Ở trên sân bóng rổ hai tên nam nhân to lớn nhìn nhau, vẻ mặt thách thức như sắp đánh nhau tới nơi.
“Thế nào hội trưởng, tới đây đi!”
Vương Minh nhìn gương mặt thách thức của kẻ trước mặt mình hắn mới lấy lại được bình tĩnh. Hắn nhìn đồng hồ rồi chỉnh lại đồng phục trên người mình, hắn dùng tay phủi phủi áo trước ngực trái hành động dửng dưng giống như không xem Nolan ra gì.
“Hội trưởng cậu không dám đánh tôi sao?” Nolan vẫn tiếp tục dùng giọng thách thức hắn.
Vương Minh nhếch môi cười. Hắn lại gần Nolan.
“Cậu không đánh nổi tôi đâu!”
Giọng hắn nhàn nhạt chậm rãi rồi trực tiếp đi ngang qua Nolan.
Hôm nay là thứ bảy học sinh sẽ được về nhà với gia đình Phương Lâm vừa tan học xong, bình thường cậu ăn trưa xong sẽ trực tiếp lên xe bus của trường để trở về. Tự nhiên bây giờ cậu lại dính phải cái hội học sinh lúc nào cũng có việc cho một thư ký như cậu làm. Phương Lâm nhìn sắp giấy tờ trong tay cậu, đó là danh sách đăng ký cho chuyến dã ngoại mùa đông của năm ba cậu phải đưa nó cho Vương Minh xem rồi mới được về.
Phương Lâm vừa đi vừa nghĩ tới hắn và những chuyện xảy ra hôm qua. Hay thật! Chỉ vừa nghĩ tới hắn thì từ trên tầng hai cậu đã nhìn thấy Vương Minh đang đi phía dưới. Trong một khoảnh khắc người nam nhân đó đột nhiên nhìn lên, hắn đút tay vào túi quần mỉm cười. Ánh nắng và chiếc áo sơ mi trắng đó dường thật đẹp…
Phương Lâm đột nhiên lùi lại khi thấy Vương Minh đang bước vào trong.
Chết tiệt anh ta đang chạy lên đây!
Phương Lâm không hiểu vì sao suy nghĩ đầu tiên của cậu lại là tìm một chỗ để tránh mặt hắn. Cậu nghĩ hắn dùng thang máy nên cậu chạy về phía cầu thang bộ, nhưng Phương Lâm quên mất là hắn không thích chen chúc vào một cái thang máy nhiều người như buổi trưa thứ bảy. Khi nhớ ra rồi thì cậu đã thấy hắn đứng chờ cậu ở phía đầu cầu thang.
Hắn bước lại gần cậu, cậu tập trung vào hắn đến nỗi ngay cả tiếng giày của hắn va chạm vào mặt sàn cậu cũng nghe thấy.
“Đã ăn gì chưa?” Hắn hỏi cậu.
“À… Ừm… Rồi!”
“Gì đây? Đưa cho tôi sao?” Vương Minh chỉ vào đống giấy tờ trên tay cậu.
Phương Lâm luống cuống tay chân khi thấy Vương Minh đang tính ôm đống giấy tờ trong tay giúp cậu.
“À… Danh sách cái gì đó… Mùa đông…đưa cho anh…”
“Là danh sách cắm trại mùa đông!” Vương Minh mỉm cười nói.
“Ờ…ừ… Là nó đó…”
Phương Lâm thấy Vương Minh không để ý vụ hồi nãy cậu tránh mặt hắn liền thở một hơi cậu tự nhận thấy bản thân mình ngu ngốc.
“Em có muốn đi không?” Vương Minh bất ngờ hỏi cậu.
Phương Lâm bị giật mình.
“Có!”
Vương Minh bất ngờ nhưng sau đó gương mặt hắn lại hiện lên vui vẻ.
“Được rồi, bảo bối em về nhà đi.”
Phương Lâm nhận ra mình vừa nói gì vội vàng xua xua tay bác bỏ.
“Không phải tôi… Ý tôi là tôi không…”
Tiếng chuông điện thoại của Vương Minh reo lên hắn mỉm cười ôn nhu với cậu.
“Phương Lâm, chuyện đó nói sau.”
“Vương Minh…”
Phương Lâm vì chuyện đó lại một lần nữa như người mất hồn lên nhầm xe bus. Mà kể cũng lạ thật, nhầm xe nào không nhầm lại cứ nhầm đúng xe của Nolan.
Hắn vừa nhìn thấy cậu nụ cười trêu ngươi người khác trên môi cũng trưng ra, nhưng điều đầu tiên cậu chú ý tới là những vết bầm tím trên mặt hắn. Lần này Phương Lâm không ngồi cách xa hắn nữa, cậu báo lộ trình cho tài xế rồi xuống hàng ghế cuối cùng ngồi kế bên hắn.
“Lại lên nhầm xe sao?” Nolan hỏi, giọng điệu như lại sắp trêu đùa cậu.
“Ờ!”
“Nhầm một lần thì là vô tình, nhầm đến lần thứ hai thì em biết gọi là gì không?”
“Tôi không quan tâm.”
“Là duyên phận!”
“…”
“Nhưng mà tôi hôm nay lại không muốn có duyên phận với em, tôi không muốn em nhìn thấy bộ dạng này của tôi.”
Phương Lâm nhìn mấy vết bầm tím trên gương mặt hắn.
“Anh bôi gì lên mặt thế?” Cậu bắt chước giọng điệu của hắn, hỏi hắn đầy chăm chọc.
“Anh trai em giúp tôi bôi lên đấy.”
Phương Lâm khó hiểu nhìn Nolan.
“Hắn trả lại mấy vết bầm của em cho tôi.”
Trên chuyến xe chỉ có hai người lại là khoảng không gian im lặng quái dị. Đợi một lúc lâu sau đó Phương Lâm lại nghe thấy giọng của tên tóc vàng hoe bên cạnh.
“Đau không?”
Phương Lâm đang xoay đầu nhìn về phía cửa sổ lúc cậu quay lại vừa lúc mắt cậu chạm vào ánh mắt của hắn. Thì ra con ngươi màu xanh lam đó cũng có ngày êm dịu như màu của đại dương.
“Chuyện gì?”
“Chuyện lúc trước ở phòng bóng rổ.”
“Anh có đau không?” Cậu không trả lời mà hỏi lại hắn.
“Đau.”
Phương Lâm bật cười ra tiếng nhỏ.
“Thì ra anh cũng biết đau hahaha.”
“Tôi nói tôi đau không có nghĩa là mặt tôi đau.” Hắn thu lại ý cười, chân thành và thản nhiên nói.
Không hiểu sao Phương Lâm lại không thể tiếp tục nhìn vào mắt của hắn được nữa, đôi mắt đó nhìn cậu càng ngày nó càng trở nên khác thường.
Lại đợu thêm một lúc sau nữa Phương Lâm lấy trong túi ra một típ thuốc.
“Cho anh!”
“Gì đây?”
“Giảm sưng, tan máu bầm.”
“Ồ! Bạn trai nhỏ của tôi đang lo cho tôi sao?”
Phương Lâm không thèm để ý mấy câu châm chọc của hắn, cậu đã quá quen với nó rồi. Nolan cầm lấy típ thuốc mà cậu đưa cho, hắn xem xét một hồi rồi lại đưa nó cho cậu.
“Không lấy sao?”
“Bôi cho tôi!” Hắn nói rồi ngước mặt về phía cậu.
“Anh đừng có quá đáng.”
“Nhanh đi!”
Cuối cùng Phương Lâm cũng phải bôi thuốc cho hắn.
Trên chuyến xe chỉ có cậu và hắn, Nolan lại một lần nữa âm thầm ngắm nhìn cậu ánh chiều tà rọi vào một bên gương mặt cậu, diễm lệ đến kinh điển, ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào vết bầm tím trên gương mặt hắn, lành lạnh và dễ chịu. Mùi hương thoảng thoảng nơi cổ tay của cậu như đưa hắn tới một vườn hoa bách hợp dưới nắng chiều. Vẻ đẹp yên bình làm say mê lòng người.
Có lẽ rất nhiều năm sau đó Nolan cũng không quên khoảnh khắc này. Khoảnh khắc mà hắn biết được trái tim đang đập mạnh nơi ngực trái không còn là của hắn nữa…
_______________
Buổi tối Phương Lâm đang ở trong phòng ngủ, sau khi bị mẹ cậu ép cho ăn một bữa no thì cuối cùng bà cũng tha cho cậu. Phương Lâm cầm cái điện thoại nhìn đi nhìn lại nãy giờ đã hơn 30 phút cuối cùng cậu cũng bấm vào liên hệ của Vương Minh.
“Anh đang làm gì đó?” Phương Lâm gõ phím nhắn tin nhưng rồi nhanh chóng xoá đi.
“Ngày mai anh có về không?”
Không được, phải đổi cái khác.
“Anh ăn cơm chưa?”
Không được!
“Ăn cơm chưa?”
Không, cái này cũng không!
“Cơm chưa?”
Phương Lâm đấu tranh tư tưởng gần 20 phút nữa xem nên gửi tin nhắn này đi không.
“Aaaaaaaa!!!!”
“Mình gửi nó đi rồi!!!!”
Phương Lâm bấm bấm vào tin nhắn xem thử có thu hồi được không thì phía dưới tin nhắn hiện lên hai chữ “đã xem”.
“Lần đầu tiên thấy em chủ động nhắn tin cho tôi.”
“Ăn rồi, còn em?”
Phương Lâm nhìn hai dòng tin nhắn được gửi đến, tim cậu như đang chơi đánh đu, cứ liên tục nhảy múa loạn xạ phía trong.
“Tôi ăn rồi.” Phương Lâm ngón tay run run gõ tin nhắn gửi đi.
“Tối nay anh vẫn ở lại trường sao?” Phương Lâm nhắn xong rồi cậu ôm điện thoại lên ngực chờ đợi hồi âm của hắn.
Ting!
Điện thoại hiện lên âm báo, cậu lặp tức mở điện thoại lên xem.
“Muốn gặp tôi?” Hắn chỉ nhắn ngắn gọn ba chữ.
Không hiểu sao Phương Lâm có thể tưởng tượng ra bộ dạng lưu manh của hắn khi nói câu này.
“Tôi không muốn!” Cậu vội vàng trả lời hắn.
“Em chuẩn bị đồ xong chưa?” Bên kia lại nhắn tới một tin.
“Ý anh là gì?” Cậu gửi tin nhắn cho hắn.
Cậu nhìn chằm chằm cái điện thoại chờ đợi phía bên kia hồi âm nhưng hình như Vương Minh còn chưa đọc được tin nhắn của cậu. Phương Lâm lăn dài trên giường chán rồi lại úp mặt xuống gối để cái điện thoại của mình bên cạnh thỉnh thoảng liếc qua, mở lên, mở xuống, úp lên úp xuống.
“Phương Lâm con ngủ chưa?” Giọng nữ mềm mại ở bên ngoài gọi cậu.
“Dạ mẹ con ngủ liền đây!” Phương Lâm nghe giọng mẫu hậu của cậu lập tức giấu điện thoại xuống gối, đắp chăn giả bộ ngủ.
Bà Phương mở cửa phòng cậu bước vào.
“Có một ngày được nghỉ sao ngủ sớm vậy?”
Phương Lâm bật dậy cười hì hì với mẹ cậu.
“Mai đi shopping với mẹ đi lâu lắm rồi mẹ con mình chưa đi chơi với nhau.”
Nghe bà Phương nói xong Phương Lâm lại như cọng bún thiu ngã xuống giường. Mẹ cậu có một niềm đam mê mãnh liệt với việt mua sắm mà đi mua sắm với con trai bà lại càng thêm hứng thú. Với số dư vô tận trong thẻ của bà cộng thêm niềm đam mê mãnh liệt với việc mua sắm không biết đã bao lần Phương Lâm bị hành cho mỏi nhừ thân xác.
“Mẹ, mẹ nói là cả tuần chỉ có một ngày nghỉ mà…”
“Kêu ca cái gì? Đi shopping với mẹ sẽ giúp con thư giãn.”
“Nhưng con…” Vừa đúng lúc điện thoại dưới gối của Phương Lâm hiện lên một tiếng “ting”.
Bà Phương đưa mắt xuống phía gối của cậu rồi nhìn cậu đầy nguy hiểm.
“Người yêu sao?” Bà thẳng thắn hỏi.
“Mẹ…!”
“Bạn trai gì chứ con…”
Phương Lâm không hiểu nỗi Logic của mấy bà mẹ, tin nhắn tới, có người yêu! Vừa đọc tin nhắn vừa cười, có người yêu! Đọc tin nhắn không chút biểu tình gì, có người yêu!
“Giấu mẹ cái gì, mẹ đọc tin tức một tuần nay rồi. Con trai của mẹ có người yêu chuyện động trời như vậy làm sao người là mẹ như ta không biết chứ?”
“Mẹ điều tra thông tin về thằng bé đó rồi. Mẹ không ngờ gu của con trai mẹ lại là trai hư đấy nhé mẹ cứ tưởng con thích kiểu như Hứa Quý Hy…”
“Khoan khoan khoan! Cái gì đây con trai. À mẹ biết rồi nha!!” Bà Phương chỉ vào vết đỏ trên cổ của cậu mà lúc trước Vương Minh để lại.
Phương Lâm hết hồn cậu lập tức lùi người về phía sau giường.
“Mẹ… Đây là muỗi cắn…”
“Ồ…”
Bà Phương vỗ vỗ vai Phương Lâm.
“Yên tâm con trai, dù cho con có yêu ai mẹ cũng sẽ chấp nhận. Đừng để ảnh hưởng đến việc học…”
“Được rồi mẹ đã nói là con không có. Con muốn đi ngủ, mẹ cũng về ngủ sớm đi.” Phương Lâm vừa nói vừa đẩy đẩy mẹ cậu ra khỏi cửa.
“Vậy mai đi shopping về mẹ.”
“Dạ!”
“Ngủ sớm đi!”
“Dạ mẹ!”
“Không có thức đêm nhắn tin với người yêu đó giới trẻ các con lúc nào cũng…”
“Mẹ!!!!”
“Được rồi mẹ về đây.”
Phương Lâm đuổi mẹ cậu ra ngoài rồi lại mở điện thoại lên đọc tin nhắn của Vương Minh. Hắn chỉ nhắn đơn giản một dòng.
“Cắm trại mùa đông, 6 giờ sáng mai.”
Phương Lâm mới chợt nhớ ra chuyện đó cậu đang tính nói với hắn là cậu sẽ không đi nhưng nghĩ tới việc ngày mai phải đi shopping với mẹ cậu và cắm trại thì cậu thà chọn vế thứ hai còn hơn.
Phương Lâm sơ sài bỏ vô vali mấy bộ đồ, rồi lại leo lên giường nằm. Cậu tắt đồng hồ báo thức, ngày mai cậu sẽ giả vờ đi trễ giờ xe khởi hành. Như vậy là vừa có thể không đi shopping với mẹ cậu vừa có thể không đi cắm trại rồi. Phương Lâm mang suy nghĩ “mình đúng là thông minh” leo lên giường ngủ ngon mà cậu có ngờ đâu mới sáng tinh mơ đích thân Vương Minh đã đến gọi cậu dậy.
Phương Lâm thở dài một hơi nhìn mẹ cậu từ bỏ ý định đi shopping mà sau đó là nhét thêm cả đống đồ vào cái vali chẩn bị sơ sài hôm qua của cậu còn Vương Minh thì vô cùng kiên nhẫn đợi cậu ăn sáng, thay đồ.
Phương Lâm thay đồ xong bước ra, cậu nhìn vào đồng hồ đã 6 giờ rưỡi cậu mỉm cười vui vẻ. Đối với một ngôi trường kỷ luật như Vương Khai chắc sẽ không vì đợi cậu mà trễ giờ xuất phát đâu nhỉ? Phương Lâm thu lại ý cười cố dùng giọng tiếc nuối nói với Vương Minh:
“Hơn 6 giờ rồi chắc xe cũng…”
“Chưa đâu, đi thôi.” Vương Minh thẳng thắn chặt đứt suy nghĩ của cậu.
Phương Lâm còn chưa kịp nói gì Vương Minh đã kéo vali của cậu ra ngoài bỏ vào cốp xe trước rồi lại vòng lên trên mở cửa xe cho cậu, vị trí ngay bên cạnh ghế lái của hắn.
Trên xe hai người không nói với nhau câu gì, Vương Minh tập trung lái xe còn Phương Lâm thì quay mặt qua nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ thỉnh thoảng cậu lại lén nhìn gương mặt chăm chú lái xe của hắn một cái.
“Em vẫn còn giận tôi chuyện hôm đó?” Hắn đột nhiên lên tiếng.
“… Chuyện gì? Tôi không… Nhớ gì hết…”
Phương Lâm biết là hắn đang nói đến chuyện gì. Chỉ là cậu cố tình quên nó đi mà thôi, Vương Minh nghe thấy vậy cũng không nói gì nữa mà tiếp tục tập trung lái xe. Cho đến khi tới nơi chỉ còn lại mỗi một chiếc xe là chưa khởi hành, không hiểu sao chỉ mới đứng ở ngoài mà cậu cũng có thể ngửi thấy không khí u ám phía bên trong.
Lúc Phương Lâm và Vương Minh bước lên xe đã thấy 2 người trên xe nhìn họ chằm chằm.
Phương Lâm vừa nhìn những thành phần trên xe thì lập tức muốn bỏ về đi shopping với mẹ cậu. Cậu cuối cùng cũng biết vì sao cậu cảm thấy chiếc xe này u ám rồi.
Tình một đêm, người yêu cũ, người yêu tin đồn tất cả đều đang ở đây.
Phương Lâm nhìn Hứa Quý Hy với Nolan trước mặt cậu chân như bị keo dính chặt với mặt sàn.
“Vì sao người yêu tôi lại đi lạc vào đây vậy nhỉ?” Nolan là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí quỷ dị đang bao trùm lên chiếc xe.
Nolan lại gần Phương Lâm.
Phương Lâm vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra cậu phóng mắt nhìn Hứa Quý Hy thờ ơ ngồi ở hàng ghế cuối sau đó lại quay sang nhìn gương mặt bình tĩnh không biểu tình của Vương Minh.
“Đủ người rồi vậy thì khởi hành đi.