Bây giờ Lạc Vân đang kiếm ăn ở ốc trạch của Thế tử, dĩ nhiên phải biết phân rõ cao thấp.
Nếu Hàn Lâm Phong cảm thấy chiếm chút tiện nghi mới dễ chịu, nàng không thể cầm cây trâm kẹp hắn lại được.
Chỉ mong sau lần cãi nhau vừa rồi, tính cách cứng nhắc thối tha này của nàng sẽ khiến hắn mất khẩu vị, giảm hào hứng. Về phần nàng, cũng phải cho Thế tử gia chút mặt mũi, chủ động đi dỗ dành vị đông gia chưởng quỹ này.
Sau khi dỗ hắn nguôi giận, dường như hắn đã phân rõ phải trái, hai người tự nhiên như cũ, kính nhau như khách.
Nàng sẽ chi một số tiền lớn, mua vài nữ tử xinh đẹp thanh linh vào phủ, làm thị thϊếp thông phòng cho Thế tử, để hắn không tốn sức nghĩ đến nàng nữa.
Nhưng nếu hắn vẫn không phân rõ phải trái, nhất định muốn nếm thử mùi vị gầy trơ xương, Tô Lạc Vân biết mình muốn tránh cũng không thể tránh. Chỉ có thể làm theo lời phụ thân khuyên, nhắm hai mắt lại, coi như bị chó gặm.
Chờ đến khi hắn nếm bản thân đầy xương không có mấy lượng thịt này của nàng, ăn đủ hương vị rồi, hẳn sẽ không nhớ nhung gì nữa.
Đến lúc đó, Hàn Lâm Phong chắc sẽ có thể đúng hẹn thả nàng tự do.
Mặc dù Lạc Vân cảm thấy sẽ không đến một bước khó chịu nhất đó, nhưng nàng đã quen phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất: Một khi lấy chồng, nàng không thể thủ thân như ngọc như trong truyện liệt nữ được.
Nghe Hương Thảo nói, Hàn Lâm Phong dáng dấp không khó coi, mấy lần sát bên hắn, cảm thấy thân hình của hắn cũng cứng rắn cường tráng, nếu trúng vào trường hợp kia, cũng sẽ không liên tưởng tới bị heo mập đè lên…
Lạc Vân nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình giống như gia lần đầu đến thanh lâu tiêu khiển, luôn luôn lo lắng kỹ nữ không đủ xinh đẹp, vừa lãng phí thời gian lại vừa mất tiền.
Tốt xấu đều suy nghĩ một phen, sau khi an ủi bản thân, nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị để đón một gương mặt lạnh lùng, trong cơn gió mát vào sáng sớm, nàng đi dọc theo con đường vừa mới trải đá cuội dẫn đến thư phòng của Thế tử.
Lúc nàng vừa đến cửa thư phòng, cùng lúc Thế tử luyện công trở về, hẳn là luyện rất ra sức, trên thân đổ rất nhiều mồ hôi.
Cũng may hắn không có chứng mồ hôi như Phò mã Triệu Đống, ngày thường cũng là người sạch sẽ, cho nên mùi hương không khó nghe.
Lạc Vân chủ động bước tới mời Thế tử ăn sáng.
Mấy ngày trước là nàng không để ý tôn ti, giờ ngoảnh mặt lại, cũng không thể trông cậy vào Thế tử sẽ dỗ nàng phải không?
Giao tình giữa hai người bọn họ, có vẻ vẫn chưa đến mức đó.
Nằm ngoài dự liệu của nàng, Hàn Lâm Phong ngược lại không lạnh lùng làm nàng xấu hổ, chỉ xem như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy tay nàng, rất tự nhiên đặt nàng ngồi xuống ghế trong thư phòng: “Mấy ngày nay công văn quá nhiều, phê đến nửa đêm, sợ trở về sẽ đánh thức nàng, đành ở thư phòng làm việc mấy đêm liền. Thế nào, một mình nàng ngủ có ngon không?”
Cái này hiển nhiên là nói dối trắng trợn, hắn mặc dù nhậm chức ở Công bộ, nhưng nhiệm vụ lại là đi tuần tra đường sông ở ngoài kinh.
Đây là một việc nhàn rỗi, chỉ cần vào đầu tháng và giữa tháng, đi tuần tra một chút đường sông đang xây dựng, rồi cùng với các quan viên đi cùng vui chơi giải trí.
Công bộ đại nhân kia cũng biết hắn là người như thế nào, cho nên sẽ bàn giao công việc cụ thể trực tiếp cho hắn, thậm chí ngay cả bản vẽ khởi công xây dựng đường sông cũng không cho hắn đọc, hắn làm gì có công văn nào mà phải phê đến nửa đêm?
Nếu Hàn Lâm Phong nhăn mặt tức giận với nàng, Tô Lạc Vân ngược lại từ sáng sớm đã nghĩ xong lý do thoái thác rồi.
Nhưng hắn lại khéo hiểu lòng người, vì đang ở trước nha hoàn thị nữ nên không hề đề cập tới chuyện tranh chấp hôm đó, khiến Lạc Vân nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Nàng ngại ngụng phụ họa theo, dứt khoát lách qua đề tài này: “Thϊếp mới điều chút hương, bỏ vào trong nước rửa mặt có thể khiến da thịt thơm tho. Thế tử có muốn thử một lần không?”
Hàn Lâm Phong dĩ nhiên biết nghe lời, đứng bên cạnh Tô Lạc Vân, nhìn nàng đổ hương vào trong nước.
Sau khi rửa mặt xong, Thế tử liền ngồi ở bàn nhỏ húp cháo.
Lạc Vân vừa ở phòng mình uống một chén canh huyết yến, ăn không nổi, liền dạo bước đến bên cạnh bàn Thế tử, định cho vào lư hương của Thế tử chút hương mới.
Nhưng ngón tay của nàng vừa mới chạm đồ trên bàn, liền dừng lại.
Trên cái bàn kia không phải công văn, chỉ có phiến trúc đầy bàn. Những cái này rất giống với phiến trúc dùng để ghi chép trong cửa hàng của nàng.
Lúc Tô Lạc Vân đưa tay nhẹ nhàng vu0t ve chúng, mới phát hiện trên phiến trúc không phải những con số, mà là những con chữ được khắc sâu… Đây rốt cuộc được dùng để làm gì?
“Nghe Hương Thảo nói, nàng trước khi mù rất thích đọc thơ, ta trong lúc rảnh rỗi, liền khắc mấy tập thơ lên trên phiến trúc. Khi nàng rảnh rỗi, có thể từ từ thưởng thức, dù sao có những bài thơ, chỉ dựa vào nghe thôi thì không thể đoán được ý cảnh, vẫn nên yên lặng đọc từng câu từng chữ mới hay.”
Xem ra mấy đêm Thế tử sống một mình ở thư phòng thật bận rộn, tốn công phu vài đêm khắc rất nhiều phiến trúc. Những con chữ đó được khắc rất sâu, rất phí sức.
Lần dụng tâm này, thật sự nặng đến mức người ta không đỡ nổi.
Lạc Vân nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể mân mê dòng thơ cổ trên phiến trúc: “Mấy lần ngồi dưới hoa thổi sáo, ngân hà tường đỏ nhìn ra xa. Dường như sao trời này không phải của đêm qua, vì ai gió hòa vào tiếng sáo…”
Bài thơ này là do cổ nhân viết, nhưng loại mong mỏi qua bức tường ngăn này, có mấy phần tương tự với lúc nàng quen biết Thế tử.
Nàng không dám cuồng vọng tự đại, cảm thấy nam nhân như Hàn Lâm Phong sẽ không nhớ nhung nàng qua bức tường đỏ đó.
Nhưng tấm chân tình trắng đêm điêu khắc phiến trúc này, lại thật sự rõ ràng.
Cầm lấy phiến trúc tràn đầy dụng tâm này, Tô Lạc Vân thậm chí còn thầm tự trách mình trước đây đã nghĩ xấu cho Hàn Lâm Phong.
Cho dù hắn có chút háo sắc, nhưng vẫn là một người tốt với trái tim ấm áp.
Nàng buông phiến trúc xuống, đi đến trước bàn nhỏ, tìm đũa, gắp một miếng cá sông chiên giòn vào chén Thế tử, sau đó cố gắng điềm nhiên như không có việc gì nói: “Hiện giờ trời về đêm lạnh lắm, khi nào Thế tử không bận việc, hãy trở về phòng nghỉ ngơi.”
Hàn Lâm Phong chủ động chuyển bát đặt dưới đũa của nàng, vừa nhận cá vừa nói: “Được, tối nay ta liền trở về ở. Nhưng trong phòng hơi vắng vẻ, khi nào nàng rảnh rỗi, hãy bảo quản sự chọn một cái giường nhỏ rộng một chút đặt ở trong, lúc ngắm hoa ngoài cửa sổ cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Có vẻ như sau vài đêm tĩnh lặng, hai người khôn ngoan đã chọn cách lùi một bước để tránh xảy ra tranh chấp phiến diện.
Mặt khác, Ký Thu và thị nữ thấy các chủ tử hòa thuận như lúc ban đầu, cũng thở phào một hơi.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Hàn Lâm Phong tiễn hai nữ quyến trong phủ lên xe trước, sau đó cưỡi ngựa đi Công bộ.
Vì hôm nay Ngư Dương Công chúa có yến hội, cho nên Tô Lạc Vân cùng Hàn Dao đều nhận được thư mời, chuẩn bị đi đến cuộc hẹn.
Giống như hai lần trước, Hàn Dao vừa ra khỏi cửa lập tức muốn tránh hiềm nghi, sau khi ra khỏi ngõ nhỏ Thanh Ngư, xe ngựa thậm chí không đợi chiếc phía sau, nhanh như chớp chạy xa.
Tô Lạc Vân đã đoán ra tâm lý ghét bỏ của tiểu cô, cũng không nhanh không chậm, tới phủ Công chúa trễ một chút.
Nàng ước chừng có thể đoán ra được, Hàn Dao làm như vậy là do Hề ma ma xúi giục. Hề ma ma này ỷ vào vong phu đối với Vương gia có ơn cứu mạng, bày ra một canh bạc quá lớn, hoàn toàn quên mất xuất thân của mình chưa chắc đã hơn ai.
Về sau nếu lại có yến hội, Lạc Vân có lẽ sẽ xin không tham dự, hoặc là sẽ không đi cùng với Hàn Dao.
Cho dù nàng và Hàn Lâm Phong là phu thê giả, nhưng nàng không muốn nữ quyết của biệt phủ nhìn hai người không hợp nhau như một trò cười.
Thời điểm bước xuống xe ngựa, Tô Lạc Vân phát hiện tiểu cô Hàn Dao quả nhiên không chờ mình, đã đi trước gặp Ngư Dương Công chúa.
Cho nên sau khi vào đại sảnh gặp Công chúa, nàng cũng không muốn gây nghi ngờ, một mình tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống.
Nhớ đến một tháng trước, nàng chỉ có thể ngồi ăn yến tiệc ở nhà ăn mà hạ nhân sử dụng trong phủ Phò mã.
Không ngờ chỉ hơn một tháng sau, nàng lại ngồi ở thiên sảnh này ăn cơm, từ thấp đến cao, tiến vào phòng khách dành cho chủ nhân.
Đương nhiên, hiện tại mặc dù nàng đã có thể ngồi chung một phòng với các quý phụ không thể chạm tới kia, nhưng không có nghĩa là các nàng ngang hàng với nhau.
Khắp nơi ở kinh thành đều có người quyền quý. Mà Ngư Dương Công chúa kết giao rất ít với những người bần hàn, tất cả đều là những thế gia cao quý. Các phu nhân ở cùng một chỗ, trong lòng đều có cán cân cân nhắc cao thấp.
Nhà ai quyền cao chức trọng, người phụ họa bên cạnh sẽ nhiều hơn. Còn nếu nhà cửa không đủ, trong nhà cũng không có đệ tử thành danh gì, thì sẽ bị gạt sang một bên không ai đoái hoài.
Tô Lạc Vân xuất thân không cao, phu quân cũng không đủ tiếng tốt. Những phu nhân kia cũng đã nghe ngóng qua chuyện mới mẻ nóng hổi kia, cho nên không ai tới bắt chuyện với nàng nữa, nàng chỉ đành ăn không ngồi chờ.
Ngư Dương Công chúa mặc dù đối xử tốt với nàng, nhưng trong trường hợp này, nàng ta thân là chủ nhà, bận đi tiếp đãi, không rảnh để quan tâm một tiểu bối bị lạnh nhạt.
Lạc Vân ngược lại không quan tâm, tóm lấy cái mâm đựng trái cây, nhàn nhã nhai hạt dưa, nghe người khác nói chuyện.
Nhưng tai nàng nghe, trong những người đang nói chuyện kia, không có giọng của tiểu cô Hàn Dao của mình.
Theo lý thì Hàn Dao vừa mới vào kinh thành, là một gương mặt mới, các phu nhân hẳn là phải tìm nàng ta nói chuyện mới phải.
Xem ra là bởi vì phụ thân cùng ca ca đều không đủ tốt, cho nên một tiểu thư mới vào kinh như nàng ta cũng phải chịu sự bơ vơ.
Lúc Hương Thảo rảnh rỗi, trộm thì thầm với Lạc Vân, nói Hàn Quận chúa kia cũng thật quá đáng thương, đầu tiên là ngồi một mình một hồi, bây giờ thì đang bị Hề ma ma kia kéo đi chủ động chào hỏi mấy vị phu nhân.
Nhưng mấy vị phu nhân kia mặc dù bề ngoài khách khí cảm tạ Quận chúa trước đó vài ngày đã tặng lễ, song lại không có ý muốn tiếp tục trò chuyện.
Cứ như vậy sau khi di chuyển vài vòng, cho đến khi người của phủ Tuấn Quốc công đến, Hề ma ma kia mới như nhặt được bảo bối, hầu hạ tiểu Quận chúa cùng nhà chồng tương lai ngồi xuống hàn huyên.
Lạc Vân khẽ thở một hơi, dù nàng có không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng ra sự xấu hổ của tiểu cô.
Hề ma ma kia có chút cậy già lên mặt, tưởng rằng ở kinh thành quen biết nhiều người, có thể giới thiệu cho tiểu Quận chúa, mở rộng mối quan hệ giao tế.
Nhưng bà ta cùng lắm chỉ biết những người đã từng qua lại với Vương phi trước kia. Rời kinh thành nhiều năm như vậy, không phải ai lớn lên từ nơi quyền quý cũng biết lão bà tử bà ta là ai.
Ký Thu cũng đang nhìn Hề ma ma mà buồn cười, nhịn không được nhỏ giọng nói với Lạc Vân: “Nô tỳ thấy đại phu nhân phủ Tuấn Quốc công mặt rất lạnh, vừa rồi Quận chúa tới thỉnh an bà ấy, thái độ của đại phu nhân có vẻ không được thân thiện cho lắm…”
Lạc Vân biết, vị đại phu nhân phủ Tuấn Quốc công kia trước giờ luôn chậm chạp.
Nhưng bà ta lại lạnh nhạt với con dâu tương lai như vậy, cũng có lý do.
Bắc Trấn Thế tử vừa mới gây ra một bê bối không lớn không nhỏ, bây giờ con của mình lại sắp cưới muội muội của tên quỷ không ra gì này, bà bà nào mà vui cho nổi?
Một lát sau, yến tiệc được bày ra, lúc này lại có mấy vị được mới tới.
Một là Hằng Vương phi Phương Cẩm Nhu, một là người vừa được hứa gả cho cửu Hoàng tử Phương nhị tiểu thư.
Vốn dĩ Hằng Vương phi đã từ chối bữa yến này. Bởi vì lúc đầu Hằng Vương muốn cùng Điền đại nhân đến huyện Ngạn, nơi gặp tai họa nghiêm trọng vào hôm nay, nàng ta phải chuẩn bị đưa Hoàng tử rời thành, nên phải từ chối lời mời.
Nhưng Điền đại nhân vì phải chủ trì kỳ thi mấy ngày sau đó, sợ không thể quay về kịp, nên đã kéo dài thời gian xuất phát.
Hằng Vương phi bỗng nhiên nhàn rồi, và cũng không chuẩn bị đến bữa hẹn. Nhưng không ngờ muội muội Phương Cẩm Thư lại đột nhiên tới chơi, thấy thư mời đặt trên bàn, phía trên còn có danh sách khách quý tham dự. Nàng ta liếc mắt nhìn thấy tên tuổi gia quyến phủ Bắc Trấn Thế tỷ, nên đã nài nỉ tỷ tỷ cùng nhau đến bữa yến.
Khi hai tỷ muội Phương gia tiến vào, hai thượng vị sát bên Ngư Dương Công chúa được nhường lại một cách tự nhiên.
Hai tỷ muội này đều gả cho Hoàng tử, hơn nữa đều là những người ứng cử tốt nhất cho vị trí trữ quân. Bất luận như thế nào, tương lai phủ Lỗ Quốc công sẽ có một con phượng hoàng bay ra, vị trí Hoàng hậu mười phần thì đã chắc đến chín.
Phú quý ngập trời như thế, người nào có thể sánh bằng?
Ở yến hội này đều phải chú trọng một chút, dù sao có những người đang bất đồng quan điểm chính trị, không nguyện ý gặp mặt, có người không muốn gặp nên đã dò hỏi trước, tránh đụng mặt nhau.
Lần yến hội này Ngư Dương Công chúa không mời Phương nhị. Bởi vì cửu Hoàng tử khác với lục Hoàng tử, thuộc phái kiên định nghị hòa.
Triệu Đống cùng cửu Hoàng tử đã ầm ĩ không dứt trên triều mấy lần, đến mức Ngư Dương Công chúa cũng không thể chào đón lão cửu đệ đệ này, đương nhiên sẽ không mời nhị Phương gia.
Nhưng Phương nhị ngoài việc là hôn thê của lão cửu, nàng ta vẫn là thân muội muội của Hằng Vương phi, nàng ta đã đi theo tỷ tỷ tới, Ngư Dương cũng không tiện mở miệng đuổi khách.
Khi Phương Cẩm Thư không chút khách khí, không hài lòng hỏi Công chúa vì sao lại xem nặng bên này mà xem nhẹ bên kia, Công chúa lại hào phóng, nhướn mày cười mắng quản sự, sao lại mời thiếu Phương gia nhị tiểu thư?
Mà khi Phương nhị bất ngờ đến, thật sự đã khiến Tô Lạc Vân vốn đang nhàn nhã nhai hạt dưa thầm kêu một tiếng không hay rồi.
Mặc dù Hàn Lâm Phong không có kẻ thù chính trị, nhưng lại nợ rất nhiều đào hoa.
Nếu sớm biết Phương nhị đột ngột đến đây, Tô Lạc Vân chắc chắn sẽ không tới yến hội này.
Vị Hằng Vương phi kia còn tốt, sẽ bận tâm tới mặt mũi, không làm loạn gây khó dễ cho người ta. Nhưng Phương nhị có tính cách thế nào? Chính là giữa đường có thể cản người ta lại mắng cho một trận.
Tô Lạc Vân dự định mau chuồn, thừa dịp đám người đang vây quanh hàn huyên với hai vị quý nữ phượng hoàng tương lai, nói thác mình đột nhiên bị đau bụng không chịu được, rời đi sớm một bước.
Dù sao vào mỗi tháng, nữ nhi gia đều sẽ có khoảng thời gian khó chịu, nếu thật sự bị lạnh và đau, phải sớm rời đi, Ngư Dương Công chúa cũng có thể hiểu được.
Nhưng chỉ một mình nàng đi, hiển nhiên không trượng nghĩa.
Cho nên coi như dù Hàn Dao ở trước mặt người khác cố gắng xa lánh nàng, Tô Lạc Vân vẫn yêu cầu Hoài Hạ gọi Hàn Dao tới một chuyện, nàng có chuyện muốn nói với tiểu cô của mình.
Đáng tiếc Hoài Hạ đi một chuyến cũng không mời được người.
Hoài Hạ đến truyền lại lời của tiểu Quận chúa, nói rằng tẩu tẩu nếu như có chuyện gì, có thể về nhà rồi nói, hiện tại nàng ta đang cùng phụ nhân của đại nhi phủ Tuấn Quốc công nói chuyện phiếm, tạm thời không thể tới.
Tô Lạc Vân kỳ thật cũng là tốt bụng nhắc nhở, nhưng Hàn Dao đã không muốn đi, vậy thì nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Ngay lúc nàng lặng lẽ dẫn người đi ra ngoài, Hề ma ma lại đột nhiên đứng trước người Lạc Vân, lạnh mặt hỏi: “Yến tiệc còn chưa bắt đầu, Thế tử phi chuẩn bị đi đâu vậy?”
Vị lão thần tiên này thật sự thích quản người tới mức độ nghiên, đây là cảm thấy quản thúc một Quận chúa còn chưa đủ, lại tới để giám sát lời nói của nàng.
Tô Lạc Vân nói: “Chợt cảm thấy đau bụng, muốn về phủ nghỉ ngơi, ta đã bảo Hoài Hạ đến tạ lỗi với Ngư Dương Công chúa một tiếng, tạm thời về phủ trước rồi… Ma ma và Quận chúa nếu không có việc gì, cũng nên về sớm một chút, ta cảm giác hôm nay thời tiết thay đổi, nói không chừng chút nữa sẽ mưa.”
Hề ma ma cười lạnh một tiếng, hôm nay mặt trời chói chang, bà ta cũng không mù mà không nhận ra thời tiết thế nào.
Lại nói trường hợp nhiều quyền quý tụ tập náo nhiệt thế này, dù có đau bụng cũng phải nhịn, nữ mù này tưởng rằng đang hội chùa đi chợ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Tô Lạc Vân không muốn nghe khẩu âm Lương châu của vị này thao thao thuyết giáo, ngay lúc Hề ma ma vừa mới ngẩng đầu lên, nàng bất ngờ dùng vai đẩy Hề ma ma ra, vừa mò mẫm đi nhanh, vừa nói: “Hỏng rồi, bị tiêu chảy rồi, ai u, sắp không nhịn được nữa rồi…”
Nói xong, nàng được Hương Thảo đỡ lấy nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Ma ma bị đụng một cái thì lảo đảo, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Nhìn thấy vị này lại thất thố như thế, ngay cả dáng vẻ cũng không để ý, bà ta tức đến quai hàm run rẩy.
Nữ tử không ra gì này! Dù có nói dối, cũng phải cho ra dáng chứ? Đã tiêu chảy, làm gì phải vội vàng chạy ra ngoài cửa, chẳng lẽ trên xe ngựa có cái bô sao! Lại nói, chạy nhanh như vậy, không phải là đang giả vờ mù đó chứ! Chẳng lẽ trong phủ Phò mã này có hổ ăn thịt người sao?
Tô Lạc Vân cũng biết mình nói dối không chu toàn, nhưng nàng cũng lười chu toàn, chỉ mong mau mau cách xa “Trương Phi nữ sát” cho xong.
Tình hình nhiều quyền quý tụ tập, lại thêm cả Phương nhị vào, thật sự quá dễ khiến người ta khó xử.
Tô Lạc Vân không muốn thêm đề tài câu chuyện cho chư vị phu nhân ăn với cơm, dĩ nhiên phải mau mau bỏ chạy.
Còn Hàn Dạo, vị tiểu cô này vốn không muốn cùng Tô Lạc Vân xuất phủ, lại không muốn ở trước mặt người khác nói chuyện với tẩu tử hạ giá này, cho nên lúc hồi phủ muốn làm gì cũng được.
Lạc Vân tự thấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho nên sau khi trở về, khi Hàn Lâm Phong cũng vừa hồi phủ đã hỏi vì sau muội muội không cùng nàng trở về, nàng lại tâm bình khí hòa, không có chút dáng vẻ xấu hổ nào.
Nàng nói với Hàn Thế tử lý do mình về sớm, để xem hắn có đồng ý đi đón muội muội không.
Tô Lạc Vân đã sẵn sàng bị Thế tử quở trách, dù sao nàng biết rõ có chuyện không hay, mà còn một mình đi trước, hoàn toàn có chút lỗi với đông gia muội muội.
Nhưng Hàn Lâm Phong nghe xong chỉ gật đầu đáp: “Nàng làm rất đúng, là ta suy tính không chu toàn, không nên để nàng tham dự yến hội. Về phần Hàn Dao, nó còn nhỏ tuổi, mù quáng nghe theo lời ngu ngốc của bà lão bên người, nếu không trải qua một trận đau đớn, thì làm sao biết đúng sai? Làm sao biết kinh thành này đầm rồng hang hổ như thế nào? Phương nhị xảo trá như thế nào, cũng không thể đưa tay đánh người của phủ Thế tử, cùng lắm là vài lời chế nhạo, tử tôn của Thánh Đức tiên hoàng đều chịu được những thứ này, nó cũng nên kinh qua chút mưa gió.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nói: “Hề ma ma kia ở Lương châu điều dưỡng không biết trời cao đất rộng, nếu không bị tát vào mặt, đoán chừng bà ta sau này còn sẽ khiến Hàn Dao mất mặt khắp nơi, qua lần này, để bà ta thu lại sự kiêu ngạo của mình cũng tốt.”
Hàn Lâm Phong vậy mà không nói một lời cứng rắn nào với này, điều đó ngược lại khiến Tô Lạc Vân bắt đầu cảm thấy áy náy.
Lúc nàng thấp giọng xin Thế tử thứ lỗi, Hàn Lâm Phong lại đưa tay thay nàng gỡ trâm cài tóc trên đầu, lại thuận tay ôm nàng vào lòng ngực, trầm giọng nói: “Nữ quyến trong phủ trạch luôn bị người ta nhục nhã, đại khái là do nam tử vô dụng, mới khiến nữ quyến bị người ta khinh mạn cô lập. Là ta vô năng, liên lụy đến nàng và muội muội, liên quan gì đến nàng chứ?”
Tô Lạc Vân không kịp chuẩn bị bị hắn ôm ở trong ngực, chân tay có chút luống cuống. Nếu nói Thế tử đang ăn đậu hũ của nàng, thì trong miệng người ta đều là lời nói nghiêm chỉnh.
Bàn tay của hắn vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, như thể đang an ủi một hài nhi đang khóc, lại như thể không dám khinh bạc.
Dần dần hắn càng ôm càng chặt, hại nàng kề sát vào bờ ngực rắn chắc của hắn, nàng muốn đưa tay đánh vào sau lưng hắn, nhưng lại cảm thấy mình đang quấy rầy nỗi u sầu đau khổ của người ta.
Bởi vì Hàn Lâm Phong đột nhiên không nói gì, không biết có phải vì nghĩ đến không thể thực hiện được hoài bão của mình hay không, mà bất ngờ ảm đạm rơi lệ. Hơi thở của hắn bên cổ nàng tựa hồ càng thêm nặng nề, một sức nóng mơ hồ, khiến người ta cảm thấy có chút nóng bỏng…
Cuối cùng Lạc Vân cảm thấy bị ghìm đến thở không nổi, lúc này mới vỗ nhẹ phía sau lưng Hàn Lâm Phong, nhỏ giọng nói: “Xin Thế tử đừng ưu thương, thϊếp tin ngài nhất định có ngày công thành danh toại… Còn nữa, có thể buông tay ra được không, thϊếp thở không nổi nữa rồi.”
Nghe nàng nói như vậy, Thế tử mới như giật mình bừng tỉnh trở lại bình thường, không nói một lời xin lỗi thành ý nào, chỉ hít sâu một hơi, đột nhiên rút kiếm đi ra vườn hoa phía sau luyện công.
Xem ra Thế tử tinh lực thật dồi dào, ra ngoài một ngày mệt nhọc, thế mà còn có sức đi đánh quyền.
Lạc Vân nghĩ đến vòng tay siết chặt kia của hẳn, dành thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về việc có nên mua vài cô nương xinh đẹp vào phủ không.
Từ sau lần hai người bọn họ cãi nhau trước đó, Hàn Lâm Phong đã dọn vào giường nhỏ an giấc.
Mới đầu còn tốt, hai người nước sông không phạm nước giếng. Nhưng có một lần khi Ký Thu trong đêm tiến vào chuẩn bị thêm chút trà mới lên bàn, vừa vặn trông thấy Thế tử đang nằm ngủ trên giường nhỏ.
Ngày hôm sau, Ký Thu lại vội vàng cuống cuồng tìm Thế tử phi, có phải nàng lại cãi nhau với Thế tử không?
Không còn cách nào, sau mấy lần không khéo bị người hầu bắt gặp, Hàn Lâm Phong nói nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ không hợp với tư thái phong lưu của hắn, dễ dàng bị sụp đổ lớp ngụy trang.
Thế là từ đêm hôm qua, hắn lại sai người dọn giường nhỏ đi, trở về giường lớn ngủ.
Điều an ủi duy nhất của Lạc Vân chính là, hai người ai nấy ngủ một cái chăn, giống như hàng xóm ở ngăn cách với nhau.
Vì để cho Thế tử có một chỗ đứng đắn xứng với cái danh phong lưu để đi về đêm, Lạc Vân đã phân phó Điền ma ma đến hoa lâu nghe ngóng, hỏi qua Thế tử trước kia thích cô nương nào nhất, nàng sẽ tự móc tiền túi chuộc thân cho cô nương đó, đưa nàng ta vào phủ hầu hạ Thế tử.
Nghĩ như vậy, Lạc Vân khẽ thở phào một hơi.
Thời điểm Thế tử đi đánh quyền, Lạc Vân thay y phục tháo trâm cài, sờ lấy trúc phiến, sau khi “đọc” một hồi, vị tiểu Quận chúa kia rốt cuộc cũng trở về phủ.
Nhưng, nàng ta lại khóc mà trở về.
Sự thật chứng minh, Tô Lạc Vân suy đoán hoàn toàn không sai. Hôm đó Phương Cẩm Thư khuyến khích tỷ tỷ đến tham gia yến hội, trong đó hoàn toàn là ác ý.
Nàng ta đã sớm nghe được, Bắc Trấn Thế tử phi cùng Ngư Dương Công chúa tư giao rất tốt cũng tham gia yến hội, cho nên cố ý đến gặp Thế tử phi một lần, thuận tiện tìm chút xúi quẩy.
Nào ngờ rằng, kẻ mù lòa kia ngược lại là nhanh, nàng ta chưa kịp ngồi xuống cái ghế ấm áp, người bán hương liệu kia đã lấy cớ đau bụng chuồn mất, cả cái bóng cũng không thấy đâu.
Oán khí tích tụ này cũng nên tìm một chỗ phát tiết, thế là người muội muội Quận chúa của Hàn Lâm Phong kia, đã lọt vào tầm mắt của nữ sát Phương nhị.
Phương nhị có chủ ý muốn hạ bệ mặt mũi của tiểu Quận chúa, liền không nhanh không chậm ỏi phu nhân phủ Tuấn Quốc công, tam công tử đây khi nào thành thân, cứ vậy mà tự nhiên dẫn dắt chủ để lên người Hàn Dao Quận chúa.
Chờ sau khi dò xét trên dưới Hàn Dao Quận chúa một lần, Phương Cẩm Thư cười khẩy: “Nghe nói Lương châu gió lạnh thấu xương, nhìn Hàn Dao Quận chúa, lời này quả thật không sai, gương mặt không cần thiết phải tô son phấn cũng đỏ lên, ngược lại cũng có mấy phần giống nông dân.”
—————HẾT CHƯƠNG 50—————
Ai mà không biết hai huynh đệ Cẩm Quan Cẩm Thành đây thi trượtc, căn bản ngay cả tên cũng không tìm ra!
Cứ như vậy, nhóm thân hữu trong lòng chắc nịch, nhớ tới Tô Hồng Mông trước đây đã đưa một kỹ nữ vào cửa, để bà ta giáo dưỡng hài tử, có tiền đồ mới là lạ!
Việc kinh doanh của Tô gia bản gia càng ngày càng tệ. Trái lại cô nương mắt mù kia, không riêng cửa hàng xử lý ra dáng, gả cũng là gả cho hoàng thân, bây giờ thân đệ đệ lại tuổi trẻ tài cao như thế, xem ra sự hưng thịnh của Tô gia sẽ phụ thuộc vào đôi nhi tử của vong phu nhân Hồ thị này.
Tô lão gia mặc dù bày ra buổi tiệc, nhưng hồng bao nhận được lại không nhiều, thậm chí còn không đủ tiền rượu cho bữa tiệc. Ra là rất nhiều thân tộc đều đưa đến hai phần, phần hồng bao nặng hơn đều đưa về phía bên Thế tử phi Bắc Trấn Vương phủ.
Mặc dù Thế tử phi không bày yến, cũng không ngăn được nhóm thân tình thân hữu đến tặng lễ.
Tô Hồng Mông sau khi biết điều đó, tức giận đến chửi ầm lên. Mấy con mọt gạp này hút máu phụ thuộc Tô gia nhiều năm, đây là mắt thấy bản gia sắp sụp đổ, liền vội vàng nịnh bợ tân quý.
Tình người ấm lạnh, thật sự khi ở chỗ thấp mới nhìn thấy rõ ràng!
Còn Định thị kia nghe nói hai đứa con trai tất cả đều thi rớt, Tô Hồng Mông lại không có ý định tiếp tục cung cấp cho hai đứa con trai học hành tiếp, để bọn chúng lên thuyền học làm ăn.
Lần này, Đinh thị bỏ hết việc, dẫn theo ca ca tới Tô gia làm loạn một trận.
Bà ta bây giờ hoàn toàn trông cậy vào tiền đồ của hai đứa con trai, một khi bà ta trở mình, há có thể để Tô Hồng Mông keo kiệt làm trì hoãn việc học của hai đứa con trai?
Cho nên trong lời nói cũng là trách Tô Hồng Mông, bởi vì bà ta mà giận cho đánh mèo nhi tử, làm trì hoãn tiền đồ của hai đứa con trai.
Lần này Tô Hồng Mông phản đối lại, nếu nói trì hoãn, cũng là bà ta làm trì hoãn hạt giống tốt của Tô gia.
Tô Quy Nhạn bị bà ta nuôi dạy đến mức giống như một đứa ngu ngốc, ngay cả cơ hội học chung với hai đệ đệ cũng không có, tại sao khi được đại tỷ dẫn ra ngoài, thi một cái liền đứng đầu bảng?
Có thể thấy được Đinh thị đã bất công, tận lực chèn ép con trai trưởng, nâng hai đứa con trai vô dụng của mình lên. Ông ta không phải là cha dượng, sao lại làm trì hoãn con của mình?
Ông ta cũng đã hỏi qua tiên sinh, hai huynh đệ này thực tế tư chất bình thường, học thuộc lòng cũng được, nhưng văn chương thì tệ, học nữa cũng chỉ phí sức, không bằng đi học làm ăn, an phận mà sống có gì không tốt?
Hiện tại một phụ nhân đã hạ đường như Đinh Bội còn dám nghiêm mặt đến làm loạn? Bà ta không biết rằng Tô Hồng Mông ông ta trong lòng vẫn như lửa đốt hay sao?
Ngay lúc Đinh gia cữu cữu kia lại tới nắm lấy cổ áo, Tô Hồng Mông cố ý cầm lấy cái bình hoa hơi cũ kỹ mới mua được, ném xuống đất một cái.
Sau đó, ông ta lập tức giật lấy cổ áo của Đinh gia cữu cữu, nói gia bảo truyền thế của mình đã bị vỡ nát rồi.
Gia đinh ở đó cũng coi như có kinh nghiệm, lập tức báo quan. Tô đại gia lần này sẽ làm tới cung, xem như gϊếŧ ngựa báo thù, dù cho Đinh gia cữu cữu có đem tiền đến giải quyết riêng cũng không được. Tội danh tự ý xông vào nhà dân, làm tổn hại tài vật, quả thực khiến huynh muội Đinh thị ở phủ nha chịu chắc một tội lớn.
Lúc lão quản sự Tô trạch kể những chuyện này cho Tô Lạc Vân, Tô Lạc Vân vẫn tâm bình khí hòa, vừa uống trà vừa nghe.
Có đôi lúc, đối với một số người có những chuyện có thể quên đi, nhưng không phải là tha thứ, mà là chỉ đứng cao hơn một chút, không còn ở dưới thấp thần phục, lòng cũng tự nhiên mà rộng rãi hơn.
Bây giờ Quy Nhạn cuối cùng cũng ra mặt, Lạc Vân cảm thấy cuộc sống của mình lại tiếp tục đi về phía trước. Nhưng chuyện bực mình để lại sau lưng, cả những người nàng không muốn quay đầu lại nhìn.
Trước mắt, chuyện khẩn yếu nhất đối với nàng, chính là chuyện đệ đệ sắp vào điện diện thánh.
Quy Nhạn có được cơ hội này không dễ dàng. Bài thi của hắn ta trình bày chắc chắn, ý tứ rõ ràng, trong lời có ý sâu xa, như viết ra những trăn trở trong lòng vị quan chủ khảo Lý Quy Điền đại nhân kia.
Đúng lúc huyện Ngạn gặp lũ lụt, nếu có thể giống như lời nói của kẻ này, phòng ngừa chu đáo, sớm chuẩn bị kỹ càng công cụ bơm nước, dùng bao cát đắp lũy để ngăn chặn, có lẽ con đê này không bị tổn hại nghiêm trọng đến như vậy.
Chính là bởi vì trong lòng cảm khái, Lý đại nhân cảm thấy thiếu nhiên anh tài như vậy không nên bị mai một.
Hơn nữa hắn ta đã mấy năm đọc sách, càng để kẻ này sớm nhập sĩ, mới càng lợi quốc lợi dân.
Tuy Đại Ngụy không giống tiền triều, bách quan đều là thế gia lũng đoạn, nhưng hàn môn đệ tử vẫn rất hiếm.
Lạc Vân nghe đồn, kỳ thi lần này, ba vị đầu bảng mà Lý đại nhân chọn ra, lại có hai người bị đẩy xuống sau, thay vào đó là họ hàng xa của phủ Lỗ Quốc công, còn có nhi tử của lục Hoàng tử được đặc cách cùng Tô Quy Nhạn vào điện.
Những lõi đời này, Lý đại nhân không phải không hiểu, nhưng quả thực trong lòng phiền muộn. Ngay cả vị trí đứng đầu bảng của Quy Nhạn, cũng là ông ta vượt lên trước đem cuộn giấy trình lên cho Bệ hạ xem, lúc này mới bảo đảm được, đồng thời cũng giành được cơ hội diện thánh cho thiếu niên không có gia thế này.
Lạc Vân trong lòng biết đệ đệ lần này xuất sắc như thế, kỳ thật không thể bỏ qua công lao của Hàn Lâm Phong. Uống nước không quên người đào giếng, Lạc Vân muốn được bày tỏ một chút lòng biết hơn đối với Thế tử gia.
Đáng tiếng hắn đã ra ngoài, không ở trong phủ. Chờ khi Hàn Lâm Phong cùng Lý đại nhân, lục Hoàng tử từ huyện Ngạn trở về, Lạc Vân dự định sẽ bảo đệ đệ bày rượu, tạ ơn tỷ phu một cái.
Nàng cũng muốn nhờ vào đó dẫn hắn đến chỗ Hồng Vân giai nhân, chắc hẳn với hồng nhan hợp khẩu vị ngày xưa như thế, nhất định có thể khiến Thế tử cảm thấy hài lòng hơn so với loại tính tình như tảng đá này như nàng.
Nhưng cái ngày mà Hàn Lâm Phong sắp trở về, người chưa chờ được, lại chờ đến một tin dữ như sấm sét giữa trời quang.
Hai tùy tùng đi theo Hàn Lâm Phong đến huyện Ngạn trong một đêm vội vã trở về, mang theo tiếng khóc nức nở bẩm báo với quản sự: “Không… không xong rồi, lúc Thế tử gia cùng Lý Quy Điền đại nhân tuần tra, đúng lúc bờ sông vỡ đê, hai người cùng ba bốn tùy tùng bị lũ cuốn đi không thấy bóng dáng đâu nữa rồi!”
Dù Cảnh quản sự có lịch luyện đi chẳng nữa, nghe đến chuyện kinh hoàng này, hai chân cũng mềm nhũn ra.
Cách đây vài năm huyện Ngạn đã từng vỡ đê, mấy trăm nhân khẩu nói không còn liền không còn, hồng thủy cuốn trôi không tìm được thi thể. Hiện tại Thế tử nhà mình cùng Lý đại nhân bị cuốn đi, khẳng định là dữ nhiều lành ít!
Ông ta không dám chậm trễ, vội vàng báo chuyện này cho Thế tử phi.
Đương nhiên, ông ta cũng không trông cậy vào nữ chủ nhân có thể đưa ra chủ ý gì.
Gặp phải thiên tai như vậy, ngay cả Gia Cát tại thế cũng khó có thể đảo ngược càn khôn.
Lạc Vân trong lòng chờ mong Hàn Lâm Phong trở về, thế nhưng nửa đêm gõ cửa, lại chờ được một tin tức hung hiểm thế này.
Trong cơn khϊếp sợ, nàng không nhịn được mà thân thể cứng đờ, ngồi phịch xuống ghế, những hạ nhân bên cạnh đều bắt đầu nghẹn ngào gào khóc.
Về phần tiểu Quận chúa Hàn Dao, nàng ta càng lo lắng hơn, khóc hỏi Cảnh quản sự đã đi đến ven bờ tìm người chưa. Nhưng Cảnh quản sự cũng chỉ là truyền lời từ nội viện, không biết tình hình cụ thể.
Tô Lạc Vân trước nhất bình tĩnh lại, không thèm trốn tránh sự nghi ngờ, trực tiếp đi ra ngoài viện, hỏi thăm tình hình lúc đó từ người đưa tin.
Lúc ấy huyện Ngạn trời mưa mấy ngày liền, đê không chịu nổi sức ép. Dựa theo quy định của triều đình, trong “tháng nước dâng” này cần phái người đi tuần tra đê, xem có sơ sót gì không. Đồng thời phải kiểm tra mực nước sông để báo cáo triều đình.
Đáng tiếc năm này quan viên khảo hạch lại giấu diếm không báo tình hình huyện Ngạn. Đến thời điểm mực nước dâng cao, ruộng nước bị tổn thất nghiêm trọng.
Lúc tình hình ngày càng nghiêm trọng, quan viên phía dưới không dối gạt được nữa, cuối cùng vào thời điểm Lý Quy Điền đại nhân tuần tra đê đập nông vụ, đã nói rõ ngọn nguồn.
Trong quá khứ, việc xây dựng con đê ở huyện Ngạn là do cửu Hoàng tử Thụy Vương chủ quản.
Nhưng năm này, lục Hoàng tử lại lấy cớ lão cửu sắp cưới, muốn giúp hắn ta cùng nhau giải quyết thiên tai cứu tế, đảm nhiệm hết nhiệm vụ tuần tra.
Đương nhiên, Hằng Vương chắc chắn không có ý tốt gì, mà là vì cảm thấy huyện Ngạn hẳn đang giấu diếm một khối thuốc nổ gì đó, và hắn ta đến đây chính là để tìm đầu dây dẫn nổ.
Tuy nhiên khi hai người tới đây, chưa kịp kiểm tra cẩn thận chuyện quá khứ, Lý Quy Điền đại nhân trông thấy đồng ruộng bị tổn hại còn nghiêm trọng hơn so với một tháng trước đây, trong lúc tức giận, liền bắt đầu kiểm tra kỹ càng số nước kia bị rò rỉ từ đâu.
Lần lượt kiểm tra kĩ một lần, Lý Quy Điền rốt cuộc cũng phát hiện ra, trước đây khi xây dựng con đê này, những quan viên kia để giảm bớt kỳ hạn công trình, đã tiết kiệm ngân lượng, chỉ làm cho đẹp mắt, cũng để giúp cửu Hoàng tử có cái mỹ danh tài giỏi, đáng lẽ con đê ngăn cách phải tạo thành chữ “xuyên”, nhưng lại bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu tạo thành chữ “bát”.
Chỉ thiếu một phần ngăn sông, bình thường sẽ không thấy rõ. Nhưng khi nước lên, mười dặm tám hương bách tính rơi vào khốn khổ.
Liên quan đến chuyện trọng đại như vậy, Lý Quy Điền không dám giấu diếm, lập tức trình báo triều đình, đồng thời bắt đầu bắt trọng phạm chủ quản công trình trong huyện. Nhắc tới cũng kỳ lạ, nhưng quan lại tham ô kia, vậy mà một sáng đã nghe thấy phong thanh, chạy mất mấy kẻ quan trọng, tạm thời không có được khẩu cung.
Lục Hoàng tử Hằng Vương ngược lại đang cảm thấy mình đã thoát được cửa ải đòi mạng ấy của lão cửu.
Chuyện xảy ra hôm đó, vốn dĩ lục Hoàng tử sẽ tự mình đi tuần tra đường sông, quan lại các huyện xung quanh đều nhận được thông báo, chuẩn bị nghênh đón Hoàng tử tuần tra.
Nhưng lúc đó lục Hoàng tử thân thể không khỏe, liền cắt cử Lý đại nhân đi.
Về phần Hàn Lâm Phong, thuần túy là trùng hợp bị Lý đại nhân kéo đi. Công bộ nhiều kẻ nhàn rỗi như vậy, nhưng Lý Quy Điền ngứa mắt Hàn Lâm Phong nhất.
Có lẽ Lý đại nhân trong lòng kính ngưỡng Thánh Đức tiên đế thượng võ bất khuất, nhìn thấy hậu nhân tiên đế lười nhác như thế, cũng phá lệ không thể nhịn được.
Kết quả ngày đó bọn họ tuần tra đường sông, Lý Quy Điền tìm một chỗ đê yên tĩnh, cố ý giải tán xung quanh, tha thiết khuyên can Hàn Lâm Phong.
Kết quả Lý đại nhân vừa mới nói tới Thế tử gia sau khi đến Công bộ, nên có thái độ làm việc nghiêm túc, thì nghe thấy một tiếng ầm vang long trời lở đất.
Khi đó, người ở đối diện bờ sông trông thấy rõ một đoạn đê bị sập lún, hai người trên con đê bị vùi lấp.
Có người tinh mắt nhìn thấy lúc Thế tử rơi xuống nước, hình như đã bắt được một tấm ván gỗ trôi nổi trên sông.
Thế nhưng ngoài ý muốn chính là chỉ trong nháy mắt, mọi người vừa kịp phản ứng, thì một trận hồng thủy cuồn cuộn ập đến, thuyền không cách nào lập tức lao xuống nước đuổi theo, người kia khẳng định là cứu không nổi.
Tô Lạc Vân nghe, hít một hơi lạnh.
Nàng vốn tưởng rằng là thiên tai, nhưng sao bây giờ nghe lại giống như nhân họa?
Đê dù có không bền chắc, nhưng lại không sập lún, mà thời điểm vỡ đê lại xảy ra trước khi cơn lũ ập đến. Mà một tiếng vang long trời lở đất đó là gì? Không lẽ có người cố ý nổ đê, tạo nên một thảm kịch thế này?
“Sau đó người ở huyện Ngạn có phái thuyền tìm bọn người Thế tử không?”
Người tới lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Lục Hoàng tử lúc đó cũng ở huyện Ngạn. Lũ lụt ập tới, bất cứ lúc nào cũng có thể lan tới trong huyện, cho nên các đại nhân đều vội vàng chuyển Hoàng tử đi, do không có thời gian tìm người, nên dường như tất cả thuyền đều được trưng dụng để di chuyển quan viên. Chúng ta đều chờ ở đó, chỉ thấy những người kia đang tranh cãi về tấu chương, muốn báo việc này cho triều đình, còn có người nói việc này chắc chắn là có người muốn mưu hại Hoàng tử, căn bản không ai quan tâm đến sống chết của Thế tử và Lý đại nhân… Cũng phải, nước lớn như vậy, đoán chừng tìm được thì cũng… Thuộc hạ vô năng, không bảo vệ tốt Thế tử, cho nên mới lập tức cưỡi ngựa về kinh thành, xem thử có thể nghĩ ra biện pháp gì, điều động thuyền tìm người không.”
Lạc Vân nhanh chóng tính toán thì giờ, bọn hắn mặc dù đã lập tức cưỡi ngựa không dừng trở về, nhưng đã cách ngày xảy ra chuyện một ngày một đêm. Nếu bọn họ không chết, thì cũng không thể chống đỡ nổi trên mặt nước, kế hoạch hôm nay, chính là phải tung lưới rộng, phái thêm thuyền.
Kỳ thật tất cả mọi người đều biết trong tình huống như vậy, người khẳng định là dữ nhiều lành ít.
Nhưng bất kể lúc nào cũng vẫn còn một tia hy vọng, cho nên phải cố gắng mà tìm kiếm. Tô Lạc Vân nghĩ nghĩ, bảo Hương Thảo lấy bản vẽ ra, giúp nàng tìm vị trí của huyện Ngạn, thế mà phát hiện, nơi đó cách binh doanh mà cữu cữu hiện giờ đang trú không gần cũng không xa.
Cữu cữu trước khi vào kinh thành, nhờ Lạc Vân cẩn thận an bài, cho nên đã để lại ấn tượng tốt với cấp trên, gần đây được thăng chức quan, làm chưởng quản một thủy quân doanh.
Nếu có thể kịp thời báo với cữu cữu, nhờ y phái thuyền tìm kiếm, thì so với việc sau khi triều định nhận được tin, rồi cãi cọ bố trí, từ kinh thành phái thuyền đi thực sự nhanh hơn nhiều.
Thế là nàng vội vàng viết một phong thư tay, chuẩn bị đưa đến thủy binh doanh, nhưng hiện tại huyện Ngạn được chìm trong lũ lụt, mà đi đường bộ thì nhanh hơn đường thủy.
Lạc Vân hỏi Cảnh quản sự, có cách nào khiến dịch trạm cho ngựa đưa tin không?
Cảnh quản sự khổ sở nói: “Hiện tại dịch trạm giấy xin khám xét xếp chồng, trừ phi có văn thư, bằng không thì phải xếp hàng… Bắc Trấn Vương phủ chúng ta e rằng chưa đủ mặt mũi.”
Lạc Vân lắc đầu: “Giấy xin khám xét có quan ấn, vậy mà còn chưa đủ nhanh. Nếu có thể lấy được hỏa bài Binh bộ thì càng tốt…”
Liên quan tới môn đạo này, nàng từng nghe Hàn Lâm Phong trong lúc rảnh rỗi nói qua, nếu có hỏa bài, thì tin truyền đi đều do dịch ngựa của Binh bộ, nhanh hơn nhiều so với sai nha.
Quản sự nghe thì đau khổ: “Cái này… Chỉ sợ Thế tử phi phải vào cung cầu xin Bệ hạ.”
Tô Lạc Vân lắc đầu, việc này liên quan quá nhiều, lục Hoàng tử kia vội vã lên thuyền hồi kinh, phải chăng có tham gia với cửu Hoàng tử?
Đây là một ván cờ lớn liên quan tới xã tắc triều đình, sao có thể để một nhân vật nhỏ bé nhưng nàng tùy tiện?
Mà lại, đã là nửa đêm, nàng căn bản không được vào cung!
Đột nhiên nàng nảy ra một ý tưởng, mở miệng hỏi: “Nếu là gia quyến của Lý đại nhân đến cầu xin thì sao?”
Cảnh quản sự liền vội vàng gật đầu: “Lý Quy Điền là đại Nho trong triều, môn sinh rất nhiều, nếu là người nhà ông ta đi xin giấy khám xét, cũng không tính là việc khó. Nhưng về hỏa bài thì vẫn khó nói lắm.”
Lạc Vân lúc này quyết đoán nói ra: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn đến phủ thượng Lý đại nhân một chuyến.”
Sự tình khẩn cấp, Lạc Vân tóc còn rối bù, chỉ vội vàng vấn một cái khăn lụa ở trên xe ngựa.
Lúc nàng nửa đêm toàn thân áo trắng, đầu tóc rối bời, mang theo thị nữ người hậu vội vã gõ cửa nhà Lý phủ, người gác cổng giật nảy mình, nghi ngờ có nữ quỷ xinh đẹp tới lấy mạng lúc nửa đêm.
Người Lý gia vẫn không biết tin tức Lý đại nhân xảy ra chuyện ở huyện Ngạn.
Không biết bên lục Hoàng tử đã bày bố gì ở huyện Ngạn, hoàn toàn không có ai ở về kinh thành thông bẩm việc này, tin tức dường như đã bị phong tỏa.
Sau khi Lạc Vân nói rõ ý đồ đến đâu, phu nhân Lý phủ lúc ấy bàng hoàng trên mặt đất, phải nhéo vài cái mới tỉnh. Tô Lạc Vân không có thời gian đế an ủi bà ta, chỉ ngắn gọn hỏi: “Phủ thượng ngoại trừ phu nhân, còn có ai phụ trách?”
Lúc này Lý phủ đại công tử Lý Mục Huy đứng dậy, hắn ta mới vỏn vẹn hai mươi, nhưng đã làm đương sai của Trung Hàn lâm viện.
Lúc Lạc Vân vài ba câu nói ra tính toán của mình, đại công tử một mặt buồn bã, nhưng lập tức hiểu rõ ý của nàng.
Nhưng lúc nghe nàng nói muốn lấy hỏa bài truyền tin, hắn ta không khỏi chau mày, cảm thấy phụ nhân này thật sự hoang đường.
Việc này mặc dù cấp bách, nhưng không phải là việc quân, nếu tùy tiện dùng, nhất định sẽ rơi vào chỗ nguy hiểm. Hơn nữa hắn ta cảm thấy Tô Lạc Vân đúng là không biết gì, rõ ràng chỉ cần phái thuyền từ kinh thành là được rồi, cần gì phải bỏ gần tìm xa, đến nơi thủy binh doanh cách huyện Ngạn có chút xa để điều thuyền?
Cho nên hắn ta nói: “Ta sẽ vào cung chờ lệnh, thỉnh cầu Bệ hạ hạ chỉ, phái thuyền đi tìm.”
Nói xong Lý công tử cũng không thèm ngồi lên xe ngựa, vội vàng cưỡi ngựa cùng gã sai vặt chạy về phía cửa cung.
Tô Lạc Vân bất lực, đành ngồi ở Lý phủ chờ đợi.
Nữ quyến Lý phủ khóc lóc một vùng, nàng lại khóc không được, không phải là không có tình nghĩa gì với Hàn Lâm Phong, mà là trong đầu nàng đang suy nghĩ, nếu Lý công tử không vào được cung, thì còn cách nào để lấy được hỏa bài.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Lạc Vân, Lý công tử căn bản không vào được cửa cung.
Thị vệ gác đêm nhận được mệnh lệnh từ phía trnee, nói rằng gần đây có lưu dân vào kinh thành, trị an bất ổn, nếu không phải chuyện gấp ở tiền tuyến, quyết không thể tự mở cửa cung vào nửa đêm. Về phần Lý công tử nhờ giúp đỡ, bọn hắn cũng xin tha thứ khó lòng tuân mệnh.
Bệ hạ tuổi tác đã cao, căn bản ngủ không ngon giấc, nếu nửa đêm nghe thấy tin dữ thế này, sẽ gây ảnh hưởng tới long thể, đây chính là tội mất đầu!
Dù sao người cũng không phải vừa mới bị cuốn đi, không cần nhất thời nóng lòng, chỉ cần chờ hừng đông rồi lại nói.
Những lời nói hỗn xược kia khiến Lý công tử tức giận đến mức hận không thể một lần b0p ch3t những tên tiểu quỷ khó chơi này.
Tô Lạc Vân cũng không ngạc nhiên. Từ sau khi chuyện ngoài ý muốn ở huyện Ngạn bắt đầu, không có một ai để ý đến sống chết của Thế tử và Lý đại nhân. Hoặc là nói, nếu hai người đó chết hết, thì tấu chương của lục Hoàng tử càng có sức nặng hơn Thụy Vương.
Luc Hoàng tử tối này cũng quay về rồi, ước chừng sáng sớm ngày mai sẽ có chuyện. Hắn dĩ nhiên không cho phép tin tức bị rò rỉ, để Thụy Vương chuẩn bị, hoặc là để Thụy Vương diện Thánh trước một bước.
Cho nên khi nghe Lý công tử nói xong, Tô Lạc Vân súc tích nói: “Xem ra không trông cậy được việc kinh thành phái thuyền, biện pháp của ta thiếu chút chỉ thị phê duyệt. Thế tử gia ta không tính là rường cột nước nhà, nhưng Lý Quy Điền đại nhân lại là nhân tài kiệt xuất. Xin hỏi hiền sĩ như vậy, vẫn không xứng để dùng hỏa bài cứu mạng sao? Nếu thật sự không thể dùng đến hỏa bài, Lý công tử hãy suy nghĩ lại một chút, có cách nào dàn xếp ở dịch trạm, đưa thư nhà của ta đi sớm hơn không.”
Lý công tử hiện tại cũng là con ruồi không đầu, chỉ đành nghe theo lời của nữ mù này, xem có cách nào dàn xếp hay không.
Nếu như dùng ngựa quân để đưa tin, vậy thì nhất định phải có hỏa bài, tùy tiện dùng linh tinh là tội chết mất đầu.
Liên quan tới điểm ấy, Tô Lạc Vân cũng tính toán tốt. Nàng nhớ tới những chuyện phiến trước kia của các phu nhân, nói Triệu Thị lang mới được điều tới Binh bộ là môn sinh của Lý Quy Điền đại nhân.
Thế là nàng đề nghị Lý công tử trực tiếp tìm Triệu Thị lang. Lý công tử cũng hiểu ra, con ruồi không đầu cuối cùng cũng tìm được xương cốt, hai người trực tiếp đi rõ cửa phủ Binh bộ Triệu Thị lang, khẩn cầu y có thể phát văn thư, chỉ cần có thể đi ngang qua thủy binh doanh của huyện Ngạn là được, thuận tiện đưa thư nhà của nàng này tới đó.
Triệu Thị lang là môn sinh của Lý Quy Điền đại nhân, nghe tin thì bất ngờ, giờ còn nói lời vô ích gì nữa? Y mặc quan phục lên, trực tiếp đóng quan ấn Binh bộ lên phong thư nhà của Tô Lạc Vân, sau đó gọi các thị vệ quan chức của Binh bộ đến, đem phong thư này đến dịch trạm, trực tiếp khẩn cấp thông báo cho tám trăm dặm quân tình.
Có quan ấn Binh bộ, thư được đưa bằng những con ngựa quân tinh tuyển.
Sau khi thư được đưa là ngoài, sắc trời đã hừng sáng, Lạc Vân mệt mỏi trở về phủ.
Hương Thảo nhỏ giọng an ủi nàng: “Đại cô nương, Thế tử là người hiền lành có thiên tướng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lạc Vân khẽ thở dài: “Chỉ mong rằng như thế, hắn còn trẻ như vậy…”
Chuyện xảy ra đột ngột, đầu óc nàng chỉ nghĩ xem mình nên làm thế nào, lại không rảnh bận tâm đến những cái khác.
Nhưng sau một đêm bận rộn, đầu óc của nàng ong ong nghĩ, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt. Nỗi buồn không hiểu đến trễ, đột nhiên xông lên đầu.
Nam nhân nói muốn cùng nàng đi một đoạn đường, sao lại không nói không rằng không còn nữa?
Ngày hôm sau, Lạc Vân không đi cửa hàng, chỉ ở trong phủ trạch, muốn là người đầu tiên gnhe được động tĩnh.
Nội tâm nàng thấp thỏm, đã ngóng trông tin tức, nhưng lại sợ truyền đến là tin tức xấu.
Đang ngồi nhà rỗi trong phủ, Lạc Vân vừa sưởi ấm, vừa suy nghĩ miên man.
Chuyện nàng thành thân lúc trước, bởi vì quá mức hoang đường, nên còn chưa nói với cữu cữ. Không ngờ ngay thời điểm mấu chốt này, lại cần cữu cữu thay nàng tìm phu quân.
Đường dây riêng của Binh bộ hẳn tốc độ đưa tin phải nhanh hơn rất nhiều, bức thư đến được tay cữu cữu, ước chừng chỉ mất một ngày rưỡi. Nhưng không biết hiện tại Hàn Lâm Phong còn sống hay đã chết.
Nghĩ đến trước khi đi, hắn với nàng đã chiến tranh lạnh một phen. Hắn đã từng nói, hắn không buồn làm vợ chồng giả lạnh lẽo với nàng.
Nàng lúc ấy không đáp lời, ai mà ngờ, lần đó là lần chia tay cuối cùng.
Thậm chí lúc Tô Lạc Vân rửa tay, đều sẽ không nhịn được mà nghĩ, lúc này hắn có phải đang ngâm mình trong nước sông lạnh buốt, ngửa mặt lên trời, lẻ loi trơ trọi một mình, chỉ có ánh trăng ảm đạm làm bạn.
Tình cảnh như vậy chỉ khiến nàng con mắt có chút chua chua, không dám nghĩ tiếp.
Như vậy một ngày lại trôi qua, ngoại trừ Lý phủ thỉnh thoảng phái người đến hỏi thăm, không còn ai khác tới.
Được nhiên từ trong miệng Lý phủ đại công tử, Lạc Vân biết nhiều ẩn tình hơn.
Tin dữ của Lý đại nhân và Bắc Trấn Thế tử vẫn không được truyền ra, đích thật là do Hằng Vương đã tận lực phong tỏa tin tức.
Ngay trên triều đình sáng nay, lục Hoàng tử hẳn đã trở về từ đêm qua phong trần mệt mỏi quỳ trên mặt đất.
Vị Hoàng tử này qua một đêm vẫn không thay quần áo, trực tiếp diện Thánh, còn có ống quần, khuôn mặt, trên sợi râu còn mang theo chút bùn nhão.
Hằng Vương chật vật vừa đến liền ngã nhào xuống đất, khóc lóc kể lể thảm kịch ngoài ý muốn ở huyện Ngạn, Lý đại nhân cùng Bắc Trấn Thế tử không biết sống chết thế nào.
Lời này vừa nói ra, cả triều xôn xao, chư vị đại nhân đều bị tin dữ kích động đến hỗn loạn.
Theo lời của lục Hoàng tử, hai người kia mất tích vẫn chưa tìm được, nhưng ở đê lại tìm thấy thuốc nổ, cái này đủ để chứng minh, đê vỡ là do có người cố ý nổ tung, đây hết thảy là thảm kịch cố ý.
Nghe nói, Hằng Vương trên triều khóc ròng, lặp đi lặp lại khóc lóc kể lể, hôm đó người đi tuần đê vốn dĩ nên là hắn ta, nếu không phải bởi vi hắn ta nhiễm phong hàn, tạm thời thay người, Lý đại nhân cùng Bắc Trấn Thế tử sẽ không bị tai vạ bất ngờ như vậy.
Lời này vừa ra, văn võ cả triều đều biến sắc, nếu là như vậy, màn ám sát này chẳng phải vốn dĩ là muốn mưu hại lục Hoàng tử sao?
Một trận vỡ đê ngoài ý muốn, nổ ra một đại án kinh thiên kinh động triều đình!
Lúc ấy có rất nhiều người lén lút nhìn thần sắc của cửu Hoàng tử Thụy Vương.
Lúc trước bản án ăn bớt ăn xét nguyên vật liệu sửa chữa và xây lại đê ở huyện Ngạn, Hằng Vương cùng Thụy Vương tranh cãi đến kịch liên, lục Hoàng tử kích động, vẫn muốn điều tra góc khuất của cửu Hoàng tử.
Hiện tại, huyện Ngạn liên tục xảy ra vấn đề, đây đều là nợ cũ của công trình cửu Hoàng tử năm đó chủ trì.
————–HẾT CHƯƠNG 53————–