Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 6: C6: Người Tên Thụy Khanh.



Tô Tuyết đứng ở bàn làm việc của Lâm Bối Na nói: “Cổ phiếu của Đoàn Cát liên tục xuống giá!”

Một tia sáng phức tạp lóe lên, Lâm Bối Na đặt ngang ngón trỏ lên đôi môi mỏng của mình, vẻ mặt lộ vài phần hài lòng.

“Tốt lắm! Cứ tiếp tục đi.”

Tô Tuyết gật đầu, e ngai nói: “Nghe nói con gái ông ta bị tai nạn, thời gian này giao hết cho con trai lớn, chúng ta dễ dàng đánh bại bọn họ.”

Lâm Bối Na ngước nhìn trợ lý, thần sắc vẫn không đổi.

“Loại người như ông ta không dễ gì lơ đãng với cơ nghiệp đâu. Sau hai hôm nữa, con gái ông ta sẽ tiếp nhận phẫu thuật, ông ta sẽ quay lại với công việc nhanh thôi.”

“Như vậy…”

Lâm Bối Na dựa lưng ra ghế xoay, tay cầm một chiếc móc khóa giống như được lấy từ một hoa tai đưa lên ngắm nhìn, từ tốn nói: “Ngựa khôn chạy đường dài, chuyện hay còn ở phía trước.”

Tô Tuyết lại có chuyện muốn hỏi, e ngại chần chừ một lúc cũng quyết định hỏi: “Tại sao chị lại muốn hạ gục Đoàn Cát, phạm trù giữa hai bên…”

Lâm Bối Na ý vị thâm sâu khó đoán, cô hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi đến kệ sách, nhẹ nhàng đưa tay lấy một bìa hồ sơ gì đó, nói: “Chuyện này, em không cần biết.”

….

Sản phẩm thuốc dùng để điều trị ung thư xương do Lâm Bối Y nghiên cứu công thức và thực nghiệm thành công rốt cuộc cũng chính thức được LynCa tuyên truyền rộng rãi để tìm nhà đầu tư trong vụ kinh doanh không lợi nhuận này.

Thông tin nhanh chóng lan truyền đến các nhà doanh nhân lớn nhỏ, trong đó có cả Lục Kiên.

Khi nhìn thấy cái tên của Lâm Bối Y và mục đích của việc kinh doanh không lợi nhuận, Lục Kiên khẽ cười, hào sảng nói với Trác Phùng: “Đầu tư vào LynCa cho tôi.”

Trác Phùng đang ngồi vắt chéo chân uống trà liền phụt ra ngoài suýt nữa trà làm ướt hết quần.

“Không phải cậu nói không có hứng thú?”

Lục Kiên nhướng mày: “Tôi chính là không có hứng thú với thuốc, nhưng có hứng thú với người”

“Người?”

“Đúng vậy!”

Sờ cằm suy tư, Trác Phùng vẫn không thể nghĩ ra người đó là ai, từ ngày làm bạn với Lục Kiên đến nay cũng đã gần mười năm, nhưng chưa từng thấy qua cậu ta vì ai thay đổi chính kiến, đặc biệt là quyết định trong kinh doanh.

“Người cậu nói có quan hệ gì?”

“Cậu đừng nhiều chuyện.”

Trác Phùng trề môi, “Tôi mà thèm nhiều chuyện? Chẳng qua tôi chỉ tò mò.”

“Tò mò không phải nhiều chuyện?” Lục Kiên hơi khó hiểu.

Trác Phùng rướn người lên, “Khái niệm của cậu thật lệch lạc, tò mò là tìm tòi điều chưa biết để biết, rồi quá trình sau khi biết mới là nhiều chuyện.”

“….” Lục Kiên câm nín lời. Cái khái niệm của cậu thú vị nhỉ?

…..

Lục Kiên đi đến trước phòng phẫu thuật, nhìn thấy nét mặt lo lắng của người nhà họ Đoàn, cậu vỗ vai Đoàn Thiên, hỏi: “Bao lâu rồi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.