Đúng như nó lo sợ, trường đã vào thi rồi và giờ nó mới đến. Hốt hoảng chạy đi tìm phòng thi của mình, may sao nó nằm ngay phòng đầu tiên của dãy nên không phải chạy qua phòng nào khác không chắc nó ngại chết mất. Bước đến cửa lớp, mỗi học sinh đều ngó ra nhìn nó. Nó chẳng biết làm gì, xin phép cô giám thị rồi về chỗ làm bài. Cũng may nó là học trò cưng của cô nên cô mới cho vào chứ nếu chỉ có ông thầy khó tính kia thì chắc nó không được vào thi rồi .
– Trường thông báo vào thi từ 1h 15″ mà sao giờ em mới tới.-Ông thầy giám thị hỏi nó
Nó sốc. Chẳng nhẽ nó đến muộn 30″ cơ à, thế thì làm sao đủ thời gian mà làm bài đây, lại còn là môn Văn nữa. Tay nó run cầm cập, viết được vài chữ lại gạch. Cảm giác thật khó chịu. Tim đập thật mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi.
Tùng. Tùng. Tùng. Ba tiếng trống vang lên đem theo cả quả tim của nó nhảy ra khỏi lồng ngực. Thế là hết. Nó chưa kịp làm tí gì thì đã hết giờ rồi.”Thật………….là………………khổ………………mà”- Nó gục mặt xuống bàn, gằn từng chữ 1 ra khỏi miệng.
– Bắt đầu tính giờ làm bài – Tiếng thầy giám thị vang lên. Nó ngạc nhiên.
– Giờ mới vào thi à bạn- Nó quay sang hỏi người ngồi bên cạnh
– Ừ
Nó thở phào nhẹ nhõm. May quá.Thế là nó sống rồi. Cứ tưởng. Hú hồn mà.
Từ lúc vào phòng thi đến giờ vội quá nên nó không để ý, cái Lan bạn thân ở lớp của nó đâu rồi. Hay nó lại đi thi muộn giống mình. Lo quá. 2s sau nó bắt đầu cắm cúi vào làm bài.
Khoảng 30″ kể từ khi đánh trống, Long – thằng bạn của nó năm ngoái đứng lên nộp bài. Nó cùng toàn bộ thí sinh khác trong phòng quay xuống nhìn Long với ánh mắt hết sức ngạc nhiên. Nó nhìn thằng bạn 1 lát rồi quay lên cười. Nhưng…..ôi thế giới này tròn thật, tròn thật đó. Người ngồi ngay trên tôi lúc này chính là *bạn*Nhật – người mà nó căm thù nhất.
– Sao bạn lại ở đây – Nó hỏi 1 câu có hơi ngớ ngẩn
– Mình thi ở phòng này
Nó ú ớ 1 lúc rồi cũng nghĩ ra:chắc hắn ta mới chuyển sang, không liên quan gì đến mình cả.Xong nó ngẩng mặt lên lườm hắn 1 cái rồi tiếp tục làm bài. Một lúc sau, nó xin tờ giấy thứ 2. Hắn nhìn nó với ánh mắt ngẩn ngơ.
-Nhớ mặt đấy- Nó lườm
– Sao lại nhớ. Nhớ gì
Nó không trả lời, hắn lại càng không hiểu.Không lâu sau đó, hắn cũng xin tờ giấy nữa.Nó hết sức ngạc nhiên, con trai như hắn mà chăm chỉ thế sao?
Lúc đi lên hắn quệt vào bàn làm rơi cái nắp bút của nó. Không quay lại xin lỗi cũng không nhặt lên, hắn lẳng lặng đi về chỗ làm bài. Thật lỗ mãn mà. Lòng nó gợn lên những con sóng lớn,vừa tức vừa cay cú vì không thể chửi cũng không thể làm gì hắn.Nó cảm tưởng rằng chỉ cần một hành động nhỏ của hắn nữa thôi thì con sóng ấy trong nó sẽ tuôn trào 1 cách mạnh mẽ và người hứng chịu là con người xấu xa kia rồi.
Cuối cùng thì cũng làm xong, nó bắt đầu ngồi chơi.Hắn cũng vậy, cũng đã làm bài xong và quay xuống nhìn nó.
-Nhìn cái gì-Nó gắt
– Nộp bài không
– Không
-Bạn học lớp chuyên Văn à
– Không
Chấm dứt cuộc đối thoại, hắn quay lên. 10″ sau trống đánh hết giờ, nó chuẩn bị mang lên nộp bài thì hắn gọi lại:
– Biện pháp nghệ thuật gì đấy?
– Ẩn dụ
– Không có điệp từ à?
– Không
Thế rồi từ đó cho đến lúc về nó với hắn không nói với nhau lời nào nữa. Hôm sau còn 2 môn thi cuối, nó đi thật sớm để không bị muộn nữa.
– Sao hôm nay đi sớm thế? Tiếng con bạn cùng phòng hỏi đểu
– Sợ muộn lắm rồi
Nói rồi nó cười, nhìn xung quanh không thấy hắn đâu, chắc là chưa đến. Vào thi, hắn từ đâu chạy đến đứng cạnh nó. Nó không nói gì, cũng không nhìn lên, coi như là không biết. Thấy nó không có phản ứng gì,hắn búng tai nó rồi quay mặt đi chỗ khác vờ như không biết.Nó nhếch mép. Xin lỗi chứ trò này nó quen thuộc rồi, làm sao mà lừa được nó hả. Nó quay sang lườm hắn, hắn rụt người lại.
Môn đầu tiên là môn Toán. Sau 1 hồi vật lộn cuối cùng nó cũng đã làm xong hết đề. Nói là xong nhưng sai mấy chỗ bởi nó không nhớ cách làm và còn khó nữa. Thế là chiến dịch nhắc bài bắt đầu. Hôm nay Nhật ngồi bàn dưới nó. Quay lên quay xuống, nó vừa nhắc bài cho bạn bên cạnh vừa nhắc bài cho bạn bên dưới. Mệt bở hơi tai . Lúc sau Nhật bảo nó giở bài sang cho hắn xem nó cũng làm theo. Chắc hẳn chỉ đối chiếu kết quả thôi. Nó nghĩ thế và cũng không quay xuống xem hắn làm gì.
Đến khi thi anh, hắn gọi,nó quay lại:
– Cho mình mượn đồng hồ
Chưa kịp để nó phản ứng hắn tự động cầm cổ tay nó và tháo đồng hồ ra. Tự tiện thật. Hắn nghĩ mình là ai mà động vào tay tôi chứ. Nghĩ thế thôi nhưng nó cũng không hất tay hắn ra hay phản ứng gì cả.Nó cũng đâu còn sự lựa chọn khi hắn đã tháo xong rồi.Sau 60″ làm bài, hắn đi lên trả đồng hồ cho nó rồi ra về.Nó thấy hắn đi cùng Thái, nhìn có vẻ 2 bọn họ thân nhau phết. chắc là bạn thân, bảo sao nhiều cái tính cách giống nhau y đúc.
Nó đi lấy xe rồi ra về. Lúc ở cổng trường tôi thấy Thái đang đứng đó, vừa cười vừa chào thầy cô giáo. Nụ cười đó thật tỏa nắng.
– Ê nhóc
Thấy có người gọi, nó quay lại.
– Cho mình đi nhờ ra chỗ kia với. Mình đi với bạn nhưng hình như nó về trước rồi – người con trai tên Thái đáp
– Ừ
Nói rồi hắn ngồi đằng sau nó. Vì là xe đạp điện nên khoảng cách của 2 người rất gần. Nó bỗng thấy vui vui.
– Hôm nay bạn làm được bài không- Thái hỏi
– cũng bình thường thôi. Còn bạn
– Mình toạch rồi
– Bạn mà toạch thì chắc mk phải ở lại lớp mất
Rồi cả 2 cùng cười. Bất chợt Thái mượn điện thoại nó. Nó hỏi làm gì thì chỉ bảo là có việc. Biết mình có cố đến mấy cũng không có kết quả, nó rút điện thoại ra đưa Thái. Đến nơi, nó thả Thái xuống, không thấy ai, sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng nó quyết định sẽ đưa Thái về. Vì đi xe đạp điện nên chắc không tốn nhiều thời gian đâu. Nó tự nhủ lòng mình. Xem như hôm nay làm việc thiện để tích đức cho sau này.
Đến nhà Thái theo sự chỉ dẫn của hắn, nó xuống xe rồi ngước lên. Oa căn nhà rộng thật đó.
Đó là 1 ngôi nhà 3 tầng mang phong cách châu âu. Bên ngoài là chiếc cổng bằng sắt được thiết kế tỉ mỉ rất bắt mắt. Bên trong cánh cổng ấy là lối đi vào nhà, 2 bên cỏ non mọc xanh rờn trông thật đẹp.
– Này, bạn vào nhà mình không
– không.mình không muốn bị hiểu lầm đâu-nó xua tay
– Vậy bye bạn nha
Nói rồi Thái tiến lại chỗ nó, chỉnh dây nón bảo hiểm cho nó rồi vẫy tay tạm biệt. Tâm trạng nó bỗng lâng lâng, vui 1 cách khó tả. Nhưng rồi chấn chỉnh lại suy nghĩ, nó lên xe đi về.
Cách đó 1 đoạn, có 1 người con trai đứng đó, từ nãy đã chứng kiến tất cả mà lòng đau nhói. Cảm giác ấy như có bàn tay ai bóp chặt trái tim vậy. Chẳng lẽ hắn đã thích cô gái đó rồi sao, mới gặp nhau không nhiều nhưng không hiểu sao hắn thích ở bên cô bé đó, muốn nghe giọng nói của cô bé đó mỗi ngày. Có thể đối với mọi người chuyện tình yêu sét đánh thật hoang đường nhưng bây giờ hắn đã tin nó là sự thật , ít nhất là đúng với bản thân hắn. Đêm đó hắn không ngủ mà nằm suy nghĩ có nên theo đuổi cô bé đó không. Cuối cùng hắn quyết định, sẽ giành lấy trái tim của cô gái đó thuộc về mình.