*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương anh?
Dương Khả suýt chút nữa bật cười, cười lớn, cười ngất.. cũng may khả năng kiềm chế của cô rất tốt. Cô chỉ mỉm cười, đôi mắt cong cong híp lại che giấu mọi cảm xúc của bản thân.
Lê Tuấn, anh cũng có tư cách hỏi tôi một câu này?
Thương anh ư? Tình thương, tình yêu ấy của tôi anh có trân trọng hay không mà anh dám đòi hỏi? Hay ngay khi tôi đem nó cho anh anh đã ném đi cho chó gặm rồi?
“Anh hỏi gì lạ vậy?” Dương Khả nhỏ giọng dịu dàng, xen lẫn trong sự dịu dàng ấy là một niềm trách cứ khó diễn tả “Anh là chồng em, làm sao em không thương anh được chứ?”
“Em cũng biết anh là chồng em?” Lê Tuấn hơi chột dạ, anh là người rất giỏi đọc vị người khác, một nét khác biệt trên gương mặt và thái độ của Dương Khả anh cũng có thể nhận ra nhanh chóng. Vậy nên lúc này không lí gì Lê Tuấn lại không thấy được cô đang tỏ ra trách cứ anh. Nhưng vì sao lại trách anh? Người bị thương là anh kia mà?.. “Vậy mà từ lúc ở bệnh viện tới giờ cũng chỉ quan tâm mỗi Đông Phong, một lời hỏi han anh cũng không có!”
“Lê Tuấn..” Dương Khả nheo mắt hỏi lại đầy nghi hoặc “Anh ngã cụng đầu có bị ảnh hưởng gì không? Quên nhanh như vậy.. Lúc ở bệnh viện em đã chẳng hỏi anh có sao không còn gì?”
“Nhưng..” Hình như đúng là có đoạn này, cơ mà.. Vợ mà chỉ hỏi chồng được một câu đơn giản thế thôi à? Xem Dương Khả còn chẳng quan tâm anh bằng Miên Miên – một cô gái anh mới quen mấy ngày. Và cả Dương Mai nữa, mặc dù Dương Mai chỉ là tình nhân hợp tác với anh, vậy mà cô nàng còn sốt hết cả ruột kìa.. “Nhưng chỉ có thế? Dương Khả.. Anh..”
“Còn anh thì sao?” Dương Khả lắc đầu không chần chừ vạch trần “Em và Đông Phong bị tai nạn, anh nghĩ chỉ có mình anh ấy bị thương còn em không chút vấn đề à?”
“Anh..”
“Vậy mà anh thì sao? Anh có hỏi em, có nghĩ cho em không?” Cô lạnh giọng, đôi mắt đen láy đầy sự lên án “Hay anh chỉ im lặng nghe người ta bôi nhọ em và Đông Phong hẹn hò?”
“Anh xin lỗi..” Lê Tuấn híp mắt hơi cúi đầu, anh giả nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới lên tiếng “Dương Khả, anh chỉ là một tên đàn ông ích kỉ..”
“Vậy nên..?” Dương Khả bật cười, sau đó im lặng chờ đợi kịch bản của Lê Tuấn.
“Lần sau anh sẽ không ghen..” Lê Tuấn nhỏ giọng, hai tai đỏ ửng dường như đang xấu hổ hết sức “..Chỉ tại anh quá yêu em..”
“Đừng ấu trĩ vậy chứ!” Tại yêu tôi nên mới ghen!
Hay ha!
Đổ hết trách nhiệm cho tôi như vậy vui quá nhỉ?
Tôi tin anh mới là lạ đấy, nhưng xem diễn thế này cũng không tệ, cố lên Lê Tuấn, dùng 100% công lực diễn đi!
Cả hai người đều bật cười, nhưng phía sau nụ cười kia ẩn chứa suy nghĩ gì thì chẳng ai đoán được. Lê Tuấn vươn tay muốn ôm Dương Khả vào lòng, cô lập tức nhanh hơn một bước đi tới nói bác sĩ đã đến rồi, phải qua xem Đông Phong có vấn đề gì hay không. Lê Tuấn hơi thất vọng một chút nhưng cũng không nhiều lời theo chân cô đi vào nhà. Dù sao từ lúc theo đuổi Dương Khả anh cũng đã biết rõ cô là hàng dễ vỡ – ngắm được không ăn được – rồi nên chẳng vấn đề. Tìm một người đàn bà thay thế Dương Khả trong chuyện chăn gối thân mật là điều cực kì dễ dàng. Thậm chí Lê Tuấn còn thích như vậy hơn ấy. Xem, Dương Khả gầy yếu lại cổ hủ thế kia nhất định lên giường chẳng có gì hay ho cả..
Bác sĩ đã tới được một lúc, khi Dương Khả cùng Lê Tuấn vào nhà thì mọi người đã tụ tập cả trong phòng của Đông Phong. Kiểm tra diễn ra rất nhanh, căn bản anh vừa mới được đưa về từ bệnh viện, lại thêm thương không nặng nên cũng đâu có gì quan trọng quá. Là gia đình có điều kiện nên bác sĩ ra thêm sức mà thôi, kiểm tra một lần này bệnh tình vẫn chẳng khác lúc chiều là mấy.
“Không vấn đề gì đâu!” Bác sĩ chạm nhẹ lên thạch cao của Đông Phong, mỉm cười hòa ái cực độ. Haha, dùng tiền đập vào mặt người ta như thế không hòa ái làm sao được chứ? À. Không! Không phải! Là do bác sĩ đây tận tâm tận lực, hết lòng vì bệnh nhân mới đúng! “Anh cứ nghỉ ngơi đi, đợi một thời gian nữa tháo bột rồi tính tiếp!”
“Vết thương nhỏ này chắc nhanh được tháo bột thôi!” Đông Phong gật đầu, vừa lúc thấy Dương Khả và Lê Tuấn tiến vào thì vội vàng vẫy tay “Ai da Khả à, bác sĩ nói anh phải ngồi yên cấm động cựa, nếu không chân anh…”
“Nói bậy gì vậy?” Dương Khả cắt ngang, làm như cô không nghe thấy những gì bác sĩ vừa nói không bằng. Đấy là chưa kể lúc ở bệnh viện Dương Khả cũng đã xem đi xem lại bệnh án của Đông Phong rồi “Bác sĩ, anh xem luôn giúp chồng tôi đi, đầu anh ấy bị thương!”
“Được thôi!” Nhận nhiều tiền như vậy làm thêm chút chuyện trong tầm với có là gì? Bác sĩ vui vẻ đi tới chỗ Lê Tuấn, yêu cầu anh ngồi xuống ghế. Tháo lớp bông băng trên đầu anh ra, bác sĩ vạch lớp tóc dày và đen nhánh kia ra, tái mặt kết luận “Xử lý kiểu này không sợ nhiễm trùng hay sao? Anh tìm bác sĩ ở viện tư nào đấy? Không thể chấp nhận được, mau đem bông băng tới cho tôi!”
“Nghiêm trọng lắm sao?” Lê Tuấn nhíu mày tiếc nuối, Miên Miên của anh là tay ngang nên dĩ nhiên xử lý vết thương không tốt. Nhưng tay bác sĩ này lấy tư cách gì chỉ trích cô ấy thậm tệ như vậy chứ? “Có cần chụp chiếu gì không? Tôi thấy cũng khá choáng..”
“Anh/em còn chưa chụp?” Dương Khả và Dương Mai đồng thanh, cuối cùng Dương Mai ngậm miệng, để yên cho vợ chính quy chất vấn “Đầu làm sao đùa được chứ? Lê Tuấn, anh đi viện chụp chiếu ngay cho em!”
“Tôi cũng kiến nghị anh nên chụp chiếu cho chắc ăn!” Bác sĩ gật đầu, bông băng cầm trên tay cũng bị bỏ xuống dưới. Đằng nào chả đến bệnh viện, thôi chụp xong rồi lại băng cũng được, đỡ lãng phí tài nguyên quốc gia “Vừa lúc tôi phải quay lại bệnh viện, anh cho tôi đi nhờ có được không?”
“Dương Mai đưa Lê Tuấn đi giúp Dương Khả được không?” Đông Phong đề nghị thẳng, không để ai phản bác, ngay lập tức anh thêm vào “Em ấy không rành chỗ đó lắm, hơn nữa hôm nay Dương Khả cũng suýt bị tai nạn, cả người đều là thương tích và mệt mỏi, không nên đi lại nhiều!”
“Em có muốn cùng anh đi khám luôn không?” Lê Tuấn kìm nén bản thân, không để mình lườm nguýt Đông Phong thêm một lần nào nữa. Anh vươn tay muốn nắm lấy tay Dương Khả nhưng – lại một lần nữa – cô đã đi về phía trước, tiến đến cạnh giường nơi Đông Phong đang chễm chệ “Xem lại..”
“Em không vấn đề gì đâu, từ chiều đã khám xong xuôi hết rồi!” Dương Khả cười ngọt, dỗ dành “Em cũng muốn đi cùng anh lắm, nhưng..”
“Thôi, em mệt thì nghỉ đi!” Dương Mai nhướn mày ra hiệu với Lê Tuấn “Cậu em rể tự đi đi, nếu mệt quá thì gọi tài xế, dù sao tới bệnh viện cũng đã có người sắp xếp xong cả rồi!”
“Ồ, Dương Mai không đi chung hả?”
“Không đi! Ai có chân người ấy tự đi chứ!”
“…”
*
Quả nhiên Dương Mai không theo chân Lê Tuấn, thậm chí còn tỏ ra khá là bài xích cậu em rể này. Cô nàng ôm tay Dương Khả, dịu giọng hỏi thăm xem cô có bị thương ở đâu hay không, sau đó hốt hoảng khi nhìn thấy cổ tay Dương Khả bị thấm ướt máu đỏ. Dương Mai ngay lập tức chạy đi tìm bông băng cầm máu băng bó lại cho cô, mặc cho hộ sĩ chuyên nghiệp vẫn còn đứng cạnh đó.
Dương Khả không hề ngăn cản hành động này của chị gái yêu quý, dù sao cũng là diễn, cô chỉ cung cấp môi trường diễn xuất tốt hơn thôi mà.
Thoăn thoắt băng bó lại cho Dương Khả, ánh mắt Dương Mai vừa buồn bã vừa trách cứ. Cô ra sức mắng Lê Tuấn vì sao không để tâm để ý, khi nãy cô thấy rõ ràng chính em rể đã nắm vào cổ tay này nên mới khiến Dương Khả chảy máu tiếp. Đã vậy còn không hề biết gì chứ, một câu hỏi thăm vợ mình cũng không có nữa, đúng là loại đàn ông vô tâm bla bla… Một loạt những trách móc hùng hồn, cộng thêm giọng điệu tức giận tựa như Dương Mai thật sự đứng về phía cô vậy. Trước đây mỗi lần được chị gái bênh vực trong lòng Dương Khả sẽ vui vẻ, nhưng hôm nay thì đúng là có muốn cô cũng vui không nổi. Chị gái, chị diễn thật sâu, và tôi cũng thật ngu.. mười mấy năm mà tôi đây cũng chẳng biết cái khỉ gì cả!
“Chị đừng lo, chỉ là vết thương ngoài da thôi!” Dương Khả vỗ vỗ lên mu bàn tay Dương Mai, đôi mắt đầy sự cảm động sâu sắc “Em ổn rồi, chị đi tắm trước đi không chút nữa lạnh!”
“Em phải cẩn thận, mấy ngày này đừng động tới nước nếu không dễ nhiễm trùng lắm đấy!” Dương Mai làm trò, trước mặt hộ sĩ chuyên nghiệp nhắc nhở Dương Khả “Em cũng về phòng tắm đi, chị nhờ người bật nước nóng cho em rồi đấy!”
“Cảm ơn chị!” Dương Khả híp mắt cười, dường như rất hưởng thụ sự chăm sóc này vậy “Em muốn nói chuyện với Đông Phong một chút đã rồi sẽ về phòng sau!”
“Vậy không làm phiền hai người nữa..” Dương Mai hơi nhếch mày nhưng cũng không tiện nán lại lâu. Cô thắc mắc không hiểu hai người này có gì cần nói với nhau, và hơn ai hết, Dương Mai muốn ở đây nghe trộm hết sức! “…Chị về phòng đây, tạm biệt!”
“Chào chị!” Dương Khả nhìn Dương Mai quay lưng đi, ngay lập tức cô ra hiệu cho hộ sĩ “Cô ra ngoài một chút hộ tôi nhé!”
“Ồ dĩ nhiên rồi!” Hộ sĩ gật đầu nối gót Dương Mai. Hành động này cô làm nhiều nên đã quen rồi, ra ngoài không chỉ vì không gian riêng tư của bệnh nhân mà còn là để làm bảo tiêu. Dương Mai kia muốn đứng ở cửa nghe lén hoặc chạy sang phòng bên cạnh thăm dò.. có cô ở đây thì đừng mơ!
Quả nhiên thoáng thấy cô theo sau gương mặt Dương Mai cứng đờ. Cô ta ném cái nhìn không mấy thiện cảm cho hộ sĩ sau đó nhanh chóng khuất dạng sau cầu thang dài dẫn lên tầng hai.
Chậc, nhà giàu đúng là nhiều chuyện thị phi, cũng may hộ sĩ cô đây chỉ là người bình thường nếu không cứ ở mấy chỗ thế này người thẳng ruột ngựa như cô kiểu gì cũng bị ép chết!
“Dương Khả..” Đông Phong vươn tay muốn nắm lây tay cô, nhưng Dương Khả tránh thoát, chỉ bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh. Đôi mắt đen láy của Đông Phong thoáng một chút mất mát nhưng rất nhanh bị đè ép xuống. Anh chuyển tay, xoa nhẹ lên đầu cô “Tay đau không? Cho anh xem đi!”
“Không sao!” Dương Khả chuyển mắt về phía cánh cửa đóng kín, hất tay anh ra “Làm sao đau bằng anh chứ? Đừng lo lắng!”
“Nếu mệt mỏi như vậy em còn phải bày vẽ làm gì?” Đông Phong thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô, nếu như muốn giải quyết hai kẻ kia chỉ cần một giây, cô ấy cứ phải lập cả một kế hoạch dài dằng dặc như vậy làm gì?
Đám người đó đáng để Dương Khả bận tâm suy tính à? Tuyệt đối không!
“Anh có thể..”
“Không, anh không thể!” Làm sao cô không biết Đông Phong sợ cô mệt mỏi? Nhưng không nói không có nghĩa là Dương Khả dứt khoát được đến vậy. Một chồng, một chị gái.. nếu cô không tự mình ra tay hành hạ bọn họ thì trong lòng nhất định sẽ vấn vương day dứt đến chết! “Em đang nhờ phó tổng Lâm điều tra rồi, có kẻ nào đó muốn ám hại em..”
“Em cần gì phải cố chấp như thế?” Đông Phong không cho phép cô chuyển chủ đề, anh lắc đầu, quay lại.
Nhưng nói cố chấp Dương Khả sánh được với anh hay sao? Chỉ vì một chuyện lúc còn nhỏ xíu mà cố chấp với cô đến tận bây giờ. Mặc cho Dương Khả chỉ coi anh như một người thân, mặc cho cô có đối xử với cô lãnh đạm.. cũng chưa bao giờ tính đến bỏ cuộc.
“Cứ để anh giúp em được không?”
“Anh không nợ em bất kì thứ gì cả!” Dương Khả lắc đầu, cô nhìn chằm chằm vào bên chân bó bột trắng lốp của Đông Phong, nhỏ giọng “Đông Phong, anh không cần vì em làm nhiều chuyện như vậy! Anh tuyệt đối không nợ em một chút gì!”
“Là anh tình nguyện..” Đông Phong cười gượng, đã bao nhiêu lần Dương Khả dùng cách nói này với anh rồi? Thật sự Đông Phong cũng không nhớ rõ nữa.. nhưng không nhớ là một chuyện, đau lòng là một chuyện, còn thật sự buông bỏ cô ấy lại là một chuyện khác.
Và nữa, nếu như lúc này anh không nợ em nhưng em lại nợ anh thì sao? Dương Khả, có khi nào em sẽ vì thế mà nghĩ tới tôi nhiều hơn một chút hay không đây?
“Anh chỉ hi vọng lúc ấy vòng ôm của anh lớn hơn nữa, đủ bao bọc để em không phải chịu một chút thương tổn nào!”
“Anh nói gì vậy? Thế là là đã tốt lắm rồi!” So việc mất mạng với việc chỉ trầy xước nhẹ thì cô đã cảm thấy lãi lắm rồi đấy “Anh cũng là con người, đâu phải thần thánh..”
Đông Phong không đáp lời, chỉ dùng đôi mắt đen láy đầy tình cảm và dịu dàng nhìn cô. Dương Khả cũng không nói ra được thêm bất kì từ nào nữa, bỗng dưng cô cảm thấy cực kì khó xử.
Chính cô cũng biết Đông Phong là con người, một con người có máu có thịt có cảm xúc. Ấy vậy mà mỗi lần mở miệng Dương Khả đều không nhịn được công kích anh, vùi dập anh như vậy. Nếu như cô là anh chắc lúc này tâm lạnh như tro rồi, thế mà Đông Phong vẫn còn cố gắng mãi…
Để làm gì?
Để làm gì chứ?
Em đáng cho anh hi sinh nhiều vậy sao?