Đọa biến thú từ trên cao xẹt qua, cúi đầu quan sát chiến trường bên dưới, cuồng thi đàn đã biến thành hình người hoa nghệ, nhưng lại biến thành màu đen sẫm.
Khắp nơi đều có hình người hoa nghệ không sạch sẽ.
Đây chỉ là biến hóa trên mặt đất, dưới lòng đất còn có cảnh tượng như thế nào chỉ nhìn chiến trường thì đã biết.
Huyễn loại đã bị mang rời khỏi nơi xâm nhập toàn diện, chiến sĩ nhân loại thương vong thảm trọng, nhưng không ai bỏ chạy.
Bọn họ đều biết một khi bọn họ thua, Kinh Lĩnh đại thành xong rồi.
Chỉ có thể tử chiến!
Đồng hồ cũng “quan sát” chiến đấu bên dưới.
Thua, nhân loại thua.
Đọa biến thú khò khè trong cổ họng như hỏi đồng hồ nên làm sao bây giờ.
Chỉ có thể hồi tưởng.
Tinh thần năng lượng quấn quanh tinh thạch năng lượng màu đỏ, đồng dạng buộc chặt, như là cánh tay vô hình ôm lấy đọa biến thú.
Kim phút nhanh chóng quay lại, lưu lại tàn ảnh trên đồng hồ, lấy đồng hồ cùng đọa biến thú làm trung tâm, cảnh tượng biến thành một mảnh hoang vu, thời gian cuối cùng dừng lại ở lúc mới bắt đầu chiến đấu.
Đọa biến thú thoát ly trạng thái yên lặng, xông thẳng vào nơi xâm nhập hồng nhạt.
Đọa biến thú thật bất ngờ, quay đầu xác nhận vị trí của mình, kinh ngạc tại sao mình không bị thời gian hồi tưởng ảnh hưởng.
Đồng hồ như biết suy nghĩ của nó, dùng tinh thần năng lượng buộc quanh năng lượng tinh thạch màu đỏ xách tới quơ quơ trước mặt đọa biến thú, làm cho đại gia hỏa nhìn thấy rõ vật này vẫn còn, ý nghĩa thời gian của hoàn mỹ cuồng thi không bị trọng tố trở lại, nó biến mất trong thời gian sông dài trước đó.
Hiện tại thời gian này hoàn mỹ cuồng thi đã biến mất, sẽ không tiếp tục dẫn được cuồng thi đàn chạy vào trong nơi xâm nhập cung cấp chất dinh dưỡng cho huyễn loại.. đương nhiên cũng cần đề phòng cuồng thi tiến giai lần hai, chúng nó cũng có năng lực thao tác cuồng thi đàn.
Đọa biến thú chợt hiểu được, hiện tại chỉ cần chuyên tâm giải quyết huyễn loại trong nơi xâm nhập phấn hồng là được.
Nguyên bản vào lúc này là lúc hoàn mỹ cuồng thi dẫn cuồng thi đàn xông vào nơi xâm nhập, nhưng bây giờ nó biến mất, một đường chạy tới cuồng thi đàn mất đi chỉ dẫn, đều đảo quanh ngay tại chỗ, ngay cả cuồng thi tiến giai cũng đều dừng nguyên tại chỗ, không biết muốn đi hướng nơi nào.
Đọa biến thú lặng yên không một tiếng động bay vào nơi xâm nhập phấn hồng, nó có trí nhớ trước khi hồi tưởng, biết bản thể huyễn loại giấu ở nơi nào, nơi ẩn thân cùng thủ đoạn của huyễn loại đọa biến thú đều rõ ràng, hơn nữa đã chặt đứt sự cung ứng chất dinh dưỡng liên tục cho huyễn loại, huyễn loại cũng không còn đủ gây sợ.
Sự thật chính là như thế, đọa biến thú mang theo đồng hồ hồi tưởng lập tức đi vào giải đất trung tâm nơi xâm nhập, đồng hồ nhìn thấy đọa biến thú đáp xuống, bắt lấy một rễ cây tráng kiện giả tạo thành dây nằm trên mặt đất, không để cho huyễn loại cơ hội phản ứng, lập tức hấp thu năng lượng bổn nguyên bên trong.
Chờ khi huyễn loại giấu trong lòng đất phát hiện lại phản kích, năng lượng bổn nguyên đã bị đọa biến thú hấp thu không ít, không có chất dinh dưỡng, lại mất đi không ít năng lượng bổn nguyên, huyễn loại đã sớm mất đi tiên cơ.
Mặt đất chớp lên, giống như có con giun khổng lồ không ngừng chui tới chui lui, cả mặt đất đều chấn động gãy ngang.
Đợi khi bản thể huyễn loại hoàn toàn xuất hiện, một hư ảnh lơ lửng trên đồng hồ hồi tưởng bị thả ra, đem phạm vi bản thể huyễn loại xuất hiện toàn bộ bao phủ, thật sâu hãm xuống dưới đất.
Kể từ đó sẽ không sợ huyễn loại đánh không lại mà tự đoạn rễ giữ mạng.
Ngay nháy mắt bị niêm phong, rễ cây thật lớn có chút dừng hình ảnh, huyễn loại làm sao cũng không rõ nó muốn đối phó không chỉ là đọa biến thú, còn có đồng hồ hồi tưởng trên đầu đọa biến thú, mà đồng hồ hồi tưởng này còn có năng lực xây dựng thành lũy.
Kế tiếp chính là đọa biến thú một mặt ngược đánh, huyễn loại đánh không lại cũng trốn không thoát, cho dù trộm tự đoạn rễ cây cũng bị nhảy ra rút hết năng lượng.
Nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, đọa biến thú cũng tìm không thấy còn có rễ cây nhỏ tồn tại.
Huyễn loại có ý thức, đồng hồ cùng đọa biến thú cũng không ngốc, sau khi rút hết toàn bộ năng lượng bổn nguyên, đồng hồ phong hóa niêm phong, đọa biến thú bay ra ngoài, đồng hồ lại lập tức điệp lên ba tầng niêm phong lên hình chữ nhật niêm phong trước đó.
Mặc kệ có lọt lưới hay không, đều đừng mong tiếp tục bò đi ra tai họa nhân loại.
Đọa biến thú ăn thật quá no, bay nghiêng ngả lảo đảo như là uống rượu say lái xe.
Đồng hồ:
* * *
Đọa biến thú đi ra khỏi nơi xâm nhập liền rơi xuống đất, bốn móng vuốt giãn ra, đều muốn ngủ, không muốn động.
Đồng hồ:
* * *
Đồng hồ lăn xuống khỏi đầu đọa biến thú, bị móng vuốt của đọa biến thú bắt được, đôi mắt màu vàng dựng thẳng không mở ra được nữa, nhưng vẫn không quên bắt lấy đồng hồ của nó.
Hình thể khổng lồ bỗng thu nhỏ lại, biến thành một tiểu đọa biến thú, rũ cụp hai tiểu cánh dơi nằm nghiêng trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Đồng hồ dùng tinh thần năng lượng gian nan lăn ra ngoài, vừa rời khỏi móng vuốt lại đánh thức tiểu đọa biến thú, ba một tiếng tiếp tục đè lên đồng hồ.
Quý Hủ biết có đông đảo cuồng thi truy giết bọn họ, thị huyết đại thành khẳng định bị bộc lộ ra ngoài, quân đội nhất định sẽ bắt lấy cơ hội khởi xướng tiến công, hắn thật lo lắng tình hình chiến đấu, đồng thời cũng rất lo lắng tình huống của đọa biến thú.
Hiện tại cái gì hắn cũng làm không được, chỉ có thể ở lại trong tiểu thành lũy chờ đợi đọa biến thú trở về.
Trong nơi xâm nhập truyền ra tiếng hí hô, cuồng thi đàn chen chúc xông vào trong nơi xâm nhập, số lượng nhiều đáng sợ, dùng cuồng thi triều hình dung cũng không đủ.
Không biết huyễn loại có ăn cuồng thi hay không, nếu ngay cả cuồng thi cũng ăn, có nhiều cuồng thi đi vào như vậy chẳng phải đều thành chất dinh dưỡng cho huyễn loại? Như vậy đọa biến thú còn đánh thắng được huyễn loại sao?
Quý Hủ bỗng nhiên có điểm nôn nóng, huyễn loại hình như không phải lấy cảm xúc sợ hãi làm thực vật, mà là lấy huyết nhục làm thực vật, cũng không nói cần huyết nhục mới mẻ, nếu huyễn loại không chọn, như vậy cuồng thi thật sự có thể là chất dinh dưỡng cho huyễn loại.
Nếu thật là như vậy, con hoàn mỹ cuồng thi kia cũng không phải là ngoài ý muốn xâm nhập, mà là tính kế tốt lắm, muốn dùng huyễn loại đối phó đọa biến thú, còn tự mang theo đông đảo chất dinh dưỡng..
Nghĩ tới đây Quý Hủ sốt ruột đứng lên, ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Hắn đợi thật lâu không nhìn thấy đọa biến thú trở về, ngược lại cuồng thi đàn còn không ngừng đưa vào chất dinh dưỡng.
Bên kia chiến trường, là thời gian chém giết thảm thiết nhất.
Trong tay nhân loại có vũ khí năng nguyên tiên tiến cùng thạch anh, thị huyết nhân lại có đồng loại đều là quái vật, mỗi con thực lực không yếu.
Song phương đều nhận thương vong thật lớn, quân đội nhân loại còn đang xuất phát hướng thị huyết đại thành, “chủ não” đã truyền đạt mệnh lệnh triệu tập toàn bộ thị huyết nhân trở về trợ giúp.
Thiên tính của thị huyết nhân là tàn bạo cùng đoạt lấy, nhân loại bị xem là thực vật đánh tới cửa nhà, chúng nó nhất định sẽ không lui nhường nửa phần.
Lần này tấn công thị huyết đại thành, nhân loại đại thành đã lấy sạch toàn bộ tồn kho, chỉ có thể thắng mà không thể bại, vì thế còn phái ra hai vị quân trưởng trấn thủ chỉ huy, Hề Hoa Tuyền cùng Bành Hổ thực lực cường đại, còn có kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Phía trước đột nhiên truyền ra tiếng động lớn ồn ào, vô số người hô to lui lại cùng tản ra, dị hóa nhân chiến sĩ đều chạy trở về, nhưng mà ngay sau đó các chiến sĩ lui lại đột nhiên biến mất, đổi lại là dị hóa quái vật!
Hề Hoa Tuyền:
– Lui lại! Triệt..
Không đợi các chiến sĩ rút về, Hề Hoa Tuyền cùng người bên cạnh nháy mắt biến mất.
Thay vào là một đám quái vật dị hóa.
Tiền tuyến bất lợi, xuất hiện một con thị huyết nhân năng lực đặc thù, hoàn toàn làm rối loạn quá trình đẩy mạnh tiến công.
Tình huống trong nơi xâm nhập phấn hồng cũng không lạc quan, đọa biến thú đi vào thời gian đã lâu, bên trong chém giết thật kịch liệt, cuồng thi đàn không ngừng tiến vào trong nơi xâm nhập.
Có chất dinh dưỡng không ngừng liên tục cung ứng, đọa biến thú muốn giải quyết huyễn loại không phải là chuyện dễ dàng.
Ban đầu Quý Hủ còn chưa phát hiện, thẳng tới khi nhìn thấy nơi xâm nhập phấn hồng cách mình ngày càng gần, hắn mới khiếp sợ phát hiện nơi xâm nhập đang khuếch trương ra ngoài!
Quý Hủ còn đang do dự không biết có nên di dời thành lũy hay không thì chợt nhìn thấy cuồng thi đàn lại vọt ra.
Mỗi con cuồng thi mọc lên rễ dây, từng đóa tiểu hoa huyết sắc tối đen bị chúng nó mang theo rời khỏi nơi xâm nhập lao về hướng chiến trường!
Chiêu này quá độc ác!
Chỉ có một đoạn cành khô ngắn ngủn bị mang vào Kinh Lĩnh đại thành đã mang tới tai nạn lớn như vậy, hiện tại đông đảo cuồng thi mang theo càng nhiều huyễn loại xông vào chiến trường sẽ gây ra hậu quả như thế nào, Quý Hủ thật không dám nghĩ!