Khánh Đệ lén liếc mắt quan sát một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trênngười Khương Thượng Nghiêu, bất giác thở dài. Như cảm nhận được ánh mắt của cô,anh mỉm cười an ủi, rồi lại quay đầu sang tiếp tục với đám anh em.
Trong lúc bắt đầu ngà ngà, đội trưởng u, đội trưởng Lương giơ ngón tay cáilên, chỉ vào phòng phía sau lưng, nói oang oang: “Tên tiểu tử đó trước kia làngười trong khu, biệt danh là Chung Khôi. Chị gái làm má mì trong ổ của NhiếpNhị. Tên còn lại là Từ Lão Tam, thương nhân lưu động khắp nơi, chuyên làm nhiệmvụ liên lạc với bọn chủ mỏ địa phương, móc nối ăn trộm than bán ra ngoài”.
Nghe đến hai từ Nhiếp Nhị, Khương Thượng Nghiêu dừng đũa, nụ cười trên mặtnhạt đi mấy phần.
Một người bạn khác của Hắc Tử thuộc phân cục đường sắt, nắm rất rõ tình hìnhcủa vùng đất này, nghe thấy vậy kinh ngạc: “Hai người này sao lại ngồi cùngnhau? Người của Nhiếp Nhị vẫn thường cắm chốt ở khu vực thành phố mới, sao hômnay lại chạy đến đây bày tiệc?”.
“Lo làm gì nhiều như thế? Trừ phi không muốn sống nữa, chứ ai dám chạy tớiđây gây chuyện?” Hắc Tử tỏ vẻ phóng khoáng: “Nào, nào, nào, uống thêm vòng nữađổi ly to hơn”.
Đang vui vẻ, phòng bên cạnh có tiếng đập bàn vang như sấm, tên giọng ồm ồmnhư vịt đực Từ Lão Tam hét lên: “Chung Khôi, đừng có thấy người ta nhún nhườngmà lấn tới! Việc đã làm cho mày xong, hứa không trả thiếu dù chỉ một đồngmà”.
Lời vừa dứt đã vang lên những tiếng khuyên giải, Từ Lão Tam chẳng bận tâmtiếp tục nói: “Thế nào? Bắt nạt Từ Lão Tam tao là người quê mùa phải không? Màylà bọn côn đồ, thì tao cũng chẳng sợ mày, về tổ của tao, ai quen cái thứ tiềngiắt trên cạp quần như mày chứ? Còn định mượn oai chị gái chắc, làm ăn như màyliệu có trụ nổi không…”.
Ngay sau đấy vang lên tiếng đẩy bàn và bát đĩa rơi loảng xoảng, Chung Khôi cólẽ bị mắng chửi nhiều cũng bắt đầu nổi lên: “Từ Lão Tam, mày sống không biếtđiều phải không?”. Ngay khi tiếng gào vọng lại, tường vang lên một tiếng cốp,tiếp theo là tiếng kính vỡ vụn, bên đó đã bắt đầu xảy ra ẩu đả.
Hắc Tử và hai người đồng nghiệp cười vui vẻ: “Bữa cơm hôm nay thật đáng! Kệcho chúng đánh nhau, đánh chán còng cả hai đứa về đội”.
Phía bên kia người của Từ Lão Tam có lẽ bị thương, Từ Lão Tam lại ngoạc mồmra chửi: “Đã nói tên Vu béo chính thức bị bắt sẽ trả tiền thanh toán, mẹ nó chứ,tao phải tìm người gây chuyện chẳng lẽ không phải bỏ tiền? Tiền ăn tiền uốngcũng móc từ túi tao ra cả? Giờ lật mặt không chịu trả, khốn kiếp, tao không tinchuyện này truyền ra ngoài anh rể mày không mất mặt”.
Những lời này vừa vọng sang phòng mấy người họ, Hắc Tử lập tức mặt biến sắc,gầm lên một tiếng rồi đứng thẳng dậy. Khương Thượng Nghiêu vội vàng giữ bàn tayanh ta định lấy súng ra ý bảo anh ta phải bình tĩnh.
Hắc Tử sầm mặt xuống, ngồi lại chỗ của mình.
Phía bên kia người của Chung Khôi có lẽ lại bắt đầu mềm mỏng, chỉ thì thầmnói gì đó mà bên này nghe không thấy. Một lúc lâu sau, Từ Lão Tam lại bất mãngào lên: “Thế là thế nào? Mua một tặng một? Không phải tên nhà nghèo kiết xácchẳng có gì đấy à, cứ đợi ở cửa khu tập thể đường sắt rồi hốt là xong, thi thếném đi đâu rồi thì ai mà biết. À, chúng mày không muốn chuốc lấy phiền phức, lạilấy người ngoài như tao làm bia đỡ đạn? Không được, ông mày không làm”.
Nghe đến đây, người khác không nói làm gì, nhưng cả Khánh Đệ và Hắc Tử mặtđều biến sắc, nhìn về phía Khương Thượng Nghiêu. Khương Thượng Nghiêu bất lựccười: “Gần đây ở cổng khu tập thể cũng có vài kẻ lai vãng lởn vởn”.
Hai đồng nghiệp của Hắc Tử tỏ vẻ nghi ngờ: “Anh Khương, anh là… có liênquan tới Nhiếp Nhị sao?”.
“Không phải do Nhiếp Nhị thì người anh em của tôi có phải ngồi tù oan mấy nămkhông?” Hắc Tử nói rồi đùng đùng tức giận đứng dậy: “Ông mày phải xem xem, xemđầu bọn nó cứng hay họng súng này cứng?”.
“Hắc Tử!” Khương Thượng Nghiêu quát, ánh mắt sắc lẹm: “Ngồi xuống!”.
Hai đồng sự của Hắc Tử lập tức ngồi xuống, Hắc Tử lại vẫn đứng nhìn thẳng vàomắt Khương Thượng Nghiêu, lửa giận bốc ngùn ngụt: “Cậu không nghe thấy bọn chúngđịnh làm gì à?”.
“Giờ hoàn cảnh mình thế nào chẳng lẽ mình không biết? Giờ là lúc tính sổ haysao?” Khương Thượng Nghiêu hỏi.
“Mẹ nó chứ, ông mày chưa bao giờ sống mà phải chịu nhục thế này, mấy tên tépriu cũng không trị được? Giờ có phải nên đến thắp hương cảm tạ Quan Công, cảm tạông ta đã không để mấy tên khốn đó vừa rồi nhìn ra cậu là ai?” Hắc Tử như thấttrận, buồn bực đặt mông ngồi xuống. “Giờ thì mình đã hiểu tại sao cậu lại tìmcách xa lánh chú mình, trốn về Dã Nam rồi. Nhiếp Nhị không chịu buông tha chocậu. Mình đúng là đồ bỏ đi, hắn ta ở Vấn Sơn còn chưa đủ oai phong?”
Nếu như nói sự nhiệt tình trước đó chẳng qua là vì mối quan hệ với Hắc Tử,giờ sau khi nghe những lời này xong, hai đồng sự của Hắc Tử nhìn Khương ThượngNghiêu với ánh mắt khâm phục. Bản lĩnh của người đàn ông, không chỉ thể hiện ởnăng lực mà còn thể hiện ở đối thủ của anh ta.
Khương Thượng Nghiêu làm như chưa nghe thấy những lời Hắc Tử vừa nói, cầmbình rượu mơ lên, rót đầy một lượt, rồi đặt bình xuống: “Lên tinh thần đi. Mìnhđến Dã Nam là vì chuyện khác”.
Khánh Đệ buồn bã ngồi cứng đờ ở một góc, khi ánh mắt anh liếc về phía cô, côchỉ muốn cười mà không sao cười nổi. Cho tới tận ngày hôm nay, anh chưa từng làmbất cứ việc gì tổn hại người khác, anh cũng từng ôm mộng bằng lòng sống một cuộcsống bình thường, nhưng cho dù như thế, cũng khó thoát khỏi sự nhòm ngó của bọnlang sói, lúc nào cũng trong tình trạng đề phòng tránh bị ăn tươi nuốt sống. Côkhông dám tưởng tượng đằng sau vẻ mặt điềm tĩnh kia của anh là sự đấu tranh nhưthế nào.
Cô cầm bát đón lấy miếng thịt dê anh gắp cho mình, nhưng khớp ngón tay cầmđũa đã trắng bệch.
“Dã Nam có nguồn tài nguyên lớn nhất Vấn Sơn, mình muốn đến đó xem có cơ hộinào không, muốn mua hai mỏ than nhỏ với giá thấp nhất.” Khương Thượng Nghiêubình tĩnh nói: “Giờ đang quản lý lỏng lẻo, đợi hai năm nữa có chính sách thắtchặt, muốn phát tài kiếm tiền cũng chẳng có cơ hội tốt thế đâu”.
Nghe đến hai từ phát tài, đám đàn ông ngồi quanh bàn tinh thần tập trunghẳn.
“Giờ mỏ than tư nhân và mỏ than hợp đồng, mâu thuẫn lớn nhất là sự xung độtvề lợi ích.” Khương Thượng Nghiêu chỉ sang bên cạnh: “Đều đã nghe thấy rồi đây,có lẽ cũng đoán ra được là mấy năm trước tên Vu béo đã bao cả mỏ với giá thấp,mấy năm gần đây hắn chỉ lo chăm chút đám ăn trên ngồi trốc mà quên mất đàn emcủa mình. Người bản địa thì thấy hắn chướng mắt, lại có kẻ dã tâm xúi bẩy, thànhra thế này”.
Đội trưởng Lương gật đầu tán thành, nói: “Chuyện rất ồn ào, cả hai bên đềukhông chịu tuân theo cam kết. Đám người địa phương mạnh, lại có mối quan hệ,không xảy ra chuyện thì thôi, xảy ra chuyện đâu chỉ là một hai làng”.
“Vì vậy, mình mới nghĩ ra một cách. Đàm phán với người địa phương, cổ phầnhóa. Bọn họ có tài nguyên, mình có thiết bị và đầu ra. Nhân công tính riêng. Banđầu có lẽ kiếm ít thôi, nhưng dần dần, chắc chắn sẽ khá lên thấy rõ.”
Lăng Vạn Cường tán thành: “Cao kiến! Không lo lợi ít mà lo phân chia khôngcông bằng. Mỗi người đều có phần kết hợp lại, chắc chắn làm được”.
Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm một lát, lại nói: “Cũng có thể suy nghĩ củamình có chút lý tưởng hóa, ví dụ như quan hệ nhân sự, còn cả vấn đề trả lương,đầu ra không phải lo rồi, có Hắc Tử giúp…”.
Mấy năm gần đây phàm là người, ai cũng muốn có phần trên khu mỏ. Đội trưởngLương đã bắt đầu sốt sắng, nói: “Quan hệ cũng không khó kiếm, chú họ tôi làm ởhuyện ủy, có thể nói chuyện được”.
Hắc Tử có chút ù ù cạc cạc sờ cằm, hỏi: “Đầu ra hỏi mình thì ích gì?”.
“Nếu cậu góp cổ phần vào, cho xe của bọn mình ra trước, xe của người khácchậm một chút. Than không ra được, chất đống ở ngoài mùa hè tự cháy, mùa đôngvón cục. Như thế còn sợ người khác không dâng tiền đến tận cửa?”
Câu này của Khương Thượng Nghiêu khiến tất cả mọi người cổ vũ, Hắc Tử cườikhà khà, có chút hả hê nói: “Chú mình mà biết bọn mình tính toán sau lưng ông ấythế này, chắc sẽ nổi giận phát điên mất nhỉ?”.
Trước khi tàn tiệc, sau khi đã uống nửa lít rượu trắng vào bụng, Hắc Tử bắtđầu nổi nóng, nhìn sang phòng bên cạnh, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Không được,không thể cứ thế bỏ qua được. Mặc xác bọn chúng khoa trương thanh thế hay đánhrắn động cỏ, ông mày vẫn phải bắt mấy thằng về nếu không tối nay không chịuđược”.
Khương Thượng Nghiêu vốn nghĩ dùng một chữ nhẫn một chữ trốn là có thể tạmthời qua được cửa ải khó khăn này, nhưng người anh em lại coi trọng nghĩa khí,anh không tiện ngăn cản, chỉ nói: “Giờ mà ra mặt sẽ mang lại phiền phức khôngđáng có cho chú Đức”.
Hắc Tử phá lên cười, vẻ mặt gian tà: “Cái này cậu là người ngoài ngành mà,mấy tên tép riu đó lẽ nào không xử lý được? Cậu ngồi đi, xem thủ đoạn của anhcậu đây”, nói rồi quay sang hai người đồng sự nháy mắt.
Ba người nửa say nửa tỉnh đi ra ngoài, không lâu sau vọng lại tiếng đạp cửaxông vào, ngay lập tức tiếng Hắc Tử vang lên: “Không được động đậy, nghiêm chỉnhhết cho tôi, quỳ xuống!”.
Những tiếng ồn ào phòng bên cạnh lắng xuống trong nháy mắt, ngay sau đó nghethấy giọng điệu đầy chất người thi hành công vụ của Hắc Tử vang lên: “Xem loạnthế này, ai là Từ Lão Tam, ai là Chung Khôi? Mau đứng ra đây… Tập trung lại đểẩu đả phải không! Ảnh hưởng tới việc làm ăn của người khác, làm loạn trật tự trịan xã hội!”. Trong lúc Hắc Tử nói có người lẩm nhẩm kêu oan, ngay sau đó cótiếng hét lên đau đớn rồi mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
“Bắt tên cầm đầu trước.” Hắc Tử dặn dò, sau đó là tiếng bước chân dồn dập,tiếng xô bàn xô ghế, tiếng cười gian tà khe khẽ, không lâu sau, đồng sự của HắcTử đẩy hai người nữa ra ngoài, một người hỏi: “Đội trưởng u, giải đi đâu?”.
“Chỗ này thuộc khu nào, hai cậu xem rồi tự sắp xếp đi.”
Khu vực đường sắt này và khu vực thành phố mới vốn đang có bất hòa, tên TừLão Tam và Chung Khôi chắc chắn chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Hai người đồng sựhiểu ý, phì cười rồi giải chúng đi.
Tàn tiệc, Khánh Đệ được Hắc Tử đưa về tận nhà, trước khi xuống xe, Hắc Tửnói: “Em gái, em yên tâm, có anh đây, sẽ không để anh Khương của em xảy rachuyện gì đâu”.
Sự khẳng khái của Hắc Tử, Khánh Đệ đã từng được chứng kiến, mỉm cười quaysang nhìn Khương Thượng Nghiêu, anh an ủi cô nói: “Thật sự không sao đâu, mấyngày tới anh sẽ đến chỗ chú Đức, có chuyện cần bàn. Trước khi quay lại Dã Namanh sẽ gọi điện cho em”.
Khánh Đệ định đi nhưng lại quay người lại: “Phải cẩn thận. Em có thể đi tìmcậu, ở đó toàn là người thân thích, chắc sẽ có người để nói chuyện”.
Khương Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt thành khẩn của cô, trước mắttựa như hiện lên hình ảnh khuôn mặt Nhạn Lam, cũng ánh mắt trong sáng như thế,cũng nụ cười dịu dàng như thế. Anh đột nhiên lại cảm nhận được thứ tâm trạngthâm trầm đã dần quen thuộc ấy một lần nữa trỗi dậy, khiến trái tim anh khôngthể không để tâm. Anh hắng giọng, ngoài gật đầu ra không biết phải nói cảm ơnnhư thế nào.
Không đợi Khánh Đệ đi xa, Hắc Tử liền vỗ đùi tán dương: “Một cô gái tốt! Ônganh, thằng em này thật ngưỡng mộ anh đấy!”.
Khương Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm vào bóng Khánh Đệ khuất sau cửa kho vậttư, rồi mới nói: “Gì với gì thế này? Cậu nghĩ nhiều rồi”.
“Thật sự không liên quan?” Hắc Tử vẫn không chịu buông tha, hỏi rất nghiêmtúc: “Không liên quan thì thằng em sẽ bạo gan theo đuổi nhé. Con nhà ngoan ngoãnnề nếp đã khó tìm, dáng người cao ráo như thế lại càng hiếm gặp. Bọn mình rấtđẹp đôi, nếu sinh một cậu con trai mập mạp, có lẽ phải cao hơn một mét chín. Ốitrời ơi, mẹ mình chắc vui chết mất!”.
Nghe Hắc Tử hiếm hoi lắm mới nói ra được những từ văn vẻ nho nhã như vậy,Khương Thượng Nghiêu vốn định cười nhạo mấy câu, nhưng thấy anh ta càng nói càngchẳng ra làm sao, bất sa sầm sắc mặt: “Một hai chén rượu mà đã khiến đầu óc cậumơ rồi à? Muốn mơ mộng cũng còn phải xem người ta có thèm ngó tới cậu khôngđã”.
Hắc Tử cũng chẳng tức giận: “Mình chẳng tin cô ấy đã thích cậu, lại có thểkhông thích mình? Mình có kém gì cậu đâu”, nói rồi quay sang nhìn vào gươngchiếu hậu ngắm nghía: “Xem đi, mình có điểm nào không đẹp trai bằng cậu”.
Khương Thượng Nghiêu không nhịn được cười: “Được, cậu theo đuổi ngay đi, theođuổi được mình sẽ tặng bao lì xì cho cậu”.
Hắc Tứ bỗng trở nên nghi ngờ: “Nói thật không, thật sự là không saochứ?”.
Trong xe bỗng trở nên im lặng tạ thường, Khương Thượng Nghiêu kéo nửa cánhcửa kính xuống, không khí mát mẻ bên ngoài ùa vào, đầu óc sau bữa rượu cũng đãtỉnh táo hơn nhiều. “Giờ không nghĩ tới chuyện đó. Sau này hãy nói. Hiện tạimình chỉ lo kiếm tiền thôi.”
Hắc Tử bỗng nhớ lại những lời Khương Thượng Nghiêu nói trên bàn rượu: “Mìnhsuy nghĩ rồi, thật sự cách làm đó khá đấy. Chỉ có điều vấn đề lợi ích phải xử lýcho tốt, bên đó do ai quản, kiếm được tiền thì phân chia thế nào. Hay là về hỏichú mình xem, ông ấy có kinh nghiệm. Ha ha, có tiền rồi anh sẽ mua ngay mộtchiếc xe của Đức, bà nó chứ, xe của Nhật không bằng xe của châu u. Chạy khỏe, mãlực mạnh, chạy rất bốc”.
Đối với mộng tưởng đầy hào hứng của Hắc Tử, Khương Thượng Nghiêu lơ đi nhưkhông nghe thấy gì. Trong lòng anh đang tính toán bước tiếp theo nên bắt đầu từđâu, và cả thái độ của chú Đức nữa.
Ngành vận tải là ngành không thu hút nhất. Vốn đầu tư ít, mà lại kìm kẹp tấtcả những ngành có liên quan khác, lặng lẽ phát tài, người không biết quỷ khônghay. Chú Đức biết rõ mấy năm nay ngành than làm ăn rất khá, nhưng chưa từng thấychú có ý định chen chân vào, mà chỉ ra sức nắm vững ngành vận tải ở Vấn Sơn. Cóthể nói chú Đức thận trọng, mà cũng có thể nói chú Đức hiểu được lợi hại ởđâu.
Đối với kế hoạch của anh, chú Đức sẽ có thái độ như thế nào?
Lý do mà Khương Thượng Nghiêu kéo Hắc Tử vào, không gì ngoài muốn tăng thêmlực lượng, nói một câu thật lòng, anh không lạc quan lắm đối với phản ứng củachú Đức. Anh cho rằng trọng tâm mà chú Đức muốn nắm giữ vẫn là ngành vận tải,nhưng sẽ có ý kiêng dè trước con đường khác của anh.
Thật không ngờ chú Đức sau khi nghe hai người bọn họ giãi bày xong, nhắm mắtlại suy nghĩ hồi lâu, sau đó mở trừng mắt ra, ánh sáng trong mắt như rực lên.”Thời gian đầu phải bỏ bao nhiêu vốn ra đã tính chưa?”
Khương Thượng Nghiêu hiểu chú Đức muốn kiểm tra anh, anh ngồi thẳng người dậytrả lời: “Chú Đức, bọn cháu định thời gian đầu sẽ làm nhỏ thôi, bởi vì nếu ápdụng hợp đồng hợp tác thì chi phí ký kết ban đầu cũng sẽ cắt giảm được không ít,sản lượng than mỗi năm mười lăm vạn tấn thì chỉ cần ba trăm đến năm trăm vạn làmvốn là đủ. Chủ yếu là tiền mua thiết bị và chạy giấy phép thôi”.
“Giấy phép không cần phải lo, chỉ cần hai đứa chuyên tâm vào làm ăn, thì cáimặt già này của chú Đức vẫn còn chút tác dụng.” Chú Đức trầm ngâm hồi lâu rồimỉm cười nói: “Thời gian trước phải làm nhiều bài học lắm đúng không? Tiểu tử,chẳng trách trốn về tận nơi heo hút ấy. Cổ phần định tính thế nào?”.
“Cái này phải bàn bạc chi tiết, nhưng quyền quyết định nhất định phải là củachúng cháu. Đây là điều cơ bản…”
Chú Đức lại hỏi tiếp về những vấn đề chi tiết hơn, liếc nhìn Hắc Tử đang ngồingủ gà ngủ gật bất giác nổi giận, thò chân đá cho Hắc Tử một cái.
“Thằng ranh này, đầu toàn phân bò à?”
Hắc Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Bàn xong rồi? Bàn xong rồi thì đi ngủthôi, ngày mai cháu còn phải trực nữa”.
Khương Thượng Nghiêu và Quang Diệu cùng khẽ phì cười, chú Đức bất lực khoáttay: “Đi đi, đi đi, Thạch Đầu, cậu ở lại đây vài hôm, trước khi đi chú sẽ cótin”.
Khương Thượng Nghiêu dạ một tiếng, liền nghe chú Đức nói tiếp: “Những chuyệnkhác cậu cũng nên để ý một chút, không thấy Quang Diệu ngày nào cũng vắt chânlên cổ à?”.
Bắt đầu mặc cả ra điều kiện rồi đây. Khương Thượng Nghiêu tâm sáng như gương,cố ý quay tại nhìn Quang Diệu, cười chân thành, nói: “Anh Quang Diệu, thời giannày phiền anh vậy, khoảng nửa năm nữa chuyện ở mỏ em bố trí xong sẽ cử người tớiquản lý, lúc ấy có lẽ sẽ giúp được anh ít nhiều, cần gì anh cứ nói”.
Quang Diệu liên tục nói không dám. Chú Đức lim dim mắt, nhìn ba anh em họkhông kìm được mỉm cười hài lòng.
Khương Thượng Nghiêu và Hắc Tử ra khỏi thư phòng, Quang Diệu gọi vội ngườimang nước nóng lên, chú Đức hứng thú quá mức, tự mình rót nước nóng vào bìnhtrà. Chú chầm chậm lau những giọt nước đọng ngoài bình trà đi, đột nhiên thởdài: “Thạch Đầu, viên đá này đã mềm đi nhiều rồi, không thể gọi là Thạch Đầunữa”.
Quang Diệu mỉm cười, đáp: “Chú Đức, đây là việc tốt người ta trưởng thành rồithì phải có trải nghiệm chứ”.
“Tiểu tử thối, có tâm có trí là một việc tốt, nhưng để đối phó với một ônggià như ta thì ích gì? Mới ra đã nói tới chuyện làm ăn, chối đây đẩy hết lý donày tới lý do khác, rồi lại chạy về vùng sơn cùng thủy tận ấy, ta cứ nghĩ nó thếlà an phận rồi. Nào ngờ giấu đầu giấu đuôi, thì ra nghĩ cách để tới gặp ta rađiều kiện. Đưa ra điều kiện cũng tốt, lại còn kéo cả Hắc Tử vào.”
Cho dù rất hiếm khi thấy bộ dạng bực tức như lúc này của chú Đức, Quang Diệuvẫn cảm nhận được sự vui mừng trong niềm hối tiếc của chú. Nhưng anh ta chỉcười, không nói gì, tiếp tục rót trà cho chú Đức.
“Thằng bé này học hành chẳng đến nơi đến chốn, nhưng rất biết cách dùng đầuóc.” Chú Đức nhấp một ngụm trà, rồi tiếp tục nói: “Trên tỉnh chuẩn bị thắt chặtmọi chính sách rồi, tổng công ty năng lượng của tỉnh năm sau sẽ tiến hành tái cơcấu, muốn thống nhất việc hợp tác khai thác tài nguyên của toàn tỉnh. Một khitích hợp lại không biết sẽ liên quan tới tinh lực và túi tiền của bao nhiêungười, biết vượt khó mà lên, tân bí thư cũng thật có tài đấy! Tên tiểu tử thốiđấy, không biết suy nghĩ thế nào mà lại rất phù hợp với chính sách của cấp trên,chỉ có điều một người vì lợi ích cá nhân, một người vì lợi ích công màthôi!”.
Nói tới chuyện chính, Quang Diệu nghiêm túc hẳn, suy nghĩ đắn đo hồi lâu mớinói: “Chú Đức, chuyện này thật ra cũng có. Tên Vu béo vào tù rồi, mạng lưới màchúng ta tốn công tốn sức dệt cũng tan. Lần này Nhiếp Nhị đắc ý, chắc chắn sẽchuyển mục tiêu sang chúng ta. Cháu thấy năm nay việc làm ăn sẽ không thuận lợilắm. Đường sắt còn có thể giữ được, nhưng trên đường bộ thì khó nói”.
“Ta cũng nghĩ như thế. Nếu hắn dám đánh trực diện thì ta sẽ đánh đằng sauhắn. Đợi dự án làm than của Thạch Đầu vững lên, nếu hắn lên mặt thì ta sẽ nuốthắn.” Ánh mắt chú Đức thoáng lóe lên những tia nhìn sắc lẹm.
“Chú Đức, vậy… phía tên Vu béo, mấy vụ án giết người cướp của trước kia củahắn, có cần phải truy tận gốc không? Mấy kẻ thuộc hạ ra tay giúp vẫn đang trốnđể chờ, lúc nào cũng có thể ra làm chứng.”
“Phía Tang Cẩu có tin tức gì không?”
“Không. Như đá chìm dưới biển, mấy năm nay không thấy một chút tin tứcnào.”
“Nghèo nhà giàu chợ. Món tiền hắn mang theo khi bỏ trốn đó dùng trong mấy nămnay, có lẽ còn lại cũng không nhiều. Để ý tới động tĩnh ở quê hắn, mầm họa nàykhông thể giữ lại.”
Chú Đức nói xong ngửa đầu ra phía sau dựa vào thành ghế sô pha, nhắm mắt suynghĩ. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Quang Diệu ngắm kỹ khuôn mặt chú, mới thấy chúĐức dạo gần đây già đi rất nhiều, trên trán xuất hiện khá nhiều nếp nhăn và dấuvết của sự mệt mỏi.
Rất lâu sau, chú Đức thở dài, nói: “Lão Vu lần này chắc sẽ phải khổ sở đây,khi ra tù rồi chắc cũng chẳng còn thành hình người nữa. Trong đám người chúngta, Nhiếp Đại là kẻ ác nhất, Nhiếp Nhị độc nhất, lão Vu thì giảo hoạt nhất, talà thực tế nhất. Kẻ đầu tiên kiếm được tiền, phát tài cũng là lão Vu, không ngờgần về già thì hắn lại là kẻ xui xẻo nhất… Thôi, ta cũng già rồi, không muốnnhúng tay vào quá nhiều việc”.
“Vâng.” Quang Diệu đáp một tiếng, lòng thầm nghĩ người xưa nói quả không sai,người ta hễ về già là trái tim sẽ mềm yếu.
Mồng Tám Tết, Khương Thượng Nghiêu gọi điện hỏi Khánh Đệ có muốn cùng về DãNam hay không. Khánh Đệ ở nhà cũng đủ lâu, không quan tâm tới ánh mắt oán tráchcủa em gái, thu dọn hành lý nói đi là đi ngay.
Ái Đệ vác một túi toàn đồ ăn do mẹ chuẩn bị cho chị, lóc cóc đi xuống tầng:”Em vừa cãi nhau với Hướng Lôi, chị lại đi, cái Tết này thật chẳng vui vẻgì”.
“Em ít đòi người ta hôm nay mua cái này ngày mai mua cái khác đi, đảm bảo sẽkhông cãi nhau nữa. Ái Đệ, em cũng nên học cách thương xót người khác đi chứ,Hướng Lôi tiết kiệm tiền cũng là vì em.”
Xuống dưới tầng, Hắc Tử và Khương Thượng Nghiêu sớm đã đợi sẵn. Nhìn thấychậu hoa trên tay Khánh Đệ, Khương Thượng Nghiêu khẽ sững lại. Nhớ tới lai lịchcủa chậu hoa đỗ quyên này, Khánh Đệ đỏ bừng mặt, vờ như chẳng bận tâm nói: “Emgái em chăm sóc thế nào mà sắp chết mất rồi, anh Hắc Tử có thể đưa em về Dã Namthật may quá, em còn đang lo bao nhiêu đồ thế này không biết phải làm sao”.
Chậu hoa Ngũ Bảo Châu của bà ngoại! Khương Thượng Nghiêu hoảng hốt, ngay lậptức ý nghĩa của loài hoa này bỗng hiện lên trong đầu. Kiềm chế. Anh trang trọnggật đầu, cầm lấy chậu hoa đi về phía sau xe cảnh sát.