Tình Yêu Ngang Trái

Chương 35



Nó từng bước từng bước tiến về phía cô, còn mặt cô thì càng ngày càng đỏ dần, tay chân như ngừng chuyển động, con tim đập thật nhanh theo từng bước chân của nó.

-Cô: Mau…mau…trả lại cho cô

-Nó: Trong này có gì mà cô hốt hoảng vậy?

Dù thừa biết bên trong có gì nhưng nó vẫn cố ý áp sát vào khuôn mặt đỏ bừng của cô mà trêu chọc.

-Cô: C…cô…là…m…làm…gì…có gì chứ

-Nó: Vậy sao? – Nó đưa đôi mắt gian xảo nhìn cô

-Cô: Đúng…đúng rồiii…mau…trả…

Chưa để cô kịp đòi lại chiếc túi thì nó đã nhanh chóng mở chiếc túi ra, đập vào mắt nó là tấm hình của nó, thực ra trong chiếc túi không có tấm hình ấy nhưng nó thấy ở trong phòng tắm cô có treo một tấm ảnh nhỏ của nó nên nó bỏ vào nhằm mục đích trêu chọc cô.

-Nó: Thì ra cô biếи ŧɦái như vậy

Cô nhanh chóng chồm tới nhằm giựt lấy cái giỏ nhưng nó đã nhanh tay hơn mà ôm lấy cô, đặt cô nằm úp sấp trên chân mình.

-Cô: Cô…cô…không có

-Nó: Vậy sao? Trẻ ngoan không được nói dối đâu

-Cô: Cô nói thật mà – cô đưa đôi mắt rưng rưng đáng yêu ngước lên nhìn nó mong làm siêu lòng người đối diện nhưng cô đã lầm, nhìn hình ảnh cô bây giờ hệt như một chú hồ ly đầy mê hoặc làm cho nó càng muốn nuốt cô vào bụng sâu hơn.

-Nó: Vậy cô nói xem mấy thứ này là gì?

Nói rồi nó tiếp tục lấy ra những vật dụng đầy thú vị trong chiếc túi màu đen huyền bí.

-Nó: Ôi mềm mại ghê chưa này

Nhìn vật trên tay nó làm cho mặt cô đỏ như trái gấc.

“Không ngờ Vân Sang lại dám tặng mình mấy thứ này. Vân Sang mày hại tao rồi. T.T”

-Cô: Đó…đó không phải như em nghĩ đâu.

-Nó: Ồ vậy sao? Cô có muốn thử nó không?

Nó đưa bàn tay còn lại vào vạt váy thăm dò bờ mông mềm mại mà còn tròn trịa đang vểnh lên của cô mà bóp, ngón tay như có như không chạm vào cúc huyệt làm cho cô không khỏi ngượng ngùng mà vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay ma quái kia.

-Cô: Ưmmm…Hy đừng mà…

-Nó: Cái đuôi cáo dễ thương như vậy sẽ rất hợp với cô.

-Cô: Dâʍ đãиɠ

-Nó: Ô….em mới tìm được cái gì nữa nè. – Nó đưa ra một cặp trứng rung và một cái ƈôи ŧɦịŧ giả làm cho cô muốn té xĩu.

-Cô: Không…không…phải của cô đâu – nhìn khuôn mặt gian manh của nó cộng với cái tay phía bên dưới đang hoành hành làm cho cô càng lúc càng khó chịu hơn.

-Nó: Sao mặt cô lại đỏ vậy nè?

-Cô: Ư…xấu xa….

Bàn tay hư hỏng của nó không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ khu vực thần bí của cô bên ngoài lớp vải.

-Cô: Đừngggg…đừng…mà Hy

-Nó: Em biết cô muốn lắm rồi, nếu không tại sao cô lại chuẩn bị những thứ này chứ. Hôm nay em sẽ làm cô không bước chân nổi xuống giường.

Nó cười gian xảo đè cô xuống giường mà lột hết những thứ không cần thiết ra khỏi người cô. Biết mình không thể cản được con sói kia nên cô cũng ngoan ngoãn mà phối hợp theo. Thân hình hoàn hảo như vệ nữ hiện ra, những đường cong quyến rũ làm nó mê đắm. Đây là lần đầu tiên nó nhìn được trọn vẹn thân thể của cô, làn da trắng trẻo như ngọc, mơn mởn bóng loáng giống như da trẻ con, đôi gò bồng đào phập phồng theo nhịp thở, bờ mông căng tròn cộng với đôi chân dài cực kì thon gọn chắc là do cô chăm chỉ luyện tập.

Hai chú thỏ của cô lúc này trơn bóng, óng ánh mồ hôi, mịn màng như làn da em bé, bên trên còn gắng thêm hai hạt đậu đỏ tựa như đang rung rẫy dưới ánh mắt đói khát của nó, làm cho nó không kiềm được mà cuối xuống ngậm lấy.

-Cô: Ưmmm…Hy…..

Sau khi chơi đùa với hai chú thỏ ngọc chán chê thì nó lại lướt xuống cái eo bằng phẳng của cô, đi qua vùng eo lại đến với nơi tam giác huyền bí. Nó nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra để nhìn nơi đó một cách rõ hơn.

-Cô: Ưmmm…đừng…nhìn…mà…aaa

Nơi ấy của cô, rừng rậm đặc biệt thưa thớt, hai cánh hoa đầy đặn không chút dư thừa đóng mở như đang mời gọi nó hãy tới thưởng thức. Nó đưa tay vào vạch ra thì dòng suối của cô cũng nhanh chóng trào ra theo, nhịp thở của cô ngày càng trầm trọng.

-Cô: Hức…đừng…đừng…sờ….

-Nó: Ngoan nào, em chỉ nhìn chút thôi mà, như lúc nãy cô nhìn của em vậy đó.
Nhìn thấy dâm thuỷ của cô đã ra đầy đủ, nó chồm lền rồi hôn lên đôi môi căng mọng đang rêи ɾỉ kia, bàn tay hư hỏng không ngừng nghỉ dày vò đôi thỏ ngọc của cô làm cho cô càng muốn nhiều hơn.

-Cô: Ư…ưmmmm

-Nó: Muốn?

Nó ngước mắt lên nhìn cô đầy vẻ gian manh, đôi tay thì không ngừng vờn quanh nơi ẩm ướt của cô

-Cô: Ư…ư…Hy…cho…cho…cô…

-Nó: Hửm?

Ngón tay nó như vô tình mà lướt qua hạt trân châu phía trên làm cho cô không nhịn được phải cầu xin

-Cô: Ưmmmm…Hy…cho…cô…cô…em emmmmm…xinnn….

Vừa nghe thấy câu rêи ɾỉ ưng ý nó đã nhanh chóng tiến quân thần tốc vào hoa huyệt chật hẹp kia, các ngón tay của nó vừa tiến vào đã cảm nhận được sự ấm áp và bó chặt của nơi đó.

-Nó: Ngoan…thả lỏng nào

Nó nhanh chóng hôn lên từng tấc da thịt của cô để làm giảm sự chú ý, bàn tay thì không ngừng tiến sâu hơn và cuối cùng là phá vỡ tấm màng mỏng manh kia.
-Cô: Ứ…..ư…đa….u…

Chờ cô đã bắt đầu quen dần thì ngón tay của nó cũng bắt đầu tăng cường độ, đưa cô lên đỉnh hết lần này tới lần khác. Dâm thuỷ màu trắng đục hoà với những tia máu được tuôn ra hết lần này đến lần khác.

-Cô: Cho…hộc….hộc…cho cô nghỉ một xíu đi

Cô sau cơn lên đỉnh lần thứ không biết bao nhiêu thì lên tiếng xin tha nhưng nó nào để cho cô như ý nguyện được.

-Nó: Vậy cô nằm nghỉ đi, em đi lấy chút đồ

Nó nhanh chóng bước tới cái túi màu đen nơi góc phòng, chọn ra một chiếc ƈôи ŧɦịŧ đeo bên hông, ba cái trứng rung, và xuống tủ lạnh lấy thêm một chùm nho.

Lúc nó quay lại thì cô đã bắt đầu say giấc nồng.

-Cô: Ưmm…để cô ngủ

Cô vẫn cứ ngủ nhưng nó đã bắt đầu làm việc, nó lấy băng dính đính hai quả trứng rung vào hai đầu nhũ hoa, quả còn lại được đính ngay hạt trân châu bé bé xinh xinh đang nghỉ thở kia, do dư âm của cuộc hoan ái trước nên giờ cô vẫn còn ẩm ướt, nó nhanh chóng đưa vật nó đang đeo ngay hông vào mà nhấp thử.
Cô đang ngủ thì thấy vật thể lại xâm nhập vào cơ thể mình, mở mặt ra thì đập vào mắt cô là khuôn mặt yêu nghiệt kia đang cười nham nhở

-Cô: Ư….đồ xấu xa…ư…để cho người ta ngủ

-Nó: Thì cô cứ ngủ đi, em chơi đùa với “cô bé” của em

Càng nói nó càng nâng cai cường độ hơn

-Cô: Ư…ư…ohhhh…more…more…

-Nó: Quaooo…nữ doanh nhân có khác, rêи ɾỉ cũng đặt biệt quá ta

-Cô: Aaaa….đồ đáng ghét…

Đang lúc cô lên đỉnh thì nó với lấy điện thoại bật cùng lúc ba cái máy rung max tần số làm cho cô sướng lên tận trời xanh.

Sau cơn lên đỉnh đầy ngoạn mục kia thì nó ôm cô vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ cho hai người, lúc trong phòng tắm nó rất ngoan nên cô cũng không nghĩ nhiều mà mặc cho nó muốn làm gì thì làm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tình Yêu Ngang Trái

Chương 35: Nếu anh làm chuyện có lỗi với em thì liệu có được tha thứ?



Sắc mặt mỗi lúc một tái nhợt của cô khiến lòng hắn nao nao, hai mắt cô lim dim nhìn hắn với dáng vẻ khẩn thiết, cả người cô không ngừng run lên bần bật, hàm răng trên cắn chặt bờ môi dưới chỉ vì không muốn phát lên những tiếng rên ghê tởm. Hẳn là cô cũng không nghĩ độc dược trong người mình lại mạnh tới thế, cổ họng cô cũng nóng hừng hực như lửa đốt, lời nói thốt ra lại vụn vỡ giống như tro tàn.

– Á… Vũ… cầu xin anh, mau đến đây đi. Nếu bây giờ mà anh đi, em không biết mình sẽ làm gì nữa, ưm, Vũ, em thà để anh chiếm đoạt mình, còn hơn là người khác.

Cơ thể cô mềm mại tựa như thân rắn uốn lượn trên nhành cây cổ thụ, tiếp xúc thân thể, một luồng hơi lành lạnh tựa như một nguồn suối chảy vào lòng cô, khiến cơn nóng hừng hực trong người cô dần nguôi ngoai, nhưng lại tăng thêm cơn thú tính ham muốn chiếm hữu. Cô vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, điên cuồng cưỡng hôn hắn, mặc kệ sự chống chế của hắn, liên tục khiêu khích giới hạn kìm nén trong hắn.

– Tịnh! Đừng, em còn làm thế, anh sẽ thật sự không thể làm chủ mình nữa đây! Tịnh! Em hãy nhớ mình đã chia tay rồi.

Lăng Tịnh dường như không đủ khả năng để kiểm soát hành vi của chính mình, tay cô liên tục sờ soạng những nơi yếu điểm trên người Mặc Vũ, cuồng nhiệt cắn mút làn môi anh đào mềm mại của hắn, thỉnh thoảng lại tặc lưỡi vào trong miệng hắn chơi trốn tìm với con rắn không đầu bên trong đó.

– Muốn chia tay cũng phải xong đêm nay trước đã.

Hắn vừa chếnh choáng đỡ lấy người cô vì sợ té ngã xuống sàn, vừa cố lay tỉnh thần thức của bản thân để thoát khỏi cám dỗ trước mặt.

– Em tỉnh lại nhất định sẽ phải hối hận.

Giờ phút này Lăng Tịnh dường như biến thành con ma tình dục, chỉ đăm đăm muốn cấu xé thân thể Mặc Vũ, hoà tan sinh mệnh của hắn. Thuốc trong cơ thể cô chẳng khác gì chất độc chết người, đánh tan đi thần thức điềm tĩnh thường ngày của cô, chỉ còn lại một chút mơ màng trong mộng mị. Chỉ cần đó là Mặc Vũ, không phải là ai khác, thì cô sẽ dùng hắn để khống chế cơn thú tính trong người mình, bởi vì tất cả mọi chuyện đều do hắn mà ra. Cho dù không phải vì hắn thì cô cũng can tâm tình nguyện làm mồi cho hắn thoả mãn cơn thèm thuồng.

Phụ nữ khác với đàn ông!

Đàn ông có thể lên giường với bất kể người phụ nữ nào, kể cả là không yêu, là vì sinh lý của họ mạnh, càng sung sức lại càng khó khống chế. Tuy nhiên, đó chỉ là sự thoả mãn nhất thời, chỉ khi hoà quyện giữa tình yêu và tình dục mới là khoái cảm nơi cực lạc.

Phụ nữ sẽ không lên giường với người họ không yêu, như thế chẳng khác gì đang hạ thấp lòng tự trọng của bản thân, nhưng đối với người đàn ông mà họ yêu, thì họ lại không chút nuối tiếc mà hiến dâng tất cả.

Yêu, là sự giao hoà giữa linh hồn và thể xác, không phải sao?

– Không hối hận.

Nhìn cô khổ sở như thế, hắn cũng không đành lòng rời đi, lại thêm một con sư tử đói khát lâu ngày giống như hắn, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội chiếm đoạt con mồi ngon này cơ chứ!

Thân thể hắn liền buông lỏng, không chút phòng bị, mặc cô kéo ngã xuống giường, bắt đầu đáp lại sự cuồng nhiệt của cô.

Bóng tối mỗi lúc một choàng ngập, lên ngôi cai trị thế giới.

Trong căn phòng đen mịt, hắn hung mãnh tựa như dã thú to lớn, đang từng bước xâu xé con mồi, mà đương nhiên cô cũng thoải mái tận hưởng bầu không khí ấy.

– Ưm…

Lăng Tịnh liên tục phát lên thành tiếng, nhìn cứ tưởng người đàn ông hung bạo quá mức, nhưng cũng chính sự hung bạo đó mới thành công khuất phục luồng độc dược trong cơ thể cô, khiến nhiệt độ tỏa ra từ người cô mỗi lúc một hạ xuống ở mức thấp.

Nụ hôn của hắn dần đi khắp cơ thể cô, lúc mơn trớn nhẹ nhàng, khi hung hắng cắn mút. Điều đó khiến phần thân dưới của cô ướt át, mà cả người cô cũng cong cong lên như con tôm.

Bất thình lình hắn thô bạo banh hai chân cô ra, chạm tay tới nơi tư mật yếu điểm, khiến cô giật mình quắp người lại.

Hắn hổn hển sà người xuống, thầm thì bên máng tai cô:

– Muốn vào không?

Cô không nói gì, thỉnh thoảng lại rên lên mấy tiếng ư ử, thần trí hoàn toàn chìm sâu vào cơn thoả mãn dục vọng.

Thấy vậy, hắn liền rút chiến mã ra khỏi lớp màng bọc mỏng manh, lộ ra một vật cứng cáp cong cong, một đường thẳng đâm vào nơi “hang sâu huyền bí” của cô. Cái đâm vừa sâu vừa mạnh khiến phần dưới của cô vừa tê tê sung sướng, lại vừa ran rát đau đớn. Tóm lại, cô không nhớ rõ cảm giác lúc ấy, chỉ biết rằng hắn rất đàn ông, không những là đàn ông mà còn là một người đàn ông chân chính. Lực vận động của hắn rất đều đặn, mà tốc độ tuyệt đối không phải hạng hèn hạ tầm thường, đương nhiên mật độ cũng thuộc vào dạng cực phẩm.

Thuốc trong người cô vốn dĩ đã là cực độc, mà độ men trên người hắn lại càng độc hơn.

Suốt cả đêm hôm đó, cứ mỗi khi thuốc trong người cô bùng phát, liền nhào tới gạ gẫm hắn, mà đương nhiên hắn cũng nhiệt tình giúp cô giải độc, cứ như thế mà họ cuộn chặt lấy nhau, không biết mệt mỏi, bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào gian phòng, Lăng Tịnh từ từ mở mắt, cả người cô mềm nhũn như không xương, cảm giác đau đớn truyền tới khắp cơ thể cô.

Cô ngẩng mặt nhìn Mặc Vũ đang ngủ ngay bên cạnh, liền mê luyến nâng ngón tay cái lên chạm nhẹ vào sống mũi của hắn, hoàn toàn quên mất là hai người đã chia tay, cũng không quan tâm tới sự lạnh nhạt của hắn nữa.

Tự dưng trong lòng cô cảm thấy run sợ, cô sợ lúc hắn tỉnh dậy sẽ lại lạnh nhạt với cô, không thèm đếm xỉa đến cô, cũng không còn ấm áp dịu dàng với cô giống như trước. Cô ước gì thời gian sẽ chững lại tại khoảnh khắc này, ít ra là hắn vẫn ở bên cạnh cô, không nói gì tổn thương cô, cũng chẳng có thái độ gì khác lạ cả. Dường như chỉ có khi hắn ngủ, hắn mới là chính mình, không cựa quậy, không trốn tránh, cũng chẳng vô tình.

Cô chạm lên làn mi cong dài của hắn, lại lướt tới đôi lông mày hung hãm của hắn, miệng khẽ lẩm bẩm:

– Vũ! Em thực sự muốn biết vì sao anh lại thay đổi, chẳng phải chúng ta vẫn đang rất là hạnh phúc ư? Em vốn là người cô độc cho tới khi gặp được anh. Nhiều người hay nói anh thường mang lại rắc rối cho em, nhưng với em không phải như thế, anh chính là ánh sáng của cuộc đời em. Cho dù cả thế giới này quay lưng lại với anh, thì em vẫn muốn mình là người đứng ra bảo vệ anh, lặng thầm ở bên anh, chờ tới khi chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau, nửa đời cũng được, một đời cũng không sao, vậy hà cớ gì mà anh cứ phải chọn cách đau đớn nhất để kết thúc tình yêu của chúng ta?

Đột nhiên, một luồng hơi lạnh xoác tới trên làn da mịn màng của Lăng Tịnh, song song đó một bàn tay rắn rỏi chợt nắm chặt lấy cổ tay cô, áp sát mu bàn tay trắng mềm như da em bé lên nửa gò má rám nắng thô ráp, màu nâu của da hắn như tôn lên sự nõn nà của nước da cô.

– Tịnh! Nếu như anh làm chuyện có lỗi với em thì em có trách anh không?

Lăng Tịnh vỡ oà nhào tới, áp nửa gò má lên trên lồng ngực rộng rãi của hắn. Đối với cô, chỉ có nơi này mới thực sự bình yên.

– Em mặc kệ, em chỉ cần có anh thôi!

Mặc Vũ nghịch ngợm trên những lọng tóc mềm mại của cô, cất lên thanh âm khản đặc.

– Nếu như là chuyện không thể tha thứ thì sao?

Cô cố gắng ôm hắn chặt hơn:

– Vũ! Em không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì khác, em thật sự rất yêu anh, thời gian sống không anh đối với em chẳng khác gì địa ngục cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.