên trong, cô ngước nhìn tên cầm đầu. Hắn cười nham hiểm.
– Cô em yên tâm, anh chưa vội đâu, khi lấy được tiền, nhất định anh sẽ không bỏ mặc em. Anh sẽ đưa em đi khắp nơi mà em muốn.
Băng Di không nói gì, hắn cười rồi quay đi ra ngoài khoá cửa lại, cô lúc này mới nhìn quanh căn phòng, đều giáp với 4 bức tường, chỉ có cửa sổ ngang nhỏ le lói ở góc trên phòng. Nhờ nó mà cô có thể biết được bây giờ trời đã sáng hay chiều tối. Cô co người lại, do không được ăn uống, 1 phần vì đi 1 quãng đường dài, cho dù có khoẻ đến đâu thì cũng không thể gượng nổi.
Cô đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ nhỏ, thầm nói.
– Anh hai, nếu buộc phải hi sinh, em 1 chút cũng không hối hận. Thế nên, đừng trách em nhé.
*Tối Hôm Đó*
Ý Hiên ngồi bên thân cây, ánh mắt xanh lá dõi theo xa xăm nơi có thể nhìn xuyên thấu nơi toà nhà trên đồi kia. Giọng hạ đến mức không thể lạnh hơn.
– Băng Di, em nhất định đừng có chuyện gì. Nếu không bọn chúng đừng nghĩ đến chuyện có thể sống yên ổn.
Lúc này, sau lưng anh là 1 đám người vest đen thẳng tắp xếp hàng, kính trọng cúi người.
– Lão đại.
Ý Hiên đan 2 tay vào nhau, ánh mắt xanh lá loé lên tia hắc ám, Hoắc Minh cùng Di Gia đứng dựa ở thân cây từ xa nhìn. Di Gia nói.
– Băng Di cậu ấy sẽ ổn chứ.
Hoắc Minh nói.
– Sẽ ổn thôi. Em không đi ngủ đi.
Di Gia cúi đầu.
– Sao tôi có thể đi ngủ được khi tính mạng cậu ấy đang cận kề như vậy.
Hoắc Minh nhìn cô, đưa tay ôm chầm lấy cô vào lòng. Bị ôm vào lòng bất chợt, Di Gia cũng giật mình, khoé mắt ngấn nước nhìn anh. Hoắc Minh đưa tay vuốt tóc cô.
– Em đó, cứ tỏ ra mạnh mẽ như thế. Không ngờ cũng có mặt yếu đuối nha.
Di Gia nói.
– Anh nói g…
Chưa kịp nói hết, Hoắc Minh lại chen vào.
– Nhưng tôi thích.
Di Gia đứng hình nhìn anh. Hoắc Minh cười nhẹ.
– Tôi lại rất yêu tính cách đó của em. Vậy nên em đã thành công đánh cắp trái tim tôi rồi, cô người mẫu à.
Di Gia quay mặt đi chỗ khác.
– Anh đang nói điên cái gì vậy hả.
Hoắc Minh mặt nghiêm túc.
– Tôi đang rất nghiêm túc.
Di Gia ngước mắt nhìn anh. Cứ nghĩ khung cảnh lãng mạn đó sẽ diễn ra, thì Hoắc Minh lại phì cười. Làm cho Di Gia đơ người ra.
– Hahahahaha, nhìn mặt em có vẻ buồn cười quá.
Di Gia tức đỏ mặt, mạnh tay đấm bay luôn Hoắc Minh. Cô phủi tay dứt khoát quay đi về lều ngủ.
– Không thể nói chuyện nghiêm túc mà.
Hoắc Minh mắt liền nhìn thấy bầu trời nhiều sao, cứ xoay mòng mòng.
– Trời ơi, sao nay nhiều sao quá vậy.