Tìm Lại Tình Yêu

Chương 18: Yêu Cầu Về Nhà Chính



“Tự dưng ba mẹ gọi tôi với Vãn Tinh về làm gì? Họ có nói lý do không?”

Trần Đình Thâm bất giác ngẩng đầu lên, đôi lông mày trên khuôn mặt anh nhíu chặt đầy khó hiểu nhìn chằm chằm quản gia đang cung kính cúi đầu trước mặt. Anh đặc biệt thắc mắc, rõ ràng đang yên đang lành, tự dưng người nhà phía bên kia đột nhiên gọi anh cùng Thẩm Vãn Tinh về, khiến Trần Đình Thâm cảm thấy hơi bất an, nhất là khi trong đầu người đàn ông còn tồn tại những ký ức trong kiếp trước chẳng thể xóa bỏ.

Vị quản gia trả lời một cách điềm tĩnh: “Tôi chỉ nghe lão gia bảo rằng muốn hai người về thăm gia đình, họp mặt với các thành viên thôi, và điều quan trọng họ cần trông thấy cô con dâu mà nhà họ Trần mới hỏi cưới. Thiếu gia, có lẽ cậu cùng với thiếu phu nhân bắt buộc phải trở về rồi.”

“Tôi đã biết, chú ra ngoài đi.” Trần Đình Thâm vẫn rất thản nhiên, ung dung gật đầu, phẩy tay ngỏ ý kêu quản gia mau chóng xử lý nốt những việc còn tồn đọng.

Thẩm Vãn Tinh ngồi bên cạnh khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa chồng mình cùng với quản gia, trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác lo lắng, thấp thỏm. Quay sang, người con gái run rẩy hỏi: “Đình Thâm, chúng… chúng ta… thật sự phải… phải về đúng chứ?” Dù cô chuẩn bị tinh thần rất kỹ, tuy nhiên, Thẩm Vãn Tinh lo lắng vì bản thân gả thay chị gái tới đây sẽ khiến cha mẹ chồng khó chịu.

Đằng nào cô cũng chỉ thành vật bị đem ra thế mạng cho Thẩm Kim Lan.

Bao nhiêu thứ tồn tại trong suy nghĩ Thẩm Vãn Tinh hiện giờ đều len lỏi trong cặp mắt long lanh, to tròn, người khác nhìn vào ngay lập tức cảm thấy rung động dán chặt lên người Trần Đình Thâm.

“Ừ, ba mẹ anh yêu cầu rồi, xem ra chúng ta cần về đó một chuyến.” Người đàn ông gật đầu, anh thở dài một hơi, mở miệng trấn an Thẩm Vãn Tinh: “Nhưng em cứ yên tâm, họ chẳng làm gì em đâu. Chúng ta bình thường đối diện là được, ba mẹ anh thì cũng là con người mà, họ không thể ăn thịt em. Huống chi Vãn Tinh à, em còn có anh, chồng em đảm bảo rằng chỉ cần em ở ngay bên cạnh anh, chả kẻ nào dám đụng tới em dù chỉ một sợi tóc.”

Ai kia đưa tay vỗ ngực, khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Ngoài mặt tâm trạng Trần Đình Thâm vô cùng thoải mái, anh liên tục động viên, trấn an cô vợ nhỏ đang lo lắng rõ trên khuôn mặt kia, tuy nhiên, bên trong anh hoàn toàn nghĩ khác. Bởi Trần Đình Thâm biết, ba mẹ anh vốn chẳng hề thích Thẩm Vãn Tinh, đặc biệt khi họ biết được rằng cô vốn dĩ chỉ là một cô tiểu thư có danh nhưng không có phận, chả cách nào mang đến lợi ích khi tác hợp cuộc hôn nhân giữa hai người. Mẹ anh cực kỳ thích Thẩm Kim Lan kia, luôn ưu ái cho cô ta trong mọi vị trí, thậm chí còn thay đối phương dọn đường để trở thành Trần thiếu phu nhân.

Ở kiếp trước, ngay sau khi biết tin Thẩm Vãn Tinh gả cho anh, mẹ anh ngay lập tức sấn sổ tới tìm cô, ức hiếp đứa con dâu nhỏ bé đáng thương đủ đường. Họ bắt cô làm đủ mọi công việc, kéo Thẩm Vãn Tinh về nhà chính, ép cô phục vụ tất cả mọi người ở đó. Lúc ấy, dù Trần Đình Thâm biết chuyện, Thẩm Vãn Tinh ở nhà mình chịu biết bao nhiêu cực nhọc, đày đọa, tuy nhiên, anh hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, chưa hết, quá đáng hơn, Trần Đình Thâm ép cô ngoan ngoãn nghe lời gia đình mình, mục đích để trả thù cho kẻ từng dùng thủ đoạn che mờ lý trí anh kia.

Trần Đình Thâm sợ rằng, bi kịch một lần nữa tái diễn với Thẩm Vãn Tinh.

Bao nhiêu hoang mang dấy lên khiến anh đau đầu suy nghĩ. Vốn dĩ là định tới một mình hoặc cùng Thẩm Vãn Tinh ở nhà, nhưng mà chỉ thị được ra, Trần Đình Thâm bắt buộc có mặt.

Người đàn ông cố đè nén hết cảm xúc tiêu cực xuống, Trần Đình Thâm tự nhắc nhở bản thân mình rằng, hiện tại có anh ở đây, nhất định phải bảo vệ Thẩm Vãn Tinh tới giây phút cuối cùng. Anh tỉnh ngộ rồi, không phải kẻ lạnh lùng tàn nhẫn giống với những gì từng trải qua nữa, lần này, cho dù đối phương là gia đình thì Trần Đình Thâm cũng mặc kệ, anh sẽ để Thẩm Vãn Tinh an toàn, đừng hòng ai ức hiếp tới cô.

Thời điểm này, Trần Đình Thâm mới là người đứng đầu nhà họ Trần, ba mẹ anh dù nói thế nào đi chăng nữa đều vô ích.

Thẩm Vãn Tinh hít một hơi thật sâu dù trong ánh mắt còn tồn tại nỗi hồi hộp, thấp thỏm, mấp máy môi: “Ba mẹ anh thích kiểu người ra sao để em chuẩn bị? Đây là lần đầu gặp gia đình chồng nên em thấy hơi sợ. Họ sẽ không ghét em đấy chứ?” Những ngón tay cô run hết cả lên, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Ra mắt gia đình chồng chẳng khác gì cơn ác mộng ngấm ngầm đánh vào tâm lý Thẩm Vãn Tinh cả. Không chủ Thẩm Vãn Tinh, ở đây, bất kỳ cô gái nào cũng sợ gặp mặt mẹ chồng.

Cô sợ bản thân khiến đối phương khó ưa.

Trước kia, Thẩm Vãn Tinh từng nghe loáng thoáng chị gái cùng mẹ ruột nói chuyện rằng mẹ Trần Đình Thâm rất thích đứa con dâu mà nhà cô gửi tới nên với Thẩm Vãn Tinh nó càng thêm áp lực hơn, đặc biệt đè nặng xuống hai vai người con gái.

“Đứa ngốc này, chưa gặp sao em biết được?” Trần Đình Thâm cong môi cười dịu dàng, đùa cợt vươn tay gõ nhẹ vào trán cô nàng đang ngồi trước mặt, tích cực truyền thêm tự tin cho cô: “Vãn Tinh à, em là cô gái đáng yêu, ai rồi cũng thích em thôi. Nói chung mặc xác những lo lắng vớ vẩn sang một bên, việc em cần làm là ăn ngủ nghỉ đầy đủ, chứ em gầy lắm rồi. Những việc khác giao cho anh xử lý.”

Thời điểm này, Trần Đình Thâm nhất định cố hết sức để khiến gia đình mình hòa thuận, khiến cha mẹ thay đổi quan điểm cũng như cách nhìn vẻ Thẩm Vãn Tinh. Anh tự tin rất cao rằng bản thân sẽ làm được, thậm chí còn làm tốt hơn những mục tiêu được đề ra.

Hơn nữa, có khi họ thích Thẩm Vãn Tinh, chấp nhận cho cô trở thành con dâu chính thức. Ngoài ra, Trần Đình Thâm không muốn để cho vợ mình lo nghĩ đến bất kỳ điều gì hết, quà cáp đồ đạc anh giải quyết được.

Thẩm Vãn Tinh cắn môi, khẽ gật gù: “Em biết rồi, nếu cần gì giúp sức thì anh cứ nói với em, em đảm bảo cố gắng hoàn thành. Và còn vấn đề nữa, gia đình anh thích kiể con gái truyền thống hay sang trọng để tối mai em lựa chọn đồ phù hợp.” Ghi điểm trong mắt đối phương càng tốt với cuộc sống sau này của cô.

“Em mặc gì chả được, chỉ cần là em thôi. Bộ trang phục nào khoác trên người vợ anh đều xinh.” Trần Đình Thâm tự hào khen nức nở: “Vãn Tinh, cứ sử dụng những quần áo hay váy vóc khiến em cảm thấy thoải mái thôi. Đặc biệt, không phải gia đình anh, mà là gia đình chúng ta, đừng nhầm lẫn nữa.” Câu cuối, người đàn ông nghiêm giọng nhắc nhở.

Hôm sau, khi Trần Đình Thâm ra ngoài mua ít đồ để mang về nhà thì Thẩm Vãn Tinh nhân cơ hội chọn trang phục cẩn thận để tránh gây mất thiện cảm. Cô sử dụng chiếc váy màu trắng Trần Đình Thâm mua cho mình hồi trước, nhẹ nhàng kết hợp với áo khoác ngoài, tóc tết ra đằng sau. Dáng vẻ Thẩm Vãn Tinh khác xa với sự xuề xòa thường ngày.

Lúc Trần Đình Thâm trở về vừa vặn vợ mình thay đồ xong. Cả hai đang chuẩn bị khởi hành nhưng ai kia bị Thẩm Vãn Tinh dọa cho ngây ngốc, nhất thời thẫn thờ dán chặt mắt lên người Thẩm Vãn Tinh.

Cô nàng ngại ngùng đưa tay gãi gãi đầu, vành tai đỏ ửng, ngượng nghịu lên tiếng: “Kỳ lạ lắm hả anh? Đây là lần đầu tiên em ăn mặc cũng làm tóc như thế này đấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tìm Lại Tình Yêu

Chương 18



Tiếng khóc nức nở thương tâm quanh quẩn trong phòng khách, tuyệt vọng như không còn ngày mai.

“Tiểu Phi, thời gian không còn sớm, anh…. Đưa em về.” Người cont rai thấpgiọng an ủi người con gái đang khóc, ngữ khí không đành lòng và bất dĩ.

“Anh sao lại có thể nhẫn tâm đưa em về? Anh không biết lần này em đi nghĩalà gì sao? A Khôn, chúng ta không bao giờ có thể gặp nhau nữa, không bao giờ…” Nói đến đây, tiếng khóc càng thảm thiết hơn. “Em không đi, emkhông muốn về….”

Tiếng khóc bối rối, truyền đến căn phòng chỉ cách đó một cánh cửa.

Trong căn phòng nho nhỏ, vách tường được dán giấy màu vàng nhạt, phía trêntường có dán một bức tranh giấy vẽ bằng bút chì, ngăn tủ đầy búp bê vàgấu bông, trên bàn học có bức tranh vẫn chưa hoàn thành, bức tranh vẽchân dung, một người cười rạng rỡ, mái tóc ngắn cong cong đầy nữ tính.

Đây là một căn phòng trẻ con.

Trong phòng có một chiếc giường nhỏ, gần đầu giường có một ngọn đèn, điều hòa để ở độ ấm vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh.

Một thân ảnh nhỏ nhắn mảnh khảnh ngồi ở mép giường, dỗ ngủ một cô bé.

“Mẹ?” Ngước đôi mắt to tròn buồn ngủ, cô bé nhìn vẻ mặt u buồn của mẹ, có một bụng vấn đề muốn hỏi: “Vì sao mẹ nuôi khóc vậy? Bố nuôi bắt nạt mẹ nuôi ạ?”

Tiểu Trinh nghe vậy nhíu mày, thở dài: “Không sao, trẻ con đừng hỏi nhiều.”

Lúc đó, bên cạnh lại truyền đến tiếng kêu to không khống chế được…

“Em thật không dám tin! Chị Trinh lại yêu loại đàn ông này, Quan Trí Đàn căn bản không phải người!”

“Suỵt, em nhỏ giọng một chút, Hoan Hoan đang ngủ….”

“Nguyên nhân là vì hắn ta là người như thế, nên mọi người không dám cho hắnbiết sự tồn tại của Hoan Hoan, phải không? Loại đàn ông vô tâm vô phếnhư hắn, tuyệt đối sẽ chia rẽ chị Trinh và Hoan Hoan. Em không tin, Hoan Hoan là con gái của loại đàn ông này!”

“Được rồi, TiểuPhi, đừng nói nữa.” Giang Văn Khôn thống khổ tuyệt vọng, tự trách khôngthôi. “Đây đều là anh sai, anh… không thể bảo vệ em, tất cả đều là anhsai!”

“Em không muốn gả cho người khác, A Khôn, em không muốn….”

Giọng nói nhỏ dần, dần dần không còn nghe rõ nữa, nhưng từng câu từng chữ đều truyền vào tai hai mẹ con ở trong.

“Mẹ….” Cô bé kéo kéo tay mẹ, vẻ mặt nghi hoặc.

“Không có gì, ngủ đi con.” Tiểu Trinh cười giục con nhanh ngủ. “Mai phải dậysớm tiễn mẹ ra sân bay, được không? Mấy ngày tới mẹ không ở nhà, phảingoan ngoãn nghe lời bố nuôi, biết không?”

Cô bé nhìn mặt mẹ, mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng hiểu biết gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Sau đó cảm giác mẹ cúi người hôn lên trán bé, chúc bé ngủ ngon rồi rời đi.

“Làm ầm em và Hoan Hoan à? Xin lỗi nhé….”

“Chị Trinh….” Trần Quan Phi thấy cô, khi cô ôn nhu nắm tay mình thì nước mắt chảy ra.

Tiểu Trinh ngồi trên ghế sofa, nhìn cô gái đang khóc không ngừng, nắm lấytay cô, trong thời gian ngắn không biết phải an ủi thế nào.

Ngẩngđầu, nhìn thấy người mà mấy năm gần đây đã giúp đỡ cô, trụ cột nâng đỡcô, Giang Văn Khôn, đang xoay lưng về phía hai người, bóng dáng cứngngắc lộ ra vẻ áp lực thống khổ.

Nhiều năm qua được xã hội tôi luyện,đã giúp anh trưởng thành hơn, thời gian làm người ta thay đổi rất nhiều, ngay cả “anh” cũng vậy…

“Tiểu Phi…” Tiểu Trinh không biết làm thế nào để an ủi, chỉ có thể vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, khẽ thở dài.

Ngay cả khóc cũng vẫn xinh đẹp như vậy, không hổ là mỹ nhân! Cô muốn cười, nhưng cười không nổi.

“Hắn căn bản là không có trái tim! Hắn không phải người!” Thương tâm đếntuyệt vọng, Trần Quan Phi phẫn nộ. “Cho dù em cầu xin đau khổ đến thếnào, hắn vẫn muốn chia rẽ em và A Khôn, chị Trinh, hắn tại sao lại nhưvậy? Hắn không giống như chị nói là người ôn nhu, là một người đàn ôngcó trách nhiệm!”

Đúng vậy, ngay cả cô cũng không ngờ, mộtbuổi trưa tám năm trước, anh tự giễu cười to xoay người rời đi, suốt một thời gian dài không có tin tức, cho đến khi Quan gia ủy nhiệm luật sưbáo cho cô đến tòa thị chính giải quyết thủ tục ly hôn, hôm ấy, anhkhông nói gì, làm xong thủ tục là lên xe của Quan gia rời đi, không mộtlần quay đầu liếc nhìn cô. Vì vậy cô biết khi anh trở về nhà, lại trở về cuộc sống vốn có của anh, cô cảm thấy thật sự vui mừng.

Sau đó anh biến mất, lại biết tin hai năm trước, anh hoàn thành việc học ởMỹ rồi bắt đầu sự nghiệp, quang vinh về nước, có một cuộc sống đầy đủvui vẻ.

Cô biết anh rất thông minh, trongmột thời gian ngắn như vậycó thể hoàn thành khóa học bên Mỹ, trở thành ông chủ của một công tylớn, cô không hề bất ngờ.

Nếu lúc trước anh không rời đi, hoàn cảnh của họ căn bản sẽ làm anh không thể có được thành công trong thời gian ngắn như vậy.

“Anh ấy trở thành như vậy, là tại chị.” Tiểu Trinh cười khổ nói, “Còn làm liên lụy đến A Khôn nữa.”

Anh thay đổi, Quan Trí Đàn bây giờ, lãnh khốc, vô tình, ánh mắt không chútlo lắng, so với một người thanh niên dễ xúc động lúc mới quen, người con trai dịu dàng hai mươi hai tuổi, anh năm ba mươi tư tuổi, khiến ngườita nghĩ đến một người không bao giờ có điều gì lo lắng. Dường như anh….Không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cái gì cũng có thể lợi dụng.

“Tiểu Trinh, đó không phải lỗi của em, anh cũng có phần.” Không quen nghe cô tự trách, Giang Văn Khôn phản bác.

“Anh vốn là vô tội, bởi vì em ích kỷ, hại anh ấy hận cả anh.” Cô không chỉmột lần hối hận chuyện hôm ấy, thật sự không nên kéo cả A Khôn vào.

Nếu cô muốn lấy lý do đã yêu người khác để A Đàn rời khỏi cuộc sống khốnkhổ đó, thì có thể lấy ai làm lá chắn cũng được, cô lại cố tình nhờ AKhôn, cô nhất định là điên rồi, mới lôi kéo anh diễn kịch cùng cô.

Vợ và bạn tốt cùng phản bội, quả thật sẽ làm A Đàn đau đớn đến mức rờikhỏi cô, nhưng lại khiến anh trở thành một người khác làm cô thật sự bất ngờ.

Hơn nữa, cô không nghĩ lại trùng hợp như vậy, bạngái A Khôn là thiên kim tiểu thư, nhà cô tìm cho cô một đối tượng, nhưng không ngờ lại là A Đàn.

Từ khi tin này truyền ra, trong lòng cô vôcùng buồn bực, quẩn quanh trong ngực, hỗn loạn không tìm thấy nguyên do, thứ duy nhất cô nhận ra là — thật xin lỗi.

“Thật xin lỗi, nếu bọn chị không tách ra như vậy, A Khôn có thể đứng trước mặt anh ấy, đúng tình hợp lý đòi người, A Đàn cũng sẽ không đoạt người yêu của AKhôn.” Tiểu Trinh tin là, nếu đối tượng là Giang Văn Khôn, Quan Trí Đànnhất định sẽ xem xét.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.