– Trời lạnh thật đấy
– à, ừ- Nó đáp cụt lủn
Sau đó tất cả lại trở về y nguyên với trạng thái ban đầu. Im lặng, 1 sự im lặng tuyệt đối. Nó ghét cái cảm giác đó, giống như mình đang bị bỏ rơi vậy. Trước đây, im lặng với nó là 1 điều quá đỗi bình thường. Giống như bạn ăn cơm vậy. Ngày nào nó cũng lủi thủi 1 mình 1 góc, không đọc truyện thì cũng học bài, chán rồi lại ngủ. Cuộc sống lúc đấy với nó chẳng có 1 chút ý nghĩa gì cả, cái vẻ mặt bất cần đời của tôi được đem đi rêu rao khắp nơi. Từ các cụ già đến người trung tuổi hay thanh niên trai tráng, ai cũng bảo nó bị tự kỉ. Cũng đúng thôi, 1 người mà cả ngày không mở mồm ra nói 1 câu thì không bị tự kỉ mới lạ. Ba mẹ nó chỉ quan tâm đến em trai nó còn nó thì giống như con rối,không hơn không kém. Nhưng đến 1 ngày, nó biết đến K-POP, biết đến nhóm nhạc EXO, cuộc sống của nó đã thay đổi hẳn. Nó dần dần hòa đồng, giao tiếp với mọi người nhiều hơn rồi trở nên hoạt bát, dần dần chứng tự kỉ cũng mất đi.Đó cũng là nguyên nhân khiến cho nó yêu thích đất nước Hàn Quốc đến vậy và nuôi dưỡng ước mơ trở thành phiên dịch viên tiếng Hàn của mình.
Cuộc đời nó như vậy đấy. Đau buồn rồi hạnh phúc.
Phép màu đã đến với nó như vậy, nó đến 1 cách thật tự nhiên, thật ý nghĩa và cũng thật sâu sắc. Nó mong sao cái thứ mang tên phép màu đó sẽ đến với nó 1 lần nữa, giúp nó tìm được 1 nửa trong quãng đường đời của mình sau này.
Mải mê suy nghĩ, nó không biết xe đã dừng lại từ lúc nào, chỉ biết hiện tại có 1 ánh mắt đang nhìn mình với vẻ hết sức ngạc nhiên và tò mò.
– Đây là đâu vậy?
Nó quay đi, hỏi 1 câu hết sức ngớ ngẩn để tránh ánh mắt đó.
– Bạn không thấy sao, mắt bạn bị cận nặng à đây là sông, là sông đó.
Thái nhìn nó với vẻ hết sức ngạc nhiên.
– Không ý mình là ở đây là chỗ nào vậy?
– À, ở gần nhà mình. Mà ban nãy bạn nghĩ gì mà trầm tư vậy. Còn không biết dừng xe lúc nào nữa.Bạn có tâm sự hả?
– À, không có gì. Sắp thi rồi nên mk hơi căng thẳng thôi. Mà mình hơi tò mò nha- nó lạc giọng sang chuyện khác.
– Chuyện gì vậy?
– sao hôm nay bạn khác với mọi ngày vậy? Không trêu cũng chẳng chọc ghẹo mình.
– Bạn muốn biết không?
Nó gật đầu 1 cái rụp
– Khi nào bạn nói cho mình biết những gì ban nãy bạn nghĩ thì mình nói cho
– Xíiiiiiiiiiiii
Nó chu mỏ lên xì 1 cái rõ dài.
Vô tình hành động ấy đã đập vào mắt người đối diện khiến tim hắn đập lỡ đi 1 nhịp. Khoảnh khắc cái cô gái ấy chu mỏ, hắn cảm giác như thời gian ngưng đọng lại, không gian thật tĩnh lặng yên ả như chỉ có riêng 2 con người đó ở trên cái thế giới này.
– Này mấy giờ rồi- nó đột ngột lên tiếng phá tan đi cái bầu không khí lạ lùng đó.
– 6h 30″
– Vẫn còn sớm, với thời tiết này chắc mặt trời chưa mọc đâu nhỉ
– Ừm, sương mù dày như thế này chắc phải khoảng nửa tiếng nữa mặt trời mới mọc
– Mình ở đây ngắm mặt trời mọc nha
-nếu bạn muốn
Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh. Quay sang bên cạnh nó thấy hắn đang suy nghĩ gì đó. Con người này quả thật là khó hiểu. Dường như trước mắt nó bây giờ là 1 người hoàn toàn khác, không còn cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nữa mà thay vào đó là khuôn mặt man mác nỗi buồn sâu thẳm.Có lẽ chỉ những người như nó- từng có khoảng thời gian trầm lặng của cuộc đời mới biết được cái khuôn mặt buồn đó bởi chủ nhân của nó đã che đi 1 cách hoàn hảo.
Bất chợt hắn đứng lên bảo nó ngồi đó rồi chạy đi. Trông hắn lúc này đẹp trai lắm chứ. Mái tóc bằng để chéo nhẹ sang 1 bên, khuôn mặt nghiêng thật đẹp.Vẻ đẹp ấy được tỏa vào trong làn sương nhẹ khiến hắn đẹp không khác gì thiên thần.
Một lúc sau hắn chạy lại đưa nó cái bánh mì kẹp trứng cùng 1 lon nước ngọt. Nó chợt hiểu ra rằng từ nãy giờ hắn đi mua đồ ăn sáng cho nó. Cảm ơn hắn 1 tiếng, nó bắt đầu ăn phần của mình. Khoảng 5″ sau, mặt trời bắt đầu ló rạng, thoát mình ra khỏi làn sương sớm, bắt đầu phơi bày vẻ đẹp lung linh,kì bí.
Quả thật mặt trời mọc rất đẹp. Từng ánh nắng bắt đầu nhảy nhót khắp nơi, xua tan đi phần nào cái giá lạnh hiện hữu từ đêm hôm trước. Nó đứng lên vươn vai ra hiệu cho hắn đi về.Ngồi sau xe lòng nó cứ rối bời, hồi hộp lắm, nó muốn cái khoảnh khắc này thời gian ngừng trôi lại để nó có thể giữ lấy 1 chút ích kỉ cho bản thân mình. Nó ích kỉ lắm phải không, dường như nó đã nhận thấy được chút cảm xúc lạ đang len lỏi trong lòng mình rồi, 1 cảm xúc rất lạ.
—————————————-****************************———————————————————-
Hôm sau đến trường, gặp hắn. Nó cười .Có lẽ từ sau ngày hôm qua suy nghĩ của nó về hắn đã có 1 chút thay đổi. Hắn không đến nỗi tệ như nó nghĩ.
Tuần sau đã là lúc thi 8 tuần mà nó chưa ôn gì cả. Thời gian trôi nhanh thật đấy. Nó cứ vô tình lướt qua trên đầu mỗi người và cũng vô tình đem đến nỗi sợ hãi cho họ. Dần dần, ngày thi đã cận kề. Ngày mai nữa thôi nó sẽ bước vào kì thi đầu tiên dưới mái trường này. Hồi hộp quá. Nó phải chuẩn bị tốt mới được.
Thế rồi ngày thi cũng đến, nó chuẩn bị sách vở và đồ dùng học tập đầy đủ, sẵn sàng cho cuộc thi *cam go* này. Chiều nay nó đi thi thật sớm nhưng ra đường không thấy ai nên lại quay về. Khổ nỗi hôm trước nó quên mất không xem thời gian thi nên giờ vẫn ung dung ngồi ở nhà.
Một lúc sau nó bắt đầu xuất phát. Đến nơi sân trường im ắng lạ thường, trong mỗi phòng học, thí sinh đang làm bài. Nó lo lắng tột độ, chạy thật nhanh vào cất xe rồi phi thẳng lên phòng thi…..